Nhìn thấy đạo thân ảnh này, phó giáo chủ Thánh Linh Giáo dừng động tác lại. Kia rõ ràng là thân ảnh của Hoàng Chinh vừa mới chết trận, thân thể hoàn toàn bị tan nát ra a!
Chỉ có điều, thần sắc của Hoàng Chinh vào lúc này cứng ngắc, chỉ có bóng dáng hư ảo, rõ ràng là hình thái linh hồn. Có lẽ là Hoắc Vũ Hạo chính là thông qua sử dụng hình thái linh hồn của hắn, chặn lại kiếm quang của Diệp Cốt Y.
Khống chế linh hồn, về phương diện này thì đúng là thủ đoạn mà tà hồn sư am hiểu. Nhưng kì quái là, tại sao hơi thở của hắn lại tràn đầy khí tức quang minh? Ở thời khắc này, cho dù là phó giáo chủ cũng trở nên mê man không hiểu.
Cảm thụ của Diệp Cốt Y đương nhiên là sâu sắc nhất, nàng phát hiện, sau khi cái hồn hoàn duy nhất trên người của Hoắc Vũ Hạo biến thành màu vàng, đệ nhất hồn kỹ: Thánh quang phổ chiếu của mình liền mất đi tác dụng đối với hắn. Đối với tà hồn sư lẽ ra phải có hiệu quả ngay lập tức thì ánh sáng thần thánh bây giờ hoàn toàn mất đi tác dụng. Bị hồn lực của hắn ngăn cản thì không nói. Vậy mà linh hồn tên Hoàng Chinh đã bị hắn triệu hoán trong tích tắc kia, mặc dù đang bị kiếm quang từ từ phá hủy, nhưng mà tranh thủ cho hắn đầy đủ thời gian để giảm xóc.
Trong miệng của Hoắc Vũ Hạo nhất nhất cứ lầm bầm niệm chú ngữ phức tạp dài lê thê, pháp trượng trong tay cũng không có khi nào dừng lại. Hướng xuống mặt đất chỉ ra một cái, nhất thời, từng cái cốt trảo màu vàng từ mặt đất ngo ngoe mọc lên, hướng về phía Diệp Cốt Y đang muốn bay vọt tới trước chộp lại.
Thất Tinh kiếm của Diệp Cốt quét ngang qua, chém vỡ những cái cốt trảo này, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, lập tức bay vọt vào không trung.
Hoắc Vũ Hạo khống chế nhân hình hồn đạo khí khiến cho cánh tay phải quét ngang phía trước người, một luồng kim quang sáng lên. Trong môt giây, từng cái từng cái thân ảnh màu vàng nhạt mang theo vài tia ánh sáng yếu ớt hiện ra ở trước mặt hắn.
Đó là những thi vu mang một bộ mặt cứng ngắc, thân hình cao lớn, nhưng đều có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Tổng cộng bảy tên, trong tay từng tên thi vu đều cầm lấy một cây cốt trượng. Sau khi bảy thi vu đột ngột xuất hiện, vừa vặn bao bọc ở chung quanh Hoắc Vũ Hạo. Trong miệng cả đám cũng phát ra âm thanh quái dị, giơ pháp trượng lên cao.
Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Chưởng Khống Giả Y Lai Khắc Tư đã nói với Hoắc Vũ Hạo, tử linh ma pháp cùng vong linh ma pháp thật chất là hai loại khác nhau, năng lực cũng không giống nhau, tất cả đều là sở trường của lão. Theo lẽ đó, thuộc về vong linh ma pháp có nhiều loại: Chia làm nguyền rủa, bệnh độc, triệu hoán, bóng tối, luyện kim năm loại đặc trưng. Cái mà Y Lai Khắc Tư am hiểu, chính là hai trong năm nhánh lớn: Nguyền rủa cùng triệu hoán. Hơn nữa lão có nghiên cứu sâu sắc đối với tử linh ma pháp, mới có được thành tựu như vậy. Hơn nữa, Y Lai Khắc Tư rất tinh tường các loại triệu hoán, cùng với các nghi thức khống chế linh hồn.
Nếu như Y Lai Khắc Tư còn sống, thì lão ít nhất cũng là cường giả cao hơn một bậc so với cực hạn đấu la điển hình là Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao. Thêm một điều nữa, lão rất am hiểu lĩnh vực vong linh ma pháp, đã từng đối kháng với một cái quốc gia, cũng đem quốc gia đó hủy diệt a! Đây là cường đại đến mức nào chứ. Tuy vậy, sau đó Y Lai Khắc Tư lại đại triệt đại ngộ (hoàn toàn thấu hiểu). Trước khi truyền thụ cho Hoắc Vũ Hạo vong linh ma pháp, tiến hành một loạt khảo nghiệm đối với tâm trí của hắn. Hơn thế nữa còn đem những vấn đề đã từng làm khó mình, từng kinh nghiệm đã trải qua đều nhất nhất giải quyết giúp Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo được thừa hưởng, có thể nói là một loại vong linh ma pháp rất tinh khiết mang thuộc tính quang minh. Đây cũng là sáng tạo độc đáo của Y Lai Khắc Tư, cũng là nguyên do phía trước chữ pháp thần thêm vào một chữ thánh.
- Đi chết đi!
Tương tự như đám người của Thánh Linh Giáo, cũng không có bởi vì trên người Hoắc Vũ Hạo phát tán ra khí tức quang minh mà phủ nhận hắn là một tà hồn sư. Nhìn những vong linh sinh vật như vầy, đôi mắt của Diệp Cốt Y cũng hàn quang đại thịnh. Hai tay nắm lấy Thất Tinh trường kiếm giơ lên cao hướng lên trên qua đỉnh đầu, theo sau thì hồn hoàn thứ hai trên người cũng lóe sáng.
Ở sau lưng nàng, một cái bóng ánh sáng của thiên sứ sáu cánh hiện lên, kiếm quang lớn thêm trong nháy mắt, mũi thanh kiếm lấp ở trong đêm tối làm người ta chói mắt, khiến không ai dám nhìn trực tiếp vào.
Một đạo kiếm quang khổng lồ dài đến ba trượng, chiều rộng cũng có hơn một trượng từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng tới đầu Hoắc Vũ Hạo mà chém xuống.
Thánh Linh Trảm! Hồn kỹ thứ hai của vũ hồn thần thánh thiên sứ.
Đến thời điểm một kích kia xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như cũng bị khóa cứng lại. Mũi kiếm nhọn thật to lớn hóa thành một đạo kiếm ảnh giống cầu vồng, kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống.
Bảy tên thi vu bên cạnh Hoắc Vũ Hạo liên hợp với hắn cùng nhau niệm chú ngữ ngay giây phút này đã hoàn tất. Lúc này phía trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên nứt ra một cái khe hở ánh kim. Ngay sau đó, một cái đầu khổng lồ màu trắng bệch từ bên trong khe nứt chui ra.
Nói cho chính xác thì đây không phải là một cái đầu, mà là một cái đầu lâu khổng lồ mới đúng. Ở đây, nếu có người đã chứng kiến Đường Môn đấu với Thánh Linh Tông ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái vừa qua, sẽ rất dễ dàng nhận ra rằng, rõ ràng đây chính là một cái đầu lâu của cốt long. Hơn nữa, không giống với cốt long ban đầu mà Ngôn Phong hóa thân. Cái đầu lâu Cốt Long này có thể tích lớn hơn nhiều lắm, ít nhất là gấp năm lần so với vũ hồn chân thân của Ngôn Phong biến ảo mà ra.
Cốt long đã trưởng thành! Những tà hồn sư liếc một cái liền nhận ra lai lịch của thứ đó.
Trong hốc mắt con Cốt Long trưởng thành đúng là phát sáng lóe ra linh hồn chi hỏa vàng vọt, vậy mà cũng tràn đầy khí tức quang minh kì dị. Ánh sáng trong đôi mắt màu vàng giống như là một loại chất lỏng chảy xuôi theo hai gò má xương xẩu, nhểu xuống phía dưới. Cái đầu lâu khổng lồ hướng về phía trước, phát ra tiếng gầm thét mờ mịt không vào hư không.
- Thương!
Tiếng va chạm lẫn nhau vang lên thanh thúy, Thánh Linh Trảm mãnh liệt chém lên trên cái đầu lâu ở khổng lồ. Nhưng mà, thánh quang dần tan rã, cái đầu lâu khổng lồ dữ tợn của Cốt Long cũng không có bị mảy may ảnh hưởng. Linh hồn chi hỏa bừng lên, cái miệng khổng lồ đột nhiên mở ra, một luồng hoả long màu vàng nhạt nhắm thẳng tới Diệp Cốt Y mà phun.
Sau khi phun ra một luồng hoả long đó, cái đầu khổng lồ chỉ còn mỗi sọ của Cốt Long cũng theo đó mà rút về khe nứt hé mở ban nãy.
Có đánh chết Diệp Cốt Y cũng không nghĩ tới thật khó có thể ngờ tên trước mặt này khó đối phó như vậy. Thánh Linh Trảm đã mất đi hiệu lực, luồng hoả long khổng lồ lại trong chớp mắt bay tới. Khí lưu mang theo uy thế cường đại vỗ vào mặt làm cho ánh sáng thần thánh đang bao phủ lấy thân thể nàng cũng bị tác động chập chờn, như khi đối mặt với cuồng phong sóng lớn.
Nghé non không sợ hổ, Diệp Cốt Y mặc hơi bị vọng động, nhưng nàng cũng thật sự là có chân tài thực học. Đối mặt với tình huống như vậy, không có sợ hãi chút nào, hồn hoàn thứ năm trên người lại một lần nữa sáng lên.
Thanh kiếm lấp lánh thánh quang sáng rực lên như vầng mặt trời tái hiện chốn nhân gian, bình thản chém về phía luồng hoả long khủng bố đó.
Đúng là thanh thánh kiếm có độ sắc bén không hề tầm thường, từ chính giữa luồng long viêm lại bị ngạnh sanh sanh xẻ ra làm đôi, theo hai bên thân thể nàng hai lao vút qua. Nhưng mà, một kích kia Diệp Cốt Y cũng không chiếm được bất cứ cái tiện nghi gì. Hai chân lảo đảo lui lại về phía sau mấy bước, nụ cười trên khóe môi cũng trở thành hơi tái nhợt, gượng gạo.
- Tốt.
Khu nghỉ ngơi dưới đài, phó giáo chủ Thánh Linh Giáo không nhịn được mà khẽ quát một tiếng, trong thanh âm tràn ngập ý tán thưởng.
- Liên hoàn triệu hoán, kỹ xảo như thế này thật là hiếm thấy. Mới vừa rồi con cốt long đấy chắc chắn không phải là cốt long bình thường. Nam Cung Oản, lần này ngươi phát hiện ra nhân tài cho bổn giáo, xem như ngươi lập thêm một đại công. Tuy vậy, e rằng Đường Ngũ này không thể làm đệ tử của ngươi. Ta sẽ tự mình bẩm báo cho giáo chủ, suy đoán lúc trước của chúng ta rất có thể là chính xác. Hắn chính là Thánh Tử của bổn giáo cử xuống...
- Vâng.
Nam Cung Oản mặc dù trong thâm tâm thì tràn đầy tiếc nuối, nhưng nỗi khiếp sợ lại càng nhiều hơn. Mặc dù thoạt trông thì tu vi của Hoắc Vũ Hạo không có cao, nhưng dựa vào lúc trước hắn có thể triệu hồi cốt long trưởng thành tung ra một kích là có thể thấy được, chắc chắn tên tiểu tử này có tiền đồ vô lượng a! Sau khi Ngôn Phong chiến tử vào mấy ngày hôm trước chiến, giáo chủ rất là giận dữ. Mà tuy rằng thực lực chính thức của Đường Ngũ trên thực tế hẳn là không so được với Ngôn Phong, nhưng có lẽ tiềm năng của hắn lớn hơn một chút. Nếu như triệu hoán mới vừa rồi của hắn có thể hoàn toàn thành công, phải chăng có thể làm cái con cốt long kia hiện thân ra hoàn toàn hay không đây? Nếu nói theo lẽ đó, cho dù là một cường giả Phong Hào Đấu La đều không thể so bì cùng. Dĩ nhiên, muốn hoàn thành cái triệu hoán ở loại này trình độ cao như vậy, e rằng bản thân hắn tự thân cũng phải đạt tới trình độ như cấp bậc Phong Hào Đấu La cấp mới được.
Bức Diệp Cốt Y lui lại, bảy tên thi vu ở bên cạnh cũng biến mất theo. Trong miệng hắn vẫn niệm chú không ngừng như lúc trước, chợt lóe ra một đại môn màu trắng bạc, từ từ dâng lên ở trước mặt hắn.
- Mở ra đi, Vong Linh Chi Môn.
Cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng hô lên một câu mà các khán giả đang quan chiến có thể nghe hiểu được.
Triệu hoán ra đại môn xong, bản thân của Hoắc Vũ Hạo bước một bước liền đi ngay vào trong đó, biến mất tăm mất tích. Ngay sau đó, từng tên lính xương khô một kết đội thành quần thể to lớn lũ từ bên trong cánh cửa lũ lượt đi ra, nhào về phía Diệp Cốt Y.
Những tên lính xương khô này đều không có gì khác biệt, trên thân thể cũng lóe ra một tầng màu vàng nhàn nhạt. Bản thân chúng là vong linh sinh vật, đặc điểm lớn nhất của chúng nó chính là hung hãn không sợ chết.
Thanh trường kiếm trong tay Diệp Cốt Y chém ngang qua, mỗi một kiếm được chém ra, đều có Khô Lâu kêu lên rồi ngã xuống đất. Nhưng mà, sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên khó coi.
Tuy rằng vũ hồn của nàng là thần thánh thiên sứ, trời sinh đã là khắc tinh của mọi sinh vật tá ác, cũng là khắc tinh của tà hồn sư.
Chỉ cần giết chết các sinh vật tà ác, tinh lọc bọn chúng. Tu vi của bản thân sẽ nhận được lực lượng thuần khiết từ việc tịnh hóa, nâng cao khả năng khôi phục hồn lực, hơn nữa tăng lực lượng của mình lên. Đây cũng là lá bài tẩy lớn nhất của nàng.
Nhưng mà, những vong linh sinh vật trước mắt này vậy mà giống như thật sự có được quang minh thuộc tính. Đối với thần thánh thuộc tính của nàng không có sợ hãi chút nào. Ánh sáng thần thánh mà nàng lấy làm kiêu ngạo không có một chút tác dụng đối với những vong linh sinh vật này, chẳng những thế mà còn là sau khi giết chết bọn hắn cũng không được bất cứ thứ gì.
Thuộc tính chắc chắn là không lừa gạt mình, những thứ này vậy mà thật sự là những vong linh sinh vật mang quang minh thuộc tính sao?
Biển lính xương khô mới là đợt tấn công thứ nhất của vong linh đại môn mà thôi, sau thủy triều khô lâu, thi vu bắt đầu xuất hiện với số lượng lớn, khô lâu kị binh mạnh hơn trước cũng dần dần xuất hiện ở trên đài tranh tài. Bọn họ có thân thể và thực lực cũng không quá mạnh mẽ, nhưng ăn ở số lượng to lớn, cuồn cuộn không đếm xuể a! Ở trên đài tranh tài, người trước ngã xuống, người sau tiến lên xông về phía Diệp Cốt Y.
Thất Tinh kiếm trong tay Diệp Cốt Y giơ lên cao lần nữa, hồn hoàn thứ tư lóng lánh. Đôi cánh sau lưng trước tiên là vung lên cao về phía trước, lại dùng lực vỗ xuống. Tức thì, tầng tầng lớp lớp ánh sáng thần thánh giống như chảy ra, lấy nàng làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Chấn cho bay vỡ đại lượng vong linh sinh vật.
Thánh quang linh trận!
Nếu như những thứ vây công nàng chẳng qua là vong linh sinh vật hạ đẳng bình thường, vậy thì dĩ nhiên là một cái thánh quang linh trận của nàng có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Nhưng mà, những thứ vong linh sinh vật mang quang minh thuộc tính kia đối với nàng là quá khó đối phó. Chẳng những không có bất kỳ cơ hội xoay chuyển tình thế, lại càng chỉ có một mảng binh lính khô lâu phía trước bị giết, những binh lính khác vẫn tràn lên như trước, không có một chút ý muốn lui về.
Đại chiêu của Diệp Cốt Y đã xuất ra mất rồi mà hồn lực lại không được bổ sung chút xíu nào. Sắc mặt của nàng cũng bắt đầu trở thành càng ngày càng khó coi.
Dưới đài, Nam Cung Oản tán thán tận đáy lòng mà nói:
- Phải, cái tên Đường Ngũ này nhất định là Thánh Tử tái sinh a! Ngay cả thần thánh thuộc tính cũng không thể thương tổn những vong linh sinh vật đó, đây quả thực là quá sức mỹ diệu. Chúc mừng phó giáo chủ.