-Vậy tóm lại ý ngươi là... Ta lúc này không có sức mạnh gì?
Vile nheo mắt hỏi Phantom đang ngồi trước mặt. Constan không hiểu vì lí do gì đang an tọa cạnh cô, trên giường.
-Ừ, có thể nói là như thế. Thân thể này vô thượng, tất nhiên vô thực, đã lâu lắm rồi không được dùng đến, ma thuật bay hết cả đi rồi. Nhưng nếu ngươi luyện hóa lại, không biết chừng sẽ còn tạo ra được thân xác cũ của ngươi kia.
-Ta hi vọng là như thế.
Cô nhìn xuống hay quả ngực, thở dài. Nặng vãi đái. Không thể tưởng tượng Rosered đã phải chịu khó khăn thế nào khi vác hai quả còn bự hơn thế này đi chạy nhảy chiến đấu. Thương nàng quá.
Nãy giờ ngồi nói chuyện, Vile - hay từ giờ gọi Villiene đi, đã biết được một số điều.
"-Thân xác ngươi sử dụng này là hàng cực kì quý đấy, vì nó vốn là của Chaos.
-Cây ớt?
-Là Chaos - Phantom đính chính - Hỗn Mang, mẹ của tất cả các Tạo Vật Chủ, là thực thể vô thượng duy nhất toàn cõi Ngũ Giới. Theo như bà ấy kể thì, bọn chúng ta là con của bà ấy với Void - Hư Không. Nghe nói chiều không gian ấy tồn tại song song với Ngũ Giới, nhưng thực hư ra sao ta cũng chẳng biết thế nào.
-Vậy rồi sao? Ta bây giờ mạnh nhất à?
-Mạnh cái nấm... Để ta giải thích cho ngươi. - Phantom hít một hơi - Không gian nguyên thủy của Chaos, sau khi sinh ra các Tạo Vật Chủ, bà ấy cảm thấy nhàm chán với cuộc sống của một thực thể tối cao, đã cùng bọn ta luyện ra thân thể này để sống như một người phàm. Nên là ngươi yếu khủng khiếp. Nhưng mà, thân thể này được tạo ra bởi cả năm Tạo Vật Chủ, trong đó ta là người góp công nhiều nhất, nên sức mạnh của ngươi có thể thăng tiến đên mức độ nào, không ai biết được.
-Chaos từng sống trong thân thể này ít nhất hai vạn năm, trước khi bà ấy tìm được một thân thể khác phù hợp hơn. Bây giờ chắc bà ấy vẫn đang lang thang đâu đó ngoài vũ trụ kia. Sau khi bà ấy bỏ lại cái xác này, để phòng nếu bà ấy muốn quay lại lần nữa, ta đã cho bọc nó trong một kết giới linh hồn cực kì mạnh. Không biết vì lí do gì nhưng mà, dường như nó đã hấp thụ năng lượng linh hồn của kết giới, và nói về cơ bản, thì ngươi dùng được phép thuật của ta đấy.
-Sau khi ngươi chết, linh hồn ngươi trôi dạt đến Âm Hồn Giới của ta. Ta dễ dàng nhận ra được ngươi vì ngươi là cái thằng hung hăng quậy phá và mồm mép ác ôn nhất trong số hàng tỉ tỉ sinh linh ta quản lí. - Cậu hất tóc một cái, rất là tự hào - Ta đã cho mở thân xác này ra, vì nếu để ngươi chuyển kiếp luân hồi thì quá lâu, trong khi chiến tranh liên vũ trụ đã bùng nổ. Nên là ngươi đứng đây, sau một quá trình Hoán Cốt Trùng Sinh mà ta phải tự tay làm lấy. Liệu mà biết ơn ta đi."
"Bây giờ ta lại phải extremely cẩn thận nếu không muốn bay màu nốt cái thân xác này à..."
-Trước mắt thì... - Sau một hồi suy nghĩ, Phantom nói ra - Trong suy nghĩ của Kusarigama, ngươi đã chết. Cô ta không thể nào biết về thân xác này, và sẽ nghĩ dù ta có hồi sinh cho ngươi cũng cần mất vài chục năm mới có thể cho ngươi phục hồi toàn lực. Nhưng cô ta không dám cho tiến quân ngay đâu, vì một phần lớn lực lượng của cô ta đã bị Demon quật chết tan xác mà không kịp phản kháng. Ngươi có thể yên tâm tĩnh dưỡng vài ngày, ít nhất là cho đến khi ta yêu cầu ngươi tập luyện gì. Hãy làm quen với thân thể mới này đi đã.
-Rồi...
-Còn mấy đứa khác, ngươi muốn nói sao?
-Đây, ta viết sẵn thư cho tụi nó rồi.
-Đưa ta xem.
Bức tâm thư ấy có nội dung rất kì khôi như sau:
"Constan, tao vừa đánh thua con Kusarigama rồi. Mày mua hộ tao vài thứ đồ chơi SM nhé, càng to càng tốt, tao sẽ báo thù sớm thôi. Bây giờ tao đang lạc trong không gian nào đó tím tím cứ như bóng tối ấy, khá vui nên tao không về ngay đâu. Nhưng mày cứ nhắn hộ với mọi người là đừng đi tìm tao, chỗ này khá là nguy hiểm.
Tao sẽ về sớm thôi, bảo bọn kia ráng mà thủ nhé.
Địss mẹ mày
Lerragass Vile"
-Nghe được được... - Phantom miễn cưỡng nhận xét - Nhưng ngươi nên thay đổi cái tác phong nói chuyện đi. Mất dạy quá. Ngoài Volvox ra ta chưa thấy đứa con gái nào sừng sộ như ngươi sất. Lịch sự tí đi.
-Thôi, đủ rồi. - Constan lên tiếng - Bọn tao đi gửi thư đây, trong lúc đó mày đừng có đi đâu đấy.
-Mày là bố tao hay sao?
Villiene ngước mắt nhìn cậu, cô không ý thức được là cô lúc này cute không thể đỡ. Constan đỏ mặt quay ra, Phantom cười cười.
-Thôi đi đây. Cẩn thận cái mạng ngươi đấy. - Chúa Tể Linh Hồn cứ "khục khục" mãi làm cô phát cáu.
Cô bước lại gần cái gương, ngắm nghía một chút. "Trời đúng gái đẹp, số ta chẳng biết hên hay xui đây... Nhưng đẹp sao bằng vợ ta được."
Cô tự thỏa mãn với suy nghĩ rất lesbian đấy, rồi nhảy thoắt qua cửa sổ ra ngoài.
-Phù!! Constan, mày tưởng "cấm cửa" tao mà dễ à, đúng là dở người!
Cô đã thuộc lòng cách bố trí kết giới quanh nhà của cậu, dễ dàng lách qua lần lượt mười tầng rồi thong dong dạo phố.
Đi loanh quanh một lúc, cô cảm giác có gì đó sai sai. "Ủa quái, sao chúng nó nhìn mình ghê vậy nhỉ? Ta có phải là Vile đâu?"
Rốt cuộc cô vẫn là mang đầu óc của một thằng ngu không chịu được. Cô không hề biết rằng thân hình m, mái tóc bạch kim dài óng ả, đôi mắt tím ngầu như bóng tối, làn da trắng nõn nà, đôi chân thon dài, số đo ba vòng hoàn mĩ và một khuôn mặt tuyệt tác do năm Tạo Vật Chủ dốc công dốc sức làm ra mới là thứ thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Một yếu tố khác nữa đó là bộ váy liền màu đen, với chân váy ngắn cũn cỡn, đôi tất chân màu đen, tất tay màu trắng và cái cách bước đi duyên dáng dường như đã ăn vào từng sợi thần kinh của cái thân xác này, muốn điều khiển không được.
-Ôi mẹ ơi, kia là người hay sao...?!
-Tuyệt sắc giai nhân, đúng là không thể chê vào đâu được.
-Cô ta là người ở đâu đến vậy nhỉ? Nhìn là lạ mà cũng quen quen...
-Xinh quá...
Villiene gần như không thể nghe được cái gì. Có một nhược điểm rất lớn khi ở trong thân thể mới này đó là, các giác quan của cô không được sắc bén như xưa. Giờ bảo cô đi lắp lại bộ đồ nghề sinh học cũ thì thôi, bán cha đi cũng chẳng đủ tiền. Nên cô chỉ biết người ta cứ xì xà xì xầm cái gì đó trong khi theo dõi mình, mà chẳng biết là vì sao.
"Chúng nó thì thà thì thụt cái đéo gì thế nhỉ?! Muốn nói gì nói mẹ ra đi, lằng nhằng!"
Càng lúc càng thấy thêm xấu hổ, cô vội vã rẽ đại vào thư viện. Có ít tiền đây, nhưng mà kể cả không có thì cũng đã có cái thẻ tín dụng này rồi. Nó là hàng đặc dụng của Kaspakov, vốn là cô đặt cho Olesya (một bé slave mới mua về), đang chứa vài chục tỉ, nên tạm thời cô không phải lo gì về kinh tế.
Yên tâm rằng không có ai bám theo, cô lấy tạm một quyển sách thật dày, Thần Thoại Hy Lạp thì phải, rồi ngồi đọc.
--------------------
-Thiếu chủ, thiếu chủ!
Trong một ngôi biệt thự nào đó, có thanh niên đang ngồi luyện tập ma pháp, bất ngờ bị một bọn người hầu chạy xông vào, buộc phải ngừng lại.
-Cái gì?
Hắn đáp chậm rãi, không thèm quay mặt lại.
-Có gái đẹp!
Mắt hắn giật nảy một cái.
-Chỉ có thế mà phải làm phiền ta tập luyện, các ngươi bị điên à?! Nhà này có thiếu gì gái đẹp không?!
-Ấy, ngài nói thế không nên, để bọn tôi húp mất rồi ngài lại mắng... Em này tươi ngon ngọt nước cực kì, không một lần nhìn qua rất phí!
-Mắt chúng mày móc đi là vừa rồi ấy, ba lần cho tao xem mặt được ba cái bà gái già béo ú!! Tao chưa xử tội chúng mày thì thôi, lại còn ngồi đấy thao thao bất tuyệt à?
-Thiếu chủ, ngài nghi oan cho bọn tôi rồi, ngài cứ thử nhìn xem, bọn tôi quý lắm mới chụp về đấy! Đây này!
Mặc cho hắn có cự tuyệt thế nào, bọn người hầu vẫn quyết xông vào đưa cho hắn một cái điện thoại. Hắn miễn cưỡng cầm lấy.
"Đù, tụi nó nói thật kìa..."
Mặt hắn xen hai màu trắng đỏ lẫn lộn. Bọn người hầu nhìn nét mặt đoán được hắn đang thích, vội vã tiếp lời ngay:
-Không hề Photoshop thưa ngài, không hề có Photoshop! Em này mới đến Lagoona City, thiên hạ họ chưa biết thân phận ẻm thế nào nên mới không dám lao vào mà húp. Ngài nhìn xem, người ta vây kín vòng trong vòng ngoài như vây bắt lợn xổng chuồng thế này, ngài không nhanh chân nhanh tay lại bị thằng Kassa nó cướp mất!
-Được rồi, ta chốt. - Hắn ngẩng đầu lên - Cô ấy đang ở đâu?
-Thư viện thành phố!
----------------
Villiene vẫn đang thản nhiên uống trà. Cô không mảy may suy nghĩ rằng có vô khối thằng đang nấp sau rèm cửa sổ theo dõi cô, và hễ cô ra khỏi quán là cái tách đó sẽ được bán đấu giá không cần rửa.
Đang chăm chú theo dõi cuộc phiêu lưu của Kratos chống lại Zeus, bất ngờ cửa phòng VIP cô đang ngồi bật mở, một thanh niên bước vào. Vì nghĩ chỉ là một thằng trẻ đú nên cô cũng không có ngẩng đầu lên.
Thư viện này vốn làm gì có phòng VIP, nhưng từ khi Kaspakov rót vốn vào điều khiển, nó đã mở thêm phòng đọc biệt lập, cách âm với bên ngoài, nếu muốn người ngồi trong có thể chọn nhạc nghe trong lúc thưởng thức văn chương. Nhưng mà vấn đề là, hôm nay Villiene đã thuê rồi, vậy thằng nhãi này lấy cớ gì mà làm phiền chứ?
Dù rất không bằng lòng với thái độ làm việc như cức của mấy ông quản lí, cô cũng không muốn nói gì bởi vì Kratos đánh đấm hay quá.
-È hèm! - Thấy mình không được chú ý, thanh niên hắng giọng - Chào cô.
-Ừ.
Quá cộc lốc và cụt lủn cho một cuộc đối thoại. Bên ngoài người ta đã thành công bẻ khóa cách âm, và mở hé được cửa sổ để coi bên trong đang nói cái gì. Bu vào như kiến luôn.
-Thần Thoại Hy Lạp... Cô có hứng thú với mấy thứ như thế này à?
-Ừ.
-Không thú vị lắm đâu, vì bọn họ chết từ lâu rồi. - Thanh niên cười nhạt - Cô nên tìm hiểu thêm về những gì đang sống, ví dụ như là... Ma thuật chẳng hạn.
Hắn giơ tay, từ trong lòng bàn tay tỏa ra một luồng kim quang nhè nhẹ. Bên ngoài lại bắt đầu xí xô xí xào.
-Là Lục Môn cảnh?! Làm thế nào mà một người còn trẻ như cậu ta...?!
-Lại còn phải hỏi? Nếu tôi đoán không nhầm, cậu ta chính là Kiev Romanov, một trong những người mạnh nhất gia tộc đấy! Không chừng chỉ đứng sau Vladimir mà thôi!
-Đáng sợ quá! "Nghe mỉa mỉa"
Và Villiene, cô vẫn không thèm ngẩng đầu.
-Ma thuật ấy à? Chẳng có gì đặc sắc. - Cô chầm chậm nói. Nhưng mà máu nóng của cô dồn lên não rồi. Dù có thay đổi tên và ngoại hình, cô vẫn mang tính cách của Vile, của Chúa Quỷ, chứ không phải một thiếu nữ chân yếu tay mềm như tất cả bọn người ở đây nghĩ.
Cuối cùng cô cũng chịu ngẩng lên, lừ lừ mắt. Đôi tròng tím sâu thẳm chiếu vào Romanov, làm hắn tim đập lỡ một nhịp.
-Hơn nữa, đây là phòng VIP. Nếu anh muốn làm phiền tôi thì chờ khi tôi đọc xong đi đã. Còn bây giờ, biến.
Cô vung tay. Từ trong người cô, một luồng khói xám lao ra, thộp lấy cổ hắn, ném vèo ra ngoài cửa sổ, suýt đập đầu vào mấy thằng nhìn trộm.
Giờ thì tai tiếng to rồi.