Đôi lời tác giả: Anh em nghĩ nếu Constan lỡ yêu phải thằng bạn thân thì sẽ như thế nào? :))
-------------
Thật chướng mắt.
Có một chút tài lẻ trong môn phép thuật mà cũng đòi đú đởn với kẻ mệnh danh Chúa Quỷ ư? Mặc dù bây giờ cô là Villiene, chỉ biết sương sương một chút năng lực điều khiển linh hồn tự tưởng tượng ra mà thôi, nhưng cũng không thấp kém đến mức để một thằng người Trái Đất có thể lân la đến làm quen.
Trừ Vladimir, vì anh là ngoại lệ.
Còn hôm nay, Romanov, một thằng chắc là đàn em của anh, đã trực tiếp bị cô ném văng ra ngoài cửa sổ như một hòn đá. Làm người ta không khỏi nhớ đến một mẹo tán gái: Đừng bao giờ làm phiền khi họ đang tập trung.
Nhưng hắn không chịu được. Chỉ là một nữ nhân, sức mạnh liệu đến đâu mà có thể đánh hắn ra bã thế này được chứ? Năng lượng luân chuyển trong người cô không vượt quá Tứ Môn cảnh, chẳng qua đánh bất ngờ nên hắn mới không né được thôi.
Càng bị ánh mắt nhạo báng của người đi đường làm cho phát nhục, hắn càng tức giận, siết chặt tay, nghiến chặt răng, đứng dậy. Hắn nhắm thẳng mặt Villiene, lao vù tới. "?! Nó vẫn còn đánh à?"
Cô vội nhảy bật người lên, "Đùa, quên mất, thể thuật thân xác này như cức!"
May mắn sao, vừa đủ lực đà để cô vòng cơ lưng một cái, né được chiêu kích của Romanov. Đòn đánh trượt đi, đâm vỡ cả tường. "Mẹ kiếp thằng chó này, tán không được là tỏ thái độ đấy à?!"
-Cũng khá đấy. Quả nhiên nữ nhân các người phải đánh cho chừa mới chịu nghe lời.
"Đến lượt mày lên mặt dạy đời tao đấy hả?! Mày biết tao không bao giờ dám đánh Rosered không?"
Nghĩ trong đầu thì hùng hổ thế, nhưng cô phải trèo cửa sổ nhảy ra ngoài ngay, chiến đấu trong không gian hẹp thế này rất bất lợi. Romanov tiếp tục đuổi theo không tha. Người ta không dám ngăn cản ai trong hai người, ngược lại vội vã né dạt ra.
-Cô không chạy thoát đâu!
Hắn vừa cười vừa quát lên. Nữ nhân này, đối với hắn đã là nằm trong tay rồi. "Đúng là tuyệt sắc giai nhân, muốn đoạt được cũng thật khó! Nhưng thế lại càng hợp với khẩu vị của ta!"
-Làm như ta cần chạy!
Villiene đáp trả. Mấy chiêu thức thể thuật lúc này không nên sử dụng lắm, nhưng kĩ năng thì cô còn một đống.
Đang chạy dọc vỉa hè, cô bất ngờ nhảy bật lên, đạp chân vào tường, xoay tròn một vòng trên không, lộn qua đầu Romanov, đồng thời một tay vung ra túm tóc hắn.
-?!
-Quỷ Quyền!
Binh! Dù cú đấm đã được gia tốc và kèm thêm cả năng lượng linh hồn nữa, nhưng so với thể thuật của Vile thì vẫn thật chẳng ra làm sao cả, chỉ đủ để ấn đầu hắn xuống đất.
"Hừ! Năng lực này khó dùng quá!"
Không như bóng tối có thể bao quanh cơ thể như một tấm giáp, năng lượng linh hồn là một thứ gì đó không dễ dàng điều khiển chút nào. Đúng thật tệ, cô quên không hỏi Phantom xem có chiêu nào ngon ngon không. Bây giờ đánh thế này mới là mệt.
Mà Romanov thì lại như không bị ảnh hưởng gì, hắn lập tức đứng dậy, lại cười rõ to:
-Có chút sức mạnh đấy! Nhưng chưa đủ đâu!
Đoán chắc thực lực của cô thì không thể chết dễ dàng được, hắn lúc này mới thực sự đánh.
-Kim Quang Trảm!
Hắn vung tay sang ngang. Một kiếm khí vàng rực xuất hiện, đuổi theo sau lưng Villiene. Nó đi đến đâu liền đem đất đá cày xới tung lên đến đấy! "Chết mẹ, cảm quan yếu quá...! Đéo né được rồi!"
Lúc cô nhận ra đang bị truy sát thì đã quá muộn. Cô vội giơ hai tay chắn trước ngực, để đỡ, nhưng mà "Ù ù" một tiếng bí hiểm, luồng kiếm khí đã bị nuốt gọn vào hai cánh tay của cô!
-Cái gì?
"Ô cái này người ta gọi là..."
-Mikiri Counter!
Cô chém gió thật mạnh. Hai luồng kiếm khí sắc bàng bạc xuất hiện, phóng đi cực tốc, muốn nhìn cũng nhìn không ra, trong một đòn chém tung hai bên xương sườn Romanov, làm hắn phun máu một màn hoành tráng rồi lăn đùng ra đất. "Oh, shiet, mình gây họa lớn rồi!"
Liếc qua liếc lại dọc ngang, thấy ai nấy đang há mồm trợn mắt như nhìn thấy ma, cô vội vã tẩu tán li tâm, đạp không chạy trốn. May còn kịp, chứ không chắc bị gangbang ngay và luôn rồi.
"Phù...! Bết quá!" Nấp trong một con ngõ hẹp, Villiene len lén nhìn đám đông đang xúm lại quanh Romanov, thở dài một tiếng. Cô không khỏi lo đến biến sắc đi, do Phantom mát mẻ tay chân thế nào xúi quẩy, vừa mới ra đời đã dính phải một vụ kinh thiên động địa. Mà nhìn tên này chắc công tử nhà giàu, dây vào không có xong đâu.
"Chết tiệt, phải tìm thằng ma ấy gấp!"
Cô vội vã chạy về nhà Constan.
----------------Trong khi đó, ở một nơi xa...
-Thế nào rồi hả cha?
Rosered đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng ngồi xuống giường, bên cạnh Wither vừa khép lại một ma trận hoán đổi không gian cực kì phức tạp. Ông khoát tay, thở dài một tiếng mệt mỏi:
-Chẳng biết được nữa...
Không nói không rằng, cô nằm úp mặt, lấy chăn trùm kín đầu. Wither nhẹ nhàng ngồi lui vào, tay kéo tấm chăn ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
-Thôi đừng lo nữa con. Cậu ta mạnh lắm mà, ta tin chắc cậu ta sẽ sống sót thôi. Không biết chừng đang chơi rông ở vũ trụ nào đó cũng nên.
-Vô lí! Vô lí! - Cô đấm hai tay thùm thụp xuống giường - Cậu ấy không đi đâu mà không báo trước cho con cả! Cha cũng bảo cậu ấy đã canh lúc con ngủ suốt còn gì? Chắc chắn đang xảy ra chuyện gì đó!
Cô tức giận, ngồi xổm dậy, quay lưng về phía Wither. Hai tay cô sáng lên màu đỏ nhạt, đưa lên xoa thái dương.
Dường như cô không ý thức được là tay mình đang sáng lên thì phải.
-Rosered, con...!
Nhưng ông bố thì có. Ông biết ngay là có gì đó đéo ổn đang treo lơ lửng trên đầu ông như thanh gươm của Damocles, nếu ông không hãm phanh ngay cho đứa con gái của ông lúc này. Cần phải biết, cô tuy không có vài vạn năm kinh nghiệm như tên Vile kia, nhưng là con của Tạo Vật Chủ, cơn giận của cô là cực kì khủng khiếp.
Wither là người biết rõ điều này nhất. Không phải tự dưng mà ông để cho Kassa - Phẫn Nộ Quỷ Vương - nuôi dạy cô làm gì. Có một điều mà ông đã đúc kết được, đó là: Thế Hệ Thứ Hai gồm toàn những kẻ mà cơn thịnh nộ có thể quét sạch cửu thiên thập địa: Kakuzan có Dark Dragon nuốt chửng vũ trụ, Kusarigama có Heart of Blindness giết chết toàn thể sinh linh, con trai Anko thì sống trong nhung lụa cả đời, chả nổi giận bao giờ và đã chết rất sớm nên thôi kệ mẹ nó.
Còn Rosered, sức mạnh của cô là khiến cho toàn bộ vật chất vô cơ nở hoa một cách rực rỡ. Nghe hay ho thật nhỉ, nhưng cứ tưởng tượng khi trên đầu mày mọc một chồng hoa ăn thịt to như cái đàn piano xem. Địa ngục trần gian, thảm sầu đau đớn, khiến quỷ khóc thần tru, mạnh đến đâu cũng từ từ chìm nghỉm trong dịch tiêu hóa của bọn thực vật và cơn giận của cô.
Ông bố cuống cuồng, con gái ông Nộ lên lần cuối cùng thì là như thế, vậy sau mười lăm năm tập luyện để trở thành cường giả chân chính, cái gì sẽ xảy ra với ông đây? Chẳng lẽ cứ thế để sóng sau đè sóng trước ra làm thịt?
Đúng cái lúc nước sôi tay bỏng như vậy, vụt xuất hiện trong phòng Rosered là Phantom và Constan. Cảm nhận khí tức khác thường, cô vội nén giận, quay lại đằng sau.
-A?
-Vile nó gửi lời chào đến mấy người đây. - Chúa Tể Linh Hồn đưa bức tâm thư ra - Ta ưu tiên gửi cho cô trước, vì nó bảo thế. Đọc nhanh còn chuyển cho mấy đứa khác nữa.
Rosered như trẻ con vớ được quà, lập tức giật xoét lấy, ngồi khoanh chân trên giường ngoan ngoãn đọc, vừa đọc vừa cười. Wither thở phào một cái, cùng ghé mắt vào nhìn xem...
...
-HẢ?!!!!
Tự dưng ông hét ầm lên, làm cả ba người giật mình.
-Gì vậy cha?
Ông bật dậy, túm cổ áo Phantom, lôi ra ngoài rồi mở kết giới không gian, ngăn cách hoàn toàn với thế giới:
-Thế quái nào!? Làm sao nó gửi được cho ngươi bức thư đấy?
-Ông bị sao vậy? Nó viết ra, đưa tôi rồi tôi gửi đi thôi...?
-Vớ vẩn! Ngươi đang đùa ta ư? Hư Không là tử địa, một vào không có trở ra! Làm gì có chuyện nó vào trong đó xong ra ngoài viết thư tạm biệt như đúng rồi vậy?!
-Cái gì? Hư Không? - Cậu ngơ ngác hỏi lại.
-Ngươi ngu thật hay đang giả vờ ngu thế? - Ông lộn tiết, xoắn cổ áo cậu vào, gào to - Một là nói thật cho ta biết là nó chết chưa, hai là có thật nó đang lang thang trong cái không gian mà nó miêu tả không, và ba là VĨNH VIỄN BIẾN MẤT!
-Chưa, thằng đó chưa chết! - Cậu vội vã giãy ra - Nó vẫn đang sống nhăn ngoài kia, trong thân xác cũ của Chaos, nhưng vì thân xác đó là con gái nên nó bịa ra cái thư này lòe mặt bọn bạn đừng có lo thôi! Nếu ông muốn thì tôi chỉ cho ông biết mặt nó!
-Hừ, thôi bỏ đi... - Wither hạ giọng, nhưng không khỏi sa sầm mặt mày - Nhưng làm sao nó lại nghĩ ra một không gian tưởng tượng, rồi miêu tả đúng như vậy được chứ?
-Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp thôi...
-Hi vọng ngươi đúng...
----------------
-Không ổn, không ổn rồi, chuyện này sai quá sức sai!
Villiene run rẩy một cái, phát hiện mình đã quên mất cửa vào nhà Constan. Nếu cô bắt được cửa vào thì cựa mình cái là xuyên phá mười tầng kết giới, nhưng cái vấn đề mà cô quên phéng mất đó là tầng kết giới ngoài cùng liên tục xoay chuyển, nếu không đủ trình cảm nhận ma lực Thiên Thần thì coi như chỉ loanh quanh cạnh bốn bức tường gạch cũ mà thôi.
-Tính sao bây giờ?!
Cô sợ hãi đưa móng tay lên cắn, giờ này chắc cô đã bị truy nã gắt gao cực kì vì tội đập phá thư viện, đánh thương công tử nhà người ta và quỵt tiền phòng VIP rồi. Đành rằng còn có hai thằng đệ được việc ở Lagoona City, nhưng mất đi vẻ ngoài đẹp trai phong độ nam tính, ai nó tin cô là Chúa Quỷ?!
"Lạy trời lạy đất!" Cô nghiến răng cầu nguyện, tay sờ soạng khắp bức tường nhẵn thín trước mặt "Cổng vào ơi mày ở đâu, ra đây đi, làm ơn, tao cần mày giúp rất gấp...! Ủa mà khoan, cái gì đây?"
Đang mông lung suy nghĩ, chợt phát hiện cái bóng của mình trên tường to lên dần dần, cô vội quay lại. Sừng sững sau lưng cô là hai tthanh niên cao lớn, nhưng một người tròng mắt đen thăm thẳm, chỉ có con ngươi một chấm vàng rực; người kia mái tóc đỏ để bù xù như cái tổ quạ, vẻ đẹp trai ghê gớm. Và hai kẻ ấy đang đứng khoanh tay, nhìn cô tỏa sát khí lành lạnh.
-Các người là ai?!
-Hừm... - Thanh niên tóc đỏ ngó cô một lượt từ trên xuống dưới - Nhan sắc không tồi. Người đẹp, làm vợ ta đi.
"Cái...?!" Chưa kịp đáp, thanh niên còn lại trợn trừng mắt, một luồng khí đen vụt bay ra, làm cô lập tức ngất xỉu.