Đạo Quân

chương 2344: mỗi người đều không để cho người ta bớt lo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cao Thiếu Minh nói: "Đã thu xếp ngăn cản theo phụ thân phân phó, đã nói phụ thân cần nghỉ ngơi nhiều, không thích hợp làm phiền."

Cao Kiến Thành “Ừ” một tiếng rồi chắp tay lại khẽ thở dài.

Cao Thiếu Minh nói: "Phụ thân, vừa nhìn bộ dạng của Tử đại nhân, hình như rất tức giận. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Cao Kiến Thành liếc nhìn y: “Tử Bình Hưu gì nhưng ít mưu, không đáng để lo, mấu chốt là Giả Vô Thiệt phía sau ông ta không đơn giản, trước đây ta thật sự xem thường gã. Trước đó, người ở sơn trang Mao Lư kia chậm chạp không tỏ thái độ, cũng không biết hắn có ý tưởng gì, nếu chẳng may có gì, ta và Tử Bình Hưu còn phải phối hợp, bởi vậy trước đó ta cũng không tiện tỏ thái độ."

Ông xoay người bước đi thong thả: “Bây giờ, người ở sơn trang Mao Lư kia tỏ thái độ, ta lại có thể có chuyện phải lo lắng, Ta không tin Giả Vô Thiệt không phản ứng, ta nghĩ Giả Vô Thiệt nhất định bảo Tử Bình Hưu lui về ở ẩn. Tử Bình Hưu tức giận là được rồi, chứng tỏ ta đã tranh trước, chứng tỏ ta dự đoán không sai!"

Ông cười lạnh: “Lam Nhược Đình không hồ đồ, nhất định có thể nhìn ra ta lui về ở ẩn với dụng ý là nhường đường cho hắn, nhưng loại chuyện như vậy hắn không tiện nói ra ở trước mặt vương gia, Lam Nhược Đình khó có thể nói được là hắn ép ta lui, không tiện vạch trần. Người lui đầu làm gương, không quan tâm Lam Nhược Đình có muốn hay không cũng phải tiếp nhận chuyện này, người noi gương lui sau lại có hiệu quả giảm đi rất nhiều, ta làm sao có thể để cho Tử Bình Hưu cướp trước được!"

"Tử Bình Hưu buồn bực chính là vì điều này. Ta cướp trước ông ta, ông ta nhất thời không dám nói lui, đành phải kéo dài thời gian mà không tìm một lý do thích hợp!"

Cao Thiếu Minh hiểu ra, nhưng ít nhiều có phần không cam lòng, có một phụ thân làm Tả thừa tướng ở trong triều làm chỗ dựa vững chắc, không cần nói cũng biết lợi ích thế nào. "Có lẽ là phụ thân suy nghĩ nhiều rồi. Con quan sát Lam Nhược Đình hình như không có ý định như vậy."

Dường như phát hiện ra tâm tư của nhi tử, Cao Kiến Thành quay đầu nhìn về phía nhi tử, trong mắt lộ ra ẩn ý sâu xa lại hình như có ý giáo dục: “Đến tình huống này còn tùy thuộc vào hắn sao? Hắn không có, người phía dưới hắn lại có. Không cần hắn đồng ý, phe cánh của hắn sẽ tự mình quét dọn cản trở thay hắn! Những người này đều là người cũ bên cạnh vương gia, thiên hạ ban đầu đã được xác định, vương gia không nhờ tâm phúc lâu năm để ổn định cục diện, chẳng lẽ còn phải nhờ vào người ngoài sao? Lam Nhược Đình ép thế là thế của Nam Châu, là thế dòng chính của vương gia, trong triều không người nào có thể ngăn cản được phong quang của hắn, nếu không thức thời, phụ tử chúng ta khó có thể chết già, người phe cánh của hắn tới khai đao đầu tiên tất nhiên là con!"

Cao Thiếu Minh thoáng kinh sợ.

Cao Kiến Thành than thở: "Ta đi đầu lui ra, nhường lại vị trí, thế lực của Nam Châu nhất định sẽ không làm khó con. Ta thức thời, bọn họ có lợi cũng phải chia cho con một chén canh. Lam Nhược Đình cũng phải tiếp nhận chuyện này, cho dù có người muốn động vào con, Lam Nhược Đình cũng sẽ không dễ dàng ngồi xem, bằng không lại thành qua sông phá cầu. Ta lui ra, bây giờ con đi theo bên cạnh Lam Nhược Đình, liền thành người của Lam Nhược Đình, có Lam Nhược Đình chiếu cố còn hơn cả vi phụ, ít nhất tránh được e ngại phụ tử vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Lam Nhược Đình dẫn theo con dễ dàng hơn, vương gia nể mặt vi phụ cũng sẽ không có dị nghị gì. Mà ta, lúc này trốn ánh sáng sắc bén mới là thượng sách, con hiểu chưa?"

Cao Thiếu Minh dường như suy nghĩ tới điều gì lại khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Nhi tử hiểu rõ. Chỉ là lần này giả vờ hồ đồ có thể giả vờ tới khi nào, Phụ thân cũng không thể giả vờ hồ đồ chứ cả đời? Trong ngoài đều biết, qua thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ bị lộ ra."

Cao Kiến Thành vung tay áo một cái: “Bụng dạ hẹp hòi, chuyện đó có gì đâu mà phải lo ngại? Ta muốn khỏe lúc nào chả được! Con yên tâm đi, sẽ không phải chờ lâu đâu. Chẳng bao lâu thời cơ thích hợp, tùy tiện ăn vài viên thuốc bổ lại khỏe, ai còn có thể nói gì được sao? Chẳng lẽ còn không cho ta khỏi bệnh? Bố cục đã thành, ai còn có thể đá Lam Nhược Đình xuống bảo ta lên làm lần nữa chứ?"

Phụ thân đa mưu túc trí, Cao Thiếu Minh xem như đã được lĩnh giáo nên tâm phục khẩu phục, chắp tay cung kính cúi đầu tiếp nhận giáo huấn...

"Giả vờ! Lão phu vẫn phải có chút tầm mắt nhìn nhận chứ! Lão hồ ly kia tuyệt đối là giả vờ! Mệt cho hắn còn làm được, lại có thể thật sự giả ngu..."

Trở lại phủ đệ, Tử Bình Hưu lập tức tìm đến chỗ của Giả Vô Quần và lải nhải, mạnh mẽ lên án sự vô sỉ của Cao Kiến Thành.

Giả Vô Quần im lặng một lúc, sau đó cầm bút viết lại mấy chữ rồi đẩy qua cho ông ta xem: Yên lặng theo dõi tình hình, có thể không cần lui ra!

"Không lui?" Tử Bình Hưu ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Ý của tiên sinh là chỉ?" Hắn gõ gõ vài cái lên tấu chương đã được sửa nhiều lần đêm qua đang đặt ở trên bàn.

Giả Vô Quần gật đầu.

Tử Bình Hưu lập tức hỏi: "Tiên sinh nói lời này phải giải thích thế nào?"

Giả Vô Quần lại viết: Lam Nhược Đình không phải tài năng tầm thường, nếu hắn cũng đủ thông minh thì nhất định sẽ đến nhà khuyên can. Nếu không phải không thể một nhà độc quyền, thừa tướng trốn phong quang của hắn lại lui cũng không muộn!

Tử Bình Hưu cũng là lão cáo già trên triều đình, nghe âm biết ý, dường như suy nghĩ tới điều gì lại vuốt râu nói: “Cũng chỉ có thể đi bước nào nhìn bước đó, chờ qua Tân Đô lại xem thế nào."

Giả Vô Quần: Thừa tướng tự đi Tân Đô, ta không đi cũng được.

Tử Bình Hưu kinh ngạc: “Tiên sinh không đi? Vì sao?"

Giả Vô Quần cười: Thiên hạ bình định, sơn thủy đang lúc rảnh rỗi, không thích hợp bị nhốt bên trong tường viện, nên chọn ba, bốn hộ vệ đi theo, tìm cảnh đẹp ý vui, kiếm thiếu nữ xinh đẹp làm bạn, hoặc đi làm chuyện lớn nối dõi tông đường, hoặc lật xem tranh sơn hải, ung dung tự tại đi tùy ý khắp nơi, không phải rất thoải mái sao?

Tử Bình Hưu vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh, có phải lão phu có gì chậm trễ đã chọc giận tiên sinh hay không?"

Giả Vô Quần xua tay, lại viết: Thân không có tài vật, làm sao có thể đi xa, vẫn phải nhờ vào thừa tướng, lúc mỏi mệt sẽ tự mình trở về.

Tử Bình Hưu thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng hắn muốn mỗi người đi một ngả, hóa ra chỉ là đi ra ngoài chơi một chút, nhưng ông ta vẫn lo lắng: “Tiên sinh không ở đây, lão phu nên hỏi kế sách người nào?"

Giả Vô Quần im lặng một hồi lại viết xuống một trang cho ông ta: Thừa tướng giữ lấy nó, cần nhớ, không tranh không đoạt, nhịn được thì nhịn, không gây ầm động, giữ lấy phần của mình, chỉ tuân theo lệnh vua thì nhất định sẽ không có nguy hiểm khó khăn, có thể bảo vệ bình an!

Tử Bình Hưu biết đây cũng là lưu lại phương hướng lớn cho mình nên nghiêm túc đọc, nghiêm túc nhớ kỹ...

Cuối cùng cũng phải lên đường, phu thê Thương Triều Tông cố ý tới sơn trang Mao Lư, bái lạy từ biệt Ngưu Hữu Đạo, cả nhóm mới lao tới đô thành nước Tần ban đầu.

Đưa tiễn Triệu Hùng Ca tới bên ngoài sơn môn, nhìn theo đám người dưới chân núi rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt mẹ con Trang Hồng phiền muộn, nghĩ là biết Đô thành nước Tần sắp trở thành Tân Đô của nước Yến nên trong lòng có chút ưu tư.

Trước đó, hắn đã dặn dò hai mẹ con nên cắt đứt suy nghĩ không an phận, đổi lấy một quãng đời còn lại được tự do tự tại.

Mẹ con hai người đã đồng ý, Ngưu Hữu Đạo cho hai người bọn họ được lựa chọn: Hoặc là để cho Hạ Lệnh Phái bái Giả Vô Quần làm thầy, có thể bảo đảm mẹ con bình an. Hoặc là ở lại sơn trang Mao Lư theo Viên Cương, cũng có thể được bình an.

Mẹ con hai người muốn tiếp tục di theo hắn, Ngưu Hữu Đạo nói mình sẽ đi vực thứ năm, không thích hợp dẫn theo bọn họ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio