Trong nhà lầu số gia thuộc viện Lạc Ấn, bốn người đàn ông đang ngồi ở trêи bàn, còn có một người phụ nữ ôm đứa nhỏ hơn một tuổi đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Đây là một tụ điểm đánh bạc ẩn dấu đã nhiều năm, hai vợ chồng này kinh doanh ở đây, bọn họ không chỉ tham dự đánh bạc còn có cả tổ chức.
Khi đánh bài, người đàn ông đánh bài trêи bàn, người phụ nữ thì đứng canh gác ở trước cửa sổ.
Trong phòng náo nhiệt vô cùng, âm thanh xào mạt chược không dứt bên tai.
Nhưng mà chính vào lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên luống cuống nói: "Đừng chơi đừng chơi, tôi thấy có hai chiếc xe cảnh sát chạy vào sân, chạy mau!"
Nói xong, người phụ nữ ôm đứa nhỏ đi tới bên cạnh công tắc cầu dao điện nhà mình, đem tất cả cầu dao kéo xuống`.
Bởi vì là nửa đêm, ánh đèn trong tiểu khu hầu như đều tắt hết, cho nên trong nhà sáng đèn cũng rất chói mắt.
Bốn người đàn ông bên cạnh bàn lập tức đứng dậy, Khánh Quốc Trung trong miệng thầm nghĩ một tiếng xui liền mở cửa chạy ra hành lang.
Chỉ là, ánh đèn ở ngoài hành lang vốn đang tốt, lúc này không biết vì sao không sáng.
Hành lang trong khu nhà cũ này ngay cả cửa sổ cũng không có, thế cho nên hành lang không có đèn, đám người Khánh Quốc Trung mới từ trong phòng sáng đi ra, trong lúc nhất thời căn bản không thấy rõ trong hành lang có cái gì.
Trong bốn người có người nói: "Sau khi xuống lầu liền chia nhau ra chạy, tiểu khu có bốn cửa ra, bọn họ muốn bắt được mọi người căn bản không có khả năng, ai bị bắt người đó không may."
Vừa dứt lời, hắn chợt cảm giác trong cầu thang tối có tiếng gió thổi tới.
Trong chớp mắt hắn chỉ cảm thấy dạ dày của mình bị người đấm một cái thật mạnh vào, cả người cong lại như con tôm ở góc cầu thang.
Chỉ là người đấm hắn vẫn chưa dừng lại, mà là tiếp tục thừa dịp bóng tối lao đến ba con bạc phía sau hắn!
Trong thời gian mười giây ngắn ngủi, thân hình màu đen dường như mây trôi nước chảy lưu loát sinh động đấm ngã toàn bộ bốn người.
Các con bạc không thấy rõ bóng người, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương như là đã sớm tính toán tất cả, bao gồm phản ứng của bọn họ.
Cho nên bắt đầu từ giây đầu tiên khi đấm người, đến mỗi một giây tiếp theo đều biểu diễn dựa theo kịch bản của đối phương.
Bọn họ ngay cả diễn viên quần chúng đều không phải, tối đa chính là bốn đạo cụ hình người.
"Con mẹ nó, ọe!" Một con bạc bị đấm đến nôn ra: "Ai! Ai! ?"
Chỉ bất quá người kia không có dừng lại, đối phương đi ra ngoài trước khi cảnh sát xông đến lầu .
Rất nhanh, Khánh Trần đứng ở trong hàng cây của tiểu khu, yên lặng nhìn bốn người bị cảnh sát kéo ra xe cảnh sát.
Hắn hứa hẹn với chị gái trực ban, những con bạc này một người đều không chạy được.
Vậy bọn họ liền khẳng định không chạy được.
Khánh Trần là một người trọng lời hứa, tựa như đêm ở núi Lão Quân, hắn đáp ứng Hồ Tiểu Ngưu sẽ giết tên tội phạm cầm đầu, tên tội phạm cầm đầu liền nhất định sẽ chết.
Đếm ngược ::.
Xuyên không.
. . .
Sau khi bóng tối của thế giới tan biến, Khánh Trần vẫn ngồi ở bên cạnh lửa trại như trước, bên người chỉ có Lý Thúc Đồng.
Vị lão sư này nhìn về phía Khánh Trần: "Trở về? Mở bàn tay ra tôi xem."
Khánh Trần nghe lời mở hai tay.
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Tổn thương còn chưa lành, xem ra trở về thế giới Bên Ngoài cũng huấn luyện không ít, thành quả thế nào?"
"Có thể độc lập leo lên vách đá vuông góc dựng đứng hơn hai mươi mét, " Khánh Trần thành thật trả lời: "Nhưng chỉ thành công ba lần."
Lý Thúc Đồng xúc động, học trò nhà mình quả thật làm cho người ta bớt lo.
Không cần lão sư đốc xúc, không cần lão sư quở trách, thiếu niên sẽ dùng tính tự hạn chế mạnh nhất để ràng buộc bản thân mình.
So sánh với sự ham chơi cùng với lười biếng của ông cùng với sư huynh Trần Gia Chương, cuộc sống của người học trò này, quá chăm chỉ.
Lúc trước nếu như mình và sư huynh cũng nỗ lực như thế, lão sư cũng sẽ không tức giận, khẳng định sẽ rất hài lòng.
Chỉ có người thật sự trải qua loại huấn luyện này, mới có thể rõ ràng, khi trêи tay bạn đã đầy vết thương, nhưng còn cần leo lên, đem tất cả cảm giác đặt trêи vài đầu ngón tay.
Cảm giác đau đớn toàn tâm, có thể giúp cho bạn duy trì tỉnh táo, thậm chí hối hận đi vào con đường tràn ngập chông gai này.
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần: "Cảm giác em cũng không được vui lắm? Vì sao mất hứng vậy, làm thiếu niên không nên làm ra dáng vẻ già nua nặng nề như vậy, nên cảm thấy hài lòng vì thành quả huấn luyện của mình chứ!"
Khánh Trần thấp giọng nói: "Lão sư, em cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ, cái loại đoạn rất sạch sẽ."
Lý Thúc Đồng run lên một chút: "Tôi trước đây nhìn em sống khổ cực như vậy, nhẫn nhịn tất cả tính tình nhỏ của mình, còn tưởng rằng em không có cha mẹ chứ."
Khánh Trần: ". . ."
"Chỉ đùa một chút, " Lý Thúc Đồng nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Ngay từ đầu cảm giác có chút mất mát, khổ sở, " Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Sau đó em tố cáo cha em xong, tâm trạng lại biến thành vui vẻ. Bây giờ trở lại thế giới Bên Trong, nhưng bỗng nhiên có chút mờ mịt, dù sao vẫn cảm giác rất không chân thật."
Khi còn bé tới mùa đông, mỗi ngày cha về nhà sẽ mua khoai nướng cho hắn ăn, đây là đồ ăn vặt yêu thích nhất của hai cha con.
Mẹ sẽ nhắc nhở hắn mặc quần thu vào, còn có thể đem sữa tươi đặt vào lò quay, hâm nóng rồi bảo hắn mang theo đến trường.
Cả nhà sẽ cùng đi leo núi nghỉ hè, cha dùng bàn tay lớn đi hứng nước suối, sau đó khoe khoang với con trai rằng mình bắt được nòng nọc.
Bởi vì ký ức quá tốt, cho nên Khánh Trần cảm thấy tất cả đều rõ ràng trong mắt.
Cũng không biết vì sao, cuộc sống bỗng nhiên biến thành như vậy.
Vào giây phút cắt đứt tất cả, quá khứ thật sự thành mây khói, tất cả điều tốt đẹp đều chỉ tồn tại trong trí nhớ của Khánh Trần, còn có trong ảnh chụp cũ.
Cho nên có vẻ có chút không thật.
Không ai trở về được.
Cũng không cần chờ người nữa.
Lý Thúc Đồng im lặng chốc lát, sau đó cười vỗ vỗ vai hắn: "Đứa nhỏ ngốc, em còn có lão sư mà."
"Ừm, " Khánh Trần khẽ lên tiếng.
Lý Thúc Đồng nhìn lên trời sao rồi nói: "Có đôi khi tôi sẽ cảm thấy em giống như là con trai của tôi, lúc thấy em khắc khổ huấn luyện, tôi cũng phải quyết không nhìn mới được, bằng không sẽ có một chút đau lòng. Buổi tối ngày đó lúc em trở về cả người là thương tổn, trêи chân đều là máu, tôi liền nghĩ đến em rốt cuộc đã trải qua cái gì. Em xem, lão sư thật ra cũng không có nhẫn tâm như vậy, chỉ là lão sư biết con đường này em phải tự mình đi, đây mới là cuộc sống của em."
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Lão sư, người lần này dẫn em đi ra, có một phần nguyên nhân là hướng về Khánh Hoài chi thứ Tư của Khánh thị?"
"Ừm, " Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Đúng vậy, chính là hướng về hắn ta, tôi biết nhiệm vụ của hắn là tiến vào Vùng đất Cấm Kỵ số , lấy một món đồ. Tựa như nhiệm vụ của em là tới nhà tù số , lấy ACE-."
"Người tìm hắn là vì cái gì?" Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên là chế tạo cơ hội giúp em giết hắn, " Lý Thúc Đồng sắc mặt dần dần lãnh đạm xuống: "Chi thứ Tư vi phạm quy tắc của cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng, trưởng bối len lén ra tay phái tử sĩ ám sát em, tôi làm lão sư làm sao có thể không giúp em trút ra cái khẩu khí này? Dựa vào cái gì ứng cử viên Cái Bóng của bọn họ đều có người giúp, học trò của tôi cũng chỉ có thể mang một tay chân của viện dưỡng lão? Khánh Hoài không chết, tôi làm lão sư liền không xứng chức."
Lý Thúc Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Khánh Trần: "Yên tâm, người khác có, học trò của tôi đều phải có."
"Cảm ơn lão sư, " Khánh Trần nhìn bầu trời đêm rồi nói.
Mấy ngày trước đây, khi Lý Thúc Đồng nói sẽ dạy cho hắn tiết học thứ tư, dạy hắn làm sao săn bắn, trong lòng Khánh Trần liền có suy đoán.
Lý Thúc Đồng dẫn hắn đi săn bắn không phải dã thú, mà là Khánh Hoài.
. . .