Đấu Thần

chương 162: cuộc chiến bắt đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Sided Lovettt

Hai đạo thân ảnh một đen một trắng xa xa nhìn nhau.

Lý Dật vẻ mặt không hề thay đổi, tay phải khẽ rung lên. Thanh Đoạn Hồn Nhận được tạo hình quỷ dị đã hiện ra trong tay hắn, hắn tiện tay vung lên phát ra một âm thanh như long ngâm!

- Ngươi, sẽ phải hối hận!

Lý Dật nhàn nhạt nói.

Thấy Lý Dật làm vậy, Nạp Lan Hạ đặt tay phải lên chuôi kiếm đeo bên hông, sau đó từ từ rút ra...

Kiếm khí sáng như rọi từ từ tràn ra khi thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Trên lưỡi kiểm sáng loáng ấy nhấp nhoáng bóng sáng dị dạng. Hai chiếc chuông ở chuôi kiếm khẽ va chạm vào nhau theo từng đợt gió thổi, phát ra tiếng "leng keng"!

- Tại hạ Nạp Lan Hạ, cường giả đã phải nuốt hận dưới kiếm của ta, không có một nghìn cũng có tám trăm người... Còn từ nay về sau, người sẽ biến thành vong hồn dưới kiếm của ta! Đây chính là cái giá cho kẻ không biết trời cao đất dày như ngươi!

- Ha ha... Rốt cuộc là ai không biết trời cao đất dày! Cơ hồ... Chưa đánh thì còn chưa biết được!

Lý Dật khẽ cười, Đoạn Hồn Nhận trong tay khẽ quăng ra. Theo động tác của hắn, đấu khí tử sắc bốc lên khắp người, theo đó là lôi điện giống như ngọn lửa phủ khắp toàn thân hắn:

- Vậy thì bắt đầu đi!

Khẽ đạp chân một cái, Lý Dật đã bắn người ra, lao thẳng lên lôi đài.

Ở một bên khác, Nạp Lan Hạ cũng cười lạnh một tiếng, khẽ vung thân kiếm, đấu khí hóa hồng sắc đã giống như gió lốc xoáy tròn trên người hắn. Cả người toát ra đấu khí lam sắc nhàn nhạt, bóng trăng của hắn nhẹ vút lên lôi đài.

- Vậy thì để ta động thủ trước đi!

Lý Dật đang ở lôi đài không chút khách khí, thân hình đã lao luôn tới. Chiếc bóng hắc sắc lao thẳng vào Nạp Lan Hạ, đồng thời đấu khí trên Đoạn Hồn Nhận của hắn đã phát ra kiếm quang lạnh thấu xương. Lưỡi kiếm bỗng chốc như căng trào lên.

Xuy~~

Không khí theo động tác của Lý Dật, đã bị hắn một nhận phá nát, khí lưu trong không khí cơ hồ bị cắt ra, mang theo một thanh thế ầm ầm đánh về phía Nạp Lan Hạ.

Nạp Lan Ha nhàn nhạt nhìn hắc ảnh đang lao đến, bạch y tiêu sái trên người phần phật theo gió. Đầu khí Phong Hỏa song thuộc tính trên người, cho dù là tốc độ hay là sức mạnh hắn đều hết sức tự tin! Thứ tốc độ mà trong mắt người khác là nhanh, nhưng đối với hắn, cũng chẳng qua chỉ vậy mà thôi!

Đợi đến lúc Lý Dật chỉ còn cách hắn khoảng mười hước, Nạp Lan Hạ đột nhiên khẽ điểm chân, thân hình giống như huyễn ảnh né sáng bên. Trường kiếm ngân sắc trong tay không chút chần chừ chém ra, không khí cuộn lên một đợt sóng!

Xuy~~

Khác với Lý Dật chỉ biết lao lên, Nạp Lan Hạ vô cùng thành thục trong việc sử dụng đấu khí Phong thuộc tính. Khi hắn vung kiếm, trên lưỡi kiếm đã hình thành một đạo phong nhận lớn, chém thẳng về hướng Lý Dật!

Vì đấu khí của hắn là song thuộc tính, phong nhận vì thế mà mang theo mấy tia hỏa quang xung quanh, trông vô cùng quỷ dị!

Cảm nhận được đòn tấn công của Nạp Lan Hạ, Lý Dật vụt người sang bên, đồng thời Đoạn Hôn Nhân thoát khỏi tay, lao vụt lên nhưng một con linh xà.

Keng~~

Một âm thanh kim loại va nhau vang lên, trong không khí tóe ra một cụm tia lửa. Thế nhưng rất nhanh, đạo phong nhận ấy đã tiêu tán trong không khí khi va chạm với đấu khí tử sắc.

Sau khi chặn được chiêu này, tay của Lý Dật không hề biến đổi, tay phải chỉ rung một cái, Đoạn Hồn Nhận đang trượt xuống đất rung lên, rồi quét thành một đường cong quỷ dị, vòng tới sau lưng của Nạp Lan Hạ rồi đâm mạnh xuống!

Cảm nhận được áp lực mãnh liệt sau lưng, và còn Lý Dật ở trước đang lao tới, Nạp Lan Ha chỉ cười lạnh một tiếng, khẽ xoay vụt người. Trên trường kiểm trong tay đã phát ra những tia hồng quang nhàn nhạt, rồi quét một vòng ngay tại chỗ!

Keng!

Đường kiếm này đã bức lui Lý Dật, sau đó giống như phá vỡ hạn chế thời gian, đánh thẳng vào Đoạn Hồn Nhận. Chúng chạm vào nhau, đấu khí ấn hàm trên vũ khí cơ hồ cùng lúc bùng nổ!

Có điều, Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật đang đánh ở trạng thái xa nên không thích hợp để đấu khí kình, còn Nạp Lan Hạ hiển nhiên đã có suy nghĩ này, vì vậy đòn đánh này của đối phương vừa chạm vào đã bật ra.

Cùng lúc, hai người bật lui về sau mấy bước, trường kiếm của Nạp Lan Hạ khẽ vẩy ra, quăng những tia thiễm điện trên đó đi, rồi lại chúc nghiêng kiếm xuống.

Lý Dật lại khẽ vung tay phải, Đoạn Hồn Nhận phát ra chuỗi tiếng vút vút rồi trở về trong tay hắn.

- Bản lĩnh giỏi lắm! Đúng là ta đã xem thường người rồi... Không tồi, Lý Dật, người còn lợi hại hơn nhiều với những tên phế vật ta đã giết lúc trước. Có bản lĩnh như vậy, cũng chẳng trách ngươi cũng kiêu ngạo!

Nạp Lan Hạ nhìn Đoạn Hồn Nhận đang toát ra ánh sáng quỷ dị trong tay Lý Dật, nhàn nhạt nói.

- Ngươi cũng vậy.

Lý Dật khẽ cười:

- Ta vốn cho rằng Nạp Lan Thiếu gia chi là có tiếng mà không có miếng, hôm nay được gặp, quả nhiên không tầm thường đáng để ta phải nghiêm túc đối phó. Nói ra, Nạp Lan Thiếu gia... Bây giờ ngươi hãy chấp nhận yêu cầu thoái hôn của ta, ta sẽ nhận thua bỏ đi, thế nào?

Nạp Lan Hạ cười ha hả, nói:

- Nếu đã đánh rồi! Ngươi còn muốn đi sao! Vừa rồi là người xuất thủ! Bây giờ ta cũng sẽ không khách khí nữa!

Dứt lời, Nạp Lan Hạ bật người, lao bổ tới Lý Dật, thân hình trắng vút như quỷ mị. Lúc ở trên không hẳn xoay mạnh người, trường kiểm trong tay lại đánh thành một vòng. Chỉ có điều, lần này lại hình thành một đạo phong nhận hình sóng, chém thẳng xuống Lý Dật.

- Có chút thú vị!

Lý Dật nhàn nhạt cười, đạp mạnh chân xuống đất, Đoạn Hồn Nhận trong tay bốc lên đấu khí sáng lòa, sau đó hắn chém một nhát, một đạo quang nhận được phóng thẳng ra.

Ầm!!

Nhát chém được hình thành bởi hai đạo đấu khí đã va chạm mạnh vào nhau, khiến trên mặt lôi đài xuất hiện mấy vết nứt nhỏ, rồi lan dần ra giống như mạng nhện.

Chỉ có điều, đòn tấn công này khiến Nạp Lan Hạ trong không trung bị thiệt thòi không nhỏ. Hắn bị lực xung kích đánh mạnh vào người, đảo người trong không trung.

Nhưng chỉ cần đảo người, hắn đã đột ngột xoay lại, trường kiếm trong tay không ngừng hiện ra kiểm ảnh, chớp mắt đã hình thành một mạng kiếm bao quanh người hắn.

- Mẹ nó! Hai người họ đều lợi hại như vậy, đấu khí ở đâu mà nhiều thế?

- Đúng vậy, vừa bắt đầu, không thèm đánh do thám, đã phí đấu khí như vậy rồi. Ta nghĩ tiếp sau đây sẽ dùng Đấu kỹ rồi nhỉ?

- Nếu có người sử dụng Đấu kỹ trước, há chẳng phải nói đã phân thắng thua sao?

- Ta thấy chưa chắc... Hai người này xem chừng có vẻ ngang nhau, muốn phân thắng thua, cũng không phải một chốc một lát mà phân được!

- Ài, đúng là rất khó nói! Chúng ta tiếp tục xem thì biết rồi!

Tiếng thì thầm to nhỏ xung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng tới hai người trên lôi đài. Lý Dật chỉ nheo mắt nhìn Nạp Lan Hạ đang không ngừng xoay người trên không trung. Dĩ nhiên hắn có thể cảm nhận được, thiên địa nguyên khí xung quanh bị dẫn qua đó, cơ hồ điềm này đã chứng tỏ, chiêu tiếp sau đây của hắn sẽ vô cùng kinh người.

- Chỉ có điều, chiêu này lợi hại thì lợi hại, thế nhưng hiền nhiên, thời gian chuẩn bị quá lâu, chính là một sơ hở lớn nhất của hắn!

Lý Dật cười lạnh một tiếng, tay phải quăng mạnh, Đoạn Hồn Nhận lại thoát khỏi tay, phóng thẳng vào phía Nạp Lan Hạ.

- Đinh!!

Đột nhiên, một đạo kiếm quang phóng ào ra, chặn lại Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật. Và lúc này, Nạp Lan Hạ trong không trung đã ngừng chuyển động. Có điều lúc này hắn lại lơ lửng trong không trung tuy trông có vẻ lắc lư lào đảo, thế nhưng lại quỷ dị vô cùng.

- Chậm rồi!

Nạp Lan Hạ cười lạnh một tiếng:

- Ngươi đúng là rất lợi hại, tốc độ cũng nhanh, phản ứng cũng không tệ, thế nhưng... Ngươi vẫn chậm vài phần! Vậy thì người chú ý đây, Lý Dật Thiếu gia!

- Thanh Xà Kiếm Ảnh!

Theo tiếng quát lớn, trường kiếm trong tay Nạp Lan Hạ đã vung thẳng về hướng Lý Dật đang đứng. Sau đó chỉ nhìn thấy, một đạo, hai đạo, ba đạo... Thoáng chốc chỉ thấy vô số đạo kiếm quang, cơ hồ cùng lúc hiện ra xung quanh, theo đường vung kiếm của Nạp Lan Hạ, đã che phủ chụp vào Lý Dật.

- Tên Lý Dật đó xong đời rồi!

Không biết là ai đang than:

- Thanh Xà Kiếm Ảnh này là Đấu kỹ Chu Tước Hạ cấp, có thể biến đấu khí thành kiếm ảnh, giống như vô số người đang cùng xuất kiếm. Chiêu này ngoài cánh tránh né ra, cách duy nhất chính là dùng Đấu kỹ tấn công diện tích rộng như vậy để đấu lại. Có điều Đấu kỹ có vùng tấn công rộng như vậy lại hiếm có, đâu có dễ dàng như vậy...

Trên lôi đài, lạnh lùng nhìn vô số đấu khí kiếm ảnh chớp mắt lao ập tới, Lý Dật không hề biến đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt nói:

- Không hổ là học trò của Học viện La Lan, quả nhiên Đấu kỹ gì cũng có... Chỉ có điều, chỉ có người biết Đâu kỹ, ta lại không biết sao?

Lý Dật cười lạnh một tiếng, hắn không nhìn Đoạn Hồn Nhận bị đánh bật ra, hai tay lại chợt vỗ một cái, rồi nhanh chóng né khỏi. Theo động tác của hắn, đấu khí tử sắc hình thành một đạo lốc xoáy ốc khổng lồ trước mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng hóa giải một tia kiếm ảnh lao vào trước mặt hắn, rồi bay ngược lại!

- Hồi Phong Chưởng! Hóa Kình!

Mặc kệ những đạo kiếm ảnh đang chém về hướng của Lý Dật, thế nhưng Lý Dật vẫn giữ nguyên tư thế. Những đạo kiếm ảnh đang lao đến kia lại xoay chuyền một cách quỷ dị, cơ hồ va thẳng vào những đạo kiểm ảnh đằng sau, phát ra một tiếng nổ lớn.

Một đạo, hai đạo, ba đạo....

Cuối cùng, những đạo kiếm ảnh ầm ầm va vào nhau trong khoảng không giữa hai người. Kiếm ảnh bắn ra hình thành hình dạng của hai đóa liên hoa khổng lồ, không ngừng đập vào nhau, chuỗi tiếng sấm ầm ầm vang lên, khiến người khác kinh tâm động phách!

Âm!!

Dường như đạo kiếm ảnh cuối cùng đã chạm vào nhau, cảnh tượng quỷ dị mới biến mất trong mắt của mọi người. Khi tất cả mọi người đều chưa kịp có phản ứng gì, Lý Dật đã vụt người, phóng thẳng lên không trung tay phải khẽ giật, Đoạn Hồn Nhận đã nhanh như cắt chém bồ vào Nạp Lan Hạ.

Cơ hồ không thể ngờ chiêu thức của mình lại hoàn toàn không có hiệu quả, thế nhưng Nạp Lan Hạ vẫn phản ứng rất nhanh, trường kiếm trong tay hắn chớp động liên hồi, từng đạo phong nhận đánh bật Đoạn Hồn Nhận của Lý Dật ra, sau đó lại lao thẳng về phía Lý Dật.

Vút vút vút!

Lý Dật cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ vung Đoạn Hồn Nhận nhanh chóng thu lại vào trong tay, chính diện đón đỡ đòn tấn công của Nạp Lan Hạ!

Ầm!

Một nhận một kiếm lại đập mạnh vào nhau. Cả người hai bên sóng khí bốc lên, đấu khí tử sắc và đấu khí hồng lam sắc va vào nhau trong không trung, sau đó giống như hai con cự xà quấn lấy nhau rồi lao lên trời!

Hai người đều bị đẩy bật ra trong không trung đôi bên lui về phía sau. Thế nhưng Nạp Lan Hạ trong không trung lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, bàn chân nhẹ đạp trong hư không bên cạnh mình như đại trên đất, thân hình đã lao bổ về phía Lý Dật!

- Xoẹt!

Thân hình của Nạp Lan Hạ giống như quỷ mị chớp mắt đã đến đằng sau Lý Dật. Lý Dật trong không trung không thể mượn lực, đôi bên lại không phải là cường giả Đấu Hoàng không thể nào dựa vào đôi cánh đấu khí để bay...

Trong tình hình này, chỉ có thể nói, phía lưng của Lý Dật trống trải, hoàn toàn lộ ra trước mặt của Nạp Lan Hạ!

- Ha ha... Lý Dật, ta không thể không thừa nhận, người quả nhiên rất lợi hại... Thế nhưng cho dù ngươi lợi hại thế nào, hiện giờ ta cũng không thể không nói cho ngươi biết, tất cả, đã kết thúc rồi!

Trường kiếm ngân sắc khẽ rung lên, trên lưỡi kiếm đã bốc lên một chùm hỏa quang. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn chém mạnh vào lưng của Lý Dật!

- Hỏa Vân Bạo!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio