Diệp Phi Linh kỳ thực cảm thấy miêu nữ là một người mẫu cực tốt cho mấy mẫu quần áo hiện tại của nàng.
Trọng yếu là muốn dưỡng miêu nữ cho tới khi nàng tham gia Tinh Anh Đại Hội, chọc cho Tuyết Tinh Thân Vương tức chết.
- Ngươi có tên không? Thân thế của ngươi nữa?
Diệp Phi Linh nhìn miêu nữ đang cúi thấp đầu, hỏi một chút.
Miêu nữ gật đầu, tỉ mỉ kể lại. Nàng tên là Ái Mạc Tâm, đến từ một gia đình quý tộc trung lưu ở phía tây biên giới Đế Quốc, võ hồn chính là Bạch Miêu. Ở trong gia tộc của nàng, toàn bộ nam nhân đều có thể dễ dàng hoàn thành thức tỉnh võ hồn, nhưng nữ giới thì vô cùng khó khăn, rất ít người đều có thể hoàn thành nghi thức này, nàng cũng là bởi vì biến dị thức tỉnh cho nên mới có thể mang hình thái nửa người nửa miêu như vậy.
Phụ thân đã chết khi bảo vệ gia tộc, bởi vì gia tộc có võ hồn biến dị như vậy, cho nên rất nhiều người thích thú nữ giới trong tộc, thường là món hàng trao đổi trong tầng lớp quý tộc, chỉ vì nàng thân phận cao một chút nên mới chống đỡ được đến giờ, nhưng cũng không thể thoát khỏi số phận bị bán đi.
- Ha ha, không sao, từ giờ trở đi, ta sẽ cho ngươi một ngôi nhà!
Diệp Phi Linh ấm áp cười, xòe bàn tay dắt Ái Mạc Tâm đi phòng bếp ăn một bữa, sau đó nhờ Nhị Long sư phụ an bài cho nàng một chút.
Ái Mạc Tâm cảm kích, nguyện ý trở thành hầu cận trung thành của nàng.
Diệp Phi Linh trong lòng vui vẻ một trận, đi ra ngoài giải sầu rất tốt, cứ như vậy mà trôi qua cho hết ba ngày lễ tình nhân là đủ rồi. Nàng một chút cũng không cảm thấy nhàn rỗi, cả ngày dùng sở học của mình bắt đầu truyền lại cho Ái Mạc Tâm học tập.
Áo Tư Tạp đội vòng hoa tươi lên đầu Trữ Vinh Vinh, nhìn nàng tỏa sáng lung linh trong nắng, thầm nghĩ đến ngày đầu tiên nhìn thấy nàng, tim hắn đã không do dự mà chìm sâu vào bóng dáng tinh linh trong hoa này.
Nàng mặc dù không có nói qua cái gì, nhưng hắn cảm nhận được, Trữ Vinh Vinh là quan tâm hắn, mặc dù nàng có chút xấu tính, còn hay bắt nạt hắn.
Nhưng ở trong mắt hắn, nàng vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất, một tồn tại không thể xóa mờ...
Áo Tư Tạp hắn nhất định sẽ nỗ lực để có thể đứng bên nàng.
Tần Minh vốn là nhìn đám nữ sinh tặng kẹo cho nam sinh, cảm giác chính hắn thật sự già rồi. Thời điểm còn học tại Sử Lai Khắc học viện, hầu hết quá trình đều chìm vào tu luyện, hơn nữa thời điểm niên khóa của hắn còn toàn nam sinh, cho nên cũng không có cảm giác gì với chuyện nam nữ.
Cộc cộc cộc...
Có tiếng gõ cửa phòng hắn, Tần Minh có chút khó hiểu, vốn là hắn cũng chẳng thân cận ai ngoài viện trưởng, mà hiện tại viện trưởng đang bận, sao lại có người tìm hắn lúc này?
- Thầy Tần, thầy có đó không?
Âm thanh quen thuộc vang lên, trong trí nhớ của hắn hiện lên hình ảnh nữ sinh đụng trúng hắn mà ngã.
Là Giáng Châu, nàng tới làm cái gì a?
Tần Minh mở cửa phòng, ngay lập tức bắt gặp một khuôn mặt tươi như hoa hướng dương.
- Hôm nay ngươi không phải luyện tập sao? Tìm ta có việc gì không?
Vốn là Tần Minh hắn chuẩn bị tới giờ lên lớp rồi.
- Thầy Tần, em có chút việc, nhờ thầy nhận lấy cái này nha!
Giáng Châu hít một hơi, can đảm lấy hết dũng khí mà nhét kẹo ái tình vào tay Tần Minh, sau đó dùng hết sức bình sinh của mình mà chạy khỏi văn phòng giáo vụ.
- Phụt... ha ha, Tần Minh, hoa đào của ngươi nở rồi kìa!
Phất Lan Đức đã sớm đến đây, chính là bởi vì nhìn thấy Giáng Châu cầm kẹo ái tình, cho nên hắn mới không ngăn cản nàng tìm Tần Minh.
Học sinh này của hắn tính tình ôn hòa, công kích rất mạnh, nếu như có thể cùng Giáng Châu một chỗ, chính là trăm lợi không hại.
- Viện trưởng, ngài đừng trêu học sinh nữa, mặc dù nàng rất tốt, nhưng mà em già rồi!
Tần Minh nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhưng trong lòng tự nhiên có chút thỏa mãn không tên.
- Ha ha, đừng có để ý mấy cái vớ vẩn đó, già với chẳng nua, chỉ cần ngươi có thể tiến lên cấp, người ta còn dâng mấy cô nàng tuổi đến cho ngươi không chừng!
Phất Lan Đức bộp bộp vỗ vai Tần Minh, tận tình khuyên bảo hắn.
Tần Minh chỉ là có chút rối rắm, rõ ràng ngoài kia nam sinh một đống, vì sao, người nàng tặng kẹo lại là hắn?!
Mã Hồng Tuấn cùng Huyền Phong đại chiến hiệp ăn uống, kết cục hắn thua.
Có lẽ truyền kỳ chết trên bàn ăn của Sử Lai Khắc học viện là thuộc về hắn.
- Ợ, no chết được, quỷ điểu nhân, ngươi xấu xa quá!
Mã Hồng Tuấn xoa xoa cái bụng tròn vo căng không chịu được. Vì sao mỗi lần gặp quỷ điểu này, hắn đều không thể kìm chế mà thi ăn uống cơ chứ?
- Hồng Tuấn ca, ngươi không rõ ràng ư? Người xấu mới là ngươi, là ngươi đó!
Huyền Phong dẩu môi ợ mấy tiếng liền, cảm thấy trời đã muộn, lúc này mới nặng nề cất cánh bay trở về nơi nghỉ ngơi.
Mã Hồng Tuấn lại biến thân, uốn éo vênh mặt nhìn trời.
- Quỷ điểu nhân kia lẽ nào thích ta ư? Trời má, đúng mà mị lực của bản thiếu gia văng đầy trời, hấp dẫn cả nam nhân luôn rồi?!
Triệu Vô Cực đứng ở phía dưới khoanh tay, sờ sờ mũi.
- Ta kháo, cái thằng này ăn đến ngốc rồi, rõ ràng là một tiểu cô nương thanh tú lại bị hắn nghĩ thành nam nhân bà!
Ánh trời chiều kết thúc lễ tình nhân của Mã Hồng Tuấn như vậy.
Bởi vì sau đó bọn họ đã không còn thời gian để thở dốc nữa.
Đại Sư chỉ đạo Trữ Vinh Vinh ra một khu vực riêng biệt.
Trữ Vinh Vinh có chút sợ hãi, đơn giản là vì đã trải qua huấn luyện ma quỷ, nàng biết rõ vị sư phụ trông nhỏ gầy trước mắt lại có những bài tập huấn luyện đáng sợ đến cỡ nào.
- Vinh Vinh, nếu ta nhớ không sai thì Thất Bảo Lưu Ly tông các ngươi hẳn là có một môn là kỹ năng phân tâm khống chế. Ngươi bây giờ tu luyện tới trình độ nào rồi?
Trữ Vinh Vinh sửng sốt một chút, sau đó mới trả lời:
- Ta bây giờ tu luyện được tam khiếu ngự chi tâm, hoàn toàn có thể sử dụng!
Đại Sư nhíu mày, cảm thấy có chút không hài lòng.
- Nói như vậy, mới chỉ là giai đoạn sơ cấp. Ta đối với ngươi tiến hành đặc huấn, chính là về phương diện này!
Sau đó hắn lại vẫy tay về phía Đường Tam cùng Diệp Phi Linh, ý bảo hai người lại đây. Hai sư huynh muội trong nháy mắt xuất hiện tới bên cạnh Đại Sư.
- Bây giờ ta hỏi ngươi, nếu ngươi phụ trợ trên người hai người này thì ngươi phụ trợ được mấy cái hồn kỹ?
- Chỉ có một, thưa thầy!
Trữ Vinh Vinh cúi đầu đáp. Đáp án này không phải nàng muốn như vậy, nhưng là trước giờ chỉ có thể phụ trợ một hồn kỹ cho một người là quá sức với nàng rồi.
- Như vậy không được, ví dụ bây giờ Đường Tam là kẻ địch, hắn tấn công Phi Linh, ngươi nếu chỉ tăng phúc được một cái hồn kỹ như vậy, Phi Linh có thể tránh né, nhưng ngươi thì không thể bảo toàn được chính mình. Năng lực chạy trốn của ngươi là kém nhất so với đồng bọn, cho nên muốn đồng bọn bảo hộ ngươi, chính mình phải trở nên hữu ích hơn!
- Ngươi nhìn, hai kẻ này chỉ cần ta vẫy tay đã một bước chạy đến, tốc độ như này đáp ứng điều kiện, như vậy còn ngươi, nếu như chính mình không tự tăng phúc, lại khiến đồng bọn phải bảo vệ, nhất định sẽ bị đối phương giải quyết đầu tiên! Cái ta muốn cường hóa cho ngươi đó là năng lực khống chế hồn kỹ của bản thân, đồng thời tiến hành tăng phúc cho người còn lại trong trận thi đấu.
- Vâng, Đại Sư!
Trữ Vinh Vinh cúi đầu.
- Sư phụ, Vinh Vinh tỷ nếu như tiến hành tăng phúc cho người chẳng phải sẽ rất cực sao. Hồn lực của nàng sẽ bị tiêu hao hết đó!
Diệp Phi Linh ôm miệng. Nàng không phải võ đoán, dùng cái Cầm võ hồn tiến hành gia tăng khôi phục hồn lực nàng cũng chỉ làm được người thì đã cạn hồn lực rồi, cho nên Trữ Vinh Vinh muốn tiến hành phụ trợ người thì độ khó cao hơn rất nhiều.
- Ha ha, như vậy là ngươi không biết tới bí mật của Thất Bảo Lưu Ly tông rồi, bọn họ có kỹ năng phân tâm khống chế, nếu như có thể đạt tới đệ thất tầng Thất Khiếu Linh Lung Tâm, hồn lực sẽ giảm bớt tiêu hao, hơn nữa còn có thể một lúc phụ trợ người với hồn kỹ khác nhau! Chính bởi vì điều này, cho nên Thất Bảo Lưu Ly tông mới là phụ trợ hệ võ hồn gia tộc cường đại nhất!
Đại Sư nhìn nàng lo lắng cho Trữ Vinh Vinh mà xoa đầu, vui vẻ cười. Trữ Vinh Vinh cảm ơn Diệp Phi Linh vì nàng suy nghĩ, cũng ôm nàng.
Đường Tam ở một bên ngẩn người.
Nếu như Trữ Vinh Vinh có thể tăng phúc cho cả người, như vậy tràng thi đấu lần này đã không còn đáng nghĩ, chỉ cần có thể kết hợp cùng mọi người cẩn thận, nhất định sẽ có thể đạt đến liên thắng.
Đại Sư nhìn ánh mắt Đường Tam minh ngộ, trong lòng càng thư sướng hơn. Đại đồ đệ có thể khống chế được tất cả lợi ích, đối với hắn mà nói, lần này thi đấu đã thỏa mãn.
- Bây giờ hai người các ngươi ở đây cùng nàng học cách phân tâm khống chế, cũng không cần quan tâm ta dạy nàng cái gì, chỉ cần dùng cảm ngộ của chính mình để khống chế khu vực này theo một quy tắc nhất định!
Đại Sư nghiêm túc dặn dò, bởi vì lát nữa, chính Trữ Vinh Vinh sẽ phải ở trong khu vực này phân tâm khống chế, Đường Tam và Diệp Phi Linh có nhiệm vụ khác, khống chế chiến trường không cho kẻ khác quấy rối Trữ Vinh Vinh.
Đơn giản mà nói, Đại Sư sẽ bồi dưỡng ra hai người khống chế tràng chiến đấu này, mục đích là để thay phiên nhau khống chế toàn bộ cục diện trận chiến.
Đường Tam đánh mắt nhìn về Diệp Phi Linh, hai người đồng dạng gật đầu nhìn Trữ Vinh Vinh.
- Công chúa, hạ thần tới đây để bảo vệ người!
Trữ Vinh Vinh nhìn biểu tình nghiêm túc của hai người, phụt một tiếng, ha ha cười.