Đấu Thần

chương 56: tập kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đả tự: Sided Lovettt

Mạc Nhu Tâm u ám thở dài, đôi mắt xa xăm chậm rãi hướng về thượng vị, nhìn thẳng Mạc Dịch, rồi khẽ cười một tiếng, chỉ nhàn nhạt nói:

- Cha, nếu như người muốn chọn một phu quân cho Tâm nhi, Tâm nhi sao lại không thể đến? Nếu ngay cả chuyện Tâm nhi sau này sẽ gả cho người nào cũng không biết, như vậy có thích hợp chăng?

Mạc Dịch thoáng ngây người, nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc người con gái của mình muốn làm gì. Hắn chỉ xua tay, thị ý thị vệ xông lên lui ra, khẽ trầm giọng nói:

- Tâm Nhi nếu như muốn đến xem thử, vậy thì cũng không sao, người đâu, mang ghế lên!

Thế nhưng Mạc Nhu Tâm lại khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Không cần đâu, cha, ta chỉ là muốn hỏi người... Người lựa chọn phu quân cho Tâm nhi, chính là Lý Dật sao?

Mạc Dịch khẽ nhíu mày:

- Không sai, Lý thiếu gia hùng tài võ lược, lại là Gia chủ đời sau của Lý Gia, trong Vạn Triều Thành này, cũng chỉ có thân phận của hắn mới xứng với ngươi thôi.

- Hùng tài võ lược ư?

Mạc Nhu Tâm chậm rãi xoay đầu, ánh mắt hướng về Lý Dật, cơ hồ muốn khắc sau hình dạng của hắn trong đầu, sau chốc lát mới thấp giọng nói:

- Lý Dật à Lý Dật, không ngờ ngươi còn là hùng tài võ lược nữa... Chẳng trách hôm đó Tâm nhi lại rơi vào trong tay ngươi, mà không còn chút sức lực nào động thủ... Ha ha ha, Lý Dật, ngươi có biết, bắt đầu từ ngày hôm đó, Tâm nhi đã ngày đêm mong nhớ ngươi, nếu không phải cha ngăn cản, Tâm nhi không biết đã bao nhiêu lần muốn đi tìm ngươi lúc đêm khuya thanh vắng, sau đó cầm cái đầu tuấn mĩ của ngươi trong tay...

Giọng nói của Mạc Nhu Tâm nhạt nhẽo sang sảng trong đại sảnh, một câu đầy ám muội được nàng thốt ra, lại khiến người khác có một cảm giác tê dại. Mọi người tuy có biết chút ít về chuyện Lý Dật cưỡng bức Mạc Nhu Tâm, nhưng lúc này nhìn thấy người đương sự mặt đối mặt, từng người cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lý Dật trong lòng đánh trống thình thình, hắn không phải vì sợ, chỉ là trong lòng cười khổ liên hồi, tại sao nữ nhân mà mình gặp ở kiếp này đều biến thái như vậy.

Lý Na Na có thể làm ra chuyện gì đó,vị Mạc Nhu Tâm trước mặt trong lòng đã hận bản thân thấu xương, lại vẫn có thể trầm tĩnh như vậy... Điều này... Điều này con mẹ nó là chuyện gì!

Tính đi tính lại, nữ nhân giống nữ nhân nhất bản thân gặp ở kiếp này, cũng chỉ có Nhược Lâm kia mà thôi. Chỉ là từ sau khi nàng bỏ đi thì chưa từng xuất hiện lại, cũng không biết hiện giờ như thế nào.

Hít vào một hơi thật sâu, Lý Dật mới nở một nụ cười nhè nhẹ, khẽ hỏi:

- Vị tiểu thư này, lúc trước chúng ta đã từng gặp mặt sao? Sao nàng lại nói giống như chúng ta rất quen nhau vậy? Nếu như ta không lầm, ta chưa từng gặp nàng bao giờ.

Mọi người xung quanh suýt chút nữa ngã ngửa ra, có mấy người còn thiếu chút nữa buột miệng chửi.

Chỉ có Nhu Tâm lại không bị lời nói này làm kích nộ, nàng khẽ cúi người xuống, đưa một ngón tay ra nâng cằm của Lý Dật, âm u nói:

- Người ta lại thật sự hi vọng, chưa từng gặp mặt ngươi. Lý Dật à Lý Dật, nếu như hiếm khi được gặp mặt như hôm nay, vậy thì chi bằng... Ngươi chết cùng ta, thế nào?

Lời còn chưa dứt, Mạc Nhu Tâm khẽ hé miệng, chỉ thấy trong chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn ướt át chợt phóng ra đạo ngân quang lao thẳng vào mặt Lý Dật.

Biến cố lần này, trong đại sảnh lại không có người nào có thể kịp phản ứng.

Đúng lúc này, Lý Dật chợt cười lạnh một tiếng, hắn tiện tay vỗ một cái, chiếc đĩa bạc bị rơi trên đất đã nhảy bật lên, chỉ nghe thấy leng keng, hai đạo ngân quang đã bị bắn ra, lần lượt bắn vào tộc nhân Lý Gia ở phía dưới.

Hai tộc nhân ấy mặt đầy kinh ngạc, không kịp thét lên tiếng nào, lớp da của hai người đã biến thành màu đen, chớp mắt đã gục ngay dưới đất, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, hai tộc nhân đã biến thành một vũng máu.

Người xung quanh thầm thở hít một hơi khí lạnh, từng người nhanh chóng thối lui.

Độc dược thật lợi hại!

Ánh mắt của Lý Dật khẽ vụt sáng, đã nhìn thấy hai cây ngân châm cắm xuống đất, lúc này phía trên đã lấp lánh ánh lam.

- Hỗn đản!

Lý Hàn bên cạnh quát lớn một tiếng, đấu khí trong lòng bàn tay bừng lên, một chiêu đánh bổ vào người Mạc Nhu Tâm. Nhưng Mạc Nhu Tâm bất chợt lại lộn về sau một cái, vụt tránh khỏi chiêu thức của Lý Hàn, người nàng bốc cao lên không trung chợt chuyển, tay trái vung ra, lại có thêm một đạo ngân quang bắn vào Lý Dật.

Lý Dật hừ một tiếng, vội nói:

- Bảo vệ Na Na!

Đồng thời hắn tóm lấy chiếc bàn bên cạnh mình đập thẳng về phía trước mặt.

Ầm một tiếng, chiếc bàn đã bị chiếc ngân tiên trong tay Nhu Tâm đánh văng, ngay lập tức gãy làm đôi, đạo ngân quang đó lại chợt phóng đến.

Lý Dật quát lớn một tiếng, đấu khí hắc sắc ở trên ngón tay tràn ra, thuận theo thế bắn của hắn, chỉ nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, ngân châm đang phóng đến đã bị hắn đánh bật văng ra.

Hai chiêu thức của Mạc Nhu Tâm đều không đắc thủ, người nàng vụt chuyển trong không trung, rồi lả lướt đáp đất, khẽ cười một tiếng, nói:

- Quả nhiên có chút bản lĩnh!

Lý Dật trong lòng vừa giận vừa sầu, có bản lĩnh cái con khỉ! Nếu không phải Thiếu gia ta phản ứng nhanh, lúc này đã trở thành vũng máu từ lâu rồi!

Vốn dĩ hắn còn có vài phần áy náy với Mạc Nhu Tâm, nhưng lúc này khi gặp đối phương lại muốn lấy mạng của mình, hơn nữa còn rat ay hiểm độc, hiển nhiên đã bày mưu từ rất lâu. Vì vậy đến lúc này, trong lòng Lý Dật sự áy náy đã mờ nhạt đi, trong mắt hắn hiện ra tia sát khí, đấu khí hắc sắc giữa chỉ chưởng xoáy tít lại, hiển nhiên lúc này hắn đã động sát tâm.

Người xung quanh lúc này mới hồi tỉnh từ cơn chấn động, Mạc Gia đại tiểu thư vừa gặp mặt đã ra tay với Lý Dật, lẽ nào, Mạc Gia đã sớm chuẩn bị sao?

Nếu thật sự là như vậy, hai nhà Lý, Mạc hôm nay, e rằng sẽ không chết không thôi.

Nhất thời, từng trận sát khí đã tràn ngập cả đại sảnh, cho dù những tộc nhân bị thương của Lý Gia, lúc này cũng đã nắm chặt vũ khí bên hông, chỉ đợi Lý Hàn ra lệnh một tiếng, còn thân vệ của Mạc Gia cũng từ từ tản ra, lờ mờ hình thành một trận thế bao vây.

Trong đám người, tất cả mọi người đều hướng mắt về chỗ đó, Mạc Nhu Tâm và Lý Dật vẫn nhạt nhẽo nhìn nhau, trong không khí tựa hồ có những tia lửa va chạm, cơ hồ hai bên lúc nào cũng có thể ra tay vậy.

- Nghe nói Mạc Nhu Tâm tiểu thư sớm đã thăng cấp đấu giả từ nhiều năm rồi, thực lực của nàng ta có lẽ rất mạnh?

- Phí lời, Lý Dật thiếu gia vừa rồi bách bộ hoành hành ngươi không nhìn thấy sao? Một đấu giả, hắn không coi là gì trong mắt.

- Nhưng Lý Dật thiếu gia dù gì cũng đang bị thương, còn thân thủ của Mạc Nhu Tâm tiểu thư lợi hại như vậy, nếu như bọn họ động thủ...

Tộc nhân của Long Gia bắt đầu thì thầm bàn tán, dù gì trước xung đột của hai nhà Lý, Mạc, thì điều mà Long Gia của họ nên làm nhất chính là bàng quang ngồi xem, vì vậy những tộc nhân của Long Gia mới nhẹ nhõm như vậy.

Từ khi nhận ra thân phận của Lý Dật, Long Ngạo Thiên lạnh toát mồ hôi, lúc này lại cơ hồ thở phào một hơi, hắn lại nhìn chăm chăm vào Lý Dật, có lẽ còn căng thẳng hơn bất kỳ người nào.

- Hỗn xược!

Trong sự sửng sốt của mọi người, Mạc Dịch ngồi trên thượng vị đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, chiếc bàn trước mặt hắn đã bị đập nát vụn, nét mặt giận dữ nhìn Mạc Nhu Tâm, gằn giọng nói:

- Tâm nhi! Chuyện gì đây? Ai cho phép ngươi động thủ?

Kỳ thực, người chấn động nhất lúc này chính là Mạc Dịch. Tuy hắn biết người con gái của mình tâm khí cao ngạo, nhưng lại không ngờ, nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện ba tháng trước đến mức ấy, vừa gặp Lý Dật, đã muốn lấy mạng hắn.

Nếu như vừa rồi Lý Dật chết trong lần đánh lén ấy, vậy thì cũng thôi, cùng lắm thì Mạc Gia và Lý Gia sẽ đối địch lại, nhưng lúc này, Lý Dật không bị chút tổn hại nào, Lý Hàn cũng tức giận, tình hình này, Mạc Gia sao có thể chịu được nộ hỏa của Lý Gia?

Lý Dật có thể bách bộ hoành hành, nhất trụ kình thiên, Mạc Dịch dĩ nhiên tin rằng, một mình hắn có thể đối phó với tất cả thân vệ trong đại sảnh của mình. Những thân vệ này khác với những tên phế vật bên ngoài, đều là sức mạnh nòng cốt của Mạc Gia, nếu như có tổn thất, Mạc Gia từ nay e rằng sẽ trở thành thế lực nhị lưu trong Vạn Triều Thành...

Vì vậy, cơn tức giận của Mạc Dịch không phải giả tạo, một mặt bản thân hắn cũng không thể ngờ chuyện lại phát triển đến mức này, mặ khác, hắn cũng muốn dựa vào đây để bày tỏ thái độ không biết gì của mình.

Về phần Lý Hàn và Lý Dật trong lòng nghĩ thế nào, thì đó lại là một việc khác.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của phụ thân, Mạc Nhu Tâm chợt cười nhạt, nụ cười trên mặt nàng lúc này càng thanh cao đến độ cuốn hút, vừa cười, nàng khẽ nói:

- Cha, người đã từng nói qua, nam tử xứng đáng với Tâm nhi, tuyệt đối phải là một tuyệt thế cường giả. Vậy thì một tuyệt thế cường giả, nếu ngay cả Tâm nhi mà cũng đánh không lại, thì sao có thể gọi là cường giả? Nếu như cha muốn chọn Lý Dật làm phu quân của Tâm nhi, vậy thì Tâm nhi không thể không thử một lần, thực lực của hắn mạnh đến mức nào, người nói có đúng không?

Bộ mặt của Mạc Dịch đanh lại, nhất thời không biết nên nói gì. Theo cách nói của Mạc Nhu Tâm, lúc này nàng không phải đang đánh lén Lý Dật, ngược lại đang thăm dò xem hắn có tư cách không.

Nghe vậy, Lý Hàn cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, lời nói của Mạc Nhu Tâm đã tạo một bậc thang đi xuống cho đôi bên, nếu như có lựa chọn, Lý Hàn cũng không muốn lúc này động thủ với Mạc Gia, dù gì phần thắng của Lý Gia cũng không lớn.

Về phần thua thiệt này, ngày sau lấy về cũng không muộn

Chỉ có Lý Dật, sau khi nghe đc những lời này, không nhịn được bật cười ha hả, nói:

- Tốt lắm! vậy thì Mạc Nhu Tâm tiểu thư sau khi thử sức rồi, cảm thấy Lý Dật ta có tư cách làm phu quân của nàng không?

Cảm nhận được sát ý trong ánh mắt nhạt nhẽo của Lý Dật, nụ cười trên mặt Nhu Tâm đanh lại, nhưng nàng vẫn lắc đầu, nói:

- Thắng thua chưa phân, sao có thể phán định tư cách?

- Hay cho câu thắng thua chưa phân!

Lý Dật ngửa mặt cười lớn:

- Vậy thì hôm nay, chúng ta sẽ phân một trận thắng thua nhé! Chỉ có điều Mạc đại tiểu thư à, Lý Dật ta phải nói trước, nếu như ta thua, dĩ nhiên mặc cho nàng chém giết, nhưng nếu nàng bại...

Mạc Nhu Tâm thản nhiên nói:

- Ta bại, ngươi muốn thế nào thì sẽ thế nấy.

Lý Dật nhếch miệng, âm trầm nói:

- Vậy thì mong Mạc đại tiểu thư hãy nhớ lấy lời nói của mình!

Mạc Nhu Tâm cũng không phí lời, tay phải của nàng khẽ vung lên, ngân tiên trong tay đã cuộn thành vòng trong không khí, phát ra một tiếng ‘bốp’.

Theo động tác của nàng, trên ngân tiên phát ra một tiếng bì bộp của lôi điện.

Xung quanh vang lên từng trận kinh ngạc, chắc rằng ai cũng không thể ngờ, thứ mà Mạc Nhu Tâm tu luyện lại là đấu kỹ công pháp Lôi thuộc tính.

Ánh mắt Lý Dật hiện ra một tia kì dị. Hắn cũng đã nghe nói, Đấu kỹ công pháp Lôi thuộc tính cực kỳ quỷ dị, khi giao thủ với người khác, có thêm tác dụng làm tê liệt đối phương, đây cũng được xem như là một loại khó đối phó trong đấu khí.

- Vậy thì Lý Dật thiếu gia, xin mời!

- Mạc Đại tiểu thư, mời!

Hai âm thanh không mang tình cảm đồng thời vang lên, khi những người khác chưa kịp ngăn cản, đấu khí của hai người đã chạm vào nhau.

Mạc Nhu Tâm lui người lại về sau vài bước, nhìn Lý Dật đã bổ đến, khóe miệng nàng hiện ra một nụ cười lãnh lẽo, đồng thời tay phải rung một cái, ngân tiên trong tay giống như một con độc xà phóng tới Lý Dật.

Ngân tiên vút qua không khí, tiếng sấm đì đùng mang theo tia thiểm điện không ngừng lóe ra.

Nhìn ngân tiên lao tới, Lý Dật vươn tay ra bắt lấy, trên năm ngón tay ngay lập tức đã có mấy luồng đấu khí hắc sắt phát ra, giống như là thực thể, một lốc khí đã cuộn ra trong tay của Lý Dật, ngân tiên đang bổ đến khi sắp đánh vào người Lý Dật, đã bị đánh bật sang bên, ầm một tiếng rơi xuống đất, bắn ra những tia điện quang trên nền đất.

Tránh được một đòn tấn công của Mạc Nhu Tâm, Lý Dật đã lui về sau vài bước, tay phải không ngừng run lên. Đấu khí lôi thuộc tính quả nhiên kỳ dị, chỉ khẽ chạm vào, nửa thân người đã tê rần, đây là một chiêu còn phiền phức hơn gặp phải trăm người lúc trước vạn phần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio