Tối đó, toàn bộ thành viên thuộc tổ lái cùng tổ tiếp viên chuyến CA1713 đều bị dẫn đi thẩm vấn, tất cả điện thoại đều bị tịch thu gom chung một chỗ. Vì trong chưa đầy một phút rơi tự do, mọi người đều phải chịu mức trọng lực lên tới vài G nên sau khi thẩm vấn xong, bọn họ được đưa tới bệnh viện gần nhất để kiểm tra sức khỏe.
Sau hơn ba mươi cuộc điện thoại không thể liên lạc được, Phương Hạo tới bãi gửi xe tìm xe của mình, trông thấy chiếc Macan trắng của Trần Gia Dư đang nằm trơ trọi nơi đó. Anh quyết định lái xe tới Lệ Cảnh. Về lý mà nói, Phương Hạo biết nếu Trần Gia Dư đã về Lệ Cảnh thì xe anh ấy không thể còn ở sân bay, anh ấy cũng không thể không nghe cuộc gọi của anh, nhưng lý trí của anh đã sớm bay ra ngoài cửa sổ rồi, ngay tại khoảnh khắc Air China 1713 thành công tiếp đất.
Sau khi tới Lệ Cảnh, hiển nhiên Phương Hạo không tìm thấy người. Đúng lúc này Sở Di Nhu gọi cho anh, bảo: “Hiểu Húc báo em mấy người họ đang ở Bệnh viện đa khoa 201, điện thoại không gọi được hẳn là do đã nộp hết rồi.”
“Ở viện… Không có vấn đề gì chứ?
“Chắc là kiểm tra tổng quát thôi. Anh đừng quá lo lắng, đêm rồi lái xe từ từ.”
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, Sở Di Nhu còn chưa ngủ, còn suy nghĩ cho anh. Phương Hạo cố gắng hít thở sâu, ổn định cảm xúc rồi mới trả lời cô: “Cảm ơn em. Vậy anh tới bệnh viện đây.”
Anh lập tức quay đầu, lái xe tới Bệnh viện đa khoa 201, nhưng rồi anh và Trần Gia Dư vẫn lỡ mất nhau.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Gia Dư được nhận lại điện thoại. Sau đó anh quay lại sân bay lấy xe rồi phóng thẳng tới khu Kiến Hội chỗ nhà Phương Hạo. Tuy tạm thời đã xử lý xong vụ sự cố bên này, anh và Đoàn Cảnh Sơ bị tách ra để tra hỏi về những chuyện đã xảy ra, anh cũng thuật lại hết tất cả, từ việc Đoàn Cảnh Sơ mở cánh tà đến sự cố gắng cứu vãn sau đó của anh. Về vấn đề này, Trần Gia Dư không có gì phải lo lắng cả, dù sao cũng không phải lần đầu anh trải qua sự cố lớn như này. Nguyên nhân khiến anh bận lòng lại là đến từ nơi khác, trong lòng anh không ngừng muốn liên lạc với Phương Hạo. Tính ra, từ lúc đồng hồ báo thức đổ chuông vào 4h30 sáng, anh đã chưa chợp mắt gần nguyên một ngày, thế nhưng tinh thần anh hiện tại đang quá mức kích động, không có chút nào buồn ngủ.
Thời điểm vị khách cuối cùng được sơ tán, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Gia Dư khi anh bước chân ra khỏi cabin là bầu trời Bắc Kinh xanh thật đấy, anh coi như đại nạn không chết, về sau chắc chắn có phúc, lại một lần nữa hạ cánh khẩn cấp thành công. Suy nghĩ tiếp theo là những gì Phương Hạo nói sáng hôm qua thật sự đã ứng nghiệm. Nếu lúc đó anh nghe theo lời khuyên của cậu ấy, gọi điện kêu Vương Tường đổi lại ca trực thì có lẽ đã không xảy ra chuyện lần này. Tuy giọng Phương Hạo khi anh nghe thấy tiếng cậu ấy trên sóng VHF khá bình tĩnh nhưng Trần Gia Dư biết, đó là vì cậu ấy đang tại vị trí trực, trong tay cậu ấy đang nắm giữ hàng trăm sinh mạng, bất kỳ ai cũng có thể suy sụp trừ cậu ấy. Anh thật sự rất muốn được gặp Phương Hạo, được nói chuyện cùng cậu ấy.
Phương Hạo phóng như bay vào bãi đậu xe của Bệnh viện đa khoa 201, sau đó anh mới nhận được cuộc gọi của Trần Gia Dư, báo anh ấy đang ở nhà anh.
“Được rồi, em quay xe về.” Phương Hạo chỉ nói có vậy. Tới lúc này anh đã lái xe gần ba tiếng đồng hồ, từ sân bay tới Lệ Cảnh rồi lại tới bệnh viện. Anh cố gắng khống chế giọng điệu của mình, hỏi Trần Gia Dư qua điện thoại: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
“Đoàn Cảnh Sơ đã đóng tấm cản dòng và mở cánh tà tạo góc 2o khi đang tại độ cao bay bằng, sau khi phát hiện ra anh yêu cầu cậu ta thu lại nhưng khi thu lại thì có vẻ như cánh tà số 5 đã gặp trục trặc và bị kẹt, dẫn tới tình trạng kết cấu không cân bằng, tàu bay trực tiếp lộn nhào, vậy nên lúc hạ cánh cánh tà mắc kẹt ở góc 0o.” Trần Gia Dư chỉ giải thích bằng một câu, điều anh thật sự muốn nói nằm ở phía sau, “Phương Hạo, hôm đó bị em nói trúng rồi, anh…”
Phương Hạo cắt ngang lời anh ấy: “Về rồi nói.” Anh đang lái xe, trong lúc lái xe tâm trạng không nên biến động quá mức. Anh không thể nói chuyện tiếp được nữa, nếu còn nói tiếp có lẽ anh sẽ không cầm nổi vô lăng.
Phương Hạo chạy lao lên tầng. Ngay sau khi dùng chìa khoá mở cửa, quả nhiên trông thấy Trần Gia Dư đang đứng trước cửa chờ mình. Bộ đồng phục phi công vẫn còn nguyên trên người Trần Gia Dư chưa cời, chiếc áo sơ mi trắng vì một chuỗi sự việc đã xảy ra mà trở nên nhăn nhúm, bốn sọc màu vàng kim trên cầu vai phản chiếu ánh đèn yếu ớt chỗ hành lang.
Câu đầu tiên Phương Hạo thốt ra khi thấy anh ấy là “Trần Gia Dư, con mẹ anh…” Anh mở đầu vậy rồi không nói tiếp nổi.
Quen biết Phương Hạo lâu như vậy, số lần cậu ấy chửi bậy Trần Gia Dư có thể đếm hết trên một bàn tay. Dù chỉ có đèn tại lối vào đang bật nhưng Trần Gia Dư vẫn có thể thấy được mắt Phương Hạo ửng đỏ.
Trần Gia Dư bị Phương Hạo ủn vai đẩy vào tường. Nụ hôn của cậu ấy quá đỗi mãnh liệt, vừa chạm vào là ngấu nghiến môi anh. Trần Gia Dư đã nguyên một ngày chưa chợp mắt, lúc này không thở nổi, chỉ cố hết sức đáp lại. Hai tay anh ôm lấy vai Phương Hạo, thuận theo hành động của cậu ấy, anh cũng không có ý định phản kháng.
Tinh thần Phương Hạo đã căng tới mức cực điểm, tựa như nước trong ly, bề mặt đã nhô lên, chỉ thêm một giọt nữa là sẽ tràn ra. Giọng anh cũng căng cứng, một tay cởi đồng phục phi công của Trần Gia Dư, tay còn lại kéo quần anh ấy xuống.
“Em muốn chịch anh.” Phương Hạo mắt đỏ ngầu, nói.
Thật ra không cần Phương Hạo giải thích, Trần Gia Dư cũng hiểu đại khái cậu ấy muốn làm gì. Anh khẽ thở dài, biết bản thân không thể nào trốn tránh sự xung đột ngày hôm nay, bèn cụp mắt khẽ “Ừm”.
Cả cảm xúc lẫn dục vọng của hai người họ đều đã ngấp nghé mức bùng nổ. Phương Hạo vội vàng lấy gel bôi trơn và bao cao su nhưng không để Trần Gia Dư vào trong phòng ngủ. Trần Gia Dư tự cởi quần áo của bản thân. Anh toàn thân trần truồng, bờ vai rộng áp lên vách tường, để mặc Phương Hạo nắm chặt eo mình, một tay nới rộng lỗ sau của mình.
Phương Hạo làm bước chuẩn bị rất qua loa, Trần Gia Dư không phải không đau nhưng anh gồng mình chịu đựng, những giọt mồ hôi men theo trán anh chảy xuống. Trước giờ anh đều không nằm dưới, chỉ trừ cái lần thời đại học còn đang tìm tòi khám phá cùng Lương Diệc Nam từ rất lâu rất lâu trước đó. Thế nhưng đối tượng là Phương Hạo, mọi sự ngoại lệ đều được chấp nhận.
Trần Gia Dư không phát ra tiếng động, Phương Hạo cũng không nói năng gì, rút ngón tay ra. Chai thuỷ tinh đựng gel bôi trơn rơi xuống đất vỡ “choang”. Phương Hạo chẳng quan tâm nhưng anh sợ Trần Gia Dư dẫm phải nên đưa chân gạt chiếc bình sang một bên. Vỏ bao nhựa bị xé “roẹt”, chất liệu cao su bị kéo căng, tiếp theo đó là tiếng da thịt cọ vào nhau. Phương Hạo đè vai Trần Gia Dư, chậm rãi mà chắc chắn đút dương v*t đã ngẩng cao đầu của mình từng chút từng chút một vào trong.
Lúc đầu đương nhiên là đau, Phương Hạo đè nén cơn giận, chẳng có chút thương tiếc nào. Trần Gia Dư ngoài cố gắng thả lỏng thì không còn cách nào khác, trong lòng anh cũng rõ nếu kêu chậm lại thì cậu ấy cũng sẽ không thật sự chậm lại. Phương Hạo ở phía sau đâm chọc anh không theo bất kỳ một quy luật nào. Ban đầu chỉ là cảm giác ma sát đau đớn, về sau khi chạm tới vị trí ấy tại tuyến tiền liệt bên trong, anh cũng dần dần có cảm giác.
Phương Hạo trước giờ vẫn luôn cảm thấy vai là bộ phận quyến rũ nhất của Trần Gia Dư. Lưng anh ấy dày rộng, dù được anh ấy ôm hay ôm anh ấy đều rất thích. Lúc này đây, Trần Gia Dư đang khuất phục dưới thân anh, đùi và mông siết chặt, từng khối cơ trên vai và lưng căng cứng, tất cả mọi đường nét đều phô bày rõ nét. Chỉ ngắm nhìn tấm lưng phía sau của Trần Gia Dư, Phương Hạo đã gần như mất kiểm soát, đẩy nhanh tốc độ đâm rút. Tiếng thở dốc nặng nề của bọn họ hoà vào nhau, gel bôi trơn chảy dài trên bắp đùi của Trần Gia Dư. Tư thế này khá mệt, Phương Hạo không duy trì được quá lâu, bèn bóp mạnh hông Trần Gia Dư rồi bắn ra không chút dè dặt. Giây phút Phương Hạo xuất tinh, dường như thế này vẫn chưa đủ, răng anh cắn lên vai Trần Gia Dư, mười ngón tay bấu mạnh vào da thịt anh ấy. Trần Gia Dư nhắm mắt lại. Anh không cần nhìn, anh rõ hơn ai hết biểu cảm và tình trạng của Phương Hạo lúc này.
“Au…” Trần Gia Dư không nhịn được, lúc này mới cảm thấy vai bị cắn tới đau nhức. Vì cơn đau do phía dưới bị cọ sát cùng cơn đau trên vai nên anh còn chưa bắn. Thế nhưng Phương Hạo một lúc lâu sau vẫn chưa rút dương v*t ra khỏi người anh. Cậu ấy vùi đầu vào cổ anh, đầu ngón tay mân mê dấu răng mình vừa tạo ra, nói: “Anh là của em.”
Phương Hạo đã rất kiềm chế rồi.
Vành mắt Trần Gia Dư rớm lệ. Anh biết, tình hình hôm nay rất nguy cấp, bản thân anh là người trong cuộc phải tập trung khắc phục sự cố, tập trung điều khiển máy bay bay ổn định, thế nhưng người từ đầu đến cuối biết rõ tình huống nguy hiểm, lo lắng nhưng lại bất lực là Phương Hạo, cũng chỉ có Phương Hạo. Anh thật sự có lỗi với cậu ấy.
Đợi tới khi tỉnh táo lại, Trần Gia Dư quay lại nhìn. Mái tóc của Phương Hạo đã dài thêm một chút, những sợi tóc loà xoà trước trán ướt đẫm mồ hôi. Thứ đập vào mắt khiến anh hoảng hốt là chân cậu ấy từ bắp chân tới mắt cá và mu bàn chân đều dính máu.
Trần Gia Dư cất tiếng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Tập trung nhìn kỹ lại thì anh đã rõ, chai thuỷ tinh đựng gel bôi trơn vỡ rồi. Lúc nãy anh bị Phương Hạo đè vào tường đâm chọc mười mấy phút nên không trông thấy cũng không kịp phản ứng, bản thân Phương Hạo dường như cũng không nhận ra.
Phương Hạo hổn hển nói: “Vết cắt nhỏ thôi, không sao.”
Phương Hạo nhặt khăn lên lau qua rồi đẩy Trần Gia Dư vào phòng ngủ. Anh cũng nhìn thấy Trần Gia Dư còn chưa bắn ra. Một tay anh đẩy anh ấy tựa người vào đầu giường, sau đó vắt chân ngồi lên người anh ấy, tay phải mò ra phía sau, bắt đầu tự nới rộng. Lúc này Phương Hạo mới nhớ ra chai gel bôi trơn trước đó đã vỡ rồi, anh bèn chạy ra phòng khách, chấm lấy một ít gel bôi trơn từ phần chai chưa vỡ.
Anh uốn cong đường sống lưng đẹp đẽ của mình, sau đó trong tư thế ấy cưỡng ép nới rộng bản thân, thậm chí còn qua loa hơn cả lúc làm cho Trần Gia Dư trước đó. Hai ngón tay vào ra vài lần là đã định ấn vai Trần Gia Dư tính ngồi xuống.
Là Trần Gia Dư lên tiếng ngăn Phương Hạo lại: “Đừng vội, em chưa chuẩn bị đủ.”
Thật ra Phương Hạo vừa rồi tự mình nới rộng trước mặt anh, mọi sự kìm nén của cậu ấy anh đều thấy cả. Cảnh tượng này quá đỗi gợi tình, bản thân Trần Gia Dư cũng đang nhẫn nhịn rất khổ sở.
Phương Hạo vươn một tay che miệng Trần Gia Dư lại, không để anh ấy nói. Sau đó, anh tìm đúng vị trí, không chút do dự từ từ ngồi xuống. Lối vào quá chật chội, Trần Gia Dư bị cậu ấy kẹp chặt có hơi đau. Anh nhíu mày. Song ngoài cơn đau ra, Phương Hạo của hôm nay quá điên cuồng, biểu cảm vừa gợi cảm vừa chuyên chú, khiến anh không thể rời mắt.
Lúc đầu hiển nhiên là đau, nhưng Phương Hạo muốn đau. Anh cảm thấy mình chẳng sợ nỗi đau cơ thể, vì tim anh đã đau đớn tới không sao chịu thấu, dường như chỉ khi thể xác cũng chịu chung nỗi đau thì anh mới dễ chịu hơn một chút.
Anh đung đưa cơ thể một cách gấp gáp. Muốn thích ứng với kích thước khi đã cương cứng hoàn toàn của Trần Gia Dư trong tình trạng không nới rộng đủ mức quả là khó khăn, nhưng Phương Hạo muốn liều.
Điều khiến Trần Gia Dư không thể chịu nổi nhất, đó là một lúc sau Phương Hạo mở mắt ra và nói với anh: “Dùng sức đi.”
Trần Gia Dư không nói gì. Bên trong lối vào lúc này vẫn còn chưa đủ trơn, anh vẫn cố gắng mở rộng. Để bản thân không làm ra hành động liều lĩnh, anh đã phải dùng sức toàn thân để nhẫn nhịn, đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Phương Hạo một lần nữa ra lệnh cho anh: “Trần Gia Dư, dùng sức chịch em đi.”
Dường như chính câu nói này đã khiến anh “đứt dây”. Trần Gia Dư cũng không phải không có cảm giác gì, tuy anh không nỡ lòng nhưng dục vọng lại ngay trước mắt. Anh đỡ mông Phương Hạo, mỗi lần cậu ấy nhún xuống, anh đều tìm đúng góc độ thúc mạnh vào trong.
Mất tầm vài phút, việc ra vào mới trơn tru hơn. Phương Hạo kẹp chặt đùi, một tay vẫn ghì chặt vai Trần Gia Dư như trước đó, bờ mông đầy đặn, cong vểnh không ngừng cọ sạt lên cặp đùi săn chắc của Trần Gia Dư. Cậu ấy ngửa đầu, không thể thấy rõ biểu cảm. Trần Gia Dư cũng không kiềm chế nổi nữa, ngón tay bấu vào mông cậu ấy, vừa đỡ vừa xoa nắn, răng cắn lên đầu ngực bên trái của Phương Hạo.
Phương Hạo bị Trần Gia Dư cắn tới mức cả người run rẩy. Anh biết cậu ấy đã sướng rồi, bèn nhân thời cơ giành lại quyền chủ động, siết vùng cơ lõi, đưa đẩy mông, dốc sức thúc vào trong ở tư thế này. Phương Hạo choáng váng, phần đùi chống đỡ hai bên người Trần Gia Dư gần như mất hết sức lực, không kiểm soát được góc độ cùng sức mạnh, nhấn toàn bộ sức nặng cơ thể xuống, đưa dương v*t của Trần Gia Dư trượt vào trọn vẹn, đạt độ sâu trước nay chưa từng có.
Trần Gia Dư rên lên một tiếng đầy kìm nén. Sướng, sướng quá. Vách thịt bên trong lúc này cuối cùng đã trơn ướt, thông thuận. Da thịt va vào nhau tạo những tiếng “phạch phạch” không ngừng. Anh ngẩng lên, trông thấy yết hầu của Phương Hạo nhấp nhô, đôi mày kiếm của cậu ấy khẽ nhíu lại, ánh mặt ngập trong tình dục, rên rỉ không chút kiềm chế. Còn khi nhìn xuống, anh thấy dương v*t cương cứng tới mức thâm tím của mình đang dấn sâu toàn bộ trong cơ thể Phương Hạo, túi trứng dái vỗ vào khiến mông cậu ấy đỏ bừng. Mắt Trần Gia Dư cũng trở nên đỏ ngầu.
Lý trí của Phương Hạo lúc này đã quay trở lại được đôi phần. Vốn dĩ tư thế cưỡi ngựa là tư thế dễ dàng nhất để anh kiểm soát được nhịp độ nhưng vừa nãy bị Trần Gia Dư làm rối, đột ngột tiến vào sâu như vậy khiến Phương Hạo có chút không thoải mái. Anh cau mày, đẩy ngực Trần Gia Dư: “Anh đừng…”
Trần Gia Dư nhìn chằm chằm vào mắt Phương Hạo, hỏi: “Muốn sướng không?”
Phương Hạo không trả lời, Trần Gia Dư coi như cậu ấy đã ngầm chấp nhận. Anh siết hông rồi thúc từ dưới lên. Bản thân Trần Gia Dư cũng đã quên chính mình hơn hai mươi tiếng rồi chưa chợp mắt, quên mới mấy tiếng trước bản thân đã gần như rơi tự do giữa không trung. Hiện tại trong mắt anh chỉ có một người, đó là người yêu anh; cũng chỉ có một cảm xúc, đó là muốn *** cậu ấy, *** chết cậu ấy, để trái tim cậu ấy nhập làm một với tim mình, nếu đau thì cùng đau, nếu chết thì cùng chết.
Phương Hạo biết, từ giây phút bắt đầu cho tới hiện tại bản thân anh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Nhưng anh không còn sức để rút lui, chỉ có thể tiếp tục chìm đắm. Anh biết mình sớm đã chẳng thể dừng lại.
Những cú thúc từ phía dưới của Trần Gia Dư quá loạn, quá sâu. Phương Hạo bị anh ấy đâm chọc tới nhũn chân. Bắt đầu từ khoảnh khắc đánh mất quyền chủ động, chân Phương Hạo đã gần như không thể gồng sức. Thậm chí có lần anh bị thúc tới lệch trọng tâm, suýt thì kéo theo Trần Gia Dư rớt khỏi giường. Một tay anh nắm lấy mép giường muốn ổn định cơ thể nhưng Trần Gia Dư lại nhân lúc ấy mà lật người, cả hai rơi xuống tấm thảm trải bên cạnh giường. Vì thảm rất mềm, Trần Gia Dư cũng đang ôm eo anh nên không có ai bị ngã cả, thế nhưng Phương Hạo vẫn hơi váng vất.
Trần Gia Dư mở hết cỡ hai chân Phương Hạo, một tay nhéo đùi cậu ấy, tay còn lại chạm lên cổ cậu ấy rồi dùng nửa phần sức nhéo cổ Phương Hạo. Đây là chỗ nhạy cảm của Phương Hạo, Trần Gia Dư biết, bình thường anh còn kiềm chế, lần này thì không.
Tư thế này có thể tiến vào sâu nhất, thế nhưng mỗi lần sau khi Trần Gia Dư rút ra, Phương Hạo lại cảm thấy không đủ. Anh đã bị chịch ra cảm giác, dương v*t dựng đứng thẳng tắp. Mỗi lần Trần Gia Dư rút một chút ra, Phương Hạo sẽ đung đưa hông, chờ đón cú thúc tiếp theo, để dương v*t của Trần Gia Dư một lần nữa cọ vào vị trí khiến anh hồn vía lên mây. Về sau, anh không tìm được tiết tấu nên đành bỏ cuộc, ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của Trần Gia Dư, mười chiếc móng tay ghim vào da thịt anh ấy.
Trần Gia Dư đã nhớ kỹ góc độ, hai tay tách đôi chân thon gầy, săn chắc của Phương Hạo để cậu ấy gác lên vai mình, sau đó lại một nữa đánh chiếm. Phương Hạo bị Trần Gia Dư nắm cổ gần như không thở nổi. Một lúc sau, Trần Gia Dư buông tha cho cổ của cậu ấy nhưng chuyển sang tấn công nơi khác. Anh thọc hai ngón tay vào miệng Phương Hạo, lấp kín miệng cậu ấy, sau đó đâm vào rút ra, theo nhịp của nửa thân dưới mà chịch họng Phương Hạo. Cằm Phương Hạo không khép lại được, tiếng rên rỉ trở thành những tiếng nức nở như của thú non. Nước bọt tràn ra ướt đẫm môi, cũng ướt đẫm hai ngón tay của Trần Gia Dư. Cả trên và dưới trong thoáng chốc trở nên dâm đãng cực độ.
Trong quan hệ tình dục của hai người, tuy nói Trần Gia Dư nằm trên nhưng trước giờ cả hai đều dốc sức, cùng nhau tận hưởng. Phương Hạo tự nhận bản là người có sức khoẻ tốt, năng lượng tràn trề, nên khi làm tình cũng rất mạnh mẽ, trước giờ chưa từng bao giờ bị áp chế hoàn toàn như này. Sướng thì có sướng, chỉ là… quá ấm ức. Anh thậm chí còn bị ép tới nỗi chảy nước mắt sinh lý. Trần Gia Dư thấy Phương Hạo như vậy thì mới rút tay lại, chống tay ở hai bên người anh, tập trung chịch phía sau của Phương Hạo.
Phương Hạo bị anh ấy đâm tới mức khoái cảm trào dâng tựa đài phun nước, thậm chí còn không thể thốt nổi một câu hoàn chỉnh. Mồ hôi chảy dọc người anh, chỉ còn cảm nhận được lỗ sau mềm mại và ướt đẫm tới không gì tả nổi. Trần Gia Dư quá mạnh mẽ, giã từng nhịp đầy dữ dội, trước giờ chưa từng như vậy. Phương Hạo cũng chưa từng bao giờ thấy anh ấy như thế. Trong mắt Trần Gia Dư là sóng cuộn trào. Ánh mắt ấy tựa ánh mắt của loài sói đói, của dã thú không biết no. Phương Hạo đã hoàn toàn không còn sức lực cũng như tinh thần để chống cự, chỉ cảm thấy lỗ sau bị đâm mạnh đến mức có thể cảm nhận được hình dáng dương v*t của Trần Gia Dư. Anh sắp bị chọc thủng rồi.
Vừa nãy đá phải chai thuỷ tinh đã vạch một vết nông nhưng dài trên cẳng chân phải của Phương Hạo. Lúc ở phòng khách đã lau sạch vết máu song trải qua trận vận động kịch liệt, máu lại bắt đầu rỉ ra, không nhiều, nhưng máu trộn lẫn cùng mồ hôi men theo chiếc chân thon dài của anh chảy xuống, thậm chí có vài giọt còn rớt vào mắt anh. Chịu đựng những va chạm ấy, Phương Hạo gào thét lớn tiếng, cổ họng đã khàn đặc hoàn toàn. Tay phải anh bị Trần Gia Dư giữ chặt không thể cử động, tay trái bám lấy mép giường đến nổi gân xanh. Mồ hôi làm mờ đôi mắt, Phương Hạo không thấy gì cả, chuyển động hông thuần theo cảm giác. Hai người họ đều điên cả rồi, chẳng màng đến cái mạng này nữa.
Đến cuối, giữa cơn khoái cảm không gì bì nổi cũng sự hỗn loạn bao trùm, Phương Hạo đập mạnh vào mép giường, dường như có một tia sáng lóe lên trước mắt anh, sau đó cả cơ thể anh mất kiểm soát, run lên bần bật. Phải mất một lúc Phương Hạo mới nhận ra, anh vậy mà lại bị đâm tới bắn ra.
Sau khoảnh khắc đó Trần Gia Dư cũng không nhịn nổi nữa. Anh ép bản thân rút ra khỏi người Phương Hạo, sau đó anh đỡ dương v*t của mình, bắn lên mặt Phương Hạo. Từ mí mắt, cánh môi tới cằm, khắp mặt cậu ấy đều là sản phẩm của anh. Rồi anh vẫn chưa dừng lại. Cả người đè xuống, tay phải nắm lấy cằm Phương Hạo, tiếp tục hôn cậu ấy.
Trên môi Phương Hạo là tinh dịch chưa khô của Trần Gia Dư. Anh mím môi lại, bảo: “Đừng động vào, bẩn.”
Tay phải của Trần Gia Dư mân mê má cùng vành tai của Phương Hạo, sau đó lợi dụng khoảnh khắc cậu ấy thả lỏng mà cạy mở răng cậu ấy.
Chiêu này Phương Hạo cũng chẳng lạ lẫm gì, thế nhưng não anh đã ngừng hoạt động từ lâu rồi, từ giây phút trông thấy Trần Gia Dư còn sống sót xuất hiện trước mặt mình, anh đã không còn khả năng suy nghĩ. Anh chỉ còn biết đón nhận nụ hôn của anh ấy.
“Anh là của em.” Sau khi nụ hôn chấm dứt, Trần Gia Dư thở dốc bên tai Phương Hạo, “Em cũng là của anh.”
Sợi dây bị kéo căng trong lòng cuối cùng đã đứt phựt. Phương Hạo lúc này không kìm nén nổi nữa, vành mắt ửng đỏ, nước mắt trộn lẫn cùng mồ hôi lăn dài trên sườn mặt tuấn tú của anh.
Phương Hạo nằm xuống. Hai người họ nằm trong không gian chỉ vài mét vuông bên cạnh giường không hề thoải mái, vai chen vai nhưng không ai nói năng gì, mãi tới khi tiếng thở dần ổn định trở lại.
Là Trần Gia Dư quay sang trước, từ sau lưng lấy khăn lau sạch mặt cho Phương Hạo, sau đó kéo mặt cậu ấy qua.
Ban đầu Phương Hạo còn cố chấp không để anh ấy kéo sang. Cảm xúc anh đã tràn hết ra ngoài, sợ bị Trần Gia Dư trông thấy. Về sau, anh cuối cùng không tránh được, cũng không muốn tiếp tục giằng co nữa, để mặc cho Trần Gia Dư kéo qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy sườn mặt của Phương Hạo, tim Trần Gia Dư dường như bị ai đó chọc thủng một lỗ, chỉ cần thở nhẹ là máu sẽ trào ra. Hối hận, xót xa, lưu luyến, nhung nhớ, đủ loại cảm xúc ào tới như cơn mưa dông xối xả trút nước từ đầu xuống chân. Trong thoáng chốc, anh nghẹn ngào.
“Anh xin lỗi.” Trần Gia Dư khẽ vuốt ve đỉnh đầu và sau gáy của Phương Hạo, một lúc sau nói: “Anh yêu em. Anh xin lỗi.”
Giọng Phương Hạo khàn đặc, sau cùng đáp lại anh ấy: “Trần Gia Dư.” Anh gọi cả họ cả tên của anh ấy, sau đó đắn đo nói từng chữ: “Anh đừng vậy. Em khó chịu lắm.”
Sau lời này, Trần Gia Dư không nói gì tiếp nữa, cũng không làm gì nữa, dường như không có cách nào có thể an ủi Phương Hạo. Phương Hạo đã hoàn toàn suy sụp. Anh không phải dạng người gào khóc sướt mướt, ngược lại, anh là người khi không kìm được nước mắt cũng sẽ lặng lẽ rơi lệ, nén những tiếng nghẹn ngào nơi cuống họng như thể đang cố gắng làm dịu nhịp thở của mình. Trần Gia Dư dùng hết sức mình ôm chặt Phương Hạo trong vòng tay, toàn bộ vai áp sát vào người anh. Cứ vậy tầm nửa tiếng, Phương Hạo đã thấm mệt, mới hồi phục được đôi phần.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Phương Hạo chỉ cảm thấy đùi mỏi nhừ, phía sau thậm chí còn có cảm giác kỳ lạ, không ngừng có chất lỏng chảy ra, muốn khép lại không được. Anh chậm chạp bám vào mép giường để đứng lên. Vì trải qua cuộc tình ái quá đỗi mãnh liệt, hơn nữa mới khóc nửa tiếng đồng hồ, não Phương Hạo có cảm giác thiếu ôxi, trước mắt dường như tối sầm lại. Trần Gia Dư đứng lên đỡ vai anh nhưng bị Phương Hạo từ chối. Anh từ từ lê bước vào phòng tắm, mở nước.
Bỏ lại Trần Gia Dư một mình phía sau.
Trần Gia Dư quay người bật hết tất cả đèn lên, nhìn một lượt quanh nhà, cảnh tượng đúng thật khủng khiếp. Trong phòng khách mảnh chai thuỷ tinh vỡ đầy đất, phòng ngủ lại càng không cần nhắc tới. Máu lấm tấm trên ga giường, trên thảm trải cùng chăn, còn cả mồ hôi và tinh dịch.
Anh hơi lo lắng, chỉ đành đẩy nhẹ cửa phòng tắm rồi đi vào, nhìn Phương Hạo tắm qua lớp kính mờ. Chờ hai người đều tắm xong, Trần Gia Dư lấy hộp đồ sơ cứu, thấy miệng vết thương của Phương Hạo đã cầm máu, bèn giúp cậu ấy sát trùng rồi dán hai miếng băng cá nhân lên.
Từ lúc vào cửa tới giờ, hai người nói với nhau tổng cộng có hơn mười câu. Trong lòng Trần Gia Dư nín nhịn tới bức bối, bèn bảo: “Em nói gì với anh đi.”
Phương Hạo nhìn anh ấy, chỉ nói: “Em muốn bình tĩnh ở một mình.”
Cậu ấy đã chìm sâu trong thứ cảm xúc nào đó, dường như không thoát ra được. Trần Gia Dư gật đầu, cũng không ép buộc Phương Hạo. Anh một mình đi ra phòng khách, bắt đầu dọn dẹp những mảnh thuỷ tinh vỡ trên sàn.
Hơn mười phút sau, Phương Hạo mới mặc một chiếc quần đùi đi ra, đưa mắt nhìn Trần Gia Dư. Lúc này trông cậu ấy đã bình tĩnh hơn rất nhiều, da mặt sau khi rửa sạch trông nhẵn bóng nhưng khắp cơ thể vẫn còn dấu vết của cuộc tình ái. Bản thân Trần Gia Dư còn thảm hơn. Mông anh cũng đau. Phương Hạo lúc nãy chẳng hề đau xót cho anh, đầu ngón tay bấu chặt hông và mông Trần Gia Dư đến mức tạo vết. Cánh tay với lưng thì càng đừng nói, toàn vết cào của cậu ấy, trên vai còn nguyên vết răng cắn tới rướm máu.
Phương Hạo nhìn anh tầm nửa phút, Trần Gia Dư mới như bừng tỉnh: “Em muốn anh rời đi?”
Phương Hạo cúi đầu: “Xin lỗi. Cứ trông thấy anh là em… chịu không nổi.”
Nếu nói mấy tiếng đồng hồ Trần Gia Dư vừa trải qua là hành trình thăng trầm trên mây thì điều Phương Hạo trải qua là chuyến tàu lượn “tình cảm” siêu tốc. Chẳng thể nói rõ ai bị giày vò hơn ai. Trần Gia Dư khiến tim Phương Hạo hoàn toàn loạn nhịp, đầu óc cũng biến thành bột nhão. Anh ấy còn đứng đây, anh sẽ không thể nào suy nghĩ rõ ràng. Tối nay Phương Hạo đã suy sụp một lần rồi. Từ khi trưởng thành tới giờ, ngoài lần bố anh đột ngột qua đời, Phương Hạo chưa từng khóc nhiều như thế. Anh thậm chí còn cảm thấy mắt mình khô khốc, tim cũng như thắt lại. Anh không thể suy sụp thêm lần nữa.
Vốn nghĩ Trần Gia Dư sẽ cố chấp nhưng lần này anh ấy lại chẳng hề đấu tranh, thuận theo ý của Phương Hạo. Trần Gia Dư vươn vai, lấy bừa một chiếc áo phông cũ từ phần tủ được để dành cho anh rồi mặc vào, cũng mặc quần lên, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phải tới khi xuống dưới tầng, ngồi vào trong chiếc SUV của mình, Trần Gia Dư mới cảm thấy mệt mỏi tới cùng cực. Cơn buồn ngủ lúc trước anh vẫn đè nén đã ập trở lại. Anh đã gồng mình gần 24 tiếng đồng hồ, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa. Anh cảm thấy với tình trạng hiện tại của hình thì tuyệt đối không thể gắng được tới khi về Lệ Cảnh. Bộ dạng lúc nãy của Phương Hạo, anh cũng không yên tâm rời khỏi dây như vậy. Thế là, Trần Gia Dư dụi mắt, sau đó hạ lưng ghế, lấy từ trong cốp sau ra một chiếc áo lông vũ, rồi nằm trong bãi đỗ xe nhiệt độ bằng 0 bên cạnh căn hộ của Phương Hạo, ngủ một giấc tới sáng.