"Cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng lại nói tiếp là chín người cùng đứng ở điểm xuất phát mà hành động, chế độ cạnh tranh công bằng, " Lý Thúc Đồng ngồi bên cạnh lửa trại cười nói: "Nhưng thế gian này nào có công bằng tuyệt đối? Phía sau mỗi ứng cử viên Cái Bóng đều có phe phái khác nhau trong gia tộc, bọn họ sẽ sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào trong lần cạnh tranh này để trợ giúp cho người mình ủng hộ."
"Ủng hộ Khánh Hoài chính là chi thứ Tư, còn ứng cử viên khác đâu, là ai ủng hộ?" Khánh Trần tò mò nói.
"Ủng hộ Khánh Hoài không chỉ là chi thứ Tư, kể cả chi thứ Ba bị em thay thế danh sách đã ủng hộ, thậm chí còn có một vài chi thứ khác của Lý thị cũng ủng hộ, có thể nói là được người dành cho kỳ vọng cao, " Lý Thúc Đồng cười nói: "Chờ lão sư giúp em giết Khánh Hoài, những người này đều không có chổ khóc đi."
Khánh Trần cảm thấy có chút kỳ quái: "Chi thứ Ba chọn người đứng vào hàng em có thể lý giải, tương lai Khánh Hoài nếu như có thể trở thành Cái Bóng tự nhiên sẽ cho chi thứ Ba chỗ tốt, nhưng chuyện này liên quan gì đến Lý thị?"
"Bởi vì bà nội của Khánh Hoài là người của Lý thị, " Lý Thúc Đồng cười nói: "Những Tập đoàn lớn đã sớm rắc rối khó gỡ, ví dụ như hiện tại gia tộc Kamidai muốn cực lực thúc đẩy đám hỏi, cũng là như thế này. Nếu Kamidai Soraon gả cho em, em lại trở thành Cái Bóng, đời thứ nhất em còn có thể khống chế không cho gia tộc Kamidai ảnh hưởng đến Khánh thị, nhưng đời sau đâu, con trai của Kamidai Soraon có thể nhớ ân dưỡng ɖu͙ƈ của mẹ, đối với gia tộc Kamidai hơi tốt một chút hay không? Loại ảnh hưởng này, là đáng kể, không nhận thức được."
"Người có thể đừng lấy em và Kamidai Soraon làm ví dụ được không, " Khánh Trần cảm thấy có chút kỳ quái. . .
Lý Thúc Đồng cười nói: "Xấu hổ cái gì, nếu em thích cô bé đó, lão sư đứng ra làm chủ cho, đem việc này giải quyết cho em, không cần chờ cái hẹn năm làm gì."
"Người ngừng lại, đừng nói nữa, " Khánh Trần vội vàng nói sang chuyện khác: "Cho nên, gia chủ Khánh thị cũng lo lắng di chứng của đám hỏi, mới an bài một người cháu ở biên giới của gia tộc để làm đám hỏi, vì không để ảnh hưởng đến Khánh thị đời sau?"
"Tôi cũng không biết nói, " Lý Thúc Đồng ý vị thâm trường nói: "Gia chủ đương thời của Khánh thị Khánh Tầm là một người cực kỳ thần bí, rất ít xuất hiện trong phạm vi nhìn của công chúng, rất ít trực tiếp làm ra quyết định gì, cũng có rất ít người có thể đoán được suy nghĩ của ông ta."
Khánh Trần nói thầm: "Tiết mục Cửu Tử Đoạt Đích mỗi một đời của Khánh thị, khiến cho mọi người tự giết lẫn nhau, chẳng phải là lãng phí rất nhiều nhân tài sao?"
"Ngược lại cũng sẽ không, " Lý Thúc Đồng cười nói: "Trung kỳ của cuộc chiến tranh đoạt Cái Bóng, một vài ứng cử viên tự biết không cách nào đạt được thắng lợi, sẽ lựa chọn tránh lui. Ví dụ như Khánh Hoài đạt được ưu thế to lớn, rất nhiều người đều cảm thấy tiếp tục tranh còn có khả năng sẽ chết, vậy những người này sẽ vứt bỏ dã tâm ở trong lòng của mình, ngược lại ủng hộ Khánh Hoài."
Giống như là tiết mục Đoạt Đích thật sự trong lịch sử, trêи đường Đoạt Đích của Ung Chính, thì có thái tử đảng, tứ gia đảng, bát gia đảng và vân vân.
Bất quá, cái này đối với một vài người yếu mà nói, chọn đi theo một người mạnh quả thật là tối ưu nhất.
Khánh Trần hỏi: "Vậy hiện tại, Khánh Hoài là người nổi bật trong số các ứng cử viên sao?"
"Tạm thời còn chưa nhìn ra, loại chuyện này ngay từ đầu không ai dám nói trước, " Lý Thúc Đồng cười giải thích: "Bất quá Khánh Hoài này sau khi tốt nghiệp từ trường quân sự Hỏa Chủng, trực tiếp đạt quân hàm trung úy, hiện tại đảm nhiệm thực chức trong Tập đoàn quân đệ nhị của liên bang, điểm ấy thật ra mạnh mẽ hơn so với rất nhiều ứng cử viên Cái Bóng còn lại."
"Thực lực của hắn là đẳng cấp gì?" Khánh Trần hỏi.
"Tạm thời không cần lo lắng cái này, " Lý Thúc Đồng nói: "Không cần hao tâm tốn sức vào một người chết."
Khánh Trần: ". . ."
Chính vào lúc này, có hai tên con nhà giàu chui ra từ trong các lều vải của đội ngũ thu thú cách đó không xa.
Hai người này vung chân múa tay vui vẻ còn phát ra tiếng cười khúc khích, Lý Thúc Đồng thở dài: "Lại là hai thằng nghiện con chip Dopamine, những kẻ vô tích sự trong Tập đoàn gần đây hơi nhiều."
Chợt thấy hai người chậm rãi tới gần lửa trại, một người bên trong bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lý Thúc Đồng, Khánh Trần phát ra tiếng cười khúc khích: "Hai người nô bộc bọn mày nhanh chóng thêm củi vào lửa trại của bọn tao, cả ngày chỉ biết ăn rồi lại nằm! Không thấy lửa trại bên này của bọn tao sắp tắt rồi sao?"
Khánh Trần trong lòng căng thẳng, chỉ thấy Lý Thúc Đồng nhíu mày lông chuẩn bị đứng dậy.
Hắn nhanh chóng đè lại cánh tay của lão sư: "Em đi thêm củi."
Nói xong, Khánh Trần tay chân lanh lẹ nhét thêm đầy củi vào trong đống lửa trại trong nơi dừng chân của đội ngũ thu thú.
Hai tên nghiện kia, lúc này mới cười khúc khích trở về lều vải của mình.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng nhà mình: "Người vừa rồi là chuẩn bị ra tay sao? Thật không cần thiết, loại chuyện này em đi làm là được, người ngàn vạn lần đừng ra tay, em sợ người giết chết toàn bộ bọn họ."
Lý Thúc Đồng thở dài nói: "Tiểu Trần à, lão sư vì để cho bọn họ sống sót, áp lực thật sự rất lớn."
Khánh Trần: ". . ."
Được được được, thực lực ngài mạnh nhất, ngài nói cái gì đều đúng.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian đếm ngược trêи cánh tay.
Trở về đếm ngược: ::.
Lại là bảy ngày.
"Tôi đi ngủ, " Lý Thúc Đồng nói: "Em còn chưa ngủ sao, Dĩ Dĩ chuẩn bị xong lều vải cho em rồi."
"Lão sư, có thể đừng nhiều chuyện như thế không, " Khánh Trần dở khóc dở cười: "Ngài đi ngủ đi, em muốn ở chỗ này quan sát một hồi."
Khánh Trần cũng chưa nói hắn muốn quan sát cái gì.
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, Kamidai dẫn đầu thu dọn xong nơi dừng chân chuẩn bị xuất phát.
Lý Y Nặc đem những tên vẫn còn ngủ, xách từ trong lều vải đi ra, ném vào trong xe.
Những người này có người say rượu chưa tỉnh, có người đang ‘phê’ chip Dopamine.
Toàn bộ đội ngũ thu thú có gần một trăm người, hơn phân nửa trong đó đều như một đống bùn không thể đắp tường.
Khánh Trần nói khẽ với Lý Thúc Đồng: "Thảo nào Tập đoàn không cho người như thế nắm giữ thực quyền, nếu để cho bọn họ nắm quyền, sợ là Tập đoàn đã sớm sụp đổ."
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Mỗi một đời trẻ tuổi của Tập đoàn đều có điểm hai cực phân hoá, thông minh thì đặc biệt thông minh, ngu xuẩn thì đặc biệt ngu xuẩn."
Giờ phút này, chỉ có Nam Canh Thần ngồi một mình yên lặng ôm đầu gối ở bên cạnh lửa trại, nhìn Lý Y Nặc đem những người đó ném tới trêи xe.
Khánh Trần có thể phát hiện, đối phương luôn luôn nhịn không được muốn đem ánh mắt liếc về phía bản thân mình, đều lại lần lượt cực lực nhịn xuống. . .
"Tiến bộ còn rất lớn, " Khánh Trần âm thầm xúc động, nếu là trước đây, thằng nhãi này tuyệt đối là nhịn không được.
Chờ một chút, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Hắn lại lần nữa kiểm tra lại ký ức trong đầu một lần, đột nhiên phát hiện, một tên con nhà giàu hoàn toàn khác biệt với ký ức của hắn.
Ngày hôm qua, tên con nhà giàu kia lúc vừa đi tới đây cắm trại, còn là hình dạng chơi đùa rất ầm ĩ.
Ngày hôm nay, người này không chỉ có tỉnh rượu thức dậy, cũng không đùa giỡn với bạn, hơn nữa còn một mực cẩn thận đánh giá bốn phía.
Đối phương xa cách đoàn người, không phải bởi vì không hợp đàn, trái lại càng như là đang làm quen với một hoàn cảnh mới mẻ lại lạ lẫm.
Khánh Trần nhìn lại hướng Lý Y Nặc, cô gái cường tráng này tuy rằng làm bộ không thèm để ý, nhưng trong một phút đồng hồ liên tục liếc nhìn tên con nhà giàu đang cảnh giác xung quanh kia ba lần.
Đối phương cũng phát hiện Người du hành Thời Gian.
Chỉ bất quá, đối phương không biết chính là, Người du hành Thời Gian lần này xuyên không đến nơi dừng chân không chỉ một người.
Bên kia, có người thanh niên đang đùa giỡn với một người khác.
Giống như là một buổi biểu diễn được chuẩn bị kỹ càng.
Khánh Trần cảm thấy có chút thú vị.
Lần này còn một người chơi cao cấp.
Nhưng bất luận đối phương biểu diễn như thế nào đều không thể gạt được Khánh Trần, không chỉ có là hành vi thói quen không hợp với ký ức, còn có. . .
Khánh Trần tối hôm qua từng gặp qua đối phương lộ đầu ra khỏi lều vải.
Mỗi Người du hành Thời Gian sau khi xuyên không phát hiện bản thân mình ở trong lều vải, đều sẽ nhịn không được muốn nhìn thế giới bên ngoài.
Đây là ý nghĩa của việc hắn nói với Lý Thúc Đồng muốn quan sát một hồi.