"Bạn học, cậu quen với Lưu Đức Trụ của lớp bên cạnh không?"
Những lời này chỉ dùng . giây, liền đâm thủng trái tim của Nam Canh Thần.
Hai bạn học nữ đẹp như vậy, chỉ trong nháy mắt Nam Canh Thần liền cảm thấy mình đã yêu.
Sau đó, à không có sau đó.
Tựa như thần tình yêu Cupid vốn muốn bắn cho mình một mũi tên, kết quả hắn mở mắt trừng trừng nhìn đối phương thay đổi mũi tên của thần tình yêu, đổi thành đạn hỏa tiễn RPG.
Quá đột nhiên.
Nam Canh Thần im lặng nửa ngày bỗng nhiên nói: "Không quen. . . Nhưng tôi có thể đi làm quen."
Vương Vân cười cười không nói nữa, mà là chuyên tâm sửa sang lại bàn học của mình.
Đồ vật đến trường học của hai cô gái này không nhiều lắm, chỉ có một chút văn phòng phẩm và sách giáo khoa, không có cái khác.
Khánh Trần phát hiện nhãn hiệu quần áo của đối phương, cơ bản đều không nhận ra.
Hắn tuy rằng đọc nhiều hiểu rộng, nhưng bần cùng dẫn đến lúc hắn lưu trữ tri thức, rất tự nhiên mà tránh xa những thứ gọi là xa xỉ phẩm.
Hắn và Nam Canh Thần rốt cuộc nghèo cỡ nào?
Nói như thế này cho dễ hình dung, tình bạn của hai người bọn họ, thậm chí có thể dùng để chứng minh trình độ đạo đức của bọn họ.
Đều là người bị ép rời khỏi cuộc vui cấp thấp.
Hết một tiết học, Khánh Trần đã rất rõ ràng, Vương Vân cùng với Bạch Uyển Nhi hai người hẳn cũng là Người du hành Thời Gian, hai người sở dĩ chuyển trường, thật ra chính là hướng về phía Lưu Đức Trụ.
Trong phút thời gian, Vương Vân nhịn không được nhìn cánh tay lần, Bạch Uyển Nhi nhịn không được nhìn cánh tay lần, đều là vị trí của thời gian đếm ngược.
Đáng nhắc tới chính là, số lần nhìn của Nam Canh Thần, là lần.
Sau khi tan học, hai người Vương Vân cùng với Bạch Uyển Nhi đi ra bên ngoài phòng học, trêи hành lang, đã có hai người nam sinh đang chờ ở nơi ấy.
Đây là hai người nam sinh Khánh Trần chưa bao giờ gặp qua trong trường học, một người thân hình cao to, da trắng thịt mền, đối phương mang một cặp mắt kính gọng vàng, rất có khí chất nhã nhặn trong phim điện ảnh.
Người kia thì lịch sự mang theo kính râm.
Bốn người này đứng ở trong hành lang thấp giọng nói chuyện với nhau, dẫn tới vô số bạn học trêи hành lang liếc mắt.
Tầng này của khu nhà dạy học trong trường học của Khánh Trần bọn họ tổng cộng có sáu lớp, người học sinh.
Thế nhưng bốn người này đứng ở nơi đó, dường như tiêu điểm chính là bọn họ, ánh mắt mọi người đều bị buộc chuyển qua, sau đó trong nội tâm sinh ra một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Bạn học nam mang mắt kính gọng vàng hình như là chủ đạo trong bốn người, bởi vì hắn nói nhiều nhất, ba người khác đều đang nghe.
Lúc này Nam Canh Thần thần sắc vội vã trở về phòng học, hắn hạ thấp âm thanh nói: "Bốn người học sinh chuyển trường này là đi cùng nhau, tôi đi qua lớp bên cạnh hỏi thăm một chút, hai người nam sinh kia chuyển tới lớp khối lớp bọn họ."
"Ừm, " Khánh Trần nói: "Còn có cái gì không?"
"Người mang mắt kính gọng vàng tên là Hồ Tiểu Ngưu, có người nói nhìn thấy hắn sáng nay lái xe chở ba người khác tới, " Nam Canh Thần nói: "Nam sinh còn lại tên là Trương Thiên Chân."
"Lái xe?" Khánh Trần sửng sốt một chút.
Hai người thiếu niên cực khổ như bọn họ, nào gặp qua bạn học lái xe đến trường, cái này chẳng lẽ không phải nội dung trong phim thần tượng mới có hay sao?
Bất quá, Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy, Lưu Đức Trụ hiện tại thật sự trở thành bia ngắm, tương lai còn có thể có rất nhiều người sẽ hướng về ba chữ Lý Thúc Đồng mà đến.
Còn Lưu Đức Trụ, thì sẽ chậm rãi trở thành trung tâm của một vòng xoáy, liên tục hấp dẫn Người du hành Thời Gian mới.
Cả một ngày thời gian, Vương Vân cùng với Bạch Uyển Nhi đều không hề giao tiếp với bạn học trong lớp, mỗi lần hết tiết học, hai người sẽ đi ra bên ngoài phòng học nói chuyện với Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Căn bản không cho học sinh khác cơ hội tiếp xúc bọn họ.
Trong ngày này, hai cô gái còn nói mấy câu với Nam Canh Thần, ví dụ như hỏi tên của giáo viên một chút, tiến độ dạy học, còn có một vài phương tiện và thói quen trong trường học.
Về phần Khánh Trần, hai người đều không nói một câu.
Khánh Trần có thể nhìn ra được, hai cô gái này học tập tốt hơn so với tưởng tượng.
Vào tiết dạy tiếng Anh Bạch Uyển Nhi trực tiếp lấy ra một quyển câu hỏi TOEFL năm từ trong túi xách của mình, cái này Khánh Trần đã làm rồi.
Mà Vương Vân thì bận giải đề vật lý, các tiết học khác đều không nghe, đề thi Olympic môn vật lý này ngay cả thấy Khánh Trần đều chưa thấy qua, khẳng định là tư liệu dạy học nội bộ của một cơ quan giáo ɖu͙ƈ nào đó.
Hơn nữa, có một lần Khánh Trần đi qua hàng lang đến nhà vệ sinh, rõ ràng nghe được bốn người này nói chuyện bằng tiếng Anh.
Đây là cố gắng không cho các học sinh nghe hiểu, mới lựa chọn tiếng Anh.
Khánh Trần không có cách nào nghe trộm, nhưng hắn vẫn nghe được một vài từ then chốt, Người du hành Thời Gian, xuyên không, thành phố số làm sao đi đến thành phố số .
Tới buổi chiều chuẩn bị đến tiết tự học buổi tối, Khánh Trần thấp giọng nói với Nam Canh Thần một chút: "Tôi đi trước, trong trường học có việc cậu gửi tin nhắn Wechat cho tôi."
Vương Vân cùng với Bạch Uyển Nhi nhìn Khánh Trần đi ra phòng học, một người hỏi Nam Canh Thần: "Hắn trốn học?"
"Ừm, " Nam Canh Thần phiền muộn trả lời.
"Hắn không phải học sinh giỏi sao, vì sao trốn học?" Bạch Uyển Nhi nghi hoặc.
"Đây là đặc quyền của học sinh giỏi, đến bây giờ giáo viên đều chưa hề nói hắn, " Nam Canh Thần nói.
Vừa dứt lời, hắn liền thấy Vương Vân cùng với Bạch Uyển Nhi cũng đứng dậy thu dọn đồ, trốn học không quay đầu lại.
Chỉ còn lại có một mình Nam Canh Thần, ngồi đơn độc ở hàng ghế cuối cùng.
Nam Canh Thần nhìn mặt trời chiều ngoài phòng học, bỗng nhiên có chút cô đơn. . .
. . .
Khánh Trần đi về nhà, hắn muốn thay đổi một bộ quần áo đã rất lâu không mặc qua. . . Sau đó đi tìm nơi thu vàng, đem số vàng mình bóc lột được từ Lộ Nghiễm Nghĩa bán đi.
Thuật hô hấp tiêu hao năng lượng của bản thân quá lớn, cho nên hắn phải đuổi kịp ẩm thực.
Nhưng mà, hắn không xác định vàng của thế giới Bên Trong, có thể bị kiểm tra ra sự khác thường nào so với vàng của thế giới Bên Ngoài hay không.
Tuy rằng ngày hôm qua hắn sử dụng phương thức kiểm tra treo nước, mật độ của hai bên là như nhau, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.
Cái gọi là kiểm tra vàng treo nước, chính là đem vàng treo ở trong nước cho ra thể tích, sau đó lại dùng trọng lượng tính toán mật độ, phương pháp rất đơn giản.
Mật độ vàng dưới nhiệt độ bình thường là . gram / centimet khối (cm).
Nếu như mật độ chênh lệch không lớn, chính là vàng thật.
Khánh Trần sau khi chuẩn bị xong tất cả, mang ba lô đeo vai đẩy cửa đi ra, kết quả vừa lúc gặp phải bốn người Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Trong lòng hắn đã rõ ràng, hàng xóm mới của mình quả nhiên chính là bọn họ.
Vương Vân, Bạch Uyển Nhi ở lầu hai, đối diện của Giang Tuyết.
Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, thì ở đối diện với mình.
Đối phương quả thật là hướng về phía Lưu Đức Trụ, nhưng nếu như có thể tiện thể làm quen với Giang Tuyết, cũng là một lựa chọn không tồi.
Đây là lý do duy nhất khiến đối phương lựa chọn ở trong khu nhà cũ nát này.
Vương Vân thấy Khánh Trần liền sửng sốt một chút, cô ta vừa cười vừa nói: "Không nghĩ tới cậu cũng ở chỗ này."
Hồ Tiểu Ngưu mang mắt kính gọng vàng cười hỏi Vương Vân: "Người này chính là?"
"Đây là bạn học của lớp khối lớp , " Vương Vân giải thích: "Nghe thầy giáo nói, là bạn học có thành tích học tập tốt nhất trong toàn khối."
Hồ Tiểu Ngưu nhìn về phía Khánh Trần: "Xin chào, Hồ Tiểu Ngưu, chiếu cố nhiều hơn."
"Ừm, " Khánh Trần bình tĩnh gật đầu: "Sau đó chiếu cố nhiều hơn."
Nói xong hắn rất nhanh biến mất ở trong trời chiều, cũng không có dự định tiếp xúc nhiều với đối phương.