Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 660: vụ nổ kinh hoàng (trung)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Vũ Hạo không chút khách khí đem những thứ đồ này cất đi. Đây vốn cũng là một trong những mục đích trọng yếu tại lần tham quan của hắn này.

- Đa tạ Nam Cung Minh Chủ, nếu như không có việc gì, chúng ta xin phép đi trước.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn trốn ở trong nhân hình hồn đạo khí như cũ, cũng không có lộ mặt ra ngoài. Hắn nhấc chân định rời đi.

- Chờ một chút.

Phó giáo chủ khoát tay một cái, ngăn cản hai huynh đệ Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu lại.

Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

- Thế nào? Chúng ta đã giúp các ngươi thắng được tranh tài, bây giờ còn không cho chúng ta đi sao?

Phó giáo chủ mỉm cười đáp lại:

- Dĩ nhiên không phải là như vậy. Chỉ là chúng ta có chút việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút. Nhìn năng lực của ngươi, không lẽ ngươi chính là tà hồn sư sao?

Hoắc Vũ Hạo cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi:

- Việc này cùng các ngươi thì có quan hệ gì?

Phó giáo chủ cũng không bởi vì thái độ lạnh nhạt của Hoắc Vũ Hạo mà có tâm tình biến hóa, hắn vẫn hòa hoãn như thế mà nói:

- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Bởi vì, chúng ta là đồng loại!!!

Vừa nói, từ trên người nàng, một cỗ hơi thở tỏa ra khiến cho Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu phải hoảng sợ biến sắc trong nháy mắt.

Vầng sáng màu lam xám ở sau lưng nàng khuếch tán trong nháy mắt, một tiếng rít bén nhọn cực độ cũng theo đó vang lên. Trong khoảnh khắc, quang mang màu lam xám vọt lên trời, ngưng kết thành một con Phượng Hoàng, tỏa ra hơi thở lạnh cực độ như băng đầy tà ác, làm cho khoảng trời phía trên đài tranh tài biến thành một mảnh màu lam xám bằng tốc độ kinh người.

Tà khí thật là cường đại. Cho dù Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu có tu vi như thế, đối mặt với khí thế tản mát ra từ trên người vị phó giáo chủ này, cũng không khỏi toàn thân lạnh như băng, cứng ngắc, phảng phất như ngay cả linh hồn cũng bị khóa cứng lại.

Tà Phượng Hoàng. Dĩ nhiên là vũ hồn Tà Phượng Hoàng. Đây là vũ hồn cường đại gần đến cấp độ cực hạn chi tà.

Vị phó giáo chủ này chắc chắn là Siêu Cấp Đấu La. Hơn nữa, rất có thể tu vi của nàng còn không dừng lại ở cấp chín mươi lăm.

Bốn vị trưởng lão ở sau lưng nàng lúc này cũng đã thối lui mấy bước, trên mặt tràn đầy vẻ khâm phục.

Thanh âm Phó giáo chủ vẫn rất nhu hòa:

- Ngươi xem, chúng ta là cùng một loại người. Mặc dù ta không nhìn ra được tà vũ hồn của ngươi là cái gì, nhưng chỉ cần gia nhập với chúng ta, ngươi sẽ có được hết thảy.

Thanh âm của nàng dường như có được một loại mị lực kỳ dị, làm cho Hoắc Vũ Hạo có cảm giác tim đập thình thịch.

- Ngươi có thể lấy quang minh lực thi triển ra năng lực của tà hồn sư, nó tương tự với hồn kỹ triệu hoán vong linh mà ta rất thích. Ngươi chính là Thánh Tử mà bổn giáo vẫn tìm kiếm bấy lâu nay. Thánh Tử xuất thế, bổn giáo huy hoàng. Gia nhập bổn giáo, ngươi chính là chúa tể tương lai của cái thế giới này.

Phải biết rằng, lúc này khán giả vẫn chưa đi hết, mà những người bình thường chưa rời đi kia, bị ánh sáng màu lam xám ở trên trời chiếu rọi xuống, cả đám đều biến thành như những bức tượng điêu khắc màu lam xám không thể động đậy. Trên đầu của bọn họ, phảng phất hiện ra những linh hồn hoảng sợ, vặn vẹo lao ra như muốn bỏ trốn.

Lòng Hoắc Vũ Hạo hơi trầm xuống, Thánh Linh Giáo đã không hề kiêng kị như thế, điều này ý vị như thế nào? Ý nghĩa là bọn họ vô cùng tự tin đối với thực lực của mình a!

Cũng đúng lúc đó, bất chợt ánh mắt phó giáo chủ đột nhiên nhìn về phương hướng Minh Đô, phảng phất như nàng đã cảm nhận được cái gì.

Ngay sau đó, tất cả mọi người có thể rõ ràng cảm giác được, mặt đất ở dưới chân bắt đầu có những rung động rất nhỏ.

Nơi xa, Huyền lão cũng cảm nhận được điều này, lão giật mình xoay người nhìn lại, lão so với vị phó giáo chủ kia đã sớm hơn một bước phát hiện ra có điều không đúng. Thế nhưng bất đồng với phó giáo chủ Thánh Linh Giáo là, hắn nhạy cảm phát giác ra phương hướng chấn động này truyền đến, chính là vị trí lúc trước Hoắc Vũ Hạo thả ra tín hiệu màu xanh biếc kia.

- Chuyện gì xảy ra?

đọc truYện cùng

Atui.net/ Đây gần như ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người trong lúc này.

Phó giáo chủ tung người lên, hóa thành một đạo thân ảnh màu lam xám, trong nháy mắt phi lên trời cao. Tốc độ của nàng thật sự là quá nhanh, ngay cả quang mang màu lam xám trên bầu trời lúc trước cũng đều bị nàng mang đi.

Trên bầu trời khoảng ngàn thước, phó giáo chủ lẳng lặng quan sát Minh đô ở phương xa. Ánh mắt nàng vốn dĩ bình thản bỗng thay đổi trong chốc lát. Con ngươi trong nháy mắt co rút lại. Nàng thấy được một màn mà nàng không cách nào quên được từ lúc sinh ra đến giờ.

Ở một góc Minh đô, không có chút nào báo trước, mảng lớn kiến trúc đột ngột sụp đổ trong nháy mắt, vô số gạch đá, tro bụi bay lên mù mịt.

Ngay sau đó, mặt đất phát ra tiếng nổ kinh hoàng. Ở nơi xa, một đoàn mây bụi hình nấm khổng lồ mọc lên với tốc độ kinh khủng, như tia chớp kèm theo lực bộc phá không gì sánh kịp phát tán ra xung quanh.

Cho dù là quan sát từ rất xa trên cao ngàn thước, phó giáo chủ cũng có thể cảm nhận được một cảnh tượng cực kỳ khủng bố kia. Nàng giống như là ngã lộn nhào vậy, trong nháy mắt té cắm đầu xuống mặt đất.

- Ùng ùng, ùng ùng, ùng ùng ù ù ù ù...

Lòng đất phát ra những tiếng rên rỉ, gầm thét, hết thảy tất cả cũng đang run rẩy. Trong phút chốc, Minh đô phảng phất như biến thành địa ngục, lực nổ tung kinh khủng không có gì có thể so sánh. Gần như là trong nháy mắt khi vụ nổ xảy ra, tòa thành thị đệ nhất đại lục đã có hơn một phần ba diện tích bị san bằng. Sóng xung kích mãnh liệt sau vụ nổ dường như muốn thổi bay phần còn lại của cả tòa thành thị.

Vô số vụn thạch bắn ra, vô số mảnh nhỏ bay lên, còn có vô số bùn đất tung bay, cùng với sóng xung kích nóng bỏng, điên cuồng, kinh khủng.

Trong bất kỳ một kiện định trang hồn đạo đạn pháo cấp chín nào đã từng biết, không có một kiện nào có sức công phá mạnh đến vậy. Trong phút giây nổ tung ấy, cả Minh Đô chìm trong biển lửa.

Mà vào lúc này, người đến Minh Đô dự thi, cùng người đến xem náo nhiệt đã vượt qua con số một nghìn vạn. Mặc dù đa số mọi người đều đang tụ tập ở tây giao, đợi chờ kết quả so tài của cuộc thi hồn đạo sư tinh anh. Thế nhưng một phần ba Minh đô bị phá hủy, sóng xung kích kinh khủng kia, cũng cướp đi không ít sinh mệnh a...

Trong cuốn Đấu La đại lục sử ký có nhắc lại ngày này bằng tám chữ: “Nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến sắc!”

Ngay cả người khởi xướng chuyện này là Hoắc Vũ Hạo cũng không nghĩ tới hậu quả sẽ điên cuồng, kinh khủng như thế.

Mặt hắn lúc này cũng giống như không còn chút máu. Chứng kiến vụ nổ kinh khủng như diệt thế này, hắn căn bản không dám mang theo Hòa Thái Đầu đi vong linh bán vị diện. Bởi vì vào lúc này, dị độ không gian phụ cận tựa hồ cũng đã bị vụ nổ kia xé nát.

Trong khi mọi thứ đang điên cuồng nổ tung, cát bay đá chạy, một thân ảnh màu vàng bất ngờ xuất hiện ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, mỗi tay nắm lấy một người, chỉ sau mấy lần lóe lên thì đã hoàn toàn biến mất.

- Chuyện này, là các ngươi làm?

Thanh âm trầm thấp của Huyền lão vang lên bên tai Hoắc Vũ Hạo.

Đang mặc nhân hình hồn đạo khí Hoắc Vũ Hạo theo bản năng gật gật đầu.

- Sinh linh đồ thán a! Thật sự là sinh linh đồ thán!!!

Thanh âm già nua của Huyền lão tràn đầy bi thương cùng khiếp sợ. Lão trầm giọng nói:

- Vĩnh viễn chớ nói ra ngoài rằng chuyện này là ngươi làm. Hiểu chưa?

- Dạ.

Thanh âm của Hoắc Vũ Hạo có chút run rẩy, một loại thống khổ khó có thể hình dung lan tràn ở trong lòng mình. Hắn thật không nghĩ tới mọi chuyện lại có thể như vậy, không ngờ hắn lại dẫn phát một vụ nổ kinh khủng như thế, gần như cả Minh Đô đều chìm trong vụ nổ lớn này.

Sự bi thống trong thanh âm của Huyền lão dĩ nhiên là hắn hiểu. Một trận nổ lớn như vậy, sẽ lấy đi bao nhiêu sinh mệnh a!

Đây mới thực sự là sinh linh đồ thán a. Số lượng thương vong tại Minh Đô lần này, chắc chắn lên đến đơn vị hàng vạn.

Mà hắn, là một Cực Hạn Đan Binh, chính là người khởi xướng tất cả mọi chuyện.

Đôi môi Hoắc Vũ Hạo mím chặt lại, giống như một cái xác không hồn bị Huyền lão mang theo nhanh chóng rời đi.

Vào giờ khắc này, trận chung kết của Cao Cấp Hồn Sư Đại Tái đã không còn chút ý nghĩa nào nữa. Trận này được người đời sau gọi là “Ngày hủy diệt u tối”.

Điều duy nhất mà Hoắc Vũ Hạo làm được là hoàn toàn trì hoãn kế hoạch xâm lược Đấu La đại lục của Nhật Nguyệt đế quốc. Hoắc Vũ Hạo mang thân phận Cực Hạn Đan Binh, cũng trở thành người có lực phá hoại kinh khủng nhất trong lịch sử nhân loại từ trước đến nay.

Sau này, Hoắc Vũ Hạo có danh hiệu là Tu La Chi Đồng, sở dĩ có hai chữ Tu La, cũng là vì vụ nổ kinh hoàng này.

Hoàn thành kế hoạch này không chỉ mỗi một mình Hoắc Vũ Hạo mà còn có các thành viên Đường Môn. Lúc này, trên mặt cả đám bọn họ đều không còn chút máu bò lổm ngổm trên mặt đất, cảm thụ được cát bay đá chạy, cảm thụ được đại địa chấn động, bọn họ hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Ở một phương hướng khác, mặt đất bị phá vỡ, từng cái từng cái hồn đạo khí khổng lồ có hình thù kỳ lạ từ dưới mặt đất lộ ra. Lúc này Tinh La đế quốc lấy Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử cầm đầu, Thiên Hồn đế quốc các cường giả trợn mắt hốc mồm nhìn phương xa, tại Minh Đô đang dâng lên đám mây hình nấm khổng lồ, bọn họ cũng giống như trước hoàn toàn ngốc trệ. Bọn họ không cách nào tưởng tưởng nổi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không một người nào biết, đã có chuyện gì xảy ra.

- Là, là Sử Lai Khắc học viện làm sao?

Hứa Cửu Cửu ngơ ngác nhìn hình nấm đang bay lên trời kia, cảm nhận được ngoài mấy chục dặm mặt đất vẫn như cũ chấn động kịch liệt. Trong lúc nhất thời, cặp mắt xinh đẹp của nàng đầy ắp vể khó có thể hình dung cùng sợ hãi.

Duy Na cũng đồng dạng trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm tự nhủ:

- Đây... Cuối cùng là vật gì nổ tung? Vậy mà có thể tạo thành cảnh tượng như thế. Lần này không biết có bao nhiêu người phải chết a!

Độc Bất Tử cũng là há hốc mồm trợn mắt:

- Nếu như đây thật là do Sử Lai Khắc học viện làm, lão tử thực sự phục rồi. Thì ra, những gì chúng ta vẫn làm cũng chỉ là trò trẻ con a!

Ở ngoài sáng cùng trong tối, địch nhân lớn nhất của Nhật Nguyệt đế quốc cũng chỉ có ba thế lực. Tinh La đế quốc cùng Thiên Hồn đế quốc thông qua tính chất đặc biệt nghiên cứu ra độn thổ hồn đạo khí từ mặt đông thoát đi Minh Đô, không bị đại quân của Nhật Nguyệt đế quốc chặn lại. Chắc hẳn bọn họ không có cho là, lại có thể thấy được một màn vừa tráng lệ, vừa tràn đầy hơi thở hủy diệt này.

Tại hoàng cung Nhật Nguyệt đế quốc, chỉ có chưa đầy một phần mười kiến trúc kiên cố bị chấn sập, dù sao hoàng cung cũng là ở chính giữa, không có nằm trong khu vực trung tâm vụ nổ.

Quất Tử kéo theo Từ Thiên Nhiên mặt không còn chút máu, chui ra từ một đống gạch ngói vụn, nhìn đám mây hình nấm khổng lồ cách đó không xa, lại nhìn đống đổ nát chung quanh, tất cả bọn họ đều trở nên ngốc trệ.

Nhưng là đúng lúc đó, từng đạo thân ảnh cũng hội tụ trên không trung. Tiếng cuồng tiếu vang lên, vị thần bí quốc sư kia, không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa không trung. Thánh Linh Giáo Tà Hồn Sư, mang theo bọn họ cùng khí tức âm trầm, rối rít bay lên không trung.

Hủy diệt, đối với người bình thường mà nói, là tai nạn khổng lồ. Nhưng lại là cơ hội mà bọn hắn vẫn tha thiết ước mơ.

- Tốt! Oán niệm cùng linh hồn lực lượng thật khổng lồ a! Ha ha ha ha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio