Thế nhưng tồn tại quá ít lòng tin, niềm vui, sự nhẹ nhõm cũng như hy vọng trong anh.
✈️✈️✈️
Thời điểm trông thấy Air China 1713 nhắm chuẩn trục đường cất hạ cánh 17L, bắt đầu tiếp cận theo hướng từ Bắc sang Nam, độ cao giảm vừa đúng mức biến mất khỏi màn hình radar Tiếp cận, Quách Tri Phương đẩy mở cửa phòng Cơ sở kiểm soát Tiếp cận. Cô mới tan ca chưa được bao lâu, sau khi nhận được thông tin từ phòng điều khiển thì chạy vội trở lại. Cô vừa đặt chân vào phòng, liền ngay sau đó Phương Hạo đã đứng dậy khỏi vị trí của mình.
“China Eastern 570, Air China Freight 1009, Hainan 3124, bay lượn vòng ngoài điểm PZW-112…”
Anh bàn giao những chuyến bay trong tay cho Quách Tri Phương, sau đó chạy lên tầng cao nhất của tháp chỉ huy. Con đường này Phương Hạo đã đi qua hàng ngàn lần, có lần là để ngắm ánh hoàng hôn, có lần là để tới tìm Sở Di Nhu. Thế nhưng chưa lần nào bước chân anh lại vội vã như ngày hôm nay, chỉ hận không thể dẫm hết các bậc cầu thang thành mặt đất bằng phẳng.
Cảnh tượng tại Đài kiểm soát có phần đáng sợ. Không chỉ Phó Chủ nhiệm Diêm Hùng có mặt mà Cục trưởng Cục Quản lý bay Phương Vi Dân tình cờ ngày hôm nay cũng có mặt tại sân bay Đại Hưng. Hơn hai mươi con người, không một ai dám tạo tiếng động. Thế nhưng. Phương Hạo đâu bận tâm được nhiều như thế. Ánh mắt anh, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang khoá chặt trên thân chiếc Boeing 737 đang tiếp cận từ hướng Bắc sang Nam ở đường băng xa xa kia.
“Mẹ kiếp, vận tốc nhanh quá rồi, có được không đây?” Kiểm soát viên không lưu đang tại vị trí trực không thể nói chuyện, thế nhưng Tôn Diệu Dương không ở vị trí trực, anh ta lập tức nói thành tiếng, chẳng hề bận tâm việc các lãnh đạo đang có mặt tại đây.
“Chuyến này do hai phi công nào của hãng Air China cầm lái?” Phương Vi Dân hỏi Diêm Hùng.
Diêm Hùng cũng không rõ, là người ở trong góc trả lời: “Trần Gia Dư của hãng Air China, ba năm trước cũng là anh ấy.”
Nghe thấy lời này, Sở Di Nhu lập tức quay phắt lại. Cô không đàm thoại trực tiếp với Air China 1713, vậy nên không ngờ được chuyện này. Cô tìm kiếm Phương Hạo, Phương Hạo cũng trông thấy cô. Trong mắt Sở Di Nhu hiện lên vẻ ngỡ ngàng, ngỡ ngàng qua đi thì tới quan tâm.
Phương Hạo nghe thấy chính mình nói: “Sẽ được.”
Trần Gia Dư là người đàn ông đã đưa tàu bay Airbus 330 hạ cánh với vận tốc 226 nút, Boeing 737 không có cánh tà khi hạ cánh vận tốc không vượt 190 nút làm sao có thể làm khó được anh ấy.
Giọng Phương Hạo không quá lớn nhưng lại ngập tràn khí phách, lúc này đây tựa một hòn đá khiến mặt hồ cuộn sóng. Phương Vi Dân và Diêm Hùng đều quay lại nhìn anh. Anh không nhìn hai vị lãnh đạo kia, vẫn đang dõi theo tàu bay 737 đang dần dần hạ độ cao ở ngay phía trên đầu đường băng xa xa kia.
100 mét… 50 mét… 30 mét… 10 mét.
5, 4, 3, 2, 1.
Pha hạ cánh này, quá đỗi vững vàng, vững vàng tới mức có lẽ tất cả hành khách trên tàu bay từ đầu đến cuối đều không hề hay biết chuyện phi công hạ cánh mà không mở cánh tà. Tích tắc càng máy bay phía sau tiếp xúc với mặt đất, Trần Gia Dư nâng mũi tàu bay lên chỉ một chút nhưng đạt hiệu quả giảm tốc ở mức cao nhất. Sau đó, tấm cản dòng, hệ thống thổi ngược lần lượt vào vị trí, phanh đạp được kích hoạt. Lần này, anh không dùng hết đường cất hạ cánh, chỉ dùng hơn hai phần ba một chút. Thân tàu bay một màu trắng thuần cùng hình phượng hoàng đỏ rực ở cuối đuôi lướt qua trước mặt tất cả mọi người trong Đài kiểm soát.
Những tiếng vỗ tay phấn khích vang dội khắp Đài kiểm soát, không chỉ để ngợi ca kỹ thuật hạ cánh xuất sắc của phi công mà còn là nỗi xúc động sau khi đã thành công giải quyết một mối nguy lớn. Phương Vi Dân bắt tay Diêm Hùng. Trên mặt Diêm Hùng cũng hiện rõ vẻ vui mừng, ông bắt tay với tất cả những kiểm soát viên không lưu đang không tại vị trí trực, bao gồm cả Phương Hạo.
Ở nơi xa xa, xe khẩn nguy được điều tới thực hiện kiểm tra bánh lốp của tàu 737, bốn cầu trượt thoát hiểm của Air China 1713 đều bung ra. Phương Hạo cố gắng tìm kiếm bóng người mặc đồng phục phi công nhưng anh cách đó quá xa, không thể thấy rõ những bóng người đang chuyển động.
Trong buồng lái, Trần Gia Dư cuối cùng đã có thể thở phào: “Thực hiện quy trình sơ tán khẩn cấp.” Anh đứng dậy, đi tới khoang hành khách hỗ trợ tổ tiếp viên sơ tán hành khách. Anh không hề trông thấy Đoàn Cảnh Sơ ở phía sau lưng mình đang giơ tay, ấn vào một cái nút.
Sau khi bắt tay với Diêm Hùng, Phương Hạo mới nhận ra hơi thở của bản thân dồn dập, tay chân lạnh ngắt, thậm chí còn đứng không vững. Anh tìm một chiếc ghế cạnh cửa sổ Đài kiểm soát rồi ngồi xuống, sau đó lấy tay và vai che kín mặt. Dường như có ai đó đã rút mất ống thở của anh khiến anh dù đang thở dốc cũng không hít được không khí, cả người run rẩy mất kiểm soát.
Sở Di Nhu là người đầu tiên nhận ra anh không ổn, bước tới ôm vai anh: “Phương Hạo.”
Phương Hạo nắm lấy cánh tay cô, không ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản đáp lại: “Ừ, anh đây.”
Vành mắt Sở Di Nhu lập tức ửng đỏ. Từ sau khi yêu Trịnh Hiểu Húc, bản thân cô cũng cảm thấy mình trở thành người rất dễ xúc động. Cô nghĩ nếu hôm nay người điều khiển tàu bay là Trình Hiểu Húc, đừng nhắc tới việc cấp huấn lệnh, cô có lẽ còn chẳng thể nói thành tiếng.
Người trong đài kiểm soát nói chuyện rôm rả, Sở Di Nhu dùng thân mình che khuất tầm mắt của người khác, nhỏ giọng nói với Phương Hạo: “Xuống dưới uống miếng nước rồi nghỉ ngơi chút đi. Mọi chuyện đều đã qua rồi, anh Gia không sao, phi công còn lại cũng không sao, đều ổn cả. Tất cả đều rất ổn.”
Phương Hạo không quen việc được cô ôm, vậy nên vài giây sau anh đã đứng dậy, để Sở Di Nhu đi cùng mình xuống tầng. Lúc xuống tầng, Phương Hạo đột nhiên nhớ ra, hỏi cô: “Em bảo phi công còn lại nào cơ?”
Sở Di Nhu: “Là Đoàn Cảnh Sơ. Em nhờ trước đó có từng tới Đài kiểm soát, anh…”
Cô chứng kiến biểu cảm của Phương Hạo từ sợ hãi và mờ mịt chỉ trong nháy mắt đã biến thành phẫn nộ. Vừa rồi vì lo lắng cho việc hạ cánh của Trần Gia Dư, cộng thêm phải tập trung tinh thần chỉ huy các tàu bay khác tránh va chạm nên Phương Hạo không nghĩ tới chuyện này. Bây giờ có người nhắc, anh lập tức nhớ đến cuộc gọi đổi lịch trực mà Trần Gia Dư nhận được hôm qua. Chuyến bay từ Phố Đông bay tới Thượng Hải không phải bay cùng Đoàn Cảnh Sơ đó sao.
“*** con mẹ nó chứ!” Mắt Phương Hạo đỏ ngầu, tờ giấy trong tay không rõ là băng phi diễn hay gì bị anh vò thành cục. Sở Di Nhu bị anh doạ tới đơ người. Cô quen anh hơn ba năm, chưa từng bao giờ thấy anh chửi bậy cả.
Phương Hạo cũng ý thức được bản thân quá kích động, cố gắng hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, nói: “Xin lỗi em, anh quá xúc động, anh…”
Sở Di Nhu có lẽ cũng hiểu: “Nhẽ nào… Không phải…”
Cô không rõ Phương Hạo đang giận Trần Gia Dư hay giận Đoàn Cảnh Sơ, thế nhưng cô có thể mơ hồ nhận ra chuyện lần này có liên quan tới Đoàn Cảnh Sơ. Có khả năng, không chỉ là cánh tà bị kẹt, việc Air China 1737 tụt độ cao trên vùng trời Hoa Bắc, năm phút không phản hồi trước đó, nhẽ nào không phải là sự cố máy móc?
Thật ra Phương Hạo cũng không dám chắc vụ việc lần này là trùng hợp ngẫu nhiên hay hệ quả tất yếu. Anh hoàn toàn dựa vào trực giác, cảm thấy mỗi lần đụng phải Đoàn Cảnh Sơ thì đều là chuyện không hay, cộng thêm việc cậu ta trước đó đã bao lần dùng thủ đoạn bẩn thỉu đâm sau lưng Trần Gia Dư. Thông thường việc tụt độ cao chỉ xảy ra khi tàu bay gặp trục trặc máy móc nghiêm trọng. Đoàn Cảnh Sơ không tới nỗi muốn chơi liều cùng Trần Gia Dư và tất cả hành khách trên máy bay, vậy nên nếu không phải trùng hợp thì sẽ là do cậu ta lại giở trò gì đó dẫn tới sự cố.
Phương Hạo cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang bùng cháy không thể kiểm soát. Cơn giận dữ gần như áp đảo tất cả, ngoài giận dữ còn có hối hận. Anh cầm điện thoại bắt đầu gọi cho Trần Gia Dư. Cuộc gọi đầu tiên không liên lạc được, cuộc gọi thứ hai không liên lạc được, tới cuộc gọi thứ ba mươi mấy, anh thẳng tay ném điện thoại xuống sàn. Anh giận Đoàn Cảnh Sơ, khả năng cao cậu ta là người gián tiếp gây ra sự cố nguy hiểm này, thiếu chút nữa đã kéo Trần Gia Dư và những người khác trên máy bay cùng chôn chung. Cũng giận sự cứng nhắc của Trần Gia Dư lúc hai người nói chuyện sáng hôm qua. Anh ấy không nghe lời anh khuyên, cũng chẳng chừa chỗ để thương lượng, trực tiếp đâm đầu vào tình huống nguy hiểm này.
Và đương nhiên, người khiến anh hối hận nhất chính là bản thân anh. Nếu sáng hôm qua, anh kiên trì thêm chút nữa, Trần Gia Dư sẽ không xuất hiện trên cùng một chuyến bay với Đoàn Cảnh Sơ. Lời cuối anh nói với anh ấy là những lời lúc giận, giữa bọn họ còn tồn tại khe nứt. Tối hôm đó anh còn nợ anh ấy một câu chúc ngủ ngon, một câu em nhớ anh, nợ một nụ hôn và rất nhiều rất nhiều thứ nữa… Thế nhưng, suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, anh đã đánh mất anh ấy. Nếu chuyện ấy thật sự xảy ra, Phương Hạo cả đời này sẽ không thể nào tha thứ nổi cho chính mình.
Anh không phải không cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao, tất cả mọi người đều đã bình an, máy bay cũng vô sự, đây là kết quả tốt nhất rồi.
Thế nhưng tồn tại quá ít lòng tin, niềm vui, sự nhẹ nhõm cũng như hy vọng trong anh. Ngược lại, sự sợ hãi lại quá nhiều, nó nuốt chửng toàn bộ những cảm xúc khác, không để lại gì cả. Cả thế giới của anh chẳng còn sắc màu nào khác, chỉ có nỗi hoảng sợ tựa hố đen hút cả anh vào.
Note: Chương sau có tình tiết phản công, mọi người cân nhắc trước khi đọc.