Đấu Thần

chương 163: con bài chưa lật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Sided Lovettt

Kiếm khí sắc bén hừng hực mang theo sát cơ chém bổ xuống. Đấu khí hóa hồng sắc bốc lên, cơ hồ trong chớp mắt đã thiêu cháy cả một vùng hư không.

Mắt thấy chiếu đòn của mình sắp trúng lưng Lý Dật, trong khóe mắt của Nạp Lan Hạ bất giác hiện ra sự vui mừng.

- Ha ha ha! Cho dù người là thiên tài! Anh dũng vô song! Hôm nay vẫn không phải chết trong tay của Nạp Lan Hạ ta sao!

Xuy~~

- Vân Bộ!

Một kiếm vung xuống... Sau đó... Đánh vào không khí...

Đường kiếm của Nạp Lan Hạ rõ ràng đang đánh vào lưng của Lý Dật, thế nhưng vẫn bị thất bại... Chỉ vì, thân ảnh ban đầu đang chao đảo ấy, trong chớp mắt lại giống như làn vận vụ từ từ tan biến.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Nạp Lan Hạ trong lòng kinh ngạc, thế nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trường kiếm trong tay vòng lại, đầu khí thanh sắc chớp mắt hình thành một cột tròn, cả người hắn bao trùm trong tầng đầu khí đó.

Thế nhưng, cho dù là vậy, trong lòng hắn vẫn chợt bốc lên một luồng hàn ý khó tả, khiến lòng bàn tay đang khô ráo của hắn chớp mắt đã toát mồ hôi lạnh...

Hỗn đản! Đây là chuyện gì!

- Ha ha...

Một tiếng cười chợt vang lên phía trên đầu Nạp Lan Hạ. Hắn vụt ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Lý Dật, vẻ mặt mang đầy sự châm biếm:

- Nạp Lan Thiếu gia, vừa rồi ta đã nói qua, không phải chỉ có người mới biết Đấu kỹ... Cho dù là Thân pháp Đấu kỹ, cũng chỉ như vậy thôi! Vừa rồi người đánh đã chưa? Hiện giờ đến lượt ta!

Vừa dứt lời, Lý Dật lại vụt người, đột ngột xuất hiện trước mặt Nạp Lan Hạ một cách quỷ dị, trên tay phải của hắn không biết từ lúc nào có thêm một vệt sáng thanh sắc quỷ dị, toát ra một khí tức vô cùng âm lãnh!

Sau đó, hắn duỗi tay thành kiếm, tay phải chém nghiêng ra, dựa vào thế công của hắn chém xuống một nhát!

Đòn chém này lại sắc bén hơn cả lúc hắn dùng Đoạn Hồn Nhận, quang mang thanh sắc vụt hiện những tia thiễm điện mà chỉ có đấu khí Lôi thuộc tính mới có, giống như một đạo kiếm quang chém xuống!

- Thanh Vân Thủ!

Khẽ quát một tiếng, hữu chưởng của Lý Dật đã chém vào vòng đấu khí màu lam nhạt trước mặt Nạp Lan Hạ. Trên vòng đấu khí lấp lóe điện quang phát ra tiếng xẹt xẹt xẹt, sau đó trong ánh mắt kinh hãi ngờ vực của vô số người xung quanh, trên vòng đấu khí đã xuất hiện chi chít vết nứt, sau đó...

Vỡ vụn...

Phụt!

Chưởng của Lý Dật giống như thiễm điện năng chịch đánh vào ngực của Nạp Lan Hạ. Sau đó lòng bàn tay khẽ co lại, đấu khí ẩn chứa bên tuôn trào xối xả giống như nước thủy triều.

Ầm~~

Nạp Lan Hạ vẻ mặt lộ ra vẻ khó ngờ, thân hình đã bị đánh mạnh xuống lôi đài giống như loạn thạch bị bắn đi. Thạch đài kiên cố bị đánh thành một hố lớn, cả người hắn chìm trong làn khói bụi mù, không biết sống chết...

Trong không trung Lý Dật từ từ thở ra, tay phải khẽ nắm thành quyền, phát ra tiếng kêu răng rắc, sau đó thân hình của hắn giống như chiếc lá rơi từ từ hạ xuống trên lôi đài, ánh mắt sâu xa chăm chăm nhìn vào vị trí Nạp Lan Hạ rơi xuống...

- Nạp Lan Hạ đã thua rồi?

Mọi người xung quanh theo dõi, từng người há hốc miệng, những tiếng bàn luận lào xào lúc này lại không biết nói thêm điều gì?

Phải biết rằng danh tiếng của Nạp Lan Hạ ở vùng Tây Bắc này vô cùng vang dội. Nhân vật như vậy, sao có thể dễ dàng bị thua như vậy? Ngay từ khi hắn còn chưa vào Học viện La Lan, đã có vô số kẻ khiêu chiến bị hắn dẫm đạp dưới chân, còn hôm nay, hắn lại bị người khác chà đạp?

Điều này sao có thể như vậy?

Chỉ có điều, khác với những người không biết nặng nhẹ xung quanh, vẻ mặt của những người trên lôi đài cũng đều khác nhau.

- Vân Bộ sao...

Nạp Lan Bá nhàn nhạt cười:

- Khánh nhi, ngươi cũng thật là hào phóng a! Nếu như ta nhớ không nhầm, ngày đó vì thân pháp Đấu kỹ này mà người đã phải tốn một khoản tiền lớn a... Còn Đoạn Hồn Nhận đó, cơ hồ cũng là phải dồn tâm trí lắm mới có thể có được nó. Cứ tặng đi như vậy, bản thân ngươi không đau lòng sao?

- Đau lòng, dĩ nhiên là đau lòng.

Nạp Lan Khánh nhàn nhạt nói:

- Có điều, nếu có thể khiến đệ đệ thân yêu của ta mất mặt trước nhiều người như vậy, cho dù là đau lòng thì cũng đáng

- Ha ha...

Nạp Lan Bá lắc đầu:

- Hai thứ này tuy đều là nhắm vào nhược điểm của Hạ nhi, thế nhưng dù sao cũng phải xem bản lĩnh của bản thân người sử dụng. Phải biết rằng Hạ nhi lúc này vẫn chưa biểu hiện ra thực lực thật của hắn. Nói trắng ra, vừa rồi hai bên chỉ mới là khởi động mà thôi... Vừa rồi, chiêu đó của Lý Dật tuy trông có vẻ vô cùng sắc bén, thế nhưng sau khi đụng phải đấu khí của Hạ nhi, có thể có uy lực gì, quả thực rất khó nói!

Nạp Lan Khánh khẽ cười, nói:

- Nếu như đệ đệ thân yêu của ta chỉ có chút bản lĩnh như vậy, bao năm nay há chẳng phải ta mù mắt sao? Tuy ta cũng nằm chắc Lý Dật sẽ thắng thế nhưng không nghĩ rằng lại đánh một cách nhẹ nhàng như vậy! Con bài bí mật của đôi bên vẫn chưa dùng ra!

- Thật sao? Vậy thì người cảm thấy Lý Dật đó có mấy phần thắng.

Nạp Lan Bá xoay nhẹ ban chỉ nói:

- Đừng giấu ta, nói suy nghĩ trong lòng người ra đi...

Nạp Lan Khánh thở ra một hơi, nói:

- Nếu như lúc trước, có lẽ chỉ có ba phần thắng? Còn hiện tại thì chí ít cũng có năm, sáu phần thắng rồi!

- Năm, sáu phần thắng, ngươi cũng dám cược?

Nạp Lan Bá vẻ mặt cổ quái nói.

- Gia gia.

Nạp Lan Khánh vẻ mặt bình thản:

- Bất cứ chuyện gì mà có năm, sáu phần nắm chắc đã là tốt lắm rồi! Nếu chuyện mà nắm được mười phần mới làm, vậy thì phải đợi đến lúc nào? Phải biết rằng thời cơ... rất nhiều lúc không đợi người!

Ở một bên khác, Nạp Lan Thiên Triết và Nạp Lan Lâm cũng đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Nạp Lan Thiên Triết nhìn về phía Nạp Lan Bá ở thượng tọa phía xa, rồi cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn lên lôi đài.

- Cha, người nói Nhị ca sẽ đứng lên được không?

Nạp Lan Lâm bên cạnh vẫn mặc hồng y, chỉ có điều có lẽ vì ở ngay trước mặt cha mình, vì vậy lại tỏ ra mấy phần dáng dấp nữ nhi.

- Nhị ca ngươi thậm chí còn lợi hại hơn cha vài phần, sao có thể dễ dàng thua như vậy được?

Nạp Lan Thiên Triết khẽ cười, đưa tay vỗ đầu của Nạp Lan Lâm:

- Lâm nhi, vở kịch ngày hôm nay, vừa chỉ mới bắt đầu thôi... Người nhớ kỹ một câu, cho dù lát nữa xảy ra biển cố gì, người đều phải ở bên cạnh cha, hiều chưa?

Nạp Lan Lâm tuy rằng kiêu ngạo bướng bỉnh, thế nhưng không phải kẻ ngốc. Sắc mặt nàng thoáng biến đổi, nhìn Nạp Lan Khánh cách đó không xa, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì...

Trong quảng trường bầu không khí vẫn cổ quái. Miêu Khả đang ngồi trên ghế trọng tài, cơ hồ cũng không vội tuyên bố chuyện gì. Sự im lặng của hắn khiến cảnh tượng vốn đang huyên náo cũng dần lắng xuống. Rất nhiều người đã dần dần phát giác ra, nếu như Nạp Lan Hạ mà thua như vậy, chắc chắn sẽ không có cảnh tượng cổ quái như thế này.

Không biết bao lâu sau, khói bụi trên lôi đài dần dần tiêu tan, ngay lập tức đã nhìn thấy nhân ảnh bạch sắc từ từ bước ra trong khói bụi. Nạp Lan Hạ lúc này, trên người có thêm vài vết cắt, hiên nhiên trông vô cùng tơi tả. Thế nhưng lại không hề suy giảm phong thái của hắn. Hắn chỉ khẽ vung tay, đấu khí màu lam nhạt trên người khẽ co lại, khiến hắn hồi phục lại vẻ tiêu sái lúc đầu.

Cảnh tượng này, khiến mọi người trong quảng trường đều như hít phải khí lạnh. Nếu như nói, vừa rồi Lý Dật đánh trúng Nạp Lan Hạ, đã khiến người khác rất đỗi ngạc nhiên, vậy thì lúc này Nạp Lan Hạ lại không hề hấn gì, cũng khiến người khác vô cùng kinh ngạc!

Dù gì, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, chiều vừa rồi của Lý Dật, tuyệt đối có uy lực không nhỏ.

Nhàn nhạt nhìn Lý Dật, Nạp Lan Hạ chợt khẽ cười một tiếng, nói:

- Đã nhiều năm rồi! Nhiều năm rồi! Bao năm nay, trong những người đồng bối phận chưa từng có ai khiến ta bị thiệt thòi như vậy! Lý Dật, ngươi là người đầu tiên... Ngươi thật sự làm ta bất ngờ a! Cho dù thế nào, đến lúc này ta mới tin, ngươi có tư cách để khiêu chiến với ta!

Lý Dật khẽ cười một tiếng, nói:

- Như nhau, như nhau thôi! Nhiều năm nay, Nạp Lan Thiếu gia cũng là người đầu tiên bị ta đánh còn có thể bò dậy được. Xem ra trận quyết đấu của chúng ta ngày hôm nay, đúng là không dễ kết thúc a... Ha ha ha...

- Ta tin rằng ngươi nói không khoác lác, thế nhưng không có ý nghĩa...

Nạp Lan Hạ khẽ cười một tiếng, đột nhiên đạp chân một cái xuống đất, hai đạo đấu khí một lam một hồng cùng lúc cuộn trào ra, lan hết cả trên người hắn:

- Lý Dật, trò chơi đã kết thúc rồi! Nếu những người có tư cách đánh trực diện với ta, vậy thìnếu ta không lấy thực lực thật ra, há chẳng phải là có lỗi với ngươi sao?

Tiếng cười vừa dứt, Nạp Lan Hạ hai tay khẽ giương lên, hai đạo hỏa diệm một lam một hồng cùng lúc hiện lên trên hai tay hắn. Còn bạch bào của hắn lại không ngừng phần phật, mặc dù không có ngọn gió nào! Một luồng khí tức cường hãn đến cực điểm tràn ra từ trong cơ thể hắn!

Trong số những người đang theo dõi xung quanh cũng có một số có nhãn lực, cơ hồ họ cùng lúc như hít phải khí lạnh, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Nạp Lan Hạ quả nhiên là Đấu Sư! Trời ơi! Đấu Sư hai mươi tuổi! Sự tu luyện thiên phú này, đúng thật là khủng khiếp...

Phải biết rằng trên Đại lục Đấu Thần không phải không có Đấu Sư hai mươi tuổi. Chỉ là, những người ở độ tuổi này mà đạt đến mức cao như vậy, chắc chắn trong một vạn người mới có một. Hơn nữa, nếu họ có thể tiếp tục trưởng thành, vậy thì thành tựu sau này sẽ không thể lường!

- Không ngờ Nạp Lan Hạ cũng có thực lực của Đấu Sư... Xem ra Học viện La Lan đúng là cũng có chút bản lĩnh.

Diệp Khinh Vũ đột nhiên cau mày, thấp giọng nói. Diệp Gia của họ và Bắc Đấu Tông quan hệ rất mật thiết, tuy rằng cũng có quan hệ tốt với Nạp Lan Gia, thế nhưng Nạp Lan Gia trước giờ đều đứng về phía Hoàng thất. Nạp Lan Gia có một thiên tài, từ trên một góc độ nào đó lại hoàn toàn không phải là thứ mà Diệp Gia và Bắc Đẩu Tông muốn nhìn thấy.

- Ha ha, cho dù ta ở độ tuổi của hắn cũng không có cảnh giới như vậy... Nếu như, Nạp Lan Hạ không phải dựa vào bí pháp gì đó để nâng cao thực lực, mà đó chính là thực lực chính của hắn, vậy thì... Xem ra Nạp Lan Gia sắp quật khởi rồi!

Hồng Vũ nhàn nhạt nói:

- Ta nghĩ, Nạp Lan Bá lão gia tử, hiện giờ chắc đang cười sái cả hàm rồi?

- Ta thấy chưa chắc!

Diệp Khinh Vũ nhàn nhạt nói:

- Lần này đến Vân Thủy Thành, ta luôn cảm thấy không khí trong Nạp Lan Gia không được tự nhiên... Nói không chừng. sắp có một vở kịch lớn được diễn rồi! Nạp Lan Gia có bản lĩnh như vậy, nói không chừng, sẽ có không ít người ghen ghét nữa kìa...

- Đừng chỉ nói Nạp Lan Hạ, nàng cảm thấy tên tiểu tử đó có phần thắng không?

Hồng Vũ nhàn nhạt nói.

- Nếu hắn dám đến gây chuyện, thì chắc phải cũng có chút thực lực chứ? Có điều, thực lực của hắn bày ra ở đây cũng chỉ là cấp Đấu Giả mà thôi. Tuy răng so với lần trước khi gặp hắn, khí tức đã mạnh hơn nhiều... Thế nhưng, Đấu Giả cũng chỉ là Đấu Giả...

Diệp Khinh Vũ chần chừ nói, chỉ có điều, bản thân nàng cơ hồ cũng không dám khẳng định điểm này.

...

Trên lôi đài trong quảng trường...

Khí thế kinh người toát ra của Nạp Lan Hạ cuối cùng đã thu lại. Hai màu đấu khí đang uốn lượn bên ngoài khẽ run lên, theo sự thay đổi ấn ký trong tay hắn, nhanh chóng ngưng thành một chiếc Sa y Đấu khí có hai màu hồng, lam đan xen...

Nhìn Sa y Đấu khí trên người Nạp Lan Hạ, Lý Dật nhếch miệng, lẩm bẩm nói:

- Quả nhiên là Đấu Sư, có lẽ khoảng Tứ Tinh... Hơn nữa, vì có song thuộc tính, chí ít hắn cũng có sức mạnh của một Bát Tinh Đấu Sư bình thường. Thế nhưng... Chỉ có ngươi mới là Đầu Sư sao?

Cười lạnh một tiếng, Lý Dật đi lên trước một bước, dẫm mạnh chân xuống đất, theo động tác của hắn, đấu khí tử sắc theo lối điện trào ra, giống như nước thủy triều phủ khắp người hắn. Chỉ có điều lần này, bên trong đấu khí tử sắc thấp thoáng còn có thêm màu huyết sắc nhàn nhạt, còn điện quang đã ít đi phần nào!

Sau chốc lát, đấu khí chợt rụt lại, một luồng hung sát khí tức nhàn nhạt lan tràn khắp quảng trường

Đến lúc Lý Dật xuất hiện lại trong mắt của mọi người, đã có thêm một chiếc Sa y Đấu khí từ sắc trên người, trông vô cùng bắt mắt...

Xuy~~

- Tên này... lại cũng là... Sa y Đấu khí...

Không biết là ai đang lắp bắp hét lên, ngay lập tức cả quảng trường ồ lên!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio