Tại Vô Tận Hải mênh mông rộng lớn, Tà Thần Medusa trong trạng thái nhân loại, ánh mắt yêu di ngắm nhìn thiên không. Theo kế hoạch đặt ra thì Medusa có một chuyến hành trình đến Tây địa nhưng cuối cùng toàn bộ kế hoạch đều bị hủy bỏ bởi thần giới biến động.
Nhắc đến Medusa là nhắc đến sự hủy diệt, cho dù rất nhiều vị thần không chịu công nhận nhưng thực sự chưa có vị thần nào dám tự tin quyết đấu vs với cô ta cả, Medusa thực sự là một nữ hoàng không ngai trong thế giới thần linh.
Cuộc đại chiến chư thần lần thứ hai cũng chỉ xoay quanh một mình Medusa, cuộc chiến khởi đầu bởi người đàn bà mang vẻ đẹp hoàn mỹ của sự hủy diệt và cũng kết thúc bởi chính cô ta. Cái ngày Medusa đứng trên đỉnh thiên hạ lấy sức một người tự tay đánh chết vị thần Trùng Thiên đồng thời bắt sống vị thần Trùng Thiên khác đủ để chúng thần sợ run, cho dù nói Medusa là vị chân thần mạnh nhất dưới Trùng Thiên cũng không phải là nói khoác.
Medusa cực kỳ xinh đẹp đồng thời nàng cũng không giống những thiếu nữa nhân loại khác, Medusa khi ở một mình nàng không bao giờ mặc quần áo, ngay cả khi trước mặt người lạ nàng cũng chỉ nhẹ khoác một tấm áo mỏng che đi cơ thể, đối với Medusa ngoại trừ sức mạnh cùng sự hủy diệt ra không còn gì có thể làm nàng quan tâm.
Ngay lúc này đây ánh mắt lạnh lùng của nàng lần đầu tiên có một tia biến động, Medusa có thể cảm nhận được một thứ gì đó nơi thần giới xa xa, nàng biết Nguyên Tố Thế Giới đang bất ổn cực điểm, đây có lẽ là cơ hội của nàng, cơ hội để nàng đặt chân lên Thần Giới.
Trở lại đại điện của mình, một lần nữa ngồi trên bảo tọa của chính nàng, bảo tọa đại diện cho quyền uy nữ vương, cho chúa tể toàn bộ Vô Tận Hải, giọng nói lạnh lùng của Medusa vang lên, mệnh lệnh đầu tiên của nàng trong suốt năm nay :”Truyền lệnh của ta, tập trung toàn bộ Hải Tộc Bát Kiện Tướng đến nghị sự điện”.
Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại mang theo một uy quyền đặc biệt không cho phép kẻ khác làm trái ý, đồng thời trong giọng nói đó toát lên một tia sát khí nhè nhẹ, chỉ một tia sát khí thôi mà làm toàn bộ hải tộc sợ run. Đâu phải chỉ có người trong thiên hạ sợ nàng mà chính bản thân các sinh linh trong Vô Tận Hải cũng sợ nàng như sợ cọp.
Âm thanh của Medusa vừa dứt thì một ánh mắt từ dưới đáy biển mở ra, ánh mắt to lớn như ngọn đèn pha khổng lồ chiếu sáng rực cả một vùng biển tăm tối. Toàn bộ đáy biển xung quanh chấn động để rồi một ngọn núi từ từ hiện lên, ngọn núi khổng lồ đến mức nổi lên hoàn toàn khỏi mặt biển, một trong Bát Kiện Tướng hải tộc, Cự Kình Chân Thần xuất thế.
Bát Kiện Tướng của hải tộc toàn bộ đều là Cực Đạo Chân Thần, bất cứ kẻ nào cũng có tư cách uy hiếp thiên hạ, tám người này chính là tám cận vệ của Medusa năm xưa, trong đó Cự Kình Chân Thần là tồn tại đặc biệt nhất, hắn quá to lớn nên căn bản không thể tồn tại cùng các sinh vật khác trong Vô Tận Hải, hắn cũng quá to lớn để có thể tiến vào nghị sự điện, mỗi lần Medusa phát ra triệu tập lệnh thì Cự Kình Chân Thần chỉ có một nhiệm vụ, hắn rời khỏi Vô Tận Hải, uy hiếp toàn bộ thiên hạ.
Đây cũng không phải là Cự Kình Chân Thần nhàm chán không có việc làm mà đơn giản Vô Tận Hải quá rộng lớn, mỗi vị đại tướng dưới quyền Medusa trấn thủ một phương ngăn cho dị tộc tiến vào Vô Tận Hải, khi toàn bộ vị tướng cón lại bị triệu tập thì nhiệm vụ của Cự Kình Chân Thần chính là canh giữ toàn bộ Vô Tận Hải, công việc của hắn là uy hiếp toàn bộ các đại lục xung quanh để không một kẻ nào có tư cách tiến vào phạm vi Vô Tận Hải. Đừng coi thường thân hình cục mịch khổng lồ của hắn bởi hắn thực sự có thể dùng sức một người phong tỏa toàn bộ hải vực vô tận.
Biến động của Thần Giới cũng làm rất nhiều vị thần nghi hoặc cũng có rất nhiều vị thần tò mò, thần giới bị hủy, một mảnh đại lục rộng lớn chia năm xẻ bảy đồng thời vô số cánh cửa xuất hiện nối thông hai giới, điều này chỉ có thể minh chứng cho một việc, thiên hạ này có biến.
Trong một quán tửu lâu không lấy gì làm bắt mắt, một đứa bé gái chỉ khoảng - tuổi khuôn mặt non nớt chạy đến giật vạt áo gia gia mình:”Ông nội người đang nhìn cái gì vậy”.
Lão nhân mỉm cười hiền từ nhẹ xoa đầu cháu mình ánh mắt vẫn nhẹ nhàng và tinh tế quan sát hư không, càng nhìn lên bầu trời ánh mắt lão nhân gia càng sáng sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của những người xung quanh lão nhân gia cười lớn, ông cười thật sảnh khoái, cái lưng còng của ông rung lên liên tục, tiếng cười thực sự có chút chói tai.
Một tiếng đập bàn mạnh mẽ vang lên, một đại hán thân hình to lớn với vết sẹo đáng sợ trên mặt giận giữ quát lớn :”Chết tiệt ăn một bữa cũng không ngon, lão già kia ngươi cười cái gì có tin lão tử vặn cổ ngươi không “.
Đứa bé gái bị đại hán dọa sợ lập tức chốn sau lưng ông nội mình, chỉ một tiếng quát của vị đại hán kia không ngờ làm hai mắt cô bé ngập nước, nàng thực sự bị dọa sợ.
Lão nhân già yếu lúc này cũng bắt đầu bình tĩnh lại, ông ta liếc cũng không thèm liếc một tay ôm lấy đứa cháu yêu của mình xoay đầu rời khỏi tửu quán, ông ta vừa rời đi một tia sét khổng lồ từ trên bầu trời đánh thẳng xuống, toàn bộ tửu quán bị đánh thành tro, không một người còn sống.
Lão nhân một tay vừa ôm lấy cô cháu gái bé bỏng một tay vừa nhẩm tính, ông ta bắt đầu bấm đốt ngón tay của mình. Nếu lúc này có một ai nhìn thấy hành động của lão nhân tuyệt đối bị dọa sợ không hề nhẹ, đây chính là bói toán thuật, đây chính là xúc phạm đến thiên đạo.
Không ai rõ thiên đạo là gì nhưng chỉ cần những người dám sử dụng bói toán thuật toan tính thiên hạ thì lập tức bị chết không toàn thây, bói toán thuật chính là thất truyền không biết bao nhiêu năm nay không ngờ ở đây trên người một lão nhân già yếu không có một chút khí tức nào lại có thể sử dụng.
Thiên hạ này có thể rất nhiều người không biết tại sao bói toán thuật bị cấm thậm chí rất nhiều tôn đại thần cũng không biết nguyên do nhưng lão nhân này biết, Viễn Cổ Chi Thần – Vận Mệnh Chân Thần kẻ nắm giữ vận mệnh, vị thần này căn bản không cho phép ai bước vào lĩnh vực của hắn ta.
Lúc này lão già có thể thoải mái tính toàn mới không sợ dính thiên phạt chỉ có thể minh chứng cho một điều, thiên hạ này đã không còn Vận Mệnh Cấm Chú, Vận Mệnh phép tắc của Vận Mệnh Chân Thần căn bản đã bị phá hủy, điều này nói lên một sự thực mà rất nhiều người không thể nào ngờ tới, Vận Mệnh Chân Thần nhiều khả năng không còn tồn tại trên thế gian.
Lão già cuối cùng cũng dừng tay, trong ánh mắt nghi hoặc của đứa cháu nhỏ bên cạnh ánh mắt ông ta rực sáng, ánh mắt như có thể xuyên thủng thiên địa, ánh mắt vược qua vô số khoảng cách, trong mắt ông ta dần dần hiện ra một thân ảnh, thân ảnh của Vô Song bên trong Thạch Mộ của Hắc Ám Mị Linh Tộc.
Nhẹ nhàng mỉm cười lão nhân cùng cô cháu gái hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
Vô Song đương nhiên không biết những việc xảy ra thứ Vô Song quan tâm lúc này chỉ có một, hắn phải làm cho mình mạnh lên. Vô Song hiện nay đang đứng trước mặt Hắc Nguyệt, lúc này Hắc Nguyệt sẽ huấn luyện hắn, ít nhất phải giúp Vô Song trở thành một luyện thể cường giả.
Giọng nói thản nhiên của Hắc Nguyệt vang lên :”Tiểu tử ta nói trước để ngươi chuẩn bị tinh thần, nếu nói về luyện thể thuật thì Man Thần Tộc cùng Long Tộc chính là vô địch bất phân thắng bại bất quá thân thể ngươi dù sao cũng là của nhân tộc bình thường, thứ ngươi thích hợp nhất là công pháp luyện thể của Man Thần Tộc, cái nãy lão phu không có. Nếu ngươi chấp nhận để lão phu giúp ngươi luyện thể theo cách của Long Tộc thì chúng ta bắt đầu bước vào khóa đặc huấn”.
Vô Song nghi hoặc nhìn Hắc Nguyệt :”Hai cách này có gì khác nhau?”.
Hắc Nguyệt thản nhiên đáp :”Thời gian của ngươi chỉ có khoảng một năm, trong một năm này muốn tiến bộ vượt bậc ngươi cần trải qua luyện ngục đặc huấn, nếu dùng theo cách của Man Thần Tộc thì ngươi còn có % khả năng sống sót, nếu luyện thể theo cách của Long Tộc thì khả năng sống sót là %. Đương nhiên hai cách công hiệu như nhau cái chính là do tiểu tử ngươi quá đen thôi, lão phu là người của Long Tộc chứ không phải là của Man Thần Tộc”.
Vô Song thở dài một hơi, ánh mắt hắn lại hơi chút nhìn vào trữ vật giới chỉ trên tay mình, hắn càng ngày càng có cảm giác mình bị hố. Từ khi hắn tiến vào thế giới này căn bản là vận rủi cuốn thân, mãi mới có thể làm cái cơ thể này tiến hóa một chút, cái gì mà Thương Thiên Chiến Thể nghe thực sự rất phấn khích để rồi cuối cùng Hắc Nguyệt lại nói thẳng một câu lãng xét- Ông ta không có công pháp luyện thể.
Đứng dưới mái hiên thực sự không thể không cúi đầu, Vô Song thở dài một hơi. Nếu hiện tại hắn không cố gắng liều mạng làm bản thân mình mạnh lên thì tương lai kiểu gì hắn cũng chết, máu và mồ hôi Vô Song bỏ ra lúc này căn bản chính là cách để kéo dài mạng sống trong tương lai.
Vô Song cắn răng một cái ánh mắt nghiêm nghị nhìn Hắc Nguyệt :”Luyện, sợ gì không luyện dù sao ta cũng không sợ, còn % khả năng sống sót ít nhất vẫn hơn là chết”.
Hắc Nguyệt khẽ gật đầu sau đó thậm chí không cần đợi Vô Song tập trung tinh thần, phía dưới chân Vô Song xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy, một hố đen tăm tối vô tận, hố đen rất nhanh nuốt chửng cơ thể Vô Song.
Hắc Long tộc luyện thể thuật bài tập thứ nhất, rèn cốt.
Trong bóng tối vô tận Vô Song mở bứng mắt ra, hắn lúc này đang ở trong một cái đầm màu đen, nước trong đầm sôi lên liên tục toát ra từng luồng uế khí, hai tay hai chân của Vô Song đều bị xích lại, sợi xích khóa hoàn toàn khả năng di chuyển của hắn. Vô Song thử cố hết sức phá mạnh mẽ kéo sợi xích ra nhưng căn bản nó không hề lung lay.
Tốc độ sôi của nước trong đầm càng ngày càng nhanh cũng càng ngày càng có nhiều bọt nước nổi lên, không khí xung quanh thực sự làm cho kẻ khác có cảm giác muốn nôn mửa, Vô Song thực sự cảm thấy mình như đứng giữa một bãi rác thải vậy.
Toàn thân Vô Song bắt đầu cảm thấy ngứa, hắn như cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến vào cơ thể mình, trên cơ thể Vô Song bắt đầu xuất hiệt từng ấn kí màu đen, nếu nhìn kỹ hơn thì có thể nhận ra vô số con hắc long nhỏ bé đang di chuyển từ bên trong đầm nước tiến vào cơ thể hắn.
Cảm giác khó chịu ngứa ngáy rất nhanh biến mất, nói đúng hơn là rất nhanh bị một cảm giác khác áp chế, Vô Song toàn thân rung lên liên tục, khuôn mặt trắng bệch, hai hàm răng cắn chặt lại. Từng con hắc long nhỏ bé sau khi xuyên qua cơ thể hắn, xuyên qua lớp da thịt cùng kinh mạch Vô Song không ngờ lại tiến vào bên trong xương của hắn, bên trong tủy của hắn rồi hoàn toàn dung nhập vào.
Cảm giác lúc này của Vô Song ngoài đau đớn thì chỉ còn đau đớn, xương của hắn cảm giác buốt vô cùng, cảm giác đau đớn từ tận trong xương tủy. Thân hình Vô Song run rẩy càng ngày càng mạnh hắn chính là muốn xé tan xiềng xích, trong không gian tĩnh lặng tăm tối vang lên tiếng gào thét đau đớn tê cả da đầu.
Bốn sợi xích sắc tiếp tục từ trong hư không đâm thẳng xuống, hai sợi xuyên thủng lưng hắn còn hai sợi cắm thẳng vào ngực, sau đó càng ngày càng nhiều sợi xích cắm xuống, cuối cùng đến cả việc nhúc nhích Vô Song cũng không làm nổi nữa, hắn chỉ còn có ở lại đây chịu đựng nỗi đau không cách nào diễn tả bằng lời.