Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

chương 812: cùng thần thú trao đổi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa nghĩ, hắn cũng không dừng lại, lập tức sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung cùng với một bộ quyền pháp cơ bản nhất của Đường Môn. Động tác của hắn rất chậm, mỗi một quyền đánh ra, cơ hồ sẽ dừng lại một chút, chăm chú thể ngộ hồn lực cùng tinh thần lực biến hóa. Mỗi một quyền đều khiến cho bản thân hắn nhiều hơn mấy phần lĩnh ngộ năng lực của mình. Hắn cũng rất cẩn thận trong quá trình tu luyện, bằng vào việc khống chế uy lực công kích tinh thần lực xảo diệu, thậm chí không thương hại một ngọn cây cọng cỏ xung quanh. Thời gian dần trôi qua, động tác của hắn bắt đầu gia tăng tốc độ, nhưng trên nắm tay bắn ra kim sắc lại càng ngày càng ngắn, từ lúc bắt đầu dài hơn mười mét, dần dần co vào đến bảy, tám mét. Lại từ bảy, tám mét, co vào đến năm, sáu mét. Đợi đến khi cả người hắn đã biến thành một đạo huyễn ảnh di động với tốc độ cao, quyền ảnh cũng đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí ngay cả dao động tinh thần cùng hồn lực dung hợp vốn cường đại cũng biến mất theo. Sau lưng hắn lại bắt đầu hiện lên một đạo thân ảnh, cũng không phải là tàn ảnh của bản thân hắn, mà là bộ dáng của Quang Minh Nữ Thần. Động tác của Quang Minh Nữ Thần cùng hắn giống như đúc, nhưng bởi vì hiện lên từ trên người hắn, nhìn qua, giống như hai người cùng một chỗ tu luyện, ngay tại bờ hồ uyển chuyển nhảy múa. Hoắc Vũ Hạo trọn vẹn luyện bộ quyền pháp này một canh giờ, khi hắn rốt cục thu quyền mà đứng, Quang Minh Nữ Thần lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, ngưng tụ không tan, cũng làm ra động tác thu quyền. Xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo chậm rãi dâng lên quang vụ màu vàng dày đặc, hóa thành từng vòng xoắn ốc trên đỉnh đầu hắn, khuếch tán ra ngoài. Một canh giờ này đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, chính là một canh giờ chất biến, hiệu lực của Kim Ngọc Quả trong cơ thể đã hoàn toàn bị hắn hấp thu. Không chỉ như thế, nương theo một canh giờ tu luyện, hắn cũng rốt cục đem biến hóa thân thể sau khi liên tục tăng lên hai hồn hoàn thông hiểu đạo lí, chân chính nắm giữ thực lực của một vị Hồn Thánh. - Quyền pháp rất tốt. Một thanh âm bình thản vang lên, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trước đó chỉ có một mình hắn ở ven hồ, lúc này lại có thêm một người, còn không phải là Thú Thần Đế Thiên toàn thân áo đen sao? Đế Thiên vẫn như cũ là bộ dáng nhân loại, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt khen ngợi. Hoắc Vũ Hạo hướng hắn có chút khom người, lên tiếng: - Không dám. Ở trước mặt tiền bối, ta chỉ là đom đóm so với trăng rằm mà thôi. Đế Thiên cười nhạt một tiếng, hắn lúc này nhìn qua đến giống như một trưởng giả ôn hòa. - Không, ngươi cực kỳ ưu tú. Ngươi hẳn vẫn chưa tới hai mươi tuổi đi, tối đa cũng chừng hai mươi tuổi. Khó trách Thụy Thú có thể tán thành ngươi, trên người ngươi có thật nhiều phẩm chất mà những nhân loại khác không có. Ở nơi đầm rồng hang hổ này mà vẫn thong dong tu luyện, hơn nữa còn có thể hết sức chăm chú, có thể làm được điểm này đã rất tốt. Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, hắn cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, vừa rồi bộ quyền pháp này chẳng qua chỉ là do hứng thú nhất thời. - Một người tu luyện không có ý nghĩa gì, không bằng ta cùng ngươi đi thử một chút. Câu nói tiếp theo của Đế Thiên khiến Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm. Thần Thú tu vi hơn tám mươi vạn năm, lại muốn cùng hắn chiến đấu sao? - Tiền bối, người. . . Hoắc Vũ Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn vào Đế Thiên. Đế Thiên mỉm cười, lên tiếng: - Chỉ là luận bàn mà thôi. Ngươi nỗ lực hết sức là được. Cũng không cho Hoắc Vũ Hạo thời gian suy nghĩ, còn chưa dứt lời, Đế Thiên đã động, hắn lập tức đem hai tay chắp sau lưng, sải bước về phía Hoắc Vũ Hạo. Trong nháy mắt Đế Thiên phát động, Hoắc Vũ Hạo lập tức liền cảm giác được một cỗ áp lực khủng bố hít thở không thông đập vào mặt. Loại cảm giác này giống như lúc trước hắn gặp phải trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc, giống như đúc khoảnh khắc hắn đối mặt quang ảnh, hoàn toàn bị nghiền ép. Mà kết quả của lần bị nghiền ép đó, chính là toàn thân mình hóa thành bột phấn, ngay cả bột phấn đều bị nghiền ép không còn a! Nhưng mà, hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng không phải hắn của lúc trước. Đối mặt Đế Thiên tiến tới, hắn cũng không thi triển bất luận hồn kỹ gì, bởi vì căn bản không kịp đi điều động, hắn đứng tại chỗ, hai tay vòng ra trước người, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, làm ra một động tác đẩy ra chậm chạp. Tốc độ của Đế Thiên giống như tia chớp, mà tốc độ của Hoắc Vũ Hạo lại chậm rãi như tuổi già sức yếu. Nhưng với tốc độ chậm rãi như vậy, thời điểm song chưởng hoàn toàn đẩy ra lại vừa đúng lúc Đế Thiên đi đến trước mặt hắn. Trong một tíc tắc này, Đế Thiên kinh ngạc phát hiện, trong cảm giác của hắn, Hoắc Vũ Hạo vậy mà trở nên hư ảo, bởi vì hắn phảng phất đã cùng thiên nhiên xung quanh hoàn toàn hòa hợp. Không chỉ là khí tức sinh mệnh, thậm chí ngay cả khí vận cũng là như thế. Phanh! Thân thể của Hoắc Vũ Hạo vang lên một tiếng rồi bay ngược ra sau, bay ra hơn mười mét mới rơi xuống đất, dưới chân hắn lảo đảo, nhìn như hỗn loạn nhưng lại đang sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, đem xung lực từ từ hóa giải. Đế Thiên đứng ở vị trí lúc trước của hắn, cũng không tiếp tục truy kích. Nhìn vào Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, lên tiếng: - Hiện tại ta tin tưởng, Thụy Thú đã đưa khí vận của nàng toàn bộ truyền cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi không phải hồn thú, không thể giống nàng chúc phúc cho Tinh Đấu. Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng ngừng lại, Đế Thiên rõ ràng không có hoàn toàn phát lực. Cho dù là như thế, trong nháy mắt khi hắn bị Đế Thiên đụng vào, vẫn cảm giác được linh hồn và khí huyết phảng phất đều muốn tách ra khỏi cơ thể. Đế Thiên đánh tới giống như một tòa núi cao nghiền ép. - Đa tạ tiền bối thủ hạ lưu tình. Hoắc Vũ Hạo khom người nói ra. Đế Thiên nhíu mày: - Nhân loại các ngươi ngược lại quá nhiều những lễ nghi này. Hoắc không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng: - Đây là văn hóa truyền thừa của nhân loại chúng ta. Hiếu, kính, trung nghĩa, lễ nghĩa, liêm sỉ, là trụ cột văn hóa của nhân loại chúng ta. Đế Thiên lạnh nhạt nói: - Ta không cần biết. Bất quá, lúc này mới chính thức bắt đầu đây. Ngươi toàn lực ứng phó đi. Dứt lời, hắn lắc mình một cái, lần nữa xông về hướng Hoắc Vũ Hạo. Tốc độ nhanh chóng, tựa hồ so với vừa rồi lại tăng lên một điểm. Hoắc Vũ Hạo không dám khinh thường, có kinh nghiệm lúc trước, hắn hiểu được vị Kim Nhãn Hắc Long Vương này cũng sẽ không hạ tử thủ. Bộ pháp dưới chân hơi đổi, nhanh chóng bước ra hai bước, điều chỉnh vị trí của bản thân một chút, đồng thời vận chuyển hồn lực trong cơ thể, sau lưng lấp lóe hư ảnh mắt dọc, tinh khí thần lần nữa hợp nhất. Đôi mắt của hắn cũng hoàn toàn biến thành hồng kim sắc. Cùng lúc trước so sánh, lần này, hắn trong thời gian thật ngắn đã đem trạng thái của mình tăng lên tới đỉnh phong. Phanh! Lần nữa va chạm, dưới chân Hoắc Vũ Hạo giao thoa, "bịch bịch bịch bịch..." liên tiếp lui về phía sau hơn mười bước mới miễn cưỡng đứng vững. Nhưng cùng lúc trước bị đánh bay so sánh, tình huống hiển nhiên phải tốt hơn nhiều. Trong mắt Đế Thiên lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng không có nói cái gì, thân hình lóe lên, lại lần nữa hướng hắn xông đến. Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không dám có nửa phần buông lỏng, trong lúc thân thể lùi lại, hắn đã bắt đầu điều tức. Bão nguyên quy nhất, để cho bản thân hoàn toàn biến thành một cái chỉnh thể, lần thứ hai va chạm, hắn có thể rõ ràng cảm giác được lực lượng của Đế Thiên tựa hồ tăng lên một điểm, nhưng lực chống cự của mình cũng tăng cường càng nhiều hơn, cho nên hiệu quả so với một kích trước đó tốt hơn nhiều. Càng quan trọng hơn là loại cảm giác ngay cả linh hồn muốn bay ra đã biến mất, Tinh Thần Hải dị thường ổn định. Mà trên Tinh Thần Hải của hắn cũng đồng dạng lơ lửng một con mắt dọc màu hồng kim. Bản thể của Thiên Mộng Băng Tằm lúc này đang lơ lửng trên bầu trời Tinh Thần Hải, trong tròng mắt màu vàng tràn đầy vẻ phẫn nộ. Tinh thần lực dồi dào theo trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển hướng ra phía ngoài, dung nhập vào Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo. Bất quá, cùng lúc đó, một đạo thân ảnh bích lục sắc xuất hiện ở trước mặt hắn, đưa tay gõ một cái lên đầu của hắn, hướng hắn lắc đầu. Thiên Mộng Băng Tằm có chút hậm hực nhìn vào dung nhan bất mãn trước mặt, chán nản dừng tay, thu hồi tinh thần ba động của mình. Hoắc Vũ Hạo đều cảm giác những chuyện này vô cùng rõ ràng, nhưng hắn lại không rảnh để suy xét tới. Thời điểm hắn lần thứ ba cùng Đế Thiên va chạm lại xuất hiện biến hóa. Song chưởng của hắn dán sát vào thân thể Đế Thiên, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một cỗ lực hút nhu hòa. Với thực lực của hắn, muốn hấp xả được Đế Thiên, không thể nghi ngờ là châu chấu đá xe. Nhưng mà, là lực hút này vừa xuất hiện, Đế Thiên dưới tình huống ngoài ý liệu lại có chút thoáng giật mình. Do bản năng tự khống chế thân thể của mình, lực va chạm của hắn tự nhiên giảm bớt mấy phần. Ầm! Hoắc Vũ Hạo lần này chỉ thối lui về sau năm bước, hơn nữa, trong quá trình lùi lại, hai tay đột nhiên đẩy một vầng kim quang ra ngoài. Đúng vào Đế Thiên đang đuổi sát theo sau. Động tác của Đế Thiên cũng không chậm lại, nhưng mà, đây cũng là lần thứ nhất Hoắc Vũ Hạo hoàn thủ. Kim quang tự nhiên biến mất trước mặt Đế Thiên, thời điểm lại lần nữa va chạm, Hoắc Vũ Hạo bởi vì vừa xuất ra công kích, trực tiếp bị va chạm bay ra ngoài. Cảm thấy lồng ngực một trận khó chịu, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại không có nửa phần nhụt chí, tinh thần của hắn đã sớm trải qua thiên chuy bách luyện, trở nên cực kỳ cứng cỏi. Bị đụng bay ra xa cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể kéo ra khoảng cách cùng Đế Thiên. Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia sắc thái tưởng niệm, nắm tay phải thu về sát người, cả thân thể phảng phất đều trở nên trong suốt. Quang ảnh Vương Đông Nhi lặng yên xuất hiện sau lưng hắn, cùng trước kia khác biệt, lần này, thân ảnh của Vương Đông Nhi vậy mà biến thành màu sắc rực rỡ, giống như nàng chân chính hàng lâm bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nàng yêu kiều cười khẽ, trong đôi mắt mang theo vài phần ngượng ngùng nhàn nhạt, mái tóc dài màu phấn lam xõa trên bờ vai, một cánh tay hoạt bát vòng quanh mân mê sợi tóc, khóe miệng tựa hồ còn mang theo một điểm oán trách nhàn nhạt. Đúng vậy, đây chính là người trong lòng Hoắc Vũ Hạo cho rằng đẹp nhất, Vương Đông Nhi. Đông Nhi ở ngay sau lưng hắn, cũng ở trong lòng hắn. Tư Đông Quyền, Niệm Niệm Bất Vong. Đế Thiên vốn hoàn toàn có thể ở trước khi một quyền này của hắn hoàn thành, lại lần nữa đụng vào hắn, nhưng mà, lần này Đế Thiên lại cố ý chậm lại động tác của mình. Tùy ý để khí thế một quyền này của Hoắc Vũ Hạo tăng lên tới đỉnh phong. Nhìn chăm chú vào phần tưởng niệm trong đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo, nhìn vào một tia lo lắng trên khóe miệng của hắn, nhìn lại thiếu nữ yêu kiều cười khẽ sau lưng hắn. Cho dù là bản thân Đế Thiên cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng. Tiểu tử này đã đem chiến kỹ của nhân loại tăng lên tới trình độ như vậy sao? Loại trình độ này chỉ sợ trong đám Siêu Cấp Đấu La cũng không có mấy người có thể làm được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio