Đạo Quân

chương 2345: ta có quốc sĩ, thiên hạ vô song! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì vậy Trang Hồng làm chủ, chọn điều sau, hai mẹ con đi theo Viên Cương.

...

Tân Đô nước Yến thoáng cái đã phồn hoa khác thường, trăm nghề thịnh vượng, cũng rước lấy một việc.

Bên trong đại lao, toàn thân La Đại An mặc chiến giáp gương mặt sa sầm xuất hiện, tay vịn vào bảo kiếm bên thắt lưng, theo lính gác đi tới bên ngoài một phòng giam.

Chỉ thấy bên trong phòng giam, La Tiểu An nằm ở thêm trên lớp rơm rạ dày, trên tay cầm bầu rượu, một chân bắt chéo, vô tư uống.

La Tiểu An phạm lỗi thò tay vơ vét tiền của không nên động tới mới bị người vạch trần ra. Tang vật ăn cắp cũng lấy được, lập tức bị bỏ tù.

Lính canh ngục mở cửa và lui ra ngoài. La Đại An xông vào, không đợi La Tiểu An kịp phản ứng đã một tay nhấc y lên. Bốp! Hắn ta vung tay tát một phát.

La Tiểu An bị đánh tới đầu óc choáng váng, ngã nhào trên mặt đất, khi lấy lại tinh thần vừa nhìn liền bò dậy, tức giận nói: "Đại ca, đại ca đánh ta làm gì?"

La Đại An tức giận đến mức run lẩy bẩy, chỉ về phía mũi y: “Đồ khốn kiếp, ngươi biết rõ vương gia giữ nghiêm kỷ cương mà còn dám thò tay ra. Danh tiếng trung liệt của La gia đều mất trên tay ngươi rồi! Ngươi thiếu tiền xài có thể tìm ta, bây giờ ngươi làm mẫu thân lấy nước mắt rửa mặt, không còn mặt mũi nào đối mặt với vương gia, còn dám kêu gào à? Ngươi còn biết chút lễ nghĩa liêm sỉ nào không hả?"

La Tiểu An không phục: “Dựa vào bổng lộc, như vậy làm sao có thể sống thư thái an thân ở kinh thành này? Ta cũng không tham ô bao nhiêu, sao đại ca còn phải nổi giận không chú ý tới tình huynh đệ thủ túc như vậy?"

"Quá vô sỉ!" La Đại An tức giận, đi tới chính cho một trận quyền đấm cước đá, sau khi đánh xong thì phẫn nộ rời đi, không quan tâm.

"Khụ khụ..." La Tiểu An ho khan vài tiếng cố ngồi dậy, giơ tay áo lên lau vết máu ngoài miệng. Chợt y thấy trước mặt lại có một đôi chân đi tới. Khi ngẩng đầu nhìn, y thấy gương mặt Lam Nhược Đình liền vội vàng bò lên.

Lam Nhược Đình thấy y lảo đảo nên giơ tay đỡ.

La Tiểu An lùi lại một bước đứng ngay ngắn và chắp tay hành lễ: “Thầy."

Mặt Lam Nhược Đình không chút thay đổi nói: "Bị huynh trưởng ngươi đánh một trận à?"

La Tiểu An mỉm cười nói: "Là học sinh nhất thời hồ đồ, chọc cho huynh Trường Sinh tức giận."

"Nhất thời hồ đồ à?" Lam Nhược Đình hừ lạnh một tiếng: “Người khác không biết ngươi, ta làm thầy ngươi còn không biết ngươi sao? Ngươi là người có thể vì chút tiện mà thò tay ra như vậy sao? Tiểu An à, ta làm thầy thường khen trên người ngươi có phong thái của Lạc sư nên thật là thưởng thức, cũng gửi gắm kỳ vọng cao vào ngươi. Nhưng ngươi làm cho ta quá thất vọng! Ta dạy ngươi, ngươi không dùng trên con đường chính đáng, lại cân nhắc trong chuyện này, thật sự tưởng ta là người dễ bị gạt sao?"

Thấy bị nhìn thấu, La Tiểu An im lặng một hồi, giọng điệu nặng nề nói: "Giành chính quyền đơn giản, nắm chính quyền lại khác. bây giờ Thầy, vương gia muốn quân lâm thiên hạ, gần vua như gần cọp! Nhờ hưởng chút công trạng của tiên phụ nên vương gia không nghi ngờ đại ca, trong võ tướng nhất định sẽ xem đại ca như trọng binh, nhất định sẽ dần dần có cách tối ưu để đại ca thăng chức. Nếu huynh đệ ta một văn một võ trong cùng triều, ta được thế của thầy, đại ca lại nắm binh quyền, thời khắc thiên hạ ổn định, chỉ sợ vương gia sẽ lo ngại. Hai huynh đệ ta nhất định phải giữ một người bỏ một người, nếu không sẽ thành liên lụy lẫn nhau. Ta lui lại, vương gia không còn lo lắng, chẳng phải cũng không cần lo cho tiền đồ của đại ca sao!"

Y nói dứt lời liền chắp tay, khom lưng bái lạy thật sâu, bộ dạng tình không như ý, khẩn cầu thầy tha thứ.

Lam Nhược Đình đưa mắt nhìn một lúc mới hừ lạnh: “Vậy ngươi tốt nhất ngồi tù mọt gông đi!"

"Không thể nào. Ta tham ô nhỏ, không được nhốt ta lâu. Nể mặt phụ thân ta, Mông soái nhất định sẽ nói chuyện giúp ta. Vương gia nhất định sẽ không quá mức gây khó dễ cho ta." La Tiểu An ngồi dậy, cười hì hì: “Thầy ta là ai, mọi người đều biết. Lại có đại ca nắm quyền cao trong ai, không ai dám không cho ta chút thể diện, sau này ta sẽ sống tiêu diêu tự tại, rất sung sướng. Thầy, không cần phí sức lại có thể hưởng phúc, có bao nhiêu người có thể có được chuyện tốt như vậy chứ?"

"Lưu manh!" Lam Nhược Đình mắng một tiếng rồi xoay người rời đi, phiền muộn than thở: “Cao Kiến Thành cáo già, ngươi ở đây cũng lén dùng mánh lới, còn có Tử Bình Hưu cũng không bớt lo, mỗi người đều không để cho người ta bớt lo."

"Thầy!" La Tiểu An gọi hắn lại và trịnh trọng nói: “Tử Bình Hưu là người lớn tuổi nhưng ít mưu, không đáng để lo, ngược lại Giả Vô Quần, người này đặc biệt không tầm thường, cần phải cẩn thận. Thầy cần giấu mặt, không thể mưu toan một nhà độc quyền trong triều, đây là cả thiên hạ, không thể so với bảy nước phân chia như trước. Nếu một nhà độc quyền... Thiên hạ mới thống nhất, thầy lại ép lui Tả, Hữu thừa tướng, nhất định sẽ làm cho vương gia kiêng kỵ. Thầy nên đi trấn an Tử Phủ!"

Lam Nhược Đình dừng bước, quay đầu liếc nhìn người học sinh này, trong mắt có vẻ thương tiếc, sau đó mới không nhanh không chậm rời đi.

Người ngoài rời đi một lúc, lính canh ngục lúc trước lảng tránh lúc này mới đi tới.

Cửa phòng giam đóng lại, chuyện di chuyển tới vực thứ năm cũng đến lúc kết thúc, đại điển đăng cơ kinh đô mới đang chuẩn bị với khí thế hừng hực.

Một thế giới mới, một thời đại mới, hình như lập tức tới, thiên hạ tràn ngập bầu không khí tương lai không còn chinh chiến, ít nhất dân chúng trong thiên hạ được tuyên truyền như vậy.

Không có chiến sự quả thật chính là một tin tức khiến dân chúng trong thiên hạ phấn chấn. Cho dù không ít người trước mắt sinh sống gian khổ, thậm chí là khó có thể sống tiếp cũng có lòng tin kiên trì, hi vọng kiên trì đến ngày tốt đẹp hơn.

Tất cả mọi người và mọi chuyện hình như đều đang đột nhiên trở nên mới mẻ...

Chốn Đào Hoa, dưới cây hoa đào rạng rỡ như ráng mây.

Gió thổi tới, Thương Thục Thanh ngẩng đầu đón cánh hoa rụng, trên mặt đầy thích thú, thò tay đón lấy một cánh hoa.

Ngưu Hữu Đạo trở về, trở lại nơi sau năm đó rời đi vẫn chưa từng trở lại. Ở đây từng có ký ức của hắntrong năm năm.

Lúc này hắn lại đứng ở bên cạnh Thương Thục Thanh, làm bạn ở bên cạnh nàng, nhìn gương mặt tuyệt đẹp của nàng và mỉm cười: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại ở trong này."

Thương Thục Thanh liếc nhìn hắn, gò má ửng đỏ vì xấu hổ, trong đôi mắt sáng lấp lánh nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới lúc hai người mới gặp gỡ, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngủ say dưới cây hoa đào rụng, lười biếng xoay người. Nàng ngẩng đầu nhìn hoa đào đẹp như ráng mây, cũng cười nói như nói mớ vậy: “Thật đẹp!"

Nhìn gương mặt nàng, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo quay lại, nhìn về phía xa, chợt nói ra một câu: “Ta sắp đi, phải đi tới vực thứ năm, rời xa thế giới này, có lẽ cũng sẽ không trở lại nữa."

Trong lòng Thương Thục Thanh run lên, chợt quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt che giấu tất cả sự phức tạp và khủng hoảng, muốn nói lại thôi.

Ngưu Hữu Đạo lại từ từ quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt rất chân thành nhìn nàng: “Vấn đề trước đây ta từng hỏi quận chúa vẫn chưa có câu trả lời. Ngày hôm nay ta muốn hỏi lại quận chúa một lần nữa, nàng có bằng lòng giao cả đời lại cho ta không?"

Thương Thục Thanh cho rằng hắn muốn từ biệt mình, lại nghe nói hắn như thế thì ngượng ngùng.

Ngưu Hữu Đạo đổi cách hỏi: "Quận chúa có muốn đi theo ta không?"

Thương Thục Thanh dạ: “Chỉ cần Đạo gia không ngại."

Ngưu Hữu Đạo cười nói: "Chuyến đi này có lẽ lại cũng không về được nữa, quận chúa có thể bỏ qua người thân ở đây sao?"

Ánh mắt Thương Thục Thanh dịu dàng, khẽ nói: "Thanh nhi thân là nữ nhi của Thương gia, không gánh trọng trách trong nhà, ca ca sắp quân lâm thiên hạ, Thanh nhi có ở nhà hay không cũng không quan trọng."

Ngưu Hữu Đạo phất ống tay áo, một con phi cầm tọa kỵ bay trên không trung đến, xoay quanh ở dưới vách núi phương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio