Đồ vật nóng hổi mãnh liệt đâm thủng miệng huyệt mềm mại kia, mà vì tư thế kia khiến nó đi vào độ sâu chưa bao giờ đạt tới, đâm thẳng vào nơi khiến người ta phát cuồng, trong nháy mắt, cảm giác dạt dào làm đầy kích thích toàn thân, hoa huyt Thiệu Duẫn Kỳ cùng côn tht xinh đẹp bởi vì khoái cảm cực lớn này mà tí tách chảy lệ, hưng phấn khen ngợi thể hiện bản thân hài lòng biết bao nhiêu.
Thiệu Duẫn Kỳ bị vật này đâm đến trắng cả mắt, côn tht kia như đâm vào trong lòng hắn, làm toàn thân hắn nóng bừng, hậu huyệt bị cắm nóng lên từng hồi, hoa huyt phía trước tuy rằng trống rỗng khó chịu, nhưng dù sao cũng chỉ cách hậu huyệt một vách ngăn mỏng manh, cho nên cũng không phải không chịu nổi, nơi kia bị đâm tới sảng khoái, hắn liền thuận theo ý nghĩa muốn rên rỉ trong đầu, kêu ra thành tiếng: “A… Tim ngứa quá… A… Thật thoải mái… côn tht vừa lớn vừa nóng… Cắm ở trong huyệt thật đã ngứa… Ưm a…”
côn tht Lạc Ảnh cắm trong huyệt nóng hổi kia, bị tao huyệt dâm đãng như có sinh mệnh co rút cắn nuốt quy đầu, làm bản thân thích chết được, nắm vòng eo mảnh khảnh kéo sát vào, côn tht đâm mạnh vào trong, đầy thâm ý nhắc nhở nương tử mình: “Ồ… Bảo bối nương tử, tao huyệt của ngươi hút thật chặt, côn tht của tướng công bị cắn thoải mái muốn chết! Tướng công biết tao huyệt của nương tử được đại nhục bổng làm cho rất đã, nhưng nương tử không cần kêu lớn như vậy, tướng công không muốn thân thể của nương tử bị người ta nhìn thấy đâu!”
Tao huyệt càng thêm hưởng thụ khi hoàng đế bệ hạ nghe y nói những lời này, ngửa đầu lớn tiếng dâm đãng kêu, nói ra những từ ngữ dâm đãng mà chỉ nữ tử phong trần mới kêu, “Ưm a… Tao huyệt bị côn tht làm thích chết… Hừ… Tướng công… Ưm a… Đại nhục bổng của tướng công ở trong dâm huyệt của nương tử… Khiến nó chảy ra nhiều nước… A… Thật thoải mái… A a… Nơi đó… Lại sâu một chút… A… Thật thoải mái… Bị tướng công làm thích chết mà…”
Tiếng gọi ‘tướng công’ kia càng làm lửa tình của Lạc Ảnh bành trướng, hạ thân lớn hơn vài phần, hai tay nắm chặt hông đã rã rời của Thiệu Duẫn Kỳ, hai ngón tay khép lại đâm vào hoa huyt đáng thương đang vắng vẻ kia, côn tht cùng lúc ngón tay đâm vào được tao huyệt cắn nuốt thật mạnh.
“Ư… Lại lớn hơn… Ưm a… Cắm vào đây… hoa huyt đằng trước cũng được cắm đầy… A ha… Thích quá… Hai cái tao huyệt đều được tướng công nhồi… Bị tướng công thao đã quá…” Hai huyệt nhỏ bị làm đầy, Thiệu Duẫn Kỳ thật sự bị Lạc Ảnh đùa giỡn đến dục tiên dục tử, khoái cảm chạy loạn trong thân thể làm cho hắn thét chói tai, hoàn toàn không để ý tới chuyện mình đang ở nơi công cộng.
Cũng may mắn bên ngoài tiếng kêu khá lớn, hoàn toàn che đi tiếng kêu dâm đãng của hoàng đế bệ hạ, mới làm cho chuyện tình hoang đường này không bị người khác phát hiện. côn tht Lạc Ảnh cũng bị hậu huyệt cắn chặt khiến nó muốn nổ tung, không chút quan tâm chuyện ồn ào bên ngoài, chỉ chú tâm đâm mạnh vào tiểu huyệt mềm mại kia, ngón tay cũng không rảnh rỗi mà cày cấy trong hoa huyt, dùng sức chọc tới thịt mềm bên trong, biến thân thể bệ hạ càng thêm trụy lạc.
Hậu huyêt bị vật kia mát xa, dâm huyệt đằng trước bị ngón tay xoa nắn làm chảy ra nước, móng tay thường hay lướt qua vách ngăn bên trong, bốn ngón tay ác liệt cùng lúc kéo ra, khiến tao huyệt nhỏ hẹp căng thật to, đùa giỡn đến nỗi bệ hạ khóc ra tiếng, cầu xin y tha thứ, “Ưm… Đừng chơi như vậy… Tiểu huyệt sẽ bị phá hư… Ưm a… Tha ta đi… Ưm… Tướng công,,, Tiểu huyệt sẽ bị chơi tới hư mất… A… Không được… Ô…. Phải bắn… Tao huyệt muốn phun nước… A a…”
Hai tiểu huyệt đồng thời bị đùa bỡn, kích thích thật lớn làm hoàng đế bệ hạ rốt cuộc chìm trong biển tình mãnh liệt, mông căng chặt cắn nuốt côn tht, long căn chảy ra tinh dịch màu trắng, hoa huyt co rút cắn nuốt ngón tay, từ sâu bên trong chảy nước, từ ngón tay chảy xuống chỗ ghế hai người rồi tích trên sàn nhà.
Lạc Ảnh cũng không còn nhiều nhẫn nại, nắm chặt thắt lưng mạnh mẽ tiến công, mạnh mẽ chui ra hậu huyệt, rồi quy đầu lại nhanh chóng cắm vào hoa huyt bệ hạ, tinh dịch nóng hổi đều hiến dâng cho hoa huyt dâm đãng kia. Nước trong hoa huyt hòa cùng tinh dịch càng thêm trơn trượt, côn tht sau khi bắn xong rời đi lại không giống như bình thường, mà chảy ra thêm nhiều nước.
Bắn tinh xong, Lạc Ảnh đem thân thể thơm mềm của Thiệu Duẫn Kỳ kéo vào trong lòng ôm chặt, hồi phục sau một hồi tình sự mãnh liệt. Hồi lâu im lặng, ánh sáng trên đài đã tắt đi, giống như đang chờ tiết mục kế tiếp bắt đầu, ngọn đèn dưới đài tất cả sáng lên lại, làm hai người thích ứng lại từ từ.
Đầu người dưới lầu càng làm hưng phấn của Thiệu Duẫn Kỳ dâng trào, đây là nơi con người tới lui, lúc làm tình tùy thời đều có thể bị phát hiện khiến cho hắn càng thêm kích thích, côn tht cùng ngón tay của Lạc Ảnh đã rời đi hai cái miệng huyệt của hắn, nơi bị mất an ủi mong muốn được lấp đầy, ngón tay hắn vì thế cọ xát môi dâm đãng nói: “Ô… Sờ ta đi… Tướng công… Sờ tao huyệt của bảo bối nương tử đi… Nơi này bị đại nhục bổng làm qua… Ngứa lắm… Chờ đại nhục bổng của tướng công tiến vào… A… Làm nó chảy ra nhiều dm thủy đi…”
Nhìn thấy biểu hiện hư hỏng của Thiệu Duẫn Kỳ, Lạc Ảnh biết mình bị dao động rồi, thầm nghĩ muốn mau chóng dùng côn tht, nhưng lại tỏ ra thờ ơ, phía sau của bệ hạ lẳng lơ đến đáng yêu, ngón tay của y chà xát miệng huyệt đang đỏ tươi kia: “Nương tử thật lẳng lơ, trong bụng đã có dòng giống của tướng công, lại còn muốn nhanh chóng ăn lấy tinh dịch, nếu tướng công không ngày ngày làm hai cái tao huyệt của ngươi, nương tử sao sống nổi a!”
“Ô… Là ta lẳng lơ… Thầm nghĩ được tướng công thao… Đem huyệt động lẳng lơ của nương tử thao hư đi… Muốn ăn tinh dịch của tướng công… A… Không có côn tht của tướng công huyệt của ta liền sống không nổi… Ưm a… Có thể… Cho… Đại nhục bổng… Tiến vào… A…”