“Nương tử đã lên tiếng, tướng công nào dám không theo, nương tử lẳng lơ, vật này sẽ thỏa mãn tao huyệt của ngươi, làm ngươi sướng đến phun đầy dm thủy!”
Khi âm thanh vỗ tay hòa cùng tiếng nhạc, côn tht Lạc Ảnh lập tức đâm vào hoa huyt của Thiệu Duẫn Kỳ, đem tiếng thét chói tai của người kia biến mất ở trong tạp âm.
“Ô… Lớn quá… hoa huyt bị phá mở… Ưm a… Đâm đến hoa tâm… Thật thoải mái… A…” Cự long kia vừa tiến vào, một lượng lớn xuân thủy liền chảy ra tích tại chỗ giao hợp của hai người tạo nên ướt át, hơi thở thơm tho hòa cùng mùi tao thủy tràn ngập cả không gian.
Huyệt động lẳng lơ đằng trước tuy rằng không chặt như hậu huyệt, nhưng bên trong vừa nóng lại vừa mềm, côn tht cắm bên trong như ngâm mình trong dòng suối ấm áp, nơi này cho dù mỗi ngày đều bị đại nhục bổng làm nhưng ngày hôm sau vẫn trở lại như ban đầu. Bởi vì trong huyệt quá nhiều nước, cho nên mỗi lần ra vào đều phát lên tiếng nước dâm đãng, hai tay Lạc Ảnh nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của bệ hạ, tạo ra tư thế yêu cầu kỹ thật cao, mặt đối mặt, hai đùi dựa thẳng trên hai tay vịn ghế, hạ thể dính sát vào côn tht của y.
côn tht ở trong cơ thể dạo một vòng, hồn phách Thiệu Duẫn Kỳ đều bị gia hỏa kia lấy đi, hoa huyt theo bản năng cắn chặt vật đang chống đỡ mình, trong huyệt lại ẩm ướt không tưởng nổi, dm thủy tụ lại chảy ra ngoài, khoái cảm mãnh liệt như muốn lấy mạng hắn, chỉ hét chói tai mới có thể giảm cảm giác kích thích cực độ này: “A a… Đừng… Sâu quá… Tao huyệt sẽ bị phá hư… Ưm a… Bên trong nóng quá… Tướng công… Đã quá… Bị đại nhục bổng làm đã chết… A…”
Bị tiếng kêu nhõng nhẽo của hắn làm trong lòng ngứa ngáy, thừa dịp bên ngoài đang náo nhiệt, nắm chặt eo hắn tăng mạnh cường độ, nếu không phải Thiệu Duẫn Kỳ kịp ôm cổ của y, mọi người có thể thấy hắn bị đánh bay ra ngoài. Để âm thanh không bị truyền xuống dưới, Lạc Ảnh hôn lên đôi môi đỏ mọng không ngừng dâm đãng kêu của hoàng đế bệ hạ, khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng ưm a, cái mông đỏ như mồng gà, ở trong hoa huyt nhanh chóng ra vào, âm thanh ‘ba ba’ vang lên bên tai không dứt, rốt cuộc giữa tiếng gầm nhẹ, va chạm nguyên thủy dần bình ổn lại.
Thị vệ canh cổng cấm cung khi thấy thị vệ ôm lấy bệ hạ mang về cũng không hỏi nhiều, để hai người thuận lợi vào trong. Lạc Ảnh nửa bế nửa ôm vòng eo mềm nhũn của hoàng đế bệ hạ mang về cấm cung, sau đó liền đem bệ hạ vác lên.
Thiệu Duẫn Kỳ liền cắn lên vai của y không chút chần chờ, sau khi nghe tiếng rên nhỏ của tiểu thái giám mới buông ra, cho dù ban đêm không nhìn rõ, hoàng đế bệ hạ cũng nhận ra hai gò má của mình đã nóng hầm hập, bi người này khắp nơi cày cấy eo run chân tê không nói, còn mặc nữ trang, không ngừng kêu ‘tướng công, tướng công’, còn gì là uy nghiêm của thiên tử nữa, tên thái giám giả chết tiệt này, vô liêm sỉ, sắc ma, đêm mai nhất định phải phạt y!
Vừa nghĩ tới biện pháp tra tấn tiểu thái giám, hoàng đế bệ hạ liền ghé vào vai Lạc Ảnh ngủ thiếp đi, người hắn hiện tại rất nặng, đi ra ngoài cả ngày không nói, còn bị cẩu nô tài này phạm thượng, sớm đã không còn sức lực.
Ổn định hoàng đế bệ hạ xong, xác nhận hắn ngủ say rồi, Lạc Ảnh lặng lẽ rời khỏi phòng, tìm nơi yên tĩnh, nhỏ giọng nói: “Xuất hiện đi!”
Vừa mới dứt lời, hắc y nhân từ đâu xông ra, lặng yên không tiếng động quỳ trước mặt y: “Đại công tử!”
“Có chuyện gì!”
“Trần chủ quản bảo thuộc hạ đến chuyển lời cho Đại công tử, Ngô đồng đã có đề phòng, án binh chờ đợi!”
Lạc Ảnh gật gật đầu, hắc y nhân kia không tiếng động biến mất trước mặt các cao thủ thị nội hoàng cung! Lạc Ảnh kinh ngạc nhìn nơi người nọ biến mất một hồi, xoay người đi đến nơi ngược hướng tẩm cung ‘hoàng hậu’, đó là phòng ngủ của thái giám đã lâu không tới,địa vị trong cung của y có chút đặc biệt, không có chức vị nhưng lại là tâm phúc của Hoàng Thượng, cho nên y được phân vào một tiểu viện riêng biệt.
Đẩy ra cửa phòng ngủ đã lâu không có người ở, bên trong thế nhưng lại được quét tước sạch sẽ, xốc lên một góc sàng đan dựa tường, bên trong có một ô ngầm, bên trong liền hiện ra hộp gỗ nhỏ, ngón tay xoay góc bí ẩn, đáy ô liền từ từ tách khỏi ván gỗ, hiện ra một vài lá thư, còn có nửa ngọc bội! Lạc Ảnh cầm ngọc bội lên, khối ngọc bội góc cạnh nhẵn bóng, xem ra thường được người ta lấy ra ngắm nghía.
Nhìn ngọc bội cầm trên tay trong đêm tối lẳng lặng tỏa sáng một hồi, mới đem vật đưa về chốn cũ, sửa lại tấm gỗ giường ngay ngắn, quả nhiên vẫn là long sàn của hoàng đế bệ hạ thoải mái nhất. Bụng của bệ hạ ngày càng… lớn, y phục cũng ngày càng rộng thùng thình, may mắn không ai trên đời này có thể nghĩ tới chuyện nam nhân mang thai kinh thế hãi tục thế này, bằng không trong cung sẽ truyền lưu lời đồn về việc hoàng đế trẻ tuổi ngày càng mập ra thế này.
Gần sắp tới kỳ sinh sản Vương thái y dự đoán, hành động của hắn càng không tiện, vì tránh chuyện ngoài ý muốn, liền lấy lý do long thể bất an mà ngừng lâm triều suốt một tháng.
Trong lúc này Lạc Ảnh càng không ngừng chiếu cố tới hắn, gần như là một tấc cũng không rời, mỗi đêm đều ở trên giường dùng hết thủ đoạn lấy lòng hắn, dùng đại nhục bổng an ủi hoa huyt, y nhìn sách ghi chép, thời kỳ sinh sản nơi kia có thể bị xé rách, trước khi sinh làm cho nơi đó nới lỏng, để tạo điều kiện thuận lợi.
hoa huyt Thiệu Duẫn Kỳ so với nữ tử bình thường nhỏ hơn một chút, đi cùng với đó là sự nguy hiểm, Lạc Ảnh cũng không dám cho hắn ăn nhiều thuốc bổ, để tránh sự phát triển của bảo bối trong bụng, gia tăng tính nguy hiểm khi sinh sản! Thiệu Duẫn Kỳ trong khoảng thời gian này như ngâm trong hủ mật, chính sự đều do trọng thần gánh vác, thân thể không khỏe liền được tiểu thái giám mát xa cho, mỗi tối còn được y hầu hạ trên giường một phen, cuộc sống quả thật rất thoải mái!
Hôm nay Lạc Ảnh đi qua đi lại trong sân, hoạt động qua loa một chút, đã qua ngày sinh dự tính mấy ngày, tiểu tử trong bụng bệ hạ vẫn chưa có động tĩnh gì, Lạc Ảnh có chút lo lắng, Thiệu Duẫn Kỳ lại rất thảnh thơi, hoàng đế không vội thái giám gấp cái gì! Này thì, thấy bộ dáng lo lắng của Lạc Ảnh khi nhìn bụng mình, hoàng đế lại không chút khách khí muốn chế nhạo y vài câu, không nghĩ tới vui quá hóa buồn, nói còn chưa xong, bụng liền truyền tới cơn đau nhức!
“A… Đau quá, Tiểu, Tiểu Lạc tử, bụng trẫm đau quá!”