Thời gian từ từ trôi qua, Hắc Nguyệt lúc này đang khoanh chân ngồi thiền, tư thế ngồi của ông ta không hề khác so với lần đầu Vô Song nhìn thấy. Đột nhiên hai hàng lông mày của Hắc Nguyệt khẽ nhíu, thân hình ông ta bắt đầu đứng lên.
“Sao lại không có âm thanh gì, tên tiểu tử đó sẽ không chết sớm thế chứ, chẳng nhẽ ta đã kỳ vọng quá cao”.
Rõ ràng chỉ ít phút trước đây thôi tiếng hét của Vô Song còn vang vọng trong không gian do chính Hắc Nguyệt tạo ra vậy mà hiện tại lại hoàn toàn im bặt không có nổi một âm thanh nào phát ra, điều này chỉ có một nguyên nhân đơn giản nhất để giải thích, linh hồn của Vô Song bị đau đớn đánh tan, hắn đã không chịu được nữa rồi.
Rất nhanh Hắc Nguyệt tự bước vào không gian của chính mình mang theo một sự thất vọng nặng nề nhưng rất nhanh sự thất vọng của ông ta liền biến thành kinh ngạc rồi trở thành kinh hãi.
Hắc Long tộc có một tục lệ, một lễ hội còn được gọi là lễ chúc phúc, tất cả thế hệ trẻ tuổi của Hắc Long tộc sẽ bước vào một đầm nước đen ngòm, phía dưới đầm nước chính là xác của các tiền bối trong tộc, thân thể bọn họ bị nước đầm phân hủy sau đó tinh hoa trong thân xác bọn họ mạnh mẽ tiến vào cải tạo xương cốt của thế hệ tương lai Hắc Long Tộc.
Cơ thể yêu thú rất cường đại, sự cường đại của nó chưa bao giờ phải bàn cãi đặc biệt là Long Tộc có thể coi là một chi siêu cấp ma thú, tố chất thân thể của bọn chúng tốt hơn của con người hàng ngàn lần vì vậy các thành viên trong Hắc Long Tộc đa số có thể an toàn vượt qua lễ chúc phúc quan trọng là đứa trẻ nào hấp thụ được nhiều hơn mà thôi.
Thứ Hắc Nguyệt lo lắng chính là thân thể Vô Song, thân thể Vô Song hiện nay tính đi tính lại cũng chỉ coi như mạnh hơn người bình thường một chút, cho dù thể chất của hắn đặc biệt nhưng thể chất đó còn đang trong tình trạng thai nghén, thể chất đó còn chưa hề qua tu luyện cũng như cho đứa bé một tuổi cầm khẩu súng vậy, đương nhiên là không thể sử dụng được rồi. Hắc Nguyệt chính là sợ ngay cả bước đầu luyện cốt thì Vô Song cũng không chịu nổi dù sao hắn đâu phải thành viên Hắc Long Tộc.
Toàn bộ suy nghĩ của Hắc Nguyệt lúc này căn bản đều sụp đổ, Vô Song vẫn còn sống, cả người hắn bị khóa chặt không thể nào cử động được nhưng đôi mắt vẫn mở lớn, đôi mắt đang nhìn trừng trừng Hắc Nguyệt, một đôi mắt cực kỳ tỉnh táo.
Vô Song vẫn tỉnh thậm chí đầu óc vô cùng minh mẫn vậy mà nỗi đau luyện cốt không làm hắn hé răng một lời, hắn không ngờ có thể chịu đựng toàn bộ đau đớn mà không hề bật lên thành tiếng. Nếu như lần đầu tiên Vô Song chưa kịp chuẩn bị, đau đớn làm như đánh thẳng vào đại não của hắn khiến hắn hét thảm thì bây giờ mọi việc hoàn toàn khác.
Vô Song hắn cũng không phải đứa trẻ lên ba cũng chẳng phải mấy kẻ quần là áo lụa chưa bao giờ chịu đau đớn, cuộc đời Vô Song trải qua vô số cuộc chiến, ý chí cùng nghị lực của hắn kinh người. Chỉ cần Vô Song làm quen được với sự đau đớn này thì cho dù nỗi đau luyện cốt càng ngày càng lớn cũng đừng hòng làm hắn kêu lên thành tiếng.
Hắc Nguyệt chính là kinh hãi ở điểm này, Hắc Nguyệt tất nhiên là bị mù nhưng ông ta là thần linh, thần linh cho dù bị mù vẫn có một vạn cách quan sát thế giới này, mọi hành động mọi sắc mặt của Vô Song làm sao có thể thoát khỏi nhận thức của Hắc Nguyệt. Hắc Nguyệt sợ hãi chính là ở nghị lực của Vô Song, trong Hắc Long tộc từ cổ chí kim chưa hề có một kẻ nào có thể im lặng thừa nhận toàn bộ đau đớn cả, suốt cả quá trình chúc phúc căn bản chỉ toàn tiếng gào rống.
Trong lịch sử của Hắc Long Tộc tồn tại năm vị thiên tài kinh diễm nhất, Hắc Nguyệt luôn tự hào là một trong năm người đó vậy mà trong quá trình chúc phúc ông ta cũng không im lặng nổi, ông ta căn bản cũng gào rống vang trời.
Khóe miệng Hắc Nguyệt cong lên, đột nhiên ông ta muốn xem Vô Song có thể chịu được bao lâu, ông ta thực sự muốn xem đứa bé đặc biệt này có khả năng nhịn đau trong bao lâu.
Nước trong đầm cũng không phải là vô hạn, Hắc Nguyệt còn nhớ năm đó ông ta kinh tài tuyệt diễm chấn động toàn trường, năm đó ông ta chính là hấp thụ phần nước trong đầm từ đó tạo nên cho ông ta một bệ phóng vững chắc sau này, Hắc Nguyệt thực sự tò mò muốn biết kẻ đến từ nhân tộc có tư cách chịu được bao lâu, có tư cách nhận được mấy phần chúc phúc của Hắc Long tộc.
Một ngày trôi qua, Vô Song không rên lên mộtt iếng, không gian hoàn toàn im lặng, nước trong đầm giảm bất phần.
Ngày thứ hai tiếp tục trôi qua, khuôn mặt tuấn mỹ của Vô Song trơ nên tái nhợt, bên trong da thịt hắn như có vô số con trùng cùng bò, ngoại trừ cảm giác đau đớn ra còn có cảm giác ngứa ngáy, ngứa vô cùng. Vô Song lúc này thậm chí còn chắc chắn rằng nếu hai tay không bị xích sắc trói lại chính bản thân hắn sẽ xé nát khối cơ thể này. Nước trong đầm tiếp tục vơ đi ba phần, Vô Song vẫn không kêu lên một tiếng.
Ngày thứ ba trôi qua, Vô Song lúc nào đầu đã cúi gằm xuống, toàn bộ cơ thể của hắn như không còn thuộc về hắn nữa, hắn có cảm giác từng đốt xương của mình bị tách ra khỏi cơ thể, cảm giác từng miếng thịt trong cơ thể mình như bị róc ra chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, Vô Song vẫn không một lời hé răng.
Lúc này căn bản không còn là sức chịu đựng nữa rồi, thứ giúp Vô Song có thể đứng tại đây chỉ có ý chí mà thôi, ý chí sẽ quyết định hắn có thể đi xa bao lâu, cơ thể hắn có thể được rèn luyện như thế nào.
Càng trong lúc này Vô Song càng phải tỉnh táo, hắn không được phép phân thần, ba ngày bị tra tấn, ba ngày không ngủ không nghỉ, ba ngày sống trong nỗi đau mà người thường không thể tưởng tượng nổi, linh hồn của Vô Song mệt mỏi vô cùng, đại não của hắn như ngừng hoạt động, thời gian lúc này với Vô Song một giây như kéo dài cả một thế kỷ.
Hắc Nguyệt vẫn yên vị ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt ông ta bình thản cưc độ nhưng nếu để ý kĩ chì hai nắm tay ông ta đang nắm thật chặt, nắm tay Hắc Nguyệt run lên liên tục. Đây đã là ngày thứ ba rồi, ngày thứ ba và Vô Song vẫn có thể im lặng, ngày thứ ba mà một tiểu tử nhân tộc vẫn có thể kiên trì được, nước trong đầm lúc này trực tiếp bị vơi đi phần, thành tích của Vô Song và Hắc Nguyệt căn bản là tương đương.
Nếu ngày trước có kẻ nào kể câu chuyện này với Hắc Nguyệt thì ông ta không ngại một chưởng đập chết hắn, đây căn bản là chuyện cười, là viển vông không có thật nhưng giờ phút này sự việc đầy hư cấu xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
Vô Song về mặt linh hồn cùng huyết mạch đương nhiên có thiên phú ưu dị thậm chí huyết mạch của hắn còn là của Phượng Hoàng thần thú tuy nhiên cơ thể của Vô Song thì chính Hắc Nguyệt đã kiểm tra, thân thể yếu đuối vô cùng.
Quá khứ của Vô Song thì Hắc Nguyệt cũng chẳng xa lạ gì, một đứa bé xuất thân trong một tông môn bất nhập lưu, một đứa bé năm nằm liệt giường, một đứa bé cả đời chưa bao giờ bước chân ra ngoài, một đứa bé cả đời làm bạn cùng bệnh tật cùng sự ốm yếu vậy mà một kẻ phế vật như vậy lúc này lại đứng cao hơn tất cả thế hệ thiên tài Hắc Long tộc, chỉ riêng phần tâm trí này thôi thậm chí Hắc Nguyệt tự nhận không bằng, dùng thân thể yêu thú hấp thu sự chúc phúc cùng với việc dùng thân thể con người hấp thu chúc phúc căn bản không cùng một cấp độ.
Thời gian từ từ trôi qua, rất nhiều lần linh hồn Vô Song đứng trên bờ vực của sự tan rã, rất nhiều lần Vô Song có ý định từ bỏ, rất nhiều lần hắn cảm thấy mệt mỏi muốn hét lên thành tiếng chỉ có điều hắn nhịn được, hắn vượt qua được chính bản thân mình.
Hắc Nguyệt rất nhiều lần cảm nhận được Vô Song run rẩy cũng rất nhiều lần nhìn ra cơ thể Vô Song đang ở trên bờ vực của sự tan vỡ vậy mà mỗi khi Hắc Nguyệt định đưa tay ra kéo Vô Song thoát khỏi hắc đầm thì ánh mắt Vô Song lại mạnh mẽ mở lớn, hắn mạnh mẽ dùng ý chí của mình bò lên từ vực sâu, hắn vẫn kiên cường vượt qua thử thách của chính mình.
Ngày thứ ba cuối cùng cũng qua đi, nước rong đầm chỉ còn lại một thành, một thành này không còn là màu đen tanh hôi nữa mà là màu trắng bạc, Hắc Nguyệt biết thứ này là gì, đây chính là long tủy của long tộc. Truyền thuyết kể rằng nếu một thành viên hắc long tộc có thể hấp thu nổi thành chúc phúc lực sẽ nhận được phần thưởng của tiên tổ, thứ được gọi là long tủy.
Luyện Cốt căn bản là rèn luyện khả năng chịu đựng của bản thân, là làm xương cốt trở nên cứng cáp, luyện cốt cũng là một lần tôi luyện nghị lực, thứ nước tanh hôi này chính là cơ thể của Hắc Long tộc phân hủy mà thành, đây vừa là cơ duyên lại vừa là một sự tra tấn, đối với rất nhiều người hắc đầm này chính là địa ngục trần gian.
Tất nhiên sau cơn mưa thì trời lại sáng, sau cơn bão sẽ là bình minh. Luyện Cốt không chỉ mang ý nghĩa chúc phúc, không chỉ mang ý nghĩa khảo nghiệm tâm trí mà nó còn là thử thách, khi có thể vượt qua thử thách thì phía sau luôn là phần thường ngọt ngào.
Long tủy là tinh hoa của long tộc khi chết đi, thứ này khi tiến vào cơ thể tuyệt đối không hề đau đớn cũng tuyệt đối không hề có tác dụng phụ, long tủy sẽ làm toàn bộ cơ thể thoải mái, sẽ xoa dịu nỗi đau mà cơ thể phải chịu đồng thời phủ một lớp tráng bạc lên từng lớp xương trong cơ thể, long tủy có thể tạo ra long tộc nội giáp.
Cái gì gọi là nội giáp ?, nội giáp chính là bảo vệ cơ thể từ bên trong, chính là bảo vệ những bộ vị yếu hại nhất trong cơ thể, nội giáp càng đáng quý hơn bởi đặc điểm của nó, nội giáp có thể mạnh lên theo sự cường đại của chủ nhân, cơ thể chủ nhân càng mạnh thì nội giáp càng mạnh.
Ở vị trí của Vô Song có thể nhìn thấy từng tầng từng tầng long tủy, hắn không rõ đây là thứ gì nhưng bản năng hắn mạch bảo, Vô Song hắn muốn có thứ này.
Bên cạnh Vô Song lúc này Hắc Nguyệt cũng đứng lên, ông ta thở dài một hơi sau đó dần dần rời khỏi không gian của chính mình, Hắc Nguyệt biết Vô Song đã thành công rồi, Vô Song làm được một việc mà chính cả bản thân ông ta cũng không làm được, Hắc Nguyệt là một cường giả Hắc Long tộc đương nhiên ông ta sẽ không nguyện ý nhìn Vô Song nhận sự chúc phúc từ tiên tổ. Thân hình Hắc Nguyệt một lần nữa trở lại Thạch Mộ, một lần nữa trở lại tư thế thiền định quen thuộc, ông ta đang đợi Vô Song đi ra.
“Lạnh” là cảm giác lúc này của chính bản thân Vô Song, long tủy chảy vào cơ thể hắn xoa dịu nỗi đau toàn thân, long tủy tiến vào từng lớp xương trên cơ thể Vô Song, nó như đang đền bù tất cả những gì mà lớp hắc thủy gây ra vậy, toàn bộ lỗ chân lông của Vô Song đều trở nên thoải mái vô cùng, từng sợi xích cũng bắt đầu buông lỏng để rồi hoàn toàn rời khỏi thân thể Vô Song. Không còn lớp xiềng xích ngăn cản Vô Song cả thân hình ngã xuống đầm nước, thân hình hắn rất nhanh bị toàn bộ long tủy nhấn chìm.
Không gian xung quanh Vô Song bây giờ là một màu trắng, màu trắng thuần khiết và thoải mái chứ không còn là màu đen tăm tối như xưa, hắn cảm thấy mình như đang nằm mộng vậy, hai mắt Vô Song rất nhanh nhắm lại, hắn muốn ngủ.
Linh hồn Vô Song bắt đầu rời khỏi cơ thể, hắn như bị thứ gì triệu hoán mà đi, linh hồn hắn trong vô thức bắt đầu rời khỏi thiên địa này.
Khi linh hồn Vô Song bắt đầu có cảm giác lại là lúc hắn nhận ra trước mặt mình là cái gì, một con rồng khổng lồ toàn thân màu xanh, cả người nó bị nhốt trong một khối băng, nó bị toàn bộ xiềng xích khóa chặt lại ngoại trừ cái mũi thỉnh thoảng phập phồng thì không thể nào nhận ra nổi nó còn sống.
Hai mắt con rồng khẽ mở ra, nó như phát hiên ra Vô Song xuất hiện. Vô Song cùng nhìn thẳng nó, hắn không biết tại sao chỉ là ít nhất con rồng này không gây cho Vô Song cảm giác nguy hiểm.
“Nhân loại? , nhân loại không ngờ lại có thể đến được đây, một tiểu tử nhân loại thú vị”.
Vô Song cũng mở miệng với con rồng trước mặt :”Tiền bối là ?”
Con rồng khổng lồ mỉm cười :”May thật ngươi là nhân loại chứ kẻ đến đây mà là hậu bối trong tộc ta thì ta không biết dấu mặt đi đâu dù sao lão phu chỉ là một kẻ chiến bại, một kẻ chiến bại thì làm gì có tư cách giới thiệu tên”.
Hai người đột nhiên đều trầm mặc, Vô Song căn bản không biết nói gì còn con rồng khổng lồ bị nhốt kia căn bản không muốn nói. Cuối cùng nó khẽ mở cái miệng khổng lồ của mình, một làn gió bắn thẳng vào cơ thể Vô Song cuốn hắn bay đi, cuốn hắn trở về thân xác của mình.
Còn Băng Long khổng lồ khẽ cười :”Tiểu tử ta chẳng biết cho ngươi cái gì cả, ta thân là tử tù chì có thể tặng ngươi thứ gì chứ, còn một tia long uy tặng cho ngươi vậy “.