Năng lực của Hoắc Vũ Hạo làm cho bọn họ sợ hãi a! Bọn họ không chỉ e dè hắn mà còn là sơ hãi những Tà Hồn Sư ở dưới đài.
Một gã Tà Hồn Sư trẻ tuổi mà cũng kinh khủng như vậy, đem kẻ có được vũ hồn Thiên Sứ bắt cóc. Tà Hồn Sư nào mới có năng lực mạnh như vậy?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu về hướng Diệp Vũ Lâm, nói:
- Nếu ta thắng, xin trọng tài trưởng chia ta phần thưởng nào.
Từng thân ảnh lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, chính là vị Phó giáo chủ mang theo bốn vị trưởng lão Thánh Linh Giáo đi tới bên Hoắc Vũ Hạo.
Vị Phó giáo chủ có ánh mắt tà dị nhìn chăm chăm vào Diệp Vũ Lâm, nàng không nói gì, nhưng mà khí thế kia làm Diệp Vũ Lâm biến sắc.
Siêu cấp Đấu La. Người này hẳn là có tu vi siêu cấp Đấu La. Siêu cấp Đấu La Tà Hồn Sư a!
Lúc này Nam Cung Oản đang đắc chí vừa lòng, cao giọng nói:
- Người vô địch Hồn Đạo Khí Minh Đô Đại Tái thuộc về Tịch Thủy Minh. Từ giờ khắc này, việc đánh cuộc của ta đã xong. An Lập Đồng, Thượng Quan Vi Nhi, các ngươi còn có ý kiến gì?
Hai vị đại lão của thế lực ngầm đã đứng dậy. Sắc mặt của An Lập Đồng cực kì khó coi, muốn cãi lại mấy câu, nhưng nhìn năm tên Tà Hồn Sư trên đài vẫn phải nín nhịn.
Khuôn mặt tinh xảo của Thượng Quan Vi Nhi cũng đơ ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó chịu. Cái chết của Diệp Cốt Y là một đả kích quá nặng với nàng.
Nam Cung Oản ngạo nghễ nói:
- Tốt, các ngươi đã không có gì để nói. Tất cả cứ theo quy trình mà làm việc. Ngày mai đến tổng bộ Tịch Thủy Minh, chúng ta thương lượng thêm một chút các vấn đề kế tiếp.
An Lập Đồng hừ lạnh một tiếng, mang theo người của mình quay lưng bỏ đi. Ánh mắt Thượng Quan Vi Nhi bỗng trở nên oán hận liếc Hoắc Vũ Hạo một cái, mới hậm hực xoay người đi.
Cuộc tranh tài kết thúc, cái kết là cảnh tượng vô cùng rung động. Ở chỗ đó gồm có các quý tộc, khán giả và những dân cờ bạc, đều có vẻ cuống quít, không kịp đứng dậy mà nhanh chóng rời đi. Bọn họ thật sự không muốn nhìn thấy tên Ma Vương ở trong hồn đạo khí kia nữa. Đúng vậy, lúc này ở trong mắt bọn hắn thì Hoắc Vũ Hạo chính là Ma Vương.
Phần thưởng đã bày ra trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Có hàng tấn kim loại hiếm, còn trọng yếu nhất chính là hồn đạo khí cấp chín Nhật Nguyệt Thần Châm.
Nhật Nguyệt Thần Châm, trên thực tế là hai cái vòng tròn một lớn một nhỏ, lớn có đường kính ước chừng một thước năm, nhỏ thì chừng một thước. Lớn màu vàng, nhỏ màu bạc. Phía trên khắc đường vân rất phức tạp, ngay cả Hoắc Vũ Hạo đã là cấp hồn đạo sư cấp bảy nhìn vào còn có cảm giác đầu óc choáng váng.
Diệp Vũ Lâm thở dài một tiếng, đem Nhật Nguyệt Thần Châm giao cho Hoắc Vũ Hạo. Trầm giọng nói:
- Muốn sử dụng nó thì tu vi của ngươi nhất định phải từ bát hoàn trở lên. Nếu không. Ngươi không thể khống chế nó, cũng như không đủ hồn lực để dùng nó. Không nên cố gắng tách ra để nghiên cứu hồn đạo khí của ta, nó sẽ làm ngươi tan xương nát thịt.
Nói tới đây, Diệp Vũ Lâm hơi dừng lại, vị Tinh Không Đấu La vẫn không thể nào nhịn được nói:
- Ta rất có hứng thú đối với kết cấu nhân hình hồn đạo khí của ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, có thể đem bản vẽ của nó bán cho ta, giá tiền có thể thương lượng. Đây là phương thức liên lạc của ta.
Vừa nói, hắn đưa cho Hoắc Vũ Hạo một cái thẻ.
- Tốt.
Hoắc Vũ Hạo không nói nhiều lời, đã thẻ thu lại.
Lúc này, Hòa Thái Đầu cũng đã đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, cánh tay khẽ bấm Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn hắn một cái, trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên. Lúc này, bên cạnh bọn họ, ngũ đại Tà Hồn Sư đã phong kín đường khoa có thể có rời đi. Trừ Phó giáo chủ không nhìn thấy mặt thì ai cũng vẻ mỉm cười hài lòng.
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, tuy rằng, nụ cười của hắn bị nhân hình hồn đạo khí che dấu. Thời gian cũng không sai biệt lắm.
Thương khố dưới đất.
- Ầm!!!
Vô số mảnh vụn kim khí bay tứ tán, nhưng địa cung kiên cố cũng không bị chấn động quá lớn. Nhưng mà cách đó một tầng, những kim khí la liệt, có một mảnh hồn đạo xạ tuyến bay tới
Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm, những tia hồn đạo xạ tuyến đến cách hắn một thước đều bị một tầng bình chướng vô hình chặn lại.
Phòng ngự của thương khố quá hoàn thiện cho nên cần rất nhiều thời gian mới phá hư phía ngoài của các hồn đạo khí bẫy rập, sau đó mới có thể phá hư đại môn của thương khố mà vào. Thiệt hại lần này thì có thể tính thử...
Muốn chữa trị lại không chỉ cần rất nhiều kim tiền mà còn cần phải tốn vô số thời gian. Nhưng Từ Quốc Trung cũng không có biện pháp, hắn nhất định phải sớm vào kho hàng dưới đất để xem lần này tổn thất thế nào. Hơn nữa chuyện này hắn không thể cho người ngoài biết, nhất định phải giữ bí mật, nếu không Thái Tử Từ Thiên Nhiên muốn ép hắn, hắn sẽ rất khó xử.
Từng tia sáng của hồn đạo xạ tuyến bắn mạnh đến Từ Quốc Trung dội ra, các vị hồn đạo sư dưới tay hắn rối rít liệt kê thiệt hại.
Một gã Hồn Đạo Sư nói cấp tám báo lại:
- Xem ra cơ quan bên trong không có vấn đề lớn, vẫn có thể đi được. Thân vương điện hạ, ta đi vào trước dò đường.
Thuộc hạ trung thành, cũng khiến sắc mặt Từ Quốc Trung dễ nhìn hơn chút. Gật đầu nói:
Cẩn thận chút.
- Dạ.
Hồn Đạo Sư ấy quen việc dễ làm, bắt đầu tiến vào trong kho hàng, nhanh chóng xem xét tình huống của tầng một. Rất nhanh, thanh âm của hắn từ rất xa truyền tới.
- Điện hạ, tầng một không bị mất trộm, nhưng thông đạo đi tầng hai đã bị tổn hại, các bẫy rập xung quanh đó không có bị động đến, giống như là người rất quen thuộc nơi đây vậy.
Từ Quốc Trung mang theo những người khác đi qua các bẫy rập, rất nhanh đã đi tới lối thông tầng hai. Nhìn những mảnh vụn rơi là tả trên mặt đất, hắn ngồi xổm xuống, bốc một nắm lên để xem.
Thân là Hồn Đạo Sư cấp chín, Từ Quốc Trung rất quen thuộc đối với kim khí, rất nhanh, sắc mặt của hắn biến hóa:
- Những kim khí này lại mất hết thuộc tính, biến thành tro bụi hết cả sao. Điều này sao có thể? Đại môn là dùng hơn mười loại hợp kim chế tạo mà thành, bản thân còn có phòng ngự của hồn đạo bảo hộ hoàn. Nếu phá hoại như vậy thì nhất định sẽ bị báo động. Tên Lý Trùng chắc chắn là nội gián.
Trong lòng hắn nhất định đã có phán đoán. Lý Trùng mất tích, mà cơ quan phía ngoài cũng không có bị phá hoại. Mãi đến nơi này. Không phải người cực kì quen thuộc thì không thể làm được. Mà người này chỉ có thể là Lý Trùng.
Đáy mắt Từ Quốc Trung chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn:
- Vào tầng hai.
Kim loại hiếm ở tầng hai này mới trân quý a!
Lúc này, Từ Quốc Trung không có lo lắng như vậy. Dù sao, tuyệt đại đa số kim loại hiếm cũng có mật độ rất lớn, sức nặng cũng rất lớn. Coi như là dùng hồn đạo khí trữ vật để vận chuyển, chắc chắn cũng không thể mang đi quá nhiều. Mà tổn thất thế này đối với thương khố khổng lồ được tích lũy ngàn năm thì không coi vào đâu. Chỉ cần tổn thất không quá lớn, hắn tin chắc rằng có thể đem chuyện này ép xuống.
Nhưng mà sau khi tiến vào tầng kế, sắc mặt Từ Quốc Trung nhanh chóng trở nên khó nhìn. Vốn là từng đống kim loại hiếm đầy ăm ắp, thế nhưng đều không thấy đâu hết. Vì thế khi nhìn qua tổn thất làm hắn giật cả mình.
- Khốn kiếp! Hắn nhất định đã sớm có dự mưu. Chọn mang đi toàn là đồ quý hiếm.
Sắc mặt Từ Quốc Trung trở nên vặn vẹo như muốn vắt ra nước.
Càng đi vào bên trong, sắc mặt của hắn càng khó coi, tổn thất to lớn thế này đã vượt qua khỏi dự đoán của hắn, cái này không thể dùng tiền để cân nhắc. Nhất là vài kim loại hiếm đặc thù, toàn bộ đều bị vét sạch sẽ, không còn tí nào. Tỉ như như trong kho hàng này dự trữ Tinh Kim Khí ít hơn một tấn, nhưng ngay cả một chút bụi cũng không để lại a!
- Điện hạ, không xong. Đại môn tầng thứ ba cũng bị mở ra.
Một thanh âm của một tên thuộc hạ từ xa truyền đến. Từ Quốc Trung chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, suýt chút nữa thì ngất đi. Đại môn tầng thứ ba mà cũng bị phá ra? Một loại dự cảm chẳng lành xuất hiện ở trong lòng hắn.
Rất nhanh, Từ Quốc Trung đã dẫn theo bọn thuộc hạ đi tới cửa chính của tầng ba.
Dấu vết giống hệt dấu vết phá cửa ở tầng dưới. Đại môn kiên cố hóa thành tro bụi. Điều duy nhất làm Từ Quốc Trung yên tâm chính là không gian khổng lồ kim loại hiếm của tầng ba không có dấu vết mất mát rõ ràng.
- Đem đi! Khốn kiếp. Ta cho ngươi đem đi tất! Có bản lãnh thì sao ngươi không mang đi. (Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa bị quê xệ chưa thấy ê)
Từ Quốc Trung như bị bệnh tâm thần, hét lớn một tiếng. Hồn đạo khí trữ vật cũng có giới hạn để mang đi, nhưng số tổn thất kia cũng làm hắn không chịu nổi.
- Đi dò xem. Tầng thứ ba tổn thất cái gì.
Rất nhanh, thanh âm của thuộc hạ run rẩy truyền đến.
- Điện hạ, định trang hồn đạo pháo có bình sữa cấp năm phong kín cũng, cũng đã bị mất trộm...
- Phụt...
Từ Quốc Trung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn trong nháy mắt bơ phờ. Quá độc ác, thằng Lý Trùng khốn kiếp này cũng quá độc ác. Thế nhưng, thế nhưng...
Đang lúc ấy thì ánh mắt của Từ Quốc Trung như nhận ra điều gì, vô thức nhìn xuống thông đạo tầng bốn, thấy một đạo hồng quang đang lan tràn.
Tốc độ lan tràn của hồng quang thực sự rất nhanh, sau một lát thì định trang hồn đạo khí đã hiện lên màu đỏ.
Bản thânTừ Quốc Trung là Hồn Đạo Sư cấp chín, nhanh chóng đoán ra được đây là cái gì, vẻ tuyệt vọng hiện lên trên mặt của hắn:
Cao bạo hồn đạo khí định giờ..
...
- Đường Ngũ, cảm tạ ngươi đã cống hiến cho bổn minh. Những thứ này là ngươi nên được.
Bao gồm luôn cả cái định trang hồn đạo đạn pháo cấp chín, tất cả phần thưởng của Tịch Thủy Minh đều bày ra trước mặt của Hoắc Vũ Hạo.