Đế Thiên rốt cục không còn chắp hai tay sau lưng, tay trái của hắn đưa ra ngoài, bàn tay mở ra, cản hướng về phía nắm đấm của Hoắc Vũ Hạo. Đó cũng không phải bởi vì thực lực của hắn không đủ để dùng thân thể tiếp nhận, mà từ tôn trọng đối với một quyền này. Lần này va chạm không có bất kỳ âm thanh xuất hiện, bàn tay trắng nõn như ngọc của Đế Thiên trực tiếp bắt lấy nắm đấm màu vàng rực của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng ngay sau đó, Đế Thiên sắc mặt đại biến, bàn tay như bắt phải than lửa, nhanh chóng buông lỏng nắm đấm của Hoắc Vũ Hạo. Tư Đông Quyền của hắn thế mà lập tức tiến quân thần tốc, trực tiếp đánh lên ngực Đế Thiên. Kim quang kiềm chế giống như có một bàn tay vô hình một mực chụp vào thân thể Đế Thiên, khiến hắn nhất định phải cứng đối cứng một quyền này. Thần Thú sắc mặt đại biến, lại lắc mình một cái, một tia hào quang màu vàng sậm ở trên người hắn lóe lên một cái rồi biến mất, không gian xung quanh kiềm chế lập tức vỡ vụn, hắn đồng thời hóa thành một đạo ám kim sắc ánh sáng, nhanh chóng tránh ra xa, khiến một quyền này của Hoắc Vũ Hạo rơi vào không trung. Nếu có người hoặc là hồn thú nhìn thấy một màn vừa rồi, nhất định sẽ hoảng hốt đến ngay cả tròng mắt đều trừng ra ngoài. Đế Thiên là ai? Hung thú cường đại nhất toàn đại lục, Thần Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm! Hắn vậy mà bị một tên Hồn Thánh bức bách không thể không tránh. Chuyện này nếu truyền đi, Hoắc Vũ Hạo nhất định có thể lập tức thành danh. Đế Thiên đưa tay trái vỗ một cái trong hư không, một cỗ dao động hồn lực khủng bố lập tức xuất hiện, một cái Long trảo cực lớn trống rỗng xuất hiện, lập tức liền tóm lấy Hoắc Vũ Hạo, phong bế toàn bộ hồn lực sắp sửa điều động của hắn, cứ thế mà đem hắn từ trong tưởng niệm bắt ra. Cảm thụ được lực ép khổng lồ xung quanh thân thể, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn thanh tỉnh lại, nhìn về Thần Thú ở phía xa, hắn cũng không nhịn được có chút mơ hồ. Lúc này Đế Thiên tựa hồ có chút thất thần, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, mà trong hai tròng mắt của hắn thế mà hiện lên thần sắc ôn nhu. Nhưng mà rất nhanh, hắn lập tức khôi phục bình thường. Thời điểm lần nữa nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo lại có chút bất thiện. - Hảo tiểu tử, tinh thần lực của ngươi vậy mà so với trong tưởng tượng của ta còn cường đại hơn. Đây tựa hồ không chỉ là lực lượng Thụy Thú trao cho ngươi. Vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hữu Hình Hữu Chất. Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng có chút ngẩn người, hắn cũng không biết rõ nguyên nhân vì sao Đế Thiên vậy mà lại sợ cùng Tư Đông Quyền của mình tiếp xúc. Với thực lực của Đế Thiên, đừng nói là Tư Đông Quyền, cho dù là Hạo Đông Chưởng, cũng căn bản không có khả năng tổn thương đến hắn chút nào mới đúng! Nhưng vì cái gì hắn lúc này lại có vẻ mặt như thế. Đế Thiên thản nhiên nói: - Ngươi tự mình tu luyện đi. Bất quá cũng phải làm tốt chuẩn bị, hai ngày sau là lúc ngươi nên làm sự tình đó. Nói xong, thân thể của hắn vậy mà trực tiếp trở nên hư vô ngay tại bờ hồ, lặng yên biến mất trong không khí. Nhìn vào thân ảnh biến mất của Đế Thiên, Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, rơi vào trong trầm tư. Có thể làm cho Thần Thú cũng e ngại, đến tột cùng là cái gì đây? Không thể nào là do uy lực Tư Đông Quyền của bản thân, tinh thần lực của mình coi như mạnh hơn gấp đôi, cũng không có khả năng tổn thương đến hắn. Đã không phải lực công kích, vậy là. . . Cảm xúc! Đúng vậy, hắn sợ phần tình cảm tưởng niệm ẩn chứa trong Tư Đông Quyền. Phương diện hồn lực bản thân so với Thần Thú chỉ sợ như là sâu kiến, nhưng mà, phương diện tinh thần lực, chênh lệch liền không có khổng lồ như vậy. Hơn nữa, thời điểm tưởng niệm Đông Nhi, tinh thần lực của mình càng có thể tăng lên tới cực hạn, ngay cả bản thân đều có chút khống chế không nổi. Phần tình cảm tưởng niệm này cũng sẽ hoàn toàn hiện ra ở Tư Đông Quyền. Nhất định là phần tình cảm này ảnh hưởng đến Thần Thú, khơi gợi lên hồi ức cùng tưởng niệm trong lòng hắn, cho nên hắn mới phải né tránh. Hoắc Vũ Hạo thông minh đến thế nào, ngắn ngủi suy tư đã hiểu được mọi chuyện. Ai nói hồn thú vô tình? Xem ra, trong lòng vị Thần Thú này cũng đồng dạng có tình cảm tồn tại a! Nghĩ tới đây, khóe miệng Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhộn nhạo lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, trong đầu lại tràn đầy cảm giác tốt đẹp. Tưởng niệm lấy khoảng thời gian tốt đẹp khi hắn ở cùng với Đông Nhi. Trong lúc đắm chìm trong cảm xúc là thời khắc Tư Đông Quyền của hắn đạt tới uy lực lớn nhất. Lúc trước, hắn cũng đã có thể bằng vào phần lực lượng tưởng niệm này đánh tan hai tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La. Nhưng mà, đúng như Từ Tam Thạch từng nói với hắn, tương lai của hắn nhất định không thể quá ỷ lại Hạo Đông tam tuyệt, bằng không mà nói, thời điểm Vương Đông Nhi tỉnh lại, quay lại với hắn, tu vi của hắn tất nhiên sẽ suy yếu trên phạm vi lớn. Ít nhất sức chiến đấu sẽ bị như thế. Thần Thú rời đi, Hoắc Vũ Hạo cũng không dừng tu luyện. Khó có thể gặp được địa phương an bình, hơn nữa sinh mệnh lực lại nồng đậm như thế, lại thêm Kim Ngọc Quả bổ sung. Hắn phảng phất lại trở về tới đoạn thời gian lúc trước cùng Vương Đông Nhi tiến vào học viện Sử Lai Khắc, tu luyện không ngủ không nghỉ. Trong lúc tu luyện, Hoắc Vũ Hạo phát hiện bất luận mình làm cái gì, trong đầu cuối cùng sẽ quanh quẩn thân ảnh Đông Nhi. Hắn không khỏi có chút sững sờ, đúng a! Từ khi chính mình lúc trước rời khỏi phủ công tước, vẫn đều ở cùng với Đông Nhi, mặc dù trong lúc đó cũng có tách ra, nhưng khi đó vẫn sẽ tưởng nhớ lẫn nhau. Đông Nhi, ngươi yên tâm, chờ ta đem những sự tình này xử lý tốt, nhất định đi tìm ngươi. Vừa nghĩ, hắn càng đầu nhập vào tu luyện, cảm ngộ hồn lực của bản thân cùng tinh thần lực kết hợp, cảm thụ được mỗi một cái hồn kỹ dung nhập. Đối với hồn sư bình thường mà nói, hồn kỹ vĩnh viễn là không đủ dùng, tại thời điểm lựa chọn hồn hoàn, khống chế hay là công kích, đơn thể hay là phạm vi, thường thường sẽ quấy nhiễu bọn hắn. Nhưng mà, đối với Hoắc hạo mà nói thì những điều này là ngược lại. Bởi vì hồn kỹ của hắn quả thực là nhiều lắm. Vũ hồn song sinh, trời sinh liền để hắn có nhiều hơn gấp đôi hồn kỹ so với hồn sư bình thường. Huống chi, trong số đông đảo hồn hoàn của hắn, mười vạn năm xem như hai cái, còn có hồng kim sắc hồn hoàn tương đương với hồn hoàn mười vạn năm của Thu Nhi, lại thêm hồn hoàn trăm vạn năm mang cho hắn bốn cái hồn kỹ. Cùng với nhiều khối hồn cốt trên người hắn. Hồn kỹ của hắn căn bản cũng không sợ không đủ dùng, ngược lại là bởi vì chủng loại phong phú, tại thời điểm sử dụng vẫn sẽ nhất định xuất hiện vấn đề lựa chọn. Đây cũng là điều mà Hoắc Vũ Hạo hiện tại phải thông hiểu đạo lí. Hạo Đông tam tuyệt bởi vì nguyên nhân tác dụng phụ quá lớn, tương lai tất nhiên là nên ít dùng. Dưới loại tình huống này, như thế nào lựa chọn hồn kỹ, như thế nào tiến hành chiến đấu, liền trở thành sự tình trọng yếu nhất hiện nay của Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo tạm thời không muốn lại gia tăng hồn hoàn của vũ hồn thứ hai Băng Bích Đế Hoàng Hạt, bởi vì hiện tại căn bản không cần thiết tiếp tục tăng lên số lượng hồn kỹ của bản thân. Thu hoạch được nhiều hồn hoàn đúng là có thể tăng thêm tố chất thân thể của mình lên một bước, nhưng sau khi có Hoàng Kim Long Lực dung hợp, phương diện này cũng không cần vội. Chẳng bằng cố gắng đem Linh Mâu tăng lên, trước trở thành Phong Hào Đấu La lại tận khả năng kèm theo hồn hoàn tốt hơn cho vũ hồn Băng Đế. Đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói, hiện tại cho dù là hồn hoàn vạn năm đều đã không có ý nghĩa gì. Chỉ có tầng thứ mười vạn năm mới có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn. Mà trước mắt, hồn lực của hắn đến tột cùng là bảy mươi cấp hay cao hơn, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng không rõ ràng. Sau khi hắn hấp thu hồn hoàn thứ bảy, bởi vì là Tà Nhãn Bạo Quân cấp bậc mười vạn năm, cho nên hồn lực lại có tăng lên không nhỏ, hắn đoán chừng tu vi hồn lực của bản thân trước mắt đạt chừng cấp bảy mươi ba. Với tuổi tác không đến hai mươi của hắn, chuyện này tuyệt đối là nghe rợn cả người. Nói cách khác, nếu như bây giờ có Đấu Hồn Đại Tái, hắn vẫn có tư cách tham gia. Hồn Thánh vũ hồn Cực Hạn a! Vũ hồn song sinh a! Một mình hắn đoán chừng liền có thể nhẹ nhõm quét ngang tuyệt đại đa số chiến đội. Hoặc là nói là tất cả chiến đội. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hai ngày thời gian trôi qua trong tu luyện. Mặc dù thời gian tu luyện này đối với hồn sư mà nói thì vô cùng ngắn ngủi, nhưng trong hay ngày này, đối với Hoắc Vũ Hạo trợ giúp lại tương đối không nhỏ. Hắn hiện tại đã dần dần tìm tới con đường của chính mình. Đế Thiên trong hai ngày này cũng không lại xuất hiện, không biết có phải bởi vì ngày đó bị Tư Đông Quyền của Hoắc Vũ Hạo kích thích cảm xúc tưởng niệm hay không. - Đế Thiên. Tiếng kêu cung kính vang lên, cũng đem Hoắc Vũ Hạo đang trong minh tưởng bừng tỉnh. Lúc ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện Phỉ Thúy Thiên Nga Bích Cơ đã ở ngay trước người mình cách đó không xa. Nàng đến đây lúc nào, bản thân hắn lại không phát giác được gì. Không hổ là một tồn tại trong Thập Đại Hung Thú a! Với trình độ nhạy bén của tinh thần lực của mình vậy mà đều cũng không phát hiện nàng. Bích Cơ đối với Hoắc Vũ Hạo vẫn là tương đối thân thiện, hướng hắn khẽ gật đầu. Hoắc Vũ Hạo vội vàng đứng lên, cũng hướng nàng hoàn lễ. Thân ảnh màu đen từ trung ương Sinh Mệnh Chi Thủy bay tới, trang phục của Đế Thiên tựa hồ cho tới bây giờ đều không có thay đổi qua. - Đều chuẩn bị xong? Hắn nhàn nhạt hỏi. Bích Cơ nhẹ gật đầu: - Người của Sử Lai Khắc bên đó cũng tới. Bất quá, chúng ta nên mau đuổi tới. Ta sợ các tộc nhân kiềm chế không được. - Tốt, đi thôi. Đế Thiên vung tay lên. Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được không gian xung quanh tối sầm lại, chờ hắn lần nữa khôi phục cảm giác, thân hình cũng đã ở không trung. Hồn thú dám can đảm phi hành trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chỉ sợ cũng chỉ có mấy vị trong Đại Hung Chi Địa mà thôi. Còn dám bay lớn lối như thế cũng chỉ có Thần Thú. Lúc này, dưới chân Thú Thần Đế Thiên có một mảng lớn mây mù màu đen. Hắn và Bích Cơ, còn có Hoắc Vũ Hạo, lập tức đứng trên đám mây đen bay về hướng ven rừng rậm. Đối với Bích Cơ nói kiềm chế không được, trong lòng Hoắc Vũ Hạo có chút bận tâm, hắn hiểu được ý tứ của việc kiềm chế không được, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thú triều mới vừa cùng học viện Sử Lai Khắc trải qua một trận đại chiến, song phương đều tổn thất không nhỏ, hồn thú tổn thất càng là khổng lồ. Dưới loại tình huống này, song phương đã có phần cừu hận sâu sắc. Học viện Sử Lai Khắc phái người đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên này, các hồn thú lỡ như kiềm chế không được kích động, khởi xướng tiến công cũng là chuyện rất có thể. Tốc độ phi hành của Đế Thiên quá nhanh, ít nhất siêu việt bất luận hồn đạo khí nào mà Hoắc Vũ Hạo đã biết, ngay lúc trong đầu hắn còn suy nghĩ lung tung, mây đen vậy mà đã bắt đầu hạ xuống. Tiếng quát mắng, tiếng hồn thú gầm gừ, lập tức liên tiếp vang lên ở bên tai. Gràooooo!! Tiếng Long ngâm trầm thấp vang vọng bầu trời, toàn bộ chân trời lập tức tối lại. Cục diện hỗn loạn lập tức trở nên bình tĩnh. Mây đen hạ xuống đất, Đế Thiên sắc mặt băng lãnh xuất hiện phía trước đàn thú, hắn xoay người, đối mặt với Hùng Quân, Vạn Yêu Vương và Xích Vương cầm đầu đàn thú.