Editor: trabuoicugung
---
Chương : Em ấy là của tôi
Giang Y dùng một chân nhảy ra khỏi quán bida, cô đuổi theo một tên côn đồ vừa rời khỏi quán bida: "Tiểu Võ!"
Tiểu Võ đang khởi động xe máy ở cửa, vừa thấy Giang Y mặt đã đỏ bừng.
Tiểu Võ tuổi không lớn, cũng mới hơn hai mươi tuổi, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp thì không học tiếp mà suốt ngày lêu lổng trên đường, vậy nên gọi cậu ta là bạn nhỏ cũng không hợp lắm. Giang Y cũng chẳng hiểu nổi cậu ta, tuy đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm nhưng khi nói chuyện với người khác, đặc biệt là với phụ nữ, thì vừa mở miệng đã đỏ mặt, trông rất thẹn thùng.
Cũng không phải giả vờ.
Cũng có thể coi cậu ta là khách hàng mà Giang Y thích nhất, lúc này, Giang Y vô cùng lo lắng mà chạy ra: "Cậu có thể chở chị đi chỗ này không?"
Nói thật thì Chúc trấn chỉ có một chút, muốn đi đâu thì đi một chút là đến, xe máy chỉ là vật dụng mà đám côn đồ mua để đi cho ngầu, còn xét đến việc phải qua hẻm nhỏ rồi vòng qua bảy tám con đường cong queo thì nếu chân Giang Y không bị thương thì phỏng chừng tự đi cũng bằng với tốc độ khi đi xe máy.
Tiểu Võ đỏ mặt: "Được, lên xe đi."
Giang Y nhảy đến cạnh xe máy rồi ngồi lên, xe máy khởi động, tiếng gió vút qua tai, chiếc váy đỏ của Giang Y phấp phới trong gió, và mái tóc xoăn dày của cô tung bay trong gió như một lá cờ.
Mùi nước hoa nồng rẻ tiền trên người cô thổi qua, nói hoa hồng thì không đúng, mà nói hoa nhài cũng chẳng phải, mặt Tiểu Võ càng đỏ hơn.
Nhưng Giang Y nào có tâm trí để để tâm đến, cô thúc giục: "Cậu chạy nhanh lên, coi như motor là phi cơ ấy!"
Tiểu Võ sửng sốt: "Chị Y, chị từng đi phi cơ rồi sao?"
Ở một nơi như Chúc trấn, những người có năng lực đã sớm rời đi, và những người ở lại trong Chúc trấn - hầu hết trong số họ chẳng có cơ hội nào để rời khỏi thị trấn trong suốt cuộc đời. Đi vào thành phố đã là một chặng đường rất dài với họ, còn những cụm từ như "phi cơ" chỉ là một giấc mơ thật xa vời.
Giang Y nghĩ đến người thiếu nữ đã nói ra câu "Tôi muốn tạo phi cơ", trái tim càng trở nên đau đớn.
Xe máy hấp tấp chạy đến cửa nhà, Tiểu Võ phanh lại khiến Giang Y hơi chúi về trước, đuôi tóc xoăn quét vào cổ Tiểu Võ. Mảng đỏ trên mặt lan ra cả cổ cậu ta, cậu ta chẳng biết tại sao đến cả tóc của người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở Chúc trấn này cũng thật duyên dáng.
Giang Y xuống xe máy, vội vàng nhảy vào trong, cô đưa lưng về phía Tiểu Võ, tay vẫy vẫy: "Ở đây chờ tôi."
Khi Giang Y đến thì bữa ăn vừa mới bắt đầu.
Mợ Úc Khê đang nói: "Úc Khê, con gắp đồ ăn cho mẹ chồng tương lai đi."
Giang Y nghe vậy thì càng lo hơn, khi cô vừa nhảy đến cửa thì cũng vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi của Úc Khê, gương mặt ấy sáng lên giữa ánh hoàng hôn, tại sao em ấy còn chưa kịp bắt đầu cuộc đời của mình mà đã bị hủy hoại ở nơi này cơ chứ.
Trong lòng Giang Y hối hận vô cùng, cô cảm thấy bản thân mình thật là bất cẩn.
Giang Y đã sớm biết chuyện Úc Khê bị ép hôn, nhưng người thiếu nữ ấy đã bình tĩnh nói em ấy có biện pháp của riêng mình, Giang Y cũng cho rằng việc này sẽ nhẹ nhàng trôi qua. Lúc này, khi cô đuổi đến, lại nghe giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ: "Không bằng tôi mời mẹ chồng tương lai một ly đi."
Giang Y sửng sốt: Chẳng lẽ Úc Khê cứ từ bỏ vậy sao?
Giây tiếp theo, cô cảm thấy không thể nào, bởi ở nơi ngược với ánh sáng, cô có thể nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ, trên con ngươi thanh đạm ấy là một ý chí quật cường, tiếp sức cho sự tàn nhẫn trên con người em.
Úc Khê cầm lấy chai bia trên bàn.
Bởi người nhà họ Vương đến đây đều là phụ nữ nên hôm nay nhà họ Úc không chuẩn bị rượu trắng, mấy chai bia bày la liệt trên bàn, là những loại đã sớm không còn thấy ở nơi khác. Những chai bia thủy tinh màu trà phản chiếu ánh mặt trời thành một vầng sáng nho nhỏ trên chai.
Tuy Úc Khê nói muốn kính bia nhưng mặt lại chẳng có ý cười, nàng cầm chai bia lên như muốn đập vào mình.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, Giang Y sợ hãi đến nỗi không thét lên được mà chỉ có thể ngơ ngác chớp mắt.
Dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ trán Úc Khê nhưng nàng chẳng thèm nhíu mày, trên khuôn mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như thể ban nãy nàng mới kính người ta một ly bia thật. Úc Khê nói: "Muốn kết hôn cũng được thôi, nhưng các người có đồng ý cưới một người chết hay không?"
Giang Y đã hoàn toàn quên mất vết thương trên chân mình, cô không nhảy lò cò nữa mà chạy vội đến, lớp băng trên mắt cá chân cà trên mặt đất nhưng cô chẳng thấy đau chút nào.
Lúc này, mợ Úc Khê hét lên: "Con nhỏ này có phải điên giống mẹ nó rồi không? Mau xem nó đập vào chỗ nào xem nó có bị hủy dung không?"
Khuôn mặt thanh tú của Úc Khê có thể coi là một món hàng của bà ta, nếu như khuôn mặt ấy chẳng còn lành lặn thì làm sao bà ta bán buôn gì được nữa?
Cả quá trình ban nãy Úc Khê chẳng nở một nụ cười, nhưng sau khi nghe được lời của mợ, trên khuôn mặt đầy máu ấy xuất hiện một nụ cười lạnh.
Thật ra đây cũng là biện pháp quyết tuyệt của nàng với những kẻ này, cũng là biện pháp mà nàng đã nghĩ đến ngay từ lần đầu tiên cậu mợ đến trường học tìm nàng. Đối với nàng, thi đại học còn quan trọng hơn cả mạng sống, là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà nàng có thể bắt lấy, sao nàng có thể từ bỏ chứ?
Nàng không sợ đau, thậm chí chẳng sợ chết, nàng chỉ sợ mắc kẹt ở nơi này cả đời.
Nhưng nghĩ lại, bị chai bia dày như thế nện vào đầu cũng đau thật. Nó đập mạnh vào trán khiến tai nàng ù đi, một luồng chất lỏng ào ạt tuôn ra từ trán nàng, thiêu cháy cả gương mặt.
Đầu nàng choáng váng vô cùng, cả ánh hoàng hôn đang chiếu vào từ cửa cũng trở nên thật mơ hồ.
Ý thức của nàng cũng trở nên mơ màng, nàng cứ cảm thấy nơi ánh hoàng hôn kia có một bóng dáng, một bóng dáng màu đỏ lửa đang tiến vào, mang theo một mùi hương quen thuộc.
Lượng máu chảy ra từ trán quá nhanh và nhiều, việc đột ngột mất máu khiến nàng không đứng được, trời đất quay cuồng, nàng ngã về phía sau.
Nàng cứ nghĩ mình sẽ ngã xuống nền nhà lạnh và cứng của nhà mợ, hệt như một món đồ sứ không đáng giá tiền bị rơi vỡ, không ngờ rằng nàng lại ngã vào một cái ôm ấm áp.
Mùi hoa sơn chi quen thuộc dịu dàng ôm lấy nàng.
Bóng dáng đỏ lửa tiến vào ban nãy không phải là ảo giác của nàng. Bởi Giang Y đã đỡ được nàng.
Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên xông đến khiến tất cả mọi người hơi sửng sốt.
Cho đến khi người thiếu nữ đang ngã về phía sau kia được cô đỡ lấy, nhẹ nhàng ôm nàng vào lồng ngực.
Chị Vương nheo mắt, bà ta nhớ mình đã từng gặp người phụ nữ này một lần, lần trước khi bà ta đến nhà họ Úc để bàn chuyện kết hôn thì người phụ nữ này cũng xuất hiện, cô ta là người mà con trai bà nhờ đưa thuốc đến, là một em gái bida trong thị trấn.
Bà ta hỏi: "Con trai tôi lại nhờ cô tới đưa thuốc hả?"
"Đưa thuốc cái gì?" Người phụ nữ cười lạnh: "Bà đừng nghĩ đến chuyện kết hôn, hôm nay tôi sẽ mang em ấy đi, em ấy sẽ không quay lại căn nhà này nữa."
Lúc này, chị Vương mới nhận ra người phụ nữ này muốn gây rối.
Khuôn mặt béo ú của bà ta trở nên dữ tợn: "Mày mang nó đi ư? Mợ và cậu ruột của nó đều ở đây, họ mới là người một nhà, còn mày là cái thá gì của nó?"
"Người như vậy cũng xứng đáng để gọi là người nhà sao?" Giang Y liếc cậu mợ của Úc Khê, vẻ mặt khinh thường, sau đó nhìn chị Vương với ánh mắt kiên định: "Cái loại người nhà như thế thì không cần cũng được, từ hôm nay trở đi, em ấy là của tôi."
Cô đỡ nửa người của thiếu nữ lên vai, cố gắng đỡ em ấy đứng dậy.
Người phụ nữ mang một chiếc váy đỏ như màu lửa, trên miệng là lớp son môi đỏ hơi loang lổ, máu chảy ra từ trán của thiếu nữ dính trên mặt cô, hai người giống như đốm lửa đang cháy rừng rực.
Trên mắt cá chân của người phụ nữ cũng quấn một lớp băng gạc dày, lúc này đỡ thêm thiếu nữ với vầng trán đầy máu nên trông hai người khá là chật vật. Thế nhưng ngọn lửa ấy như sẵn sàng thiêu đốt bất cứ ai, khiến cho chị Vương dù muốn tới cản nhưng lại khϊếp sợ.
Tuy nhiên, sức mạnh của tiền tài là rất lớn, chị Vương không dám nhưng mợ Úc Khê lại xông lên ngăn cản: "Mày muốn đem nó đi đâu? Một con ả làm em gái bida như mày thì muốn dẫn nó đi đâu, mày muốn lừa bán nó chứ gì!"
Lúc này, Úc Hiên – người vẫn luôn nấp ở gốc tường, hét lớn: "Đừng có ầm ĩ nữa!"
Giọng cậu đứt quãng, mẹ cậu cũng vì tiếng hét đó mà hơi run rẩy, bà ta nhìn về phía cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Con trai bà ta tính tình rất tốt, chỉ cần để yên cho cậu ta đọc tiểu thuyết cũ một mình thì cậu ta sẽ không tranh luận hay nói gì cả.
Thế nhưng, giờ cậu ta lại quát lên: "Mẹ làm ầm lên như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Người hiền lành lúc nổi điên lên thật sự rất đáng sợ, mẹ cậu ta sững sờ, lúc này, Giang Y cũng đã đỡ người rời đi.
Tiểu Võ ngồi trên xe máy chờ ở cửa, cậu ta nghe được một tiếng "Choang" lớn phát ra, cậu ta chẳng biết ở trong đấy đang xảy ra chuyện gì nên cũng chẳng dám tắt máy.
Không bao lâu sau, cậu nhìn thấy Giang Y đỡ một thiếu nữ ra.
Cậu ta đã từng gặp thiếu nữ này ở quán bida, thật ra nàng cũng rất nổi tiếng trong thị trấn, là giáo hoa của trường Phổ thông số , vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp. Mỗi lần nàng đến quán bida, những em gái bida khác trong quán sẽ trêu ghẹo: "Cô em gái nhỏ của chị Y đến rồi kìa!"
[ Giáo hoa: Vừa xinh đẹp vừa học giỏi ]
Lúc này, Giang Y đỡ người ra ngoài, vì sợ thiếu nữ ngã nên cô cố gắng đi thật vững. Rõ ràng hôm nay khi cậu ta đến quán đánh bida thì thấy Giang Y cứ nhảy lò cò, chân còn lại còn chẳng chạm xuống đất.
Giang Y cẩn thận đỡ người thiếu nữ lên ghế sau, bản thân thì ngồi ở cuối để che chở cho nàng, giọng nói phát run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: "Về nhà tôi."
Tiểu Võ hoảng sợ khi thấy mặt thiếu nữ toàn là máu, nếu nhìn gần thì trên miệng vết thương còn có cả bột thủy tinh, mặc dù cậu ta là một giang hồ nhưng vẫn giật minhfL "Chị Y à, chúng ta đến phòng khám đi."
"Không thể đến cái phòng khám như thế được." Giang Y trầm giọng nói: "Nghe tôi, về nhà tôi."
Tiểu Võ không còn cách nào khác, bèn lái xe máy chở hai người đến nhà Giang Y.
Giang Y vội vàng nói cảm ơn rồi kéo người xuống đỡ vào nhà, Tiểu Võ hỏi với theo: "Có cần em giúp không?"
Giang Y đáp: "Không cần."
Sau khi đỡ người vào nhà, cô để Úc Khê nằm trên giường xếp rồi lấy điện thoại ra khỏi gối, vội vàng mở cửa ra ngoài.
"Alo." Cô cố gắng kìm chất giọng run rẩy của mình lại.
"Alo." Giọng nói có chút hung ác và nham hiểm của Diệp Hành Chu vang lên: "Sao chị lại chủ động gọi điện thoại cho em?"
Giang Y nói: "Em điều một chiếc xe cho tôi, đưa tôi đi thành phố."
Diệp Hành Chu hơi bất ngờ: "Bây giờ sao?"
"Ừ, bây giờ." Giang Y đáp: "Em hãy nói người ta dùng tốc độ nhanh nhất đến đây đi, chắc chắn em sẽ có cách, đúng không?"
Diệp Hành Chu hỏi: "Chị đi thành phố làm gì?"
"Dạo phố." Giang Y chẳng kìm nổi cái giọng run rẩy nữa: "Tôi sắp điên lên vì cái thị trấn xập xệ này rồi."
Diệp Hành Chu phát ra một tiếng cười hiếm có, chẳng qua tiếng cười ấy vẫn hung ác và nham hiểm: "Có phải chị sắp chịu không nổi nữa không? Chị sẽ quay lại Bội thành trước hẹn sao?"
"Có lẽ vậy." Giang Y siết chặt điện thoại: "Em có thể phái xe tới không?"
"Có thể." Diệp Hành Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Chờ đi."
Sau đó cô ta cúp máy.
Giang Y về phòng, cô nhét điện thoại xuống nệm rồi tìm một chiếc khăn lông sạch che trán Úc Khê để cầm máu cho nàng, cho đến khi dưới lầu vang lên hai tiếng còi "bíp bíp", đèn xe đảo qua, chiếu sáng một mảng tối.
Xe đến rất nhanh, quả nhiên Diệp Hành Chu thật sự có cách.
Giang Y vội vàng đỡ người xuống lầu.
Tài xế khϊếp sợ khi nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của thiếu nữ, còn cả người phụ nữ đang đỡ nàng, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng dính đầy máu, chẳng biết vì lo lắng hay sao mà không lau đi, kết hợp với lớp trang điểm đậm trên mặt càng khiến cô trở nên quyến rũ và duyên dáng.
Tài xế nói: "Không phải đến thành phố để đi dạo sao?"
"Đến thành phố." Người phụ nữ đỡ thiếu nữ lên xe, thật cẩn thận để thiếu nữ dựa vào vai cô: "Nhưng đi bệnh viện, mau lên."
Tài xế cảm thấy việc này có chút kỳ quái, hắn không đoán được hai người này có mối quan hệ gì, cả hai đều xinh đẹp, nhưng chị em ư? Một người duyên dáng còn một người lại lạnh lùng, chẳng giống chị em.
Tuy rằng trong lòng hắn có nhiều điều muốn nói, nhưng người phái hắn đến đây cho hắn rất nhiều tiền, đủ để hắn câm miệng trước những việc này. Hắn không nói gì nhiều, lập tức chạy xe về phía thành phố.
Úc Khê cũng không hoàn toàn ngất đi.
Nàng chỉ choáng váng, cảm thấy đầu thật nặng, cả mí mắt và tứ chi cũng thật nặng nề, nàng không có sức để trợn mắt hay giơ tay nhấc chân.
Cảm giác hoa mắt ập đến, nàng cảm thấy bản thân như đang bị nhét vào một chiếc xe.
Nói thì hơi buồn cười, nhưng cuộc đời nàng ngay cả việc ngồi xe cũng rất hiếm hoi, trước kia, nàng đại diện cho trường Phổ thông số đến thành phố để tham gia thi đấu trí tuệ nên mới được ngồi xe vài lần.
Khi ấy, xe cứ xóc lên xóc xuống khiến Úc Khê nôn rất nhiều lần. Chiếc xe hôm nay hiển nhiên thoải mái hơn nhiều so với loại lúc trước, rất vững vàng, chỉ có tốc độ quá nhanh khiến một người không quen ngồi xe như Úc Khê trở nên căng thẳng.
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng: "Anh tài xế ơi, anh lái nhanh hơn chút được không."
Tuy Úc Khê mơ màng nhưng nàng biết đó là Giang Y.
Mùi hoa sơn chi quen thuộc trên người Giang Y không ngừng chui vào mũi nàng. Bây giờ hình như nàng đang dựa vào cổ Giang Y, mặt cô áp vào bên trán không bị thương của nàng, thật mềm mại.
Hình như ban nãy nàng có nhỏ giọng lầu bầu nói "say xe" nên Giang Y đã bảo tài xế chừa ra một khe nhỏ trên cửa sổ, làn gió đêm vẫn còn vương sự ấm áp của ánh mặt trời thổi vào, nhẹ nhàng lướt qua gần miệng vết thương trên trán nàng rồi lại biến mất.
Cánh tay Giang Y ôm lấy bả vai nàng, tay cô cứ nâng lên như vậy, thay nàng bảo vệ cái trán và chắn gió ngoài cửa sổ.
Cảm giác an toàn và cảm động trong lòng Úc Khê trỗi dậy sau một thời gian dài thật dài, nàng cọ vào cổ Giang Y.
Một tay khác đang đỡ ghế dựa của Giang Y nâng lên, cũng mềm mại như cành liễu, nhẹ nhàng sờ trán Úc Khê: "Em có sốt không?"
Úc Khê mơ mơ màng màng lắc lắc đầu.
Hình như Giang Y đang cười: "Đứa nhỏ này, em biết mình không sốt thật sao?" Tuy cô đang cười, nhưng trong giọng nói ấy là nỗi lo âu.
"Chị đang lo cho em sao?" Úc Khê muốn hỏi vậy, nhưng khuôn miệng nặng trĩu khiến nàng không mở miệng được.
Đã thật lâu rồi, chẳng có ai lo lắng cho em.
Thật lâu thật lâu.
Không biết xe đã chạy bao lâu, dừng ở nơi nào, Giang Y nhẹ nhàng kéo nàng ra khỏi xe, cho nàng dựa vào vai mình rồi đỡ nàng đi.
Trong phòng bệnh, người phụ nữ xinh đẹp kia vô cùng nôn nóng.
Bác sĩ để thiếu nữ nằm trên giường, cẩn thận dùng nhíp gắp những vụn thủy tinh ra, trông rất đau đớn, người phụ nữ xinh đẹp vừa xem vừa xuýt xoa "Ui ui" như thể cái nhíp đang kẹp trên trán cô vậy.
Bác sĩ ngẩng đầu, liếc cô một cái: "Cô có thể ra ngoài chờ."
Người phụ nữ đáp: "Tôi không đi đâu."
Bác sĩ hỏi: "Đây là em gái cô sao?"
"Đúng thế, em ấy là em gái tôi." Người phụ nữ nói: "Bác sĩ à, ba ngày nữa là em ấy thi đại học rồi, nhất định phải giảm nhiệt cho em ấy nhé, làm ơn đừng để em ấy bị sốt."
"Ba ngày nữa thi đại học rồi mà sao lại xảy ra chuyện này?"
"Ừm, trong nhà có chút chuyện..." Người phụ nữ đáp: "Bác sĩ à, làm ơn, tôi sợ em ấy không giảm nhiệt được thì sẽ sốt cao nên không dám đem em ấy đến phòng khám ở thị trấn mà phải chạy suốt đêm để đem em ấy đến thành phố đấy."
Bác sĩ nói: "Cô cũng thức thời đấy. Tôi băng bó cho cô ấy trước rồi để cô ấy nằm bệnh viện truyền dịch ba ngày để đến ngày thi cô ấy sẽ đỡ hơn."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nghe y tá nói chị em này đến từ Chúc trấn, bèn nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia: "Chi phí không thành vấn đề chứ?"
Người phụ nữ khẳng định: "Không thành vấn đề."
Giang Y biết ban nãy Úc Khê không ngất xỉu, tuy nàng không có sức để mở mắt nhưng vẫn lờ mờ tỉnh.
Lúc này, bác sĩ đã băng bó vết thương lại rồi cho y tá đưa nàng đến phòng bệnh rồi truyền dịch cho nàng. Dưới tác dụng của thuốc, Úc Khê thϊếp đi, hơi thở cũng trở nên ổn định, đôi lông mày hơi nhíu lại vì đau rốt cuộc cũng giãn ra.
Giang Y thở phào nhẹ nhõm, cô khoanh tay đứng bên giường bệnh một lát rồi lại kiểm tra tốc độ truyền dịch, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới nhẹ nhàng đóng cửa rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cô ngồi trên băng ghế nhựa ngoài hành lang, móc chiếc điện thoại trong túi váy ra xem, Diệp Hành Chu không gọi điện thoại cho cô.
Cô cất điện thoại, ngồi sững sờ.
Bệnh viện trong thành phố có điều hòa – thứ mà cô đã không dùng trong một khoảng thời gian dài, từng lỗ chân lông trên tay cô nổi lên, lạnh đến mức cô phải ôm lấy cánh tay.
Cô cũng chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi một âm thanh non nớt vang lên trước mặt cô: "Chị gái xinh đẹp ơi, sao chị lại khóc vậy ạ?"
Giang Y hoàn hồn, cô đưa tay sờ vào mặt, có thứ gì đó lành lạnh thật.
Cô có chút bất ngờ.
Đã bao lâu rồi từ lần cuối cô khóc? Ngay cả cô cũng chẳng nhớ.
Cô mỉm cười, nhìn cô bé với búi tóc Na Tra trước mặt: "Chị cũng không biết tại sao chị lại khóc nữa."
Cô bé lại hỏi: "Vậy sao trên mặt chị lại có máu ạ?"
Giang Y lại cười: "Trông đáng sợ lắm đúng không? Để chị đi rửa mặt. Mà sao em lại một mình chạy đến đây thế? Mẹ em đâu rồi?"
Cô bé kia tuy nhỏ tuổi nhưng lại tinh ranh vô cùng, cô bé có thể chỉ rõ đâu là phòng bệnh của mình, Giang Y nắm tay cô bé rồi đưa em về phòng bệnh, sau đó lại vòng đến toilet.
Lúc này cô mới để ý trên mặt mình dính bao nhiêu máu của Úc Khê, một mảng màu đỏ ấy khớp với chiếc váy màu đỏ trên người cô.
Cô vặn vòi nước, vốc nước lên rửa mặt.
Vết máu khá dễ trôi, thế nhưng đôi mắt vừa rơi lệ kia dù đã dùng nước trong để rửa nhưng vẫn hồng hồng như mắt của một chú thỏ vậy.
Cô nhìn đôi mắt của chính mình trong gương, lại nghĩ đến câu hỏi của cô bé ban nãy – "Sao chị lại khóc vậy ạ?"
Hẳn là cách làm quyết tuyệt của thiếu nữ đã khiến cô chấn động.
Hóa ra trong thế giới khoa trương của tuổi thanh xuân, mọi chuyện luôn rạch ròi đen và trắng như thế, không hề có một vùng xám mơ hồ nào cả.
Nếu không chiếm được thì thà tự nguyện hủy diệt còn hơn là nhượng bộ.
Úc Khê đang một mình truyền dịch ở trong phòng nên Giang Y cũng không dám ngơ ngẩn bên ngoài quá lâu, cô rửa sạch mặt rồi vội vàng quay lại phòng bệnh.
Không ngờ rằng Úc Khê đã tỉnh, nàng mở mắt nhìn trần nhà của phòng bệnh, nghe tiếng Giang Y tiến vào bèn nghiêng đầu nhìn cô.
Nàng sửng sốt: "Chị khóc sao?"
Lại hạ giọng hỏi: "Lo cho tôi hả?"
Lúc này, Giang Y đã bình tĩnh lại, hơn nữa cô biết Úc Khê không sao, lại khôi phục vẻ duyên dáng và lười biếng như thường ngày. Cô kéo ghế dựa ra, ngồi vào cạnh giường Úc Khê, một chân gác lên chân còn lại, chiếc giày cao gót màu đỏ nửa móc trên chân, lắc qua lắc lại.
Cô ôm tay, đôi mắt hơi đỏ: "Chị nói cát bay vào mắt chị, em tin không?"
Úc Khê nhỏ giọng cười một tiếng.
Giang Y lườm nàng: "Còn cười nữa."
Úc Khê nói: "Sao chị không mắng tôi?"
"Mắng em cái gì?" Giang Y cũng cười theo: "Chị phải nói đứa nhóc như em ngốc thật đấy, nhưng cũng ngầu lắm."
Trong phòng bệnh cũng có điều hòa nên lạnh hơn Chúc trấn nhiều, Giang Y dịch dịch góc chăn cho Úc Khê: "Lần sau đừng làm thế nữa, không phải em đã đủ tuổi rồi sao? Người lớn như bọn chị không làm như thế đâu?"
Úc Khê hỏi: "Thế người lớn sẽ giải quyết như thế nào?"
Giang Y ngẫm nghĩ, nếu giao chuyện này cho cô và dưới tình huống không cần sự giúp đỡ của Diệp Hành Chu thì cô sẽ làm gì.
Khả năng cao là cô sẽ dây dưa và đánh Thái Cực với nhà họ Vương, sau đó nghĩ cách để vẫn tham gia thi đại học, sau khi lấy được giấy báo trúng tuyển thì sẽ lập tức bắt xe buýt và bỏ của chạy lấy người, rời khỏi Chúc trấn, từ đó sẽ không có ai tìm thấy cô nữa.
[ Đánh thái cực: nói lảng tránh lòng vòng không vào vấn đề ]
Sẽ không cá chết lưới rách như vậy, và cũng sẽ không chọn cách dứt khoát như thế.
Giang Y nhìn đôi mắt đen trắng rạch ròi của Úc Khê, cô cảm thấy mình khó có thể nói ra biện pháp mơ hồ này, liệu có quá sớm để nói cho Úc Khê về mặt trái của người trưởng thành hay không.
Cô móc một điếu thuốc ra, muốn bỏ qua đề tài này, nhưng lại nhớ ra đây là bệnh viện nên không thể hút thuốc, bèn ngậm vào miệng như đang thưởng thức.
Cô hỏi Úc Khê: "Đầu em còn choáng không?"
Úc Khê đáp: "Có chút."
"Sao em không ngủ một lát?"
Úc Khê nói: "Tôi muốn ngủ với chị."
Giang Y ngẩn người, cô lấy điếu thuốc chưa được châm kia ra khỏi môi và kẹp giữa tay.
Cô đáp: "Ở đây có nhiều giường mà."
Bệnh viện thành phố có thể coi là bệnh viện có điều kiện tốt nhất, cũng vì thế nên mọi người thường cảm thấy các chi phí ở đây rất đắt đỏ, vậy nên trừ khi bệnh nặng, còn nếu không thì người dân ở đây sẽ không đến bệnh viện này, cũng vì thế nên ở đây có khá ít bệnh nhân.
Ví dụ như phòng bệnh mà Úc Khê đang nằm, trong phòng có ba chiếc giường nằm song song nhưng lại chỉ có một người bệnh là Úc Khê, hai chiếc giường còn lại là giường trống, Giang Y có thể dùng nó để ngủ.
Úc Khê mím môi: "Tôi hơi sợ."
Giang Y sửng sốt, cô gõ vào điếu thuốc trên tay rồi mới ngẩng đầu cười nói: "Tiểu tổ tông à, em còn biết sợ hả?"
[ Tiểu tổ tông là cụm từ mà người lớn thường dùng để trách trẻ con khi trẻ con giở thói bướng bỉnh ]
"Nghĩ mà sợ đó." Úc Khê thở dài như một ông cụ non: "Sao mà không sợ được chứ?"
Giang Y lại cúi đầu cười, cô đặt điếu thuốc kia trên tủ đầu giường, sau đó ngồi vào mép giường Úc Khê.
Đôi giày cao gót trên chân cô cách mặt đất hơn nửa thước, nó móc trên chân một cách lỏng lẻo, vậy nên cô vừa nhấc chân lên thì đôi giày đã rơi xuống đất, phát ra tiếng lộp cộp nho nhỏ.
[ Một thước Trung Quốc = ,m ]
Hai tiếng lộp cộp kia như đánh thẳng vào tim Úc Khê.
Giang Y chui vào chăn của Úc Khê, cô mang một chiếc váy lụa màu đỏ, cũng chẳng phải là loại vải tốt, nhìn qua có vẻ tao nhã nhưng khi cọ vào người lại có chút thô ráp, chẳng giống với làn da mềm mại của Giang Y chút nào.
Giang Y ngồi điều hòa một hồi lâu nên làn da hơi lạnh, cô chui vào chăn, đụng tới làn da nóng bỏng do trùm chăn của Úc Khê, cô hỏi: "Lạnh không?"
Úc Khê đáp: "Tôi thấy nóng." Sau đó lại áp sát vào người Giang Y, dựa vào cô, làn da của Giang Y nhanh chóng bị nhiệt độ trên da Úc Khê làm nóng lên.
Giang Y nói: "Nếu em thấy nóng thì nhích ra khỏi chị chút đi, đừng mở chăn ra, cảm lạnh bây giờ."
Úc Khê nói: "Giờ tôi lại thấy lạnh."
Giang Y liếc cô, nàng bèn giải thích: "Cái điều hòa này càng chạy càng lạnh ấy."
Trên môi Giang Y lộ ra một nụ cười lười biếng, vẻ mặt kia như muốn nói "Để chị xem nhóc còn bịa ra mấy lý do nào."
Úc Khê không bịa nổi nữa: "Thôi được rồi, tôi không nóng, cũng không lạnh, tôi thấy sợ."
Giang Y hỏi: "Sợ gì thế?"
Giọng của Giang Y nhẹ nhàng và mềm mại như cành liễu mùa xuân, xuyên qua màn đêm đen tối.
Úc Khê nuốt nước bọt, nói ra câu mà chính bản thân nàng cũng cảm thấy như đang ra vẻ: "Sợ nếu tôi chết thật thì trên thế giới này không còn ai nhớ đến tôi nữa."