Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

chương 28: chú chó săn nhỏ đánh dấu địa bàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: trabuoicugung

---

Chương : Chú chó săn nhỏ đánh dấu địa bàn

Sau khi Giang Y chui vào chăn của Úc Khê, cô gác một tay dưới đầu, nằm ngửa nhìn trần nhà phòng bệnh bằng đôi mắt đào hoa lười biếng.

Úc Khê cũng nhìn theo Giang Y, nhưng ở đó không có gì khác ngoài một mảng mạng nhện màu xám xịt.

Nàng cảm thấy ánh mắt Giang Y trở nên thật xa xăm, như thể câu nói làm ra vẻ kia của nàng đã khiến Giang Y rơi vào trong miền ký ức nào đó.

Giang Y thấy nàng không nói gì cũng không quay đầu nhìn nàng, cô duỗi ngón tay nhỏ dài chọt hai lần vào trán nàng: "Em nói gì đi?"

Úc Khê cũng không biết nói gì.

Lúc nàng đập chai bia lên đầu thì thật ra nàng chẳng sợ, khi nàng cảm nhận được máu tuôn ra đầy mặt nàng nàng cũng chẳng sợ, nhưng vào cái lúc mà nàng choáng váng và ngã xuống sàn.

Đôi mắt đột nhiên mờ đi khiến nàng phát hiện, sinh mệnh hơn yếu ớt những gì mà nàng nghĩ.

Khi đó nàng tự hỏi: Mình sẽ không chết như thế này chứ?

Khi đôi mắt dần rơi vào đêm tối, thứ cuối cùng mà nàng nhìn thấy là gương mặt tức giận của mợ, vẻ mặt sợ hãi của cậu, và Tào Hiên đang co mình trong góc.

Những người này sẽ nhớ rõ nàng sao?

Không đời nào.

Có lẽ họ sẽ chẳng rơi nổi nước mắt, sau đó thu một số tiền nhỏ nhờ vào tang lễ của nàng, xử lý xong ba ngày tang thì lại ăn cơm ngủ nghỉ như cũ.

Úc Khê sẽ biến mất khỏi cái thế giới trống rỗng này, sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào cả.

Người có thể nhớ rõ nàng – mẹ của nàng, bà ngoại của nàng, những người đó đều đã đi xa trước cả nàng.

Thế giới là một cánh đồng bát ngát, còn nàng là chiếc lá khô điêu tàn.

Lơ lửng, không có nơi nương tựa.

Cho đến khi, có một đôi tay đã nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

Nàng nhớ đến khoảnh khắc mà Giang Y đỡ được nàng, nàng cọ vào người Giang Y.

Giang Y cười nhẹ.

Tiếng cười này khiến mặt Úc Khê nóng bừng, nàng đã mười tám, đã là người lớn, vậy thì việc nàng nói "sợ" như vậy nghe có hèn nhát quá không? Giang Y đang cười nàng sao?

Nhưng giây tiếp theo, Giang Y nhẹ nhàng duỗi một tay ra: "Nằm lên đi."

Úc Khê nhẹ nhàng ngẩng đầu, cánh tay mềm mại của Giang Y đặt xuống cổ nàng, nàng sà vào lòng ngực của Giang Y.

Cánh tay Giang Y hơi siết lại, tuy rằng Úc Khê cao hơn Giang Y, nhưng lúc nằm thế này lại có vẻ lùn hơn Giang Y một chút, nàng cuộn tròn trong lồng ngực Giang Y, chiếc cằm mềm mại của Giang Y áp vào phần trán không bị thương của nàng, khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp trên làn da cô qua lớp băng gạc.

Giang Y nói: "Đứa nhỏ này thật là."

Đôi tay đang gác trên đầu cô cũng được giải phòng, cô với tay vào trong chăn, chạm vào tay Úc Khê.

Vì cánh tay này luôn để ở bên ngoài nên nó bị làn gió từ điều hòa làm lạnh.

Lòng bàn tay Úc Khê hơi cuộn lại, nàng muốn nắm lấy tay Giang Y và sưởi ấm cho cô.

Giang Y điểm vào lòng bàn tay nàng, ý nói nàng đừng nắm.

Khi Úc Khê đang mê man, Giang Y kề vào tai nàng, lẩm bẩm: "Úc, Khê."

Đầu ngón tay lành lạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay nóng ấm của Úc Khê, như một ngòi bút và một bức tranh.

Giang Y đang viết tên nàng.

Một lần nữa, Úc Khê lại cảm thấy không chỉ có mỗi eo Giang Y mềm mà cả người cô đều mềm, đầu ngón tay mềm mại ấy như ngọn lá liễu trong gió, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng.

Cảm giác ngứa ngáy ở cổ lan đến đầu quả tim.

Lỗ chân lông trên cả người Úc Khê đều mở ra, vốn dĩ người Giang Y khá lạnh, nhưng bị Úc Khê dùng cơ thể ấm áp kề sát vào, hơi ấm truyền qua, sau đó lại bị lỗ chân lông của Úc Khê hấp thụ.

Nhiệt độ cơ thể hai người hòa làm một, hơi thở đan lấy nhau.

Giang Y nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao lại là Úc Khê? Ừm... Dòng suối nhỏ sao?"

Đầu ngón tay nhẹ nhàng viết chữ "Khê" vào lòng bàn tay nàng.

"Cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu." Cảm giác choáng váng lại ập đến với Úc Khê: "Úc là họ của mẹ tôi, Khê thì... Hẳn là vì ngoài cửa nhà bà ngoại có dòng suối kia đó."

Giang Y hỏi: "Là nơi chị tắm ấy hả?"

Úc Khê "Ừm" một tiếng.

Nhắc mới nhớ, Úc Khê nhận ra mình vừa mới biết Giang Y không lâu mà đã mang cô đến dòng suối kia tắm rửa, nghe có chút không ổn thật.

Giang Y không nhắc đến chuyện đó nữa, cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Tên hay lắm, rất giống với em."

Sạch sẽ, trong trẻo và lành lạnh.

Cô viết xong hai nét cuối cùng, sau đó chạm đầu ngón tay mình vào lòng bàn tay Úc Khê.

Lúc này, tay cô đã được sưởi ấm bởi cái chăn, từng chút một, cô vuốt nhẹ những ngón tay đang cuộn lại của Úc Khê, sau đó lại mở tay mình ra và nắm chặt.

Sau đó, cô đan mười ngón tay của mình vào tay Úc Khê, nắm lấy hai chữ "Úc Khê" vừa viết vào lòng bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay của mình.

Tay sát tay.

Như muốn phong ấn tên của Úc Khê trong đó vậy.

Giang Y nói: "Úc Khê à, chị sẽ nhớ rõ.

"Chị sẽ nhớ rõ em, có được không?"

Nước mắt Úc Khê lã chã rơi.

Một tay Giang Y nắm tay nàng, một tay ôm nàng vào ngực, hai người ôm chặt nhau trên chiếc giường chật chội.

Giang Y mới rửa mặt nên trên cằm vẫn còn dính nước, lúc này cô tựa vào phần trán không bị thương của Úc Khê, ướŧ áŧ.

Hai người cọ xát làn da của nhau, lại dần dần ấm áp trở lại.

Úc Khê nắm chặt tay Giang Y, như thể đang nắm lấy sợi dây cuối cùng để có thể thoát ra khỏi tận thế: "Giang Y, tên chị có nghĩa là gì?"

"Bố của chị họ Giang." Giang Y cười nói: "Còn Y ấy hả, không phải em học giỏi lắm sao? Chắc là em đã nghe câu tích ngã vãng hỹ, dương liễu y y trong《 Kinh Thi 》rồi nhỉ."

( Dịch thơ:

Khi xưa tách bước xa nhà

Thấy cây dương liễu rườm rà xanh tuơi

- Bản dịch của Tạ Quang Phát trên Thi Viện

- Câu thơ này thuộc bài Thái vi trong nhóm thơ Kinh Thi của Khổng Tử )

Úc Khê nói: "Tên hay, cũng hợp với chị lắm."

Nàng rúc vào ngực Giang Y: "Giang Y à, tôi cũng sẽ nhớ rõ chị."

Lúc ấy, nàng đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên mà Giang Y mang lại cho nàng nên chẳng còn để ý đến những điều khác, vậy nên nàng đã quên một sự thật rõ ràng –

Một người bố của em gái bida lại có kiến thức để dùng đến 《 Kinh Thi 》để đặt tên cho con sao?

Nước mắt Úc Khê vẫn còn vương một lớp mỏng trên khóe mắt, nhưng nàng lại giả vờ như đó là vệt nước trên cằm Giang Y, nàng cọ vào mặt cô, có chút ngượng ngùng.

Một người lạnh lùng và đã đủ tuổi, hơn nữa còn tự coi mình như người lớn mà sao còn khóc như vậy?

Nàng nhỏ giọng nói: "Tôi muốn ngủ một chút."

Giang Y nói: "Em ngủ đi, để chị xem bình truyền giúp em, đợi gần hết thì chị sẽ gọi y tá đến."

Úc Khê nằm, lại thấy ánh đèn trên trần nhà thật là chói mắt, làm nàng chẳng ngủ được, đôi lông mày dưới lớp băng gạc nhíu lại.

Để đề phòng các thiệt hại không đáng có, bệnh viện không đặt công tắc trong phòng bệnh mà sẽ tắt đèn đồng loạt vào rưỡi tối.

Bàn tay Giang Y hướng đến, nhẹ nhàng che mí mắt của Úc Khê lại, làn da mỏng và nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô.

"Ngủ đi." Cô nhẹ nhàng nói: "Chị canh cho em."

Khi Úc Khê tỉnh lại, nàng nhận ra trong chăn không có ai, đèn trong phòng bệnh cũng đã tắt.

Lòng nàng trở nên trống rỗng, nàng nhìn quanh, hóa ra Giang Y đang cúi người bên giường bệnh, giúp y tá cầm một chiếc đèn khẩn cấp.

Y tá đang rút kim cho Úc Khê.

Giang Y không biết Úc Khê đã tỉnh nên lí nhí nói: "Nhẹ chút thôi."

Y tá đáp: "Rút kim không đau đâu."

Giang Y nói: "Nhưng cũng phải rút nhẹ thôi nha."

Sau khi y tá rút kim xong và rời đi, Úc Khê nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Giang Y."

"Đánh thức em rồi sao?" Giang Y cười nói: "Em đói không?"

Úc Khê lắc đầu.

Nàng vẫn chưa ăn cơm tối, nhưng hình như dịch truyền có tác dụng an thần nên sau khi ngủ hai giấc nàng vẫn thấy buồn ngủ, chẳng muốn ăn cơm mà chỉ muốn ngủ tiếp thôi.

Giang Y thấy mí mắt nàng sắp sụp xuống, cô cười nhẹ, cũng không đôi co với nàng nữa: "Vậy ngủ đi, chị cởi đồ cho em nhé, cơ mà chị không đem đồ ngủ theo, tạm vậy nhé."

Úc Khê nói: "Đừng..."

Nàng ngượng ngùng, nhưng Giang Y giống như một chú hồ ly duyên dáng như thường ngày, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn nàng: "Giả bộ thuần khiết làm gì? Không phải em là người lớn rồi sao?"

Cô xốc chăn lên, bắt đầu cởϊ qυầи jean của Úc Khê ra.

Đương nhiên Úc Khê biết, trong tình huống này càng xấu hổ thì sẽ càng ngượng ngùng, hơn nữa nàng cũng chẳng đủ sức để tự cởϊ qυầи thật, đành phải để cho ngón tay Giang Y tùy ý làm việc, nàng cũng chẳng giãy giụa.

Chiếc quần jean này cũng từng là của Tào Hiên, là loại cho nam, vải cứng, chất lượng không tốt nên khóa kéo cũng không linh hoạt, khi Giang Y kéo khóa xuống thì bị kẹt lại, ngón tay cọ qua nội y của Úc Khê.

Do tác dụng của thuốc nên đầu Úc Khê hơi choáng, lại cảm thấy một nguồn nhiệt phát ra từ phía bụng.

Giang Y hạ giọng: "Duỗi chân đi, ngoan."

Úc Khê mơ màng duỗi chân ra.

Giang Y nhẹ nhàng kéo quần jean của Úc Khê ra, lớp vải denim kém chất lượng quá cứng nên bị kẹt lại trên hông Úc Khê, mất một lúc lâu cô mới kéo ra được.

Mồ hôi Giang Y túa ra, cô ngẩng đầu.

Lúc này, đèn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ có ánh trăng sáng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, quần jean của Úc Khê bị kéo xuống một chút, lộ ra viền của nội y, màu trắng, vải cotton, kiểu dáng dành cho thiếu nữ, và trông thuần khiết đến mức kỳ cục.

Đó là kiểu dáng mà Giang Y đã không còn thấy từ lâu, cách thế giới của cô xa thật xa.

Giang Y ngoảnh mặt đi.

Cô ném quần jean sang một bên, vì sợ Úc Khê cảm lạnh nên nhanh chóng kéo chăn bông lên đắp cho nàng.

Trên người Úc Khê là một chiếc áo thun to rộng, cũng là loại dành cho nam, cổ áo lộ ra tay của chiếc áo ba lỗ bên trong.

Úc Khê mười tám, đã là người lớn rối, vì muốn tôn trọng sự riêng tư của nàng nên động tác kéo chăn của cô rất vội vàng. Vậy mà Úc Khê còn phàn nàn: "Tay của chị... vụng thật đấy."

Đương nhiên, Giang Y sẽ không thừa nhận bản thân mình đang căng thẳng.

Sau khi xong xuôi, cô thở phào, chóp mũi đã thấm một tầng mồ hôi mỏng: "Được rồi đó bạn nhỏ, giờ em có thể ngủ thoải mái rồi."

Úc Khê cảm thấy rất ngượng ngùng trước sự giúp đỡ của Giang Y.

Nhưng đầu óc nàng dần mê man dưới tác động của thuốc, nàng quên mất sự thẹn thùng, cảm giác của toàn thân giờ đều tập trung ở nơi mà ngón tay Giang Y chạm vào.

Vóc dáng của Giang Y không cao như nàng, cô phải cúi người và dựa vào gần mới có thể duỗi tay ra sau lưng nàng.

Một cái ôm mơ hồ, và mùi hoa sơn chi trên người Giang Y cũng dành một cái ôm vô hình cho nàng.

Nàng có thể cảm nhận được ánh trăng ngoài cửa sổ, ngón tay của Giang Y, và cả dòng điện đang chạy tán loạn trong cơ thể, nhưng nàng lại chẳng thể mở mắt.

Mồ hôi ướt đẫm lưng nàng, Úc Khê mơ màng nghe được Giang Y thì thầm vào tai nàng: "Sao lại ra nhiều mồ hôi vậy chứ..."

Tác dụng của thuốc khiến đầu óc nàng càng thiếu tỉnh táo, nàng cũng không biết mình nghĩ gì mà lại chủ động tựa vào tay Giang Y: "Nóng..."

Giang Y bỗng nhiên rụt lại, cô sững sờ một hồi lâu rồi mới tiếp tục.

Dưới tác dụng của thuốc, Úc Khê ngủ một giấc đến sáng, đây thật ra là một chuyện tốt trước ngày thi đại học.

Nàng mở mắt, nhìn thấy Giang Y đang ngủ trên chiếc giường cách vách, cô trùm chăn, mái tóc duyên dáng hơi lộ ra ngoài.

Đôi mắt Úc Khê híp lại, đong đầy ý cười, nhưng việc này lại ảnh hưởng đến miệng vết thương trên trán nên nàng lại nhe răng trợn mắt.

Giang Y vừa mới tỉnh dậy, mái tóc rối bời sau một giấc ngủ vươn ra khỏi chăn: "Bạn nhỏ à, em làm cái mặt quỷ gì đấy?"

Bàn tay đang đặt trong chăn của Úc Khê cuộn lại, nàng nắm lấy tên nàng mà Giang Y đã viết vào lòng bàn tay hôm qua: "Chào buổi sáng."

Giang Y lười biếng ngáp một cái, đến cả ngáp cũng lười biếng và duyên dáng: "Chào buổi sáng."

Lớp trang điểm trên mặt cô đã được tẩy sạch, khuôn mặt cô trông trẻ hơn vài tuổi so với thường ngày, lại mềm mại và xinh đẹp hơn nhiều.

Đôi mắt Úc Khê lại không kìm được mà híp lại: "Chào buổi sáng."

"Tự dưng mới sáng đã chập mạch nào thế?" Giang Y phì cười, tuy mắng nàng nhưng sau đó lại đáp một cách trịnh trọng: "Chào buổi sáng, Úc Khê."

Vì ba ngày nay Úc Khê phải ở lại bệnh viện truyền dịch nên Giang Y mượn điện thoại bàn của bệnh viện, cô gọi điện thoại cho quán bida và nhờ Tiểu Võ đem balo của Úc Khê tới đây.

Mắt cá chân bị thương do rắn cắn cũng đã được bác sĩ ở thành phố xem qua, không có gì nghiêm trọng nên cô cũng chẳng thèm nhảy lò cò nữa, còn phải thanh toán viện phí nên cô lại đi trả tiền và lấy thuốc cho Úc Khê.

Úc Khê nói: "Tôi sẽ trả lại tiền cho chị."

"Bạn nhỏ à." Giang Y cười: "Hoảng cái gì chứ? Chờ sau này em thành công rồi thì trả cũng được mà."

Khi Tiểu Võ xách balo vào phòng bệnh thì Giang Y vừa rảnh rang được một lát nên cô ngồi gọt táo bên giường bệnh.

Úc Khê dựa vào đầu giường nói tiếng Anh, mắt nhìn Giang Y: "When I wake up in the morning, you are all I see." (Vào mỗi sáng khi em thức dậy, chị là tất cả những gì mà em nhìn thấy)

Chiếc giày cao gót hơi đong đưa trên chân Giang Y, cô cười: "Em luyên thuyên gì thế, chị chẳng hiểu gì cả."

Ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ, Úc Khê và Giang Y vẫn chưa thay quần áo, vẫn đang mặc áo thun trắng và váy đỏ của hôm qua, vết máu vẫn loang lỗ trên đấy, Tiểu Võ chợt cảm thấy cảnh tượng một người đang đọc tiếng Anh, người còn lại gọt táo này sao lại yên tĩnh và tốt đẹp thế nhỉ?

Ánh mặt trời rọi qua hai gương mặt xinh đẹp.

Cậu ta cảm thấy sự xuất hiện của mình như đang quấy rầy họ, cậu ta xách balo đứng bên cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng chả xong.

Cũng may Giang Y đã nghe được tiếng động nên ngẩng đầu cười với cậu: "Tiểu Võ tới rồi hả?"

Tóc cô dày và đen đến lạ thường, mái tóc bồng bềnh như mây như đang dán trên mặt cô, một vài sợi rơi xuống khi cô ngẩng đầu, cô vuốt chúng ra sau tai một cách hững hờ, lại phát hiện ngón tay dính một ít nước táo, bèn đặt tay vào giữa môi và mút một cái.

Trái tim của Tiểu Võ lâng lâng như ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Chẳng trách người trong thị trấn đều nói Giang Y là hồ ly tinh.

Thật sự, chắc chắn người phụ nữ này đã thành tinh rồi.

Giang Y vừa mới gọt táo xong, cô đến bên người Tiểu Võ, nhận lấy balo rồi đưa quả táo cho cậu: "Chạy xa thế này vất vả cho cậu quá, cậu ăn táo không?"

Giang Y tiến lại gần, cô không chỉ xinh đẹp mà còn thơm nữa, mặt Tiểu Võ càng đỏ hơn: "Cảm ơn chị Y."

Trên giường bệnh, Úc Khê đột nhiên ho khan một tiếng.

Giang Y và Tiểu Võ đồng thời nhìn qua.

Úc Khê bình tĩnh nói: "Tôi khát."

Giang Y nói: "Chị rót nước cho em nhé."

"Tôi muốn ăn táo." Úc Khê nói: "Không phải chị gọt quả táo đó cho tôi sao?"

Giang Y chớp mắt, cô cười cười rồi nói với Tiểu Võ: "Ngại quá, em gái tôi đang bệnh, cậu nhường em ấy chút nha."

Cô đến bên giường bệnh, đưa táo cho Úc Khê, sau đó lại cầm một quả táo chưa gọt vỏ lên, tung hứng trên tay: "Tiểu Võ, tôi gọt quả khác cho cậu nhé."

Trên giường bệnh, Úc Khê lại ho khan một tiếng.

Giang Y liếc nàng, Tiểu Võ cũng nhìn nàng.

Mặt Úc Khê không biến sắc: "Tôi cắn không được, miệng vết thương đau quá."

Giang Y có chút buồn cười: "Vậy mà còn muốn ăn táo sao? Em nhường cho người khác ăn là được mà."

"Nhưng tôi khát." Úc Khê bình tĩnh nói: "Chị cắt thành miếng nhỏ là tôi ăn được."

Nói xong, nàng nhìn Tiểu Võ.

Chẳng hiểu sao Tiểu Võ hơi run rẩy.

Tuy rằng cậu ta cũng có máu mặt trên đường, cũng đã chứng kiến nhiều trường hợp chém gϊếŧ nhau các thứ, nhưng thiếu nữ với băng gạc trên đầu đang nằm trên giường bệnh này, tuy rằng gương mặt hơi nhợt nhạt và gầy yếu, nhưng tại sao ánh mắt hơi tàn nhẫn của nàng lại khiến cậu ta chột dạ?

Giống một chú chó săn nhỏ đang đánh dấu địa bàn của mình.

Tuy rằng Tiểu Võ rất muốn ăn táo Giang Y gọt, nhưng cuối cùng cậu ta đành nói nhỏ: "Chị Y không cần phiền thế đâu, em phải bắt xe về Chúc trấn nữa."

Một nơi xa xôi hẻo lánh như Chúc trấn thì mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe lên thành phố, lại còn phải đổi chuyến nữa nên nếu bỏ lỡ thì sẽ không về được.

Giang Y cũng không giữ Tiểu Võ lại, cô cười nói: "Thế khi nào về Chúc trấn tôi mời cậu ăn cơm nhé."

Tiểu Võ nói "Ừm" một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Giang Y cười, cô lại ngồi bên mép giường cắt táo cho Úc Khê. Tuy cô tự xưng là khéo tay nhưng lại không biết nấu cơm, gọt táo cũng miệng được miếng bay, một quả táo nhưng sau khi cô gọt vỏ xong thì một phần ba quả đã biến mất, sau khi cắt thành miếng nhỏ thì cũng chẳng còn bao nhiêu.

Cô đưa túi nilon đựng táo cho Úc Khê: "Cho em nè."

"Chị đút cho tôi đi." Úc Khê nói: "Tôi bị thương mà."

"Em gái à, em bị thương ở đầu." Giang Y lườm nàng: "Sao giờ lại đau tay thế?"

Úc Khê nói: "Nó dời đi đó."

Giang Y cúi đầu như đang cười, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt hoa đào lại có chút ấm áp: "Thôi được rồi."

Cô ngồi trên mép giường, nơi này cũng không có tăm xỉa răng nên cô cầm miếng táo lên đút cho Úc Khê.

Úc Khê giống như đang khát thật, nàng cắn mạnh, chiếc răng cửa trắng tinh đụng nhẹ vào ngón tay Giang Y.

Tiếp đến là môi nàng, ngón tay Giang Y bị nàng ngậm lấy, Giang Y lại nhanh chóng rút ra.

"Em là cún hả?" Giang Y nói.

Nàng nhanh chóng ăn hết một quả táo, Giang Y cũng biết sau khi quả táo bị mình gọt thì chỉ còn ít đến mức đáng thương, cô hỏi Úc Khê: "Em muốn ăn nữa không ? Chị gọt thêm quả nữa nhé?"

Úc Khê lắc đầu.

Dù có cắt thành từng miếng nhỏ nhưng táo vẫn cứng, vậy nên khi cắn thì vết thương trên trán nàng rất đau.

Chắc thứ nàng muốn ăn lúc nãy cũng chẳng phải táo.

Giang Y trở lại chiếc ghế bên mép giường: "Vậy em học tiếp đi." Cô xách balo đến, nhìn đống bài tập và đề thi của Úc Khê: "Em muốn lấy cuốn nào?" Lại nhìn thấy một cái bao nilon trong balo, cô nhớ ra đây là áo quần mà cô mượn chị em trong quán bida.

Cô ngẩng đầu hỏi Úc Khê: "Hay là chúng ta thay quần áo rồi em học tiếp?"

Quần áo của hai người đều dính máu nên mặc không được thoải mái. Úc Khê nghe cô nói vậy cũng gật đầu, cô lấy bao áo quần kia ra.

Để tiện ở trong bệnh viện nên cô nói người chị em của mình lấy mấy cái áo thun đơn giản thôi.

Không ngờ rằng cô em này tuy bình thường ở tiệm toàn mặc mấy loại đồ quyến rũ như hoa văn da báo nhưng áo thun lại đáng yêu đến vậy, toàn là mấy cái áo thun vàng vàng hồng hồng ngắn ngủn, trước ngực còn in mấy hình hoạt hình đáng yêu như hoa nhỏ nấm nhỏ gì đó.

Giang Y đỡ trán, cô giơ lên hỏi Úc Khê: "Em thích cái nào.

Úc Khê đáp: "Cái màu vàng đi."

Chiếc màu vàng là chiếc có in hoa nhỏ trên ngực, cũng chẳng phải nàng thích chiếc áo này, mà bởi vì nàng muốn thấy Giang Y mang chiếc áo hồng in hình nấm kia.

Bình thường, Giang Y lúc nào cũng mặc mấy món đồ gợi cảm duyên dáng, không biết cô sẽ trông như thế nào với phong cách đáng yêu.

Giang Y không nghĩ đến điều này, cô cười, ném chiếc áo màu vàng kia cho nàng: "Đúng là con nít mà." Cô cho rằng nàng thích chiếc áo vàng trẻ con có in hình hoa kia.

Cô đến đóng cửa phòng bệnh, sau đó tự giác quay lưng: "Em thay đi, chị không nhìn đâu."

Sáng nay Úc Khê vừa dậy đã mặc nội y vào, cái gọi là nội y thật ra cũng chỉ là một chiếc áo ba lỗ chất cotton màu trắng, cũng không khiến vùng đất bằng phẳng trước ngực nàng to thêm chút nào, vậy nên tuy chiếc áo thun này bó sát người nhưng khi nàng tròng vào cũng chẳng thấy chật lắm.

Nàng ném chiếc áo thun đã bẩn qua một bên, sau đó gọi Giang Y: "Xong rồi."

Giang Y xoay người nhìn nàng rồi cười: "Ái chà, đáng yêu lắm." Cô khen Úc Khê: "Cái màu vàng gà con này hợp với em đấy, bạn nhỏ."

Úc Khê nói: "Tôi không thích mấy màu trẻ con như thế."

"Được rồi, giả bộ người lớn làm gì." Giang Y đong đưa chiếc áo thun trong tay: "Chị cũng thay đây, cái váy bẩn thỉu này khó chịu chết mất."

Úc Khê rũ mắt, nhìn vào chiếc ga trải giường không mấy sạch sẽ của bệnh viện: "Ừm."

Giang Y đứng ở góc tường cạnh cửa, Úc Khê rũ mắt, nàng không biết cô đã thay đến bước nào, nhưng có thể nghe được tiếng cởi đồ sột sột soạt soạt.

Ngón tay Úc Khê bấu vào chăn.

Nàng không nhịn được mà thoáng nhìn trộm qua góc tường Giang Y đang đứng.

Hóa ra Giang Y đang đưa lưng về phía cô.

Khi Úc Khê nhìn lén thì Giang Y cũng vừa mới cởi chiếc váy đỏ, lộ ra tấm lưng trắng nõn và bộ nội y của cô.

Hóa ra nội y của người trưởng thành trông như thế.

Lúc này đã gần chính ngọ, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng một góc, một tia nắng chiếu vào, vừa lúc rọi vào tấm lưng của Giang Y.

[ Chính ngọ (chính trưa) là thời điểm chính giữa ban ngày của một địa điểm nào đó trên Trái Đất khi tâm Mặt Trời, qua kinh tuyến trên của nơi đó. ]

Làn da trắng nõn của Giang Y như trở nên trong suốt, mảnh ren cũng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ hoa văn trên đó.

Chất lượng có vẻ không tốt lắm, đường may khá sơ sài, làn da trắng như tuyết bị một được bao bọc bởi lớp vải với nhiều lỗ nhỏ, tạo thành một hình dáng mơ hồ. Úc Khê trộm nhìn, nàng cảm thấy cái áσ ɭóŧ này có hơi nhỏ, nhưng có lẽ Giang Y thích mấy loại chật chật như vậy.

Sau lưng còn như vậy thì không biết trước ngực chật đến mức nào.

Với cả, tuy rằng eo Giang Y nhỏ nhưng lại thật mềm mại, giống như không có xương luôn vậy, lớp da thịt nõn nà cũng bị lớp ren thít chặt tạo nên mấy vết hằn mờ.

Hóa ra gu của một người phụ nữ trưởng thành trông như thế này, Úc Khê nghĩ thầm.

Vải ren của Giang Y và chiếc áσ ɭóŧ màu trắng chất cotton nhạt nhẽo của nàng như vẽ nên một đường gấp khúc của thời gian.

Úc Khê ngoảnh mặt đi, lại nhìn chằm chằm vào tấm ga trải giường không mấy sạch sẽ, góc chăn còn có một lỗ nhỏ do khói thuốc của một người bệnh nào đó tạo nên. Úc Khê hỏi: "Nè Giang Y, rốt cuộc chị đã bao nhiêu tuổi rồi?"

Lúc này, Giang Y đã mặc xong quần áo, cô cười tủm tỉm rồi ngồi bên mép giường bệnh, một tay đặt trên đầu gối, một tay chống cằm: "Bao nhiêu tuổi hả, để chị ngẫm lại nào."

"Nhớ ra rồi." Cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào híp lại vì cười: "Năm nay mười tám, sang năm là mười sáu, đợi đến khi bạn nhỏ tròn tuổi thì chị đây vẫn mười sáu tuổi."

Úc Khê lườm nàng một cách bất mãn, thiếu chút nữa đã hộc máu.

Vốn dĩ nàng muốn nhìn bộ dáng đáng yêu của Giang Y, kết quả là đáng yêu cái gì chứ.

Bình thường Giang Y lúc nào cũng mặc váy, lúc này cô mang quần jean của chị em trong quán, Úc Khê mới phát hiện đôi chân của cô thon dài và thẳng tắp đến thế. Còn cả chiếc áo thun đang bó sát người kia nữa, bộ ngực đầy đặn giơ cao, bông hoa nhỏ trước ngực Úc Khê vẫn là bông hoa nhỏ, nhưng cây nấm trước ngực Giang Y lại trở nên căng tròn.

Chất vải của chiếc áo phông bị giãn mỏng.

Bên ngoài thanh thuần duyên dáng nhưng lại trông càng quyến rũ là sao?

Úc Khê im lặng ngoảnh mặt đi nơi khác: "Chị nói chuyện nghiêm túc chút được không? Đừng có hi hi ha ha nữa." Cái gì mà năm nay mười tám năm sau mười sáu chứ.

"Nghiêm túc làm gì chứ?" Giang Y đong đưa chân, cười nói: "Người thi đại học cũng có phải chị đâu?"

"Ừm, người phải thi đại học là tôi." Chẳng hiểu sao Úc Khê lại buột miệng: "Thế chị không nghĩ đến chuyện sau khi tôi thi đại học và rời khỏi đây thì tôi có thể mang chị đi cùng sao."

Lời vừa thốt ra thì chính bản thân nàng cũng sững sốt.

Ý nghĩ này... Đã xuất hiện trong đầu nàng từ bao giờ?

Giang Y cũng sửng sốt: "Em nói vớ vẩn gì thế, bạn nhỏ?"

"Không phải chị đến từ phương Bắc sao?" Úc Khê có chút gấp gáp: "Chị đã thấy thế giới bên ngoài rồi mà, chắc chắn chị biết Chúc trấn như thế nào, chẳng lẽ chị định ở Chúc trấn cả đời sao?"

"Nếu chị muốn ở đây cả đời thật thì sao?" Giang Y cười: "Em sẽ khinh thường chị hả?"

"Không phải." Giọng Úc Khê thấp xuống : "Tôi muốn cứu chị."

Như cách chị dịu dàng đỡ em hôm qua vậy.

Em cũng muốn kéo chị ra khỏi vũng bùn.

Lúc này, Giang Y đã bình tĩnh trở lại, cô mỉm cười rồi lắc đầu: "Em không cứu được chị đâu, bạn nhỏ à."

---

Lẽ ra mai mới up nhưng mai mình bận, hôm nay up luôn cho mọi người đọc nha.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio