Trữ Phong Trí cùng với Đại Sư ngồi uống trà ở cách khu vực ba người Đường Tam một đoạn. Phất Lan Đức châm trà, cảm giác tự hào mà hỏi Trữ Phong Trí:
- Trữ Tông Chủ, ngài cảm thấy ba người này như thế nào?
Trữ Phong Trí liếc mắt, phát hiện thấy con gái mình, nàng hiện tại đang luyện tập ngự khiếu chi tâm, không khỏi thâm ý liếc mắt nhìn Đại Sư một cái, tạm thời chưa nói gì.
- Ha ha, đây là một đám nhỏ xuất chúng chứ còn gì nữa?
Diệp Tát Khắc từ bên ngoài đi tới, trên người hồn lực ba động lấp lánh, hiển nhiên là một gã Hồn Đấu La không thể nghi ngờ.
Trữ Phong Trí nhíu mày, cái lão bất tử này tới đây làm gì?
- Diệp Y Sư, đã lâu không gặp!
- Cũng lâu rồi nhỉ tiểu Phong tử?
Hai bên liếc mắt nhìn nhau, sau đó mỗi người tự động ngồi vào một phía đối diện. Không khí bỗng dưng có chút trầm xuống.
Đại Sư ngồi ở giữa, bình thản uống trà, thậm chí còn không để ý tới hai người này.
Thế nhưng không khí trầm xuống cũng không lâu, bởi vì Diệp Tát Khắc cùng Trữ Phong Trí phát hiện khu vực của mấy đứa nhỏ bắt đầu biến hóa.
Diệp Phi Linh cùng Đường Tam đứng cạnh Trữ Vinh Vinh, trước mặt nàng bày bốn cái cốc sứ trắng, mỗi cốc đánh dấu một ký hiệu khác nhau.
Việc của Trữ Vinh Vinh là chuyên tâm nhìn vào chúng, không cần chú ý tới các thứ khác.
Đường Tam dưới sự hướng dẫn của Đại Sư, bắt đầu vận khởi lam ngân thảo cảm nhận xung quanh, sau đó hắn kinh hỷ mà phát hiện ra một bí mật không thể nói rõ.
Diệp Phi Linh kinh ngạc mà phát hiện, Đường Tam dường như cảm nhận được biến hóa thật lớn, chính nàng liền cảm thấy hắn lúc này phảng phất dường như là một cọng Lam Ngân Thảo hình người đang đứng ở bên cạnh. Tuy rằng trên người hắn không có chút biến hóa gì, nhưng chính là hồn lực ba động của hắn lúc này rất kỳ diệu.
Cảm giác như có ngàn vạn đom đóm hồn lực bay về phía hắn, rì rào truyền lại cho hắn mọi thứ.
Diệp Phi Linh lập tức ngồi xuống, chân trái vắt lên chân phải, Cầm võ hồn phóng xuất, âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa, từ chấn rung âm thanh truyền lại, nguyên lai nàng phát hiện, cách khu vực này khoảng m, có một nhóm người đang lao đến.
Đi đầu là Chu Trúc Thanh, bởi vì tốc độ của nàng là nhanh nhất.
- Lên, anh em ngăn cản Trữ Vinh Vinh nào!
Mã Hồng Tuấn quác cái mồm kêu, từ phía xa chạy đến. Đại Sư lần này không có cho hắn biến thân bay lượn, bắt ở dưới chạy để quấy rối hai người kia.
Thật ra là do tư tâm của Phất Lan Đức, thằng mập này dạo này ăn nhiều quá, chạy tí giảm béo cũng được.
Đái Mộc Bạch không nỡ bắt nạt Cửu muội cùng Tam đệ, đi phía sau. Thái Long, Kinh Linh Hoàng Viễn nhìn điệu bộ rón rén của hắn, nhất thời tự nhiên bốn thằng rón ra rón rén như trộm đi tới phía này.
Giáng Châu trùm trường bào, trên mặt vẽ loạn mực, hóa trang chính mình thành một bà cụ ho khù khụ mà tiến tới.
Tiểu Vũ đứng im, chuẩn bị xuất động đệ nhị hồn kỹ mê hoặc đến nơi.
Chỉ cần khiến Trữ Vinh Vinh mất khống chế là được.
Áo Tư Tạp ăn một cái nấm bay, nhất thời cầm một giỏ hoa hồng thật to, bay vù vù đến.
- Phụt! Ha ha ha!
Phất Lan Đức là người không nhịn được cười, hắn không có thần kinh thép như Đại Sư, cũng không phải là người ra cái chủ ý quái gở này, đương nhiên mất khống chế.
Trữ Phong Trí cùng Diệp Tát Khắc mặt đầy dấu hỏi. Đây là đang làm cái gì?
- Mời hai vị chú ý tới, quá trình đặc huấn sắp bắt đầu rồi!
Đại Sư đặt tách trà xuống, mở sổ ghi chép.
Bộp Bộp... cộp..
Tiếng bước chân vang lên rõ ràng, Chu Trúc Thanh từ trên cành cao nhảy xuống, ý đồ tấn công Trữ Vinh Vinh trước. Đường Tam ngay lập tức không cho nàng cơ hội, một cái hồn kỹ quấn quanh khiến nàng bị khống chế ngược lại.
- Chu Trúc Thanh mất tư cách phá hoại, loại!
Triệu Vô Cực từ đâu rống lên, âm thanh vô cùng lớn.
Tiếp đó là Mã Hồng Tuấn, hắn biến thân, ngọn lửa đỏ một kích của Đại Địa chi vương nhàn nhạt phóng đến.
Soẹt...
Diệp Phi Linh phát động Đồng Hồ hồn kỹ, ngăn cản Mã Hồng Tuấn, một cái đồng hồ đánh tới đầu hắn.
- Mã Hồng Tuấn mất tư cách phá hoại, loại!
Tiếp đến là bốn chàng lính ngự lâm Đái Mộc Bạch, Kinh Linh, Thái Long cùng Hoàng Viễn đi đến.
- Úi chà, cô nương nhà nào đây? Hôm nay lão tử nhất định đưa nàng về làm áp trại phu nhân!
Thái Long đấm ngực dậm châm bôm bốp, nguyên bản một bộ dáng sơn tặc bị biến thành tinh tinh nhảy nhót. Diệp Phi Linh cố nhịn lắm mới không cười, cái đám này, đặc huấn bị bọn họ biến thành chơi giải cứu công chúa đó hả?
Trữ Phong Trí nhìn con gái đầu toát mồ hôi, biết nàng đang cố gắng nhịn chú ý tới phía bên này, nhất thời cảm thấy vị Đại Sư này thật quá mức nghiêm túc. Từ tình huống cho thấy, Đại Sư muốn Trữ Vinh Vinh chú ý tới cái cốc, nhưng đồng thời cũng phân tâm chú ý tới hai người kia, vì bọn họ mà phụ trợ.
Thế nhưng nếu quá trình trông chẳng có gì đặc biệt này mà thành công, con gái hắn rất có thể sẽ tiến hành phụ trợ được rất nhiều, thậm chí ngự khiếu chi tâm có thể tiến vào cảnh giới mới.
Trữ Phong Trí sờ sờ gọng kính, không khỏi thầm than đại tài, quả nhiên đại tài. Hắn không thể ép buộc con gái mình học, nhưng Đại Sư lại khiến con gái hắn ngoan ngoãn học. Quá trình tu luyện ngự khiếu chi tâm vô cùng buồn tẻ chán ngắt, nếu như hắn không phải vì quản lý gia tộc, có lẽ sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới thứ này.
- Hừ, một đám trẻ chơi đùa với nhau như vậy! Đại Sư, đây là huấn luyện ngài nói ư? tên cường công hệ mà ngươi lại cho bọn họ đối kháng với một kẻ khống chế hai phụ trợ, đừng nói là bảo vệ, chắc chắn sẽ bị bắt!
Diệp Tát Khắc nhíu mày nhận xét. Hắn kỳ thật không hiểu vị sư phụ của con gái này đang làm cái gì nữa. Làm cách này làm sao có thể thi đấu đây?
- Diệp Y Sư, ngài uống trà ăn bánh chờ bọn trẻ chơi xong là biết kết quả!
Phất Lan Đức thịnh tình mời hắn, bánh phù dung cao hoa quế này là đặc sản học viện, do chính con gái hắn chế biến, ăn đi ăn đi đừng lắm lời nữa!
Diệp Tát Khắc đành nhịn xuống, cầm một khối bánh lên ăn. Ồ, cảm giác ngọt mềm không ngấy này là cái gì đây?
Dưới Lam Ngân Tù Lung của Đường Tam, bốn người bị khóa lại, sau đó từng kẻ từng kẻ bị giải quyết. Đái Mộc Bạch không nghĩ tới hai người này phối hợp tốt như vậy, một kẻ trói hắn, một kẻ đẩy hắn ra ngoài.
Mà khí lực Cửu muội sao lại lớn thế chứ hả, trực tiếp đá hắn cùng tên cốt đột Thái Long này ngã xuống?!
Hoàng Viễn cùng Kinh Linh bị trói như cái bánh chưng, nằm giãy dụa dưới chân Đường Tam. Trữ Vinh Vinh được bảo trì an toàn tuyệt đối.
- Nà na ná na ná, có một nàng công chúa ~
Tiểu Vũ ngọt ngào chạy tới. Quả nhiên Đường Tam xuất hiện biến hóa, thân thể có chút cứng ngắc.
Không tốt, trúng chiêu rồi!
Diệp Phi Linh biết ngay mà, trong lòng kêu gào chòi má, đệ nhị hồn kỹ gia tốc phụ trợ, nhất thời cùng Tiểu Vũ đối kháng. Tiểu Vũ không tốn hơi sức nhảy mấy bước đã tránh thoát, nhưng không ngờ bị Diệp Phi Linh kéo xích trói lại. Hai bên cùng nhau công kích, đánh nhau thử sức.
- Ca ca, cứu người ta ~
Tiểu Vũ cuối cùng bị trói lại, nũng nịu hô, Đường Tam ban nãy đã sực tỉnh lại, nhưng hắn không có ra tay.
Hắn làm sao có thể tấn công Tiểu Vũ chứ, chỉ không ngăn cản Diệp Phi Linh trói nàng lại mà thôi.
- Xin chào! Mấy vị cô nương có muốn ăn táo không?
Giáng Châu bộ dáng quái dị, chống quyền trượng đi tới.
- Hây, người đẹp, xin hãy nhận tấm lòng của ta!
Áo Tư Tạp vù vù bay tới, bộ dáng đối lập hẳn với Giáng Châu, hai người này hình thành một cái khung cảnh cực kỳ quái dị. Một kẻ tặng hoa một kẻ bán táo, đây là cái chợ đúng không?
Trữ Vinh Vinh cuối cùng đã không nhịn nổi, ha ha ha cười phá lên.
- Đường Tam - Diệp Phi Linh - Trữ Vinh Vinh bị loại!
Triệu Vô Cực hô lên.
Đường Tam cùng Diệp Phi Linh ôm mặt, đúng là, chỉ còn hai cái người cuối cùng, không nghĩ tới lại thua trong tay phụ trợ hệ. Đúng là lật thuyền trong mương.
Trữ Phong Trí bộp bộp vỗ tay, hơn ai hết hắn hiểu rõ Trữ Vinh Vinh nhà hắn nhất, nàng chính là bởi vì cậu nhóc kia mà phá vỡ phân tâm.
Đại Sư nhìn kết quả, không khác lắm so với tình huống hắn suy diễn, nhất thời cảm thấy tràn đầy mong đợi. Nếu như diễn luyện cái này thành công, hắn có thể tự tin cho cả hai đứa cùng lên chiến đấu với đội ngũ Võ Hồn Điện.
Diệp Tát Khắc từ thời khắc Diệp Phi Linh đánh nhau cùng với nữ hài võ hồn con thỏ kia đã cảm thấy mình đúng là mắt như mù. Gia tộc hắn tất nhiên cũng sẽ bồi dưỡng một số cách để phòng vệ cho phụ trợ hệ, nhưng đánh tay đôi với cường công hệ như thế kia thì không thể dưỡng ra được.
Hắn triệt để im lặng, lại nhìn thấy Trữ Phong Trí đắc ý nhếch môi cười, tên nhãi này lại để hắn chiếm trước tiên cơ rồi!
Phất Lan Đức ăn một miếng bánh hoa quế, ừm ừm trong lòng, nhị đồ đệ của Đại Sư làm ăn tốt thật, Diệp Tát Khắc sau hôm nay chắc chắn sẽ đầu tư lớn vào Sử Lai Khắc học viện, chỉ cần có hai cái đại thần tài này duy trì học viện, lão đầu như ta yên tâm dưỡng già được rồi.
Chính là Phất Lan Đức tính sai một bước, hắn đời nào biết được ân oán giữa hai nhà Độc Cô gia và Diệp gia, cho nên chỉ có thể vuột mất một vị thần tài tới cửa.