CHƯƠNG
Về vấn đề đại hiệp,Vương Liên Hoa cùng Hùng Miêu Nhi khắc thảo luận qua.
Đương nhiên, cũng do nhàn cực nhàm chán Hùng Miêu Nhi bắt đầu sinh bổn ý muốn tiêu khiển.
Hùng Miêu Nhi nói.
Nghe nói phương xa, sau khi Kim Vô Vọng được cứu giữa đại mạc, Long Quyển Phong tướng sĩ từ phương xa hô to:” Danh chấn thiên hạ Trầm Lãng ở nơi nào, chúng ta có thể tiếp kiến được hay không?” Tiếng hô một tiếng tiếp theo sau một tiếng, như sóng triều dâng tới, vang vọng đại mạc, khí phách ngất trời, hào hùng vạn trượng.
Hùng Miêu Nhi thở dài:” Như thế mới là nam nhi bản sắc, nhất hô bá ứng (người người ủng hộ), tràn đầy khí thế.” Lời còn chưa dứt, liền nghe được bên cạnh ,Vương Liên Hoa cười nhạo một tiếng. Hùng Miêu Nhi trong lòng không khỏi buồn bực, hướng Vương Liên Hoa trách:” Ngươi cười cái gì, đều là ngươi tự cho mình siêu phàm, lại rơi vào cái kết cục như ngày hôm nay, so ra kém Trầm Lãng vài phần .”
Vương Liên Hoa nguyên bản cũng là trong lòng sinh bất bình, nghe được Hùng Miêu Nhi nói” So ra kém Trầm Lãng vài phần”, nhịn không được trả lời lại một cách mỉa mai:” Miêu Nhi, đều do người như ngươi bình thường mặt xám mày tro, cũng không thấy có người hô tên ngươi, kính ngươi như thấy anh hùng, ngươi lại thích đi khoe khoang ngưỡng mộ người khác sao??”
Hùng Miêu Nhi bị hắn làm tức giận đến trừng mắt, nửa ngày mới thốt ra một câu:” Hùng Miêu Nhi ta đường đường chính chính, hành vi chính trực, hành hiệp trượng nghĩa, dù sao cũng tốt hơn tiểu ma đầu nhà ngươi.”
Vương liên mắt tựa ngọc chuyển hướng nhìn xa xăm, cười nói:” Hành hiệp trượng nghĩa, ngươi nói ta nghe như thế nào hành hiệp trượng nghĩa? Chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, trừ bạo giúp kẻ yếu?”
Hùng Miêu Nhi tất nhiên không biết Vương Liên Hoa là muốn tiêu khiển hắn, kì thực trong lòng thầm nghĩ: nếu nói ‘kiếp phú’, hắn dĩ nhiên là sẽ không vô duyên vô cớ cướp của nhà giàu, ‘tể bần’ sao, chính hắn cũng là kẻ bần cùng mà; cũng không phải hai ba ngày mới gặp kẻ ức hiếp dân chúng, hoành hành nơi quê nhà, chuyện trừ bạo giúp yếu, bất quả cũng chỉ là mấy việc cỏn con, so với “thân phận đại hiệp” mà hắn tự phong, thực không đáng để bàn.
Cảm thấy vẫn là căm giận, Hùng Miêu Nhi nói:” Giữ gìn võ lâm hòa bình, không cho ma đầu như ngươi gây sóng gió, còn chưa đủ sao?”
Vương Liên Hoa từng bước tiếp cận:” Ngươi đã nói như thế, ta hỏi ngươi: Nếu không có ma đầu như ta, thì có còn đại hiệp hay không?”
” Này……”
” Nếu không có ma đầu như ta thì làm sao có đại hiệp ?” Vương Liên Hoa ngửa mặt lên trời cười dài.
” Ngươi……”
“Có phải danh môn chính phái sinh ra, chỉ là cùng chính phái kết đảng, không làm gì cũng có thể ngạo nghễ? Còn thân là tà phái, cư xử khác thường một chút, lại bị coi là ma đầu?”
” Không……”
” Đại hiệp mà không gặp ma đầu thì làm cái gì?”
” A……”
So với mồm miệng lanh lợi, Hùng Miêu Nhi thật sự là kém Vương Liên Hoa vài phần. Bị Vương Liên Hoa một trận phản lại hàng loạt pháo dường như lời nói oanh oanh làm đầu óc choáng váng, chỉ có thể kêu cứu:” Trầm Lãng……”
Vừa rồi Vương Liên Hoa thảo luận sôi nổi, Trầm Lãng sớm nghe vào trong tai, lại thấy Hùng Miêu Nhi bị hỏi đến chật vật, trong lòng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, thật là muốn theo bọn họ đấu võ mồm. Vừa nghe Hùng Miêu Nhi gọi y, bất đắc dĩ quay đầu xem hai người bọn hắn , sắc mặt Hùng Miêu Nhi đã là đỏ bừng, thở hổn hển, lại nhìn Vương Liên Hoa, đôi mắt người này đang theo dõi y, khóe miệng mỉm cười, thật có ý thất phần bỡn cợt :” Trầm đại hiệp có cao kiến gì?”
Trầm Lãng cười nói:” Hai người các ngươi đấu võ mồm thật khí thế, Miêu Nhi, thái độ đối nhân xử thế của ngươi không thẹn với lương tâm, nhưng cần phải học hỏi thêm nhiều lắm..” Một câu khinh miêu đạm tả ( nhẹ nhàng bâng quơ) liền khiến hai người kia rơi vào cục diện bế tắc, Vương Liên Hoa không biết xấu hổ lại dây dưa, chính là châm chọc nói:” Trầm Lãng quả nhiên là phong phạm đại hiệp.”
Trầm Lãng cũng không quản hắn, quay đầu lại liền thẳng mình giục ngựa về phía trước, còn nghe được Vương Liên Hoa ở sau lưng y hừ một tiếng, liền cười nghĩ thầm rằng, Vương Liên Hoa tuy rằng lắm mưu nhiều kế, nhưng lại cũng dùng võ mồm để tranh dỗi, thật còn có vài phần thiếu niên lòng dạ. Nghĩ đến đây liền không khỏi quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy hắn chính là đang nhìn y.
Đôi môi anh đào cũng như hai mắt, ngọc diện chu thần, xinh đẹp hơn cả nữ tử. Thân hình cũng không thập phần cao lớn, vẫn là bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng.
Ban đêm đại mạc trăng sáng.
Trầm Lãng ở trong trướng đang chuẩn bị thay y phục đi ngủ, nghe được ngoài trướng có tiếng vang rất nhỏ, đứng lên xem xét, chỉ thấy cách đó không xa một bóng người, dắt theo một con ngựa, đang định rời đi.
Cảm thấy liền biết người này là ai. Lặng yên không một tiếng động tiến đến , kêu lên:” Vương Liên Hoa.”
Vương Liên Hoa cũng là không hề giật mình, xoay người lại,” Trầm Lãng, ngươi không phải là muốn cản trở ta rời đi chứ.” Ánh mắt sáng ngời, giống như ánh trăng.
Trầm Lãng cười khổ, trong lòng biết chính mình đích xác sẽ không cản trở hắn,” Không phải.” Thấy hắn mang rất nhiều lương thực và nước, một thân hắc y phỏng chừng là lấy từ trong trướng của tướng sĩ Long Quyển Phong, lại càng tôn thêm vẻ rạng ngời , dáng vẻ có phần tái nhợt, hình dung tiều tụy. Nhưng ánh mắt gian tà một cỗ ngạo khí, trong mắt một phần bỡn cợt vẻ như cũ.
Chỉ thấy hắn gật đầu nhìn y giảo hoạt vẻ mặt cười nói:” Trầm đại hiệp quả nhiên có lòng nhân từ, Liên Hoa bất tài này xin đa tạ.” Nói xong liền lên ngựa phi như bay.
Trong gió quyến luyến thanh âm của hắn lưu lại rất nhỏ mà ngữ thanh rõ ràng:” Ngày gặp lại không xa, Trầm huynh bảo trọng.”
Dưới ánh trăng bóng dáng hắc y càng lúc càng xa, rốt cục nhìn không thấy nữa.
” Phóng thích tiểu ma vương trở về, cũng không biết giang hồ lại phải gặp thêm bao nhiêu sóng gió.”
Trầm Lãng trong lòng cả kinh, vừa mới thất thần nhìn theo bóng dáng Vương Liên Hoa, thế nhưng hoàn toàn bất giác Kim Vô Vọng khi nào đã đứng phía sau.
Sau một lúc lâu, mới đáp:” Nếu không có hắn, giang hồ này chẳng phải lại quá mức tịch mịch sao.”
Giống như không có tri kỉ để chia sẽ bi ai hay cũng giống như không có đối thủ ngang tài ngang sức.
Đạt đến cảnh giới ngạo nghễ liếc mắt xuống thiên hạ, có phải hay không cũng sẽ cảm thấy địa vị cao cũng chẳng sánh được với bần hàn?
Kim Vô Vọng kinh ngạc liếc y một cái, tiện đà nói:” Hắn mặc dù làm việc tà ác, thật cũng xem như cái thú vị .”
Nhiều năm về sau, Trầm Lãng thân là võ lâm minh chủ tôn sư nhân nghĩa trang chủ nhân, cơ hồ trên đời này khối người cực kỳ hâm mộ y. Y có thê tử yêu kiều, tính tình hào sảng, võ lâm đồng đạo khi nhắc tới y ai cũng một lòng kính ngưỡng, người thiếu niên mới xuất đạo luôn lấy y làm mục tiêu phấn đấu cho chính mình, mà các thiếu nữ hoài xuân, cũng luôn sớm tối ôm ấp mộng tưởng, tưởng tượng về Phong Thần tướng mạo của y.
Mà khi đó Trầm Lãng lại luôn không biết thế nào lại luôn hồi tưởng về thời điểm nhiều năm trước cùng Vương Liên Hoa ở đại mạc, một màn phân chia cao thấp, thân ảnh hắc y hơi gầy kia dần khuất xa. Còn có Kim Vô Vọng nói câu nói kia, liền ẩn ẩn cảm thấy chính mình như mất đi thứ gì đó.
Trên thế gian này , có vô số người, muốn làm anh hùng, muốn làm đại hiệp, lại ít có kẻ nào thú vị như Vương Liên Hoa.
Một kẻ thú vị , chưa chắc mang lại cho người lợi ích, thậm chí có thể là địch nhân của người. Lại bởi vì có người như vậy, khiến cho nhân sinh nhàm chán lâu nay, giang hồ đao kiếm đẫm máu như sống lại, trở nên khúc chiết mà thú vị đứng lên; cũng khiến người ta hiểu được, nhân sinh vốn là một đời tìm kiếm khoái hoạt, không phải là vì nỗ lực đạt đến cảnh giới nào đó.
Bởi vậy, lúc bảy năm sau, lần thứ hai Trầm Lãng lần nữa gặp lại Vương Liên Hoa, như cảm nhận ban đầu, cư nhiên không phải là loại cảnh giác của kẻ thù gặp nhau xưa nay vốn có, mà lại có một loại hân hoan không hiểu được, khiến y không giống như chính mình.
Vương Liên Hoa một thân phấn sắc y sam (y phục màu hồng phấn), đứng ở cách đó không xa, hoa đào rơi dưới tàng cây. Nam nhân hai mươi lăm tuổi, so với lúc thiếu niên thì khí khái lại có thêm vài phần tiêu sái, nhìn hắn chỉ nhớ tới bốn chữ ” Hoa đào kém sắc”.
Chung quy là nghiệt duyên.
Vương Liên Hoa