Hiển nhiên phó giáo chủ rất hài lòng với biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo, chắc chắn đây là một tin vui cực lớn. Hắn có thể trực tiếp đánh giết đối thủ, đạt được thắng lợi trong trận đấu, dĩ nhiên Thánh Linh Giáo cũng không cần trở mặt với đám quý tộc cùng quân đội, tất cả đều dựa theo quy định lúc trước mà làm là được. Huống chi còn có siêu cấp thiên tài tà hồn sư như Hoắc Vũ Hạo ở đây, Thánh Tử hạ phàm, lẽ tất nhiên thánh giáo phải tưng bừng.
- Hiện giờ ngươi đã tin chưa? Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa vang lên ở bên tai Diệp Cốt Y.
Diệp Cốt Y nghiến chặt hàm răng:
- Tin tưởng cái gì? Tin tưởng ngươi chính là một tà hồn sư tàn ác?
Hoắc Vũ Hạo than nhẹ một tiếng:
- Vì sao mà ngươi vẫn không chịu hiểu rõ đây? Nếu như ta thật tà ác, vậy tại sao các sinh vật mà ta triệu hoán không hề sợ thần thánh thuộc tính của ngươi? Nếu như ta muốn hại ngươi, có cần phải nói nhiều thành ra nói nhảm với ngươi như vậy hay sao? Ngươi nhìn cho kỹ!!?
Vừa nói xong, đột nhiên phiến vong linh đại môn đó to lên vài phần, kèm theo đó là những tiếng vó ngựa trầm đục, từng cái từng cái thân ảnh kỵ sĩ cưỡi chiến mã cao lớn bắt đầu xuất hiện ở trên đài tranh tài.
Những tên kỵ sĩ này tất cả đều mặc khôi giáp màu xám tro, trên đầu mang mũ bảo vệ, mơ hồ có linh hồn chi hỏa màu vàng bốc cháy rừng rực ở trong mũ bảo hộ. Chiến mã bên dưới của bọn họ chỉ có xương cốt, nhưng mạnh mẽ vô cùng, chân ngựa cháy lên hỏa diễm màu vàng đất.
Chỉ có ba tên kỵ sĩ như vậy xuất hiện trên đài, nhưng trên thân của từng tên lại phát ra khí thế cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với các vong linh sinh vật lúc trước được triệu hồi.
Sau khi ba tên kỵ sĩ này xuất hiện, lập tức tách ra thành ba hướng khác nhau. Những vong linh sinh vật cấp thấp xuất hiện trước đó, giống như là tìm được chủ nhân của mình rồi, tự động hướng về ba phương kia mà tập trung lại. Dưới sự chỉ huy của ba tên kỵ sĩ, tức thì thế công tự nhiên cũng khác đi. Diệp Cốt Y cũng cảm giác được áp lực lên bản thân tăng mạnh lên.
Là người có được vũ hồn thần thánh thiên sứ, nàng có nghiên cứu về những vũ hồn tà ác nhiều hơn so với bất kì ai khác. Tất nhiên nàng nhận được loại vong linh sinh vật này là cái gì.
Tử Vong Kỵ Sĩ, đây chính là những Tử Vong Kỵ Sĩ. Thứ mà vừa hình thành đã tương đương Hồn Đế.
Nếu như chỉ là những Tử Vong Kỵ Sĩ bình thường, Diệp Cốt Y cũng không hề e ngại chút nào. Với tu vi Hồn Đế của nàng, tin chắc bằng vào vũ hồn thiên sinh của mình mà nàng tinh lọc cho bằng hết những thứ đó.
Nhưng mà, những Tử Vong Kỵ Sĩ này vừa xuất hiện là tới tận ba tên. Bọn họ không chỉ có thực lực cá nhân đạt tới Hồn Đế, mà còn có thể thống lĩnh những vong linh sinh vật khác. Khiến cho những tên từ trong Vong Linh Chi Môn kết bè kết phái tạo thành một chi quân đội đích thật.
Thật ra thì, trong những kỹ năng Hoắc Vũ Hạo hiện tại đang sở hữu, vong linh ma pháp mà Tử Linh Thánh Pháp Thần, Vong Linh Chưởng Khống Giả Y Lai Khắc Tư để lại cho hắn chính là cái vũ hồn đặc biệt không ai có. Dựa trên tổng thể thực lực, nó không hề yếu hơn tí nào so với hai vũ hồn kia. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là Y Lai Khắc Tư để lại cho hắn vong linh bán vị diện rất dễ dàng triệu hoán ra. Nguyên nhân còn lại cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất: Tinh thần lực quá cường đại của Hoắc Vũ Hạo.
Thế giới trước kia mà Y Lai Khắc Tư thuộc về, tinh thần lực là nhân tố trọng yếu quyết định uy lực của các ma pháp, cũng là cơ sở để ma pháp có thể tồn tại thời gian bao lâu.
Hoắc Vũ Hạo đang thi triển vũ hồn vong linh pháp sư độc quyền mình hắn có, tính ra, năng lực chính thức của hắn tương đương với Hồn Thánh. Hơn thế nữa là trình độ Hồn Thánh của tà hồn sư cơ. Những năng lực đó không thể thi triển lung tung cho người ngoài thấy, nhưng có thể lấy thân phận Đường Ngũ ra thi thố.
Lúc này thì, không tính những người đang xem ở tại hiện trường, ngay cả Huyền lão ở rất xa cũng trợn mắt há hốc mồm ra nhìn. Lão cũng không cách nào hiểu cho được, hiện giờ Hoắc Vũ Hạo thi triển ra khí tức ngập tràn quang minh thuộc tính, song song đó mang năng lực rất riêng của tà hồn sư, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Sắc mặt Diệp Cốt Y càng ngày càng trở nên giống hòn đất, nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng, hồn lực của mình đang nhanh chóng suy giảm khi liên tục không ngừng đánh chết những vong linh sinh vật. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nàng cũng bị đối phương mài chết, dù đám quái vật đó có thực lực yếu ớt hơn bản thân nhiều, nhưng số lượng thì vô cùng vô tận.
Còn nữa, có một vấn đề cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu nàng, tại sao những thứ vong linh sinh vật này không hề sợ thần thánh vũ hồn của nàng?
Từ đằng sau Vong Linh Chi Môn đã ngưng tuôn ra những vong linh sinh vật, nhưng chỉ tính những vong linh sinh vật ở trên đài thôi cũng đã làm cho nàng ứng đối vô cùng khó khăn. Ba tên Tử Vong Kỵ Sĩ kia đang cách đó không xa, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, khẽ vẫy tay ra hiệu với bọn tiểu tốt ở bên dưới.
Bọn hắn còn quá đáng hơn nữa khi chốc lát lại phát ra từng tia tử vong chi quang, mấy vong linh sinh vật sắp bị nàng đánh chết vong sống lại khỏe mạnh như ban đầu.
Điều này tựa như nàng đã bước nhầm vào một vòng tuần hoàn chết chóc.
Ngay thời khắc này, một loạt chú ngữ trầm thấp mà kỳ dị lại lần nữa vang lên, kéo dài lê thê. Lần chú ngữ này trực tiếp vang lên từ trong cái Vong Linh Chi Môn khổng lồ.
Vong Linh Chi Môn to lớn đó run rẩy kịch liệt, lấy nó làm trung tâm, một lượng lớn ánh sáng ở quanh đó bắt đầu kan tỏa, những tia sáng này lóe lên màu xanh biếc ánh kim vô cùng quỷ dị, rồi Vong Linh Chi Môn mở rộng dần dần ra.
- Không hay!
Diệp Cốt Y kinh hãi hét lên, tên kia còn có thủ đoạn mạnh hơn nữa sao?
Nàng biết rằng mình không thể chần chờ thêm nữa. Cuối cùng, lần đầu tiên trong đời nàng cũng biết hối hận, vì hôm nay bản thân nàng mạo muội bộc lộ ra vũ hồn thần thánh thiên sứ.
Nhưng mà, ý niệm hối hận cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu của nàng vụt biến mất. Nếu như không có ý chí cực kỳ kiên định, nàng cũng không thể khống chế vũ hồn thần thánh của mình.
Diệp Cốt Y đột nhiên thét dài lên một tiếng, ngạo nghễ giơ thanh trường kiếm trong tay lên. Thanh Thất Tinh trường kiếm ở trong tay nàng bất chợt bùng cháy. Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thân kiếm hoàn toàn dùng kim loại hiếm chế tạo vậy mà dưới thần thánh hồn lực mạnh mẽ như thế đang tan chảy ra. Mà quầng sáng thần thánh màu vàng phủ trên người nàng cũng dần dần biến thành hào quang màu đỏ ánh kim. Một luồng sáng to lớn khác bỗng bừng lên ở sau lưng nàng, đúng lúc đó, đôi cánh chim trắng noãn phía sau nàng cũng xòe ra.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra rằng hai cánh vừa mới xòe ra này không còn mang đến cảm giác chân thật như lúc trước, có vẻ là được những tia sáng liên kết với nhau tạo thành. Có lẽ tình thế chuyển thành như vậy, nên những tên vong linh kia cho dù có mang quang minh thuộc tính cũng phải đầy lo lắng và sợ hãi mà chùn chân tại chỗ. Cho dù Tử Vong Kỵ Sĩ thúc giục bằng mọi cách cũng vô dụng.
Hồn hoàn thứ sáu đen như mực của Diệp Cốt Y chậm rãi bay lên trên người nàng. Trong quá trình bay lên, màu đen thăm thẳm của nó dần dần biến thành màu đỏ ánh kim giống như những tia sáng từ thân thể nàng tản mát ra, sau đó lặng lẽ dung nhập vào người nàng.
Thanh trường kiếm sắp tan chảy trong tay cùng thân thể nàng chiếu rọi ra những luồng sáng ngưng tụ lại thành một thanh cự kiếm dài đến hơn một trượng. Kiếm quang màu đỏ ánh kim dường như muốn chém vỡ cả thiên địa.
Bỗng nhiên, Diệp Cốt Y chuyển động. Nàng vừa sải bước ra vừa dâng lên không trung, thân thể mềm mại xoay tròn. Luồng kiếm quang khổng lồ bỗng chốc bay múa, ánh sáng cặp cánh thiên sứ sau lưng chớp lóe, mỹ lệ vô cùng, hút hết ánh nhìn của mọi người.
Hồn kỹ thứ sáu, Vũ Điệu Thiên Sứ...
Bằng vào sự cường đại của vũ hồn bản thân mình, tạm thời cưỡng ép cho trạng thái của nàng tăng lên đến gần thất hoàn, vũ hồn chân thân. Thanh kiếm đó hóa thành Thái Dương Thánh Kiếm, nơi nào nó lướt qua, đám vong linh sinh vật bị xẻ ra thành mảnh vụn.
Ba tên Tử Vong Kỵ Sĩ nhanh chóng tụ lại chung một chỗ, hung hãn liều thân bất chấp cái chết mà xung phong về phía nàng. Nhưng mà, khi đối diện với Thái Dương Thánh Kiếm bốc cháy lên ngọn lửa thần thánh, mỗi người bọn chúng đến ba nhịp thở cũng không cầm cự nổi, thế là toàn bộ bị quang năng khủng bố ấy nung cho thành khí
Phía dưới đài, khuôn mặt của các vị trưởng lão Thánh Linh Giáo cấp bậc Phong Hào Đấu La cũng phải toát ra vẻ sợ hãi. Vũ hồn của bọn chính là tà vũ hồn, thế mà cũng hơi tun rẩy trước thiếu nữ trên đài kia có tu vi cùng lắm là nhỉnh hơn Hồn Đế một tí. Vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ không hổ danh là khắc tinh lớn nhất của bọn họ a! Thanh thế quả là mạnh mẽ.
Diệp Cốt Y vung kiếm chém giết một gã Tử Vong Kỵ Sĩ cuối cùng. Đột nhiên nàng vỗ mạnh đôi cánh sau lưng, từ trên người phát tán ra một quầng thánh quang mênh mông. Hai tay cầm chặt thanh kiếm, nhảy cao lên không trung, mang theo bóng ảnh đỏ kim phủ trời ngập đất, vô cùng mạnh mẽ chém vào Vong Linh Chi Môn khổng lồ. Trên gương mặt kiều diễm của nàng hiện lên một vẻ quyết liệt chưa từng có.
Trong thời khắc đó, lấy Diệp Cốt Y cùng Vong Linh Chi Môn làm trung tâm, tất cả ánh sáng nằm trong phạm vi đường kính mười thước đột nhiên vặn vẹo kịch liệt. Tất cả cũng trở nên không hề rõ ràng nữa. Từ bên ngoài không có cách nào thấy rõ bên trong sân cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Diệp Cốt Y khiếp sợ mà nhìn thấy hết, trong Vong Linh Chi Môn khổng lồ đó, xuất hiện một con mắt, một cái tròng mắt phủ đầy kim quang rực rỡ
Sau khoảnh khắc đó, nàng chỉ cảm giác thế giới tinh thần bền chắc của mình đột nhiên bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đột va vào. Thân thể mềm mại của nàng run lên kịch liệt, lực lượng của Vũ Điệu Thiên Sứ tán đi gần phân nửa.
Ngay sau đó, một thân ảnh màu vàng bay lên chặn lấy nàng. Cô gái ấy thật là thanh lệ thoát tục, vừa có khí tức quang minh tràn trề vô cùng tận. Nào còn có nửa điểm mang tính chất vong linh, mái tóc dài sau lưng nàng nhẹ nhàng bay múa. Nàng như là một thân thể tinh khiết màu vàng có chứa sinh mệnh lực mênh mông. Hơn nữa từ trên người nàng, Diệp Cốt Y có thể cũng cảm nhận được một phần khí tức thần thánh, một chút nào đó giống như mình có, nhưng khí tức thần thánh nhạt hơn.
Giây lát sau, thân ảnh kia đã va cham cùng với nàng.
Khí thế của Diệp Cốt Y bất chợt xìu xuống. Đến tận lúc này, nàng mới chịu tin.
Lúc trước bất kể Hoắc Vũ Hạo đã nói cái gì, cũng không có do chính nàng cảm thụ được, khí tức thần thánh hơi, là tuyệt đối không thể nào giả mạo, lại càng không thể do tà hồn sư bắt chước mô phỏng ra tới, bất cứ tà hồn sư nào. E là chỉ có một tia thần thánh rất mờ nhạt đó, đó cần đến người có nội tâm cực kỳ tinh khiết mới có thể sinh ra.
Lúc này, âm thanh của Hoắc Vũ Hạo vang lên ở trong đầu nàng:
- Cảm nhận được không?
- Rồi.
- Tốt.
Mẩu đối thoại của hai người hết sức ngắn gọn, sau giây phút đó, cục diện trong sân đã đại biến.
Ánh sáng đang vặn vẹo bỗng nhiên trở nên rõ ràng, tất cả mọi người đều thấy được, từ bên trong Vong Linh Chi Môn đang chấn động kịch liệt, vô số sợi xiềng xích to lớn mang theo những liêm đao bén nhọn bắn nhanh ra.
Mà Diệp Cốt Y trong một giây trước còn vô cùng mạnh mẽ, lúc này đang trôi nổi ở giữa không trung, toàn thân trở thành xám xịt như tro tàn, hai tròng mắt cũng mất đi ánh sáng. Bốn cánh sau lưng đã biến thành hai cánh.
Từng thanh liêm đao thô to mang theo xiềng xích đua nhau đâm thủng thân thể của nàng, xuyên qua, quấn lại. Khóa chặt cứng nàng trong đó. Vào giờ khắc này, nàng giống như đã hoàn toàn mất đi linh hồn, chỉ có máu tươi tí tách nhỏ xuống từ trên không trung, rồi lại bốc hơi lên thành vô số khí lưu màu xám đen.
Những sợi xiềng xích đó bỗng nhiên trở bay ngược trở về, liền cứ thế lôi kéo thân thể của nàng vào Vong Linh Chi Môn khủng bố mà ai nhìn qua cũng phải rùng mình kinh hãi.
Cuối cùng Vong Linh Chi Môn cũng khép lại, nhưng trong khoảnh khắc đóng lại, củng đã biến thành một cái miệng rộng dữ tợn mọc đầy răng nhọn, mạnh mẽ cắn lại.
Toàn trường, hoàn toàn yên tĩnh. Tuyệt đại đa số người đều có cảm giác sởn gai ốc, trên sống lưng của mọi người đều toát ra mồ hôi lạnh thành giọt.
Một cái khe hở xuất hiện giữa hư không, Vong Linh Chi Môn lặng lẽ biến mất, trong màng hào quang lóe ra, hồn đạo khí kim loại cao tới hai thước năm một lần nữa hiện diện ở trên đài tranh tài.
Vào lúc này, trên đài đã một mảnh yên lặng, thân thể kim loại kia ngạo nghễ mà đứng, nhưng ở trong mắt mọi người, hắn đầy âm trầm bí hiểm. Mỗi người cũng không tự chủ mà hạ thấp ánh mắt khi nhìn về phía hắn, không dám nhìn lên khuôn mặt của hắn. Mà tròng mắt ở trong cái vòng bảo vệ phía trước gương mặt vốn là lóe ra kim quang nhàn nhạt, màu sắc chuyển thành đỏ ngầu.
- Còn ai nữa?
Âm thanh lạnh lẽo từ bên trong mặt nạ truyền ra, lành lạnh, lạnh như băng, lại còn mang một vẻ uy nghiêm mạnh mẽ kinh sợ thấm vào linh hồn người nghe.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh. Trọng tài trưởng Diệp Vũ Lâm đang bồng bềnh ở giữa không trung trong lúc này cũng phải co giựt các thớ thịt trên gương mặt. Hắn đột nhiên nhận ra, với thực lực của hắn, cũng sinh ra lòng sợ hãi đối với thanh niên sâu không lường được này.
Tà hồn sư, hắn lại là tà hồn sư cường đại như thế. Tại sao một tên có thiên phú hồn đạo sư thiên tài như thế nhưng lại là một tên tà hồn sư a! Tâm tình Diệp Vũ Lâm thống khổ đấu đá. Nhưng mà, hắn cũng biết chắc như đinh đóng cột, một tà hồn sư xuất sắc như vậy, Thánh Linh Giáo tuyệt đối không thể nào bỏ qua. Hơn nữa, chắc chắn là hắn không muốn thu một tà hồn sư làm đồ đệ.
- Bốp, bốp, bốp!
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên.
Hoắc Vũ Hạo theo hướng âm thanh truyền đến mà nhìn lại, hắn nhìn thấy một đôi mắt màu lam mỹ lệ nhưng đầy ắp vẻ tà dị. Mà chủ nhân của đôi mắt kia chính là vị phó giáo chủ Thánh Linh Giáo.
Theo sát phía sau nàng là bốn vị trưởng lão Thánh Linh Giáo, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ phấn khởi cùng cuồng nhiệt, giơ nắm tay lên.
Ở trong hiện trường có nhiều người như vậy, nhưng chỉ mấy người bọn họ đang vỗ tay, tình thế rất là quái dị. Nhưng mà, điều này cũng làm cho nhiều người bừng tỉnh.
Hắn đã thắng, như vậy Đường Ngũ đại biểu cho Tịch Thủy Minh xuất chiến thắng được trận chung kết Minh Đô Hồn Đạo Sư Đại Tái.
Diệp Vũ Lâm đáp xuống trên đài tranh tài, ánh mắt phức tạp nhìn lên Hoắc Vũ Hạo ở phía trước. Hắn đột nhiên có xúc động muốn đem Nhật Nguyệt Thần Châm trên bầu trời lấy xuống hủy diệt người này đi.
Thiên tài hồn đạo sư, thiên tài tà hồn sư.
Mới chừng ấy tuổi đầu. Có hắn ở sau này, đế quốc có thể quản lý sao? Mà Thánh Linh Giáo có hậu bối thiên tài như vậy, tương lai sẽ hưng thịnh cỡ nào?
Nhưng mà, cuối cùng Diệp Vũ Lâm không dám làm thế. Ở trước mặt năm vị tà hồn sư cấp Phong Hào Đấu La, dưới cái nhìn chằm chằm soi mói, cuối cùng hắn không dám rục rịch a!
Biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đối với nhiều cường giả đi trước, chính là bộc lộ ra thiên phú của hắn. Có thể, luận thực lực, hắn và những vị Phong Hào Đấu La hay hồn đạo sư cấp chín đều có khoảng cách thiên so địa viễn. Nhưng mà hắn rất tự tin mà phán đoán. Tư tưởng của các tà hồn sư hay ba đại thế lực ngầm bị thay đổi đã chứng minh hắn đúng. Dùng sức một mình điều khiển tất cả mọi biến hóa. Ngược lại, tà hồn sư trở thành chỗ dựa của hắn..
Dưới lớp mặt nạ kim loại, từ khuôn mặt của hắn đã toát ra một nụ cười bình thản. Hôm nay có được niềm vui ngoài dự tính, còn là rất nhiều đấy. Đối với những gì mình thể hiện ra, Hoắc Vũ Hạo hết sức hài lòng. Bản thân có nhiều năng lực, cuối cùng cũng có cảm giác thông hiểu.
Dù sao, hắn vẫn là một người trẻ tuổi, sâu trong nội tâm lặng lẽ hò hét:
Mời ta vào đi, Hoắc Vũ Hạo đa tài đây.
- Tịch Thủy Minh, Đường Ngũ, thắng.
- Ánh mắt của Diệp Vũ Lâm cuối cùng cũng bình thường trở lại, có hơi oán hận mà tuyên bố kết quả chung kết.
Mà khi cái kết quả này được tuyên bố, Áo Đô thương hội với Bình Phàm Minh đúng ra nên hết sức khó chịu, lúc này lại câm như hến. Vậy mà không có ai nhảy ra phản đối dù là lấy lệ.