() Phong hồi: nguyên văn cả câu là phong hồi lộ chuyển, câu thành ngữ này của Trung Quốc ẩn dụ về những bước ngoặt mới sau thất bại.
Nhiếp Chi Văn ngồi trong phòng tạm giam, mặc dù trước mặt anh ta không có ai nhưng anh ta vẫn ngồi rất ngay ngắn, nhìn qua có vẻ là người được giáo dục tốt.
Bạch Đào đã tới đây một lần và nói muốn anh ta phối hợp điều tra, cô hỏi rất nhiều vấn đề, còn bảo rằng muốn đến nhà anh ta để kiểm tra.
Anh ta mỉm cười đồng ý, rất giống một công dân tốt đang tích cực phối hợp với cảnh sát.
Nhưng trong lòng Nhiếp Chi Văn biết, Bạch Đào đã bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi, nghi ngờ rằng anh ta có liên quan đến cái chết của Cao Ngân Nguyệt.
Chuyện này khiến Nhiếp Chi Văn thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ cô nàng cảnh sát nhìn giống như bình hoa di động này lại không ngốc lắm.
Kể cả thế thì anh ta không nghĩ Bạch Đào có thể tìm được gì, dù sao anh ta cũng làm mấy chuyện này hơn chục năm nay rồi.
Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Nhiếp Chi Văn rơi vào hồi ức.
Hồi học cấp hai, anh ta cũng chỉ là một cậu nhóc bình thường, có điều tính cách hơi kỳ lạ, dáng người vừa nhỏ vừa gầy, các bạn nam học cùng lớp thường đi chơi và đá bóng nhưng lại không thích rủ anh ta, khi đó bố mẹ Nhiếp Chi Văn vẫn còn sống, dù bọn họ thường xuyên đi vắng thì anh ta vẫn còn một người anh trai, cuộc sống cũng không quá khổ sở.
Nhưng nào ngờ lại xảy ra sự cố mang bố mẹ của Nhiếp Chi Văn đi xa, đồng thời còn khiến anh ta phải rời khỏi quê hương.
Mới đầu anh ta cũng cho rằng trăng ở nước ngoài sẽ tròn hơn trong nước, nhưng đi rồi mới biết, sống ở nơi đất khách quê người đâu có dễ dàng.
Bạn cùng lớp ai cũng đều cao lớn và cường tráng hơn Nhiếp Chi Văn, bị người ta bắt nạt mà chẳng thể đánh lại, khi bị họ giẫm nát dưới chân, anh ta đã thề trong lòng rằng nhất định sẽ trả thù.
Không đánh lại người ta thì phải dùng cách khác để ra tay.
Một ngày nọ, Nhiếp Chi Văn tới phòng thí nghiệm của anh trai và lén trộm mấy viên thuốc.
Phòng thí nghiệm ở trường đại học cũng không quá nghiêm ngặt nên anh ta rất dễ dàng thành công.
Vài ngày sau, anh ta mở vỏ con nhộng của viên thuốc ra, đổ hết bột thuốc vào cốc nước của tên bắt nạt mình.
Tất nhiên, một viên thuốc thì không có tác dụng gì, nhưng Nhiếp Chi Văn không vội, ngày này qua ngày khác, anh ta kiên nhẫn làm như vậy một tuần trời, cuối cùng chuyện bất ngờ đã xảy ra vào tiết toán.
Mặt mũi cậu bạn cao m, nặng kg nổi đầy nốt, cậu ta không thở nổi và gần như ngã ngay xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Thầy giáo và các bạn học hoảng sợ, vội vàng đưa cậu ta vào bệnh viện.
Nhiếp Chi Văn không ngờ mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy, hóa ra mấy viên thuốc nhỏ mà lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến thế, có thể giải quyết được con quái vật khổng lồ đó một cách dễ dàng.
Khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó lặng lẽ thức tỉnh trong lòng anh ta.
Lần tiếp theo là ở trường cấp ba, Nhiếp Chi Văn thích một cô gái Tây tóc vàng, mặc dù có rất nhiều người chế nhạo mấy cô gái tóc vàng là bình hoa di động nhưng thành tích học tập của cô gái đó lại khá tốt, đối xử với mọi người cũng thân thiện, còn tham gia đội cổ vũ của trường nên rất được săn đón.
Chỉ tiếc là mắt cô ấy không được tốt, dám từ chối anh ta, còn nói mình đã thích một anh chàng to con.
Khi thấy họ hôn nhau trong trường, Nhiếp Chi Văn ghen tị đến phát điên, thề rằng sẽ chiếm được cô gái đó.
Chẳng bao lâu sau, cơ hội của anh ta đã đến, trong một lần tụ tập, anh ta đưa cho cô gái đó cốc đồ uống có bỏ một viên thuốc nhỏ.
Sau đó, Nhiếp Chi Văn tính toán thời gian, khi gần đến giờ ra về, anh ta đưa cô ấy đến một căn phòng vắng vẻ và đạt được mục đích của mình.
Để kỷ niệm khoảnh khắc “tuyệt vời” ấy của mình, anh ta còn chụp ảnh cô gái đó lại.
Đến khi cô gái đó tìm gặp Nhiếp Chi Văn để tính sổ thì bức ảnh đó đã phát huy tác dụng của mình, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc ở đó.
Thuốc, ảnh, tâm lý học, thôi miên… Nhiếp Chi Văn đã bị cảm giác khống chế mọi thứ mê hoặc.
Mới đầu anh ta còn tìm mục tiêu có thể dễ dàng ra tay nhưng càng về sau lại càng to gan hơn, mỗi lần chinh phục được một mục tiêu, anh ta có cảm giác như sức khống chế của mình tăng thêm một bậc nên sau đó bắt đầu sơ sẩy hơn.
Có một lần suýt xảy ra chuyện, cũng may là công việc làm ăn của anh trai anh ta đã khá khẩm hơn, bồi thường một khoản tiền rất lớn.
Để có thể thoát thân, anh ta đã quay về nước, lại chọn một người dễ ra tay, đó là Khương Tuyết.
Hình như cô gái ấy chưa bao giờ được người đàn ông nào đối xử tốt như vậy, anh ta chỉ tiện đường chở cô gái đó về nhà, khen ngợi vài câu chẳng đâu vào đâu mà cô ấy đã đỏ mặt rồi.
Cạy mở cửa lòng Khương Tuyết giống như đang mở vỏ sò vậy, một khi đã mở ra rồi thì phần bên trong sẽ để mặc anh ta muốn làm gì cũng được.
Chẳng bao lâu sau, Nhiếp Chi Văn đã chán cô gái đó, những cô gái bị chinh phục giống như sách được mua về nhà vậy, tiện tay để lên kệ sách, không cho ai cướp đi nhưng cũng chẳng còn cảm giác mới lạ nữa.
Hơn nữa anh ta mới phát hiện ra mục tiêu thú vị hơn.
Cao Ngân Nguyệt đúng là một cô gái đẹp, anh ta còn thích cô ấy hơn cả mấy cô ả mắt xanh tóc vàng.
Hơn nữa, khi Cao Ngân Nguyệt bị trầm cảm lại càng giống một con búp bê thủy tinh dễ vỡ, vừa xinh đẹp vừa yếu ớt khiến anh ta mê muội.
Sau vài lần trò chuyện, Nhiếp Chi Văn nhanh chóng biết Cao Ngân Nguyệt có một người bạn trai, một khi ai đó có điểm yếu thì rất dễ bị khống chế, Cao Ngân Nguyệt không muốn để bạn trai mình nhìn thấy những video kia nên đành phải thỏa hiệp.
Nhiếp Chi Văn dễ dàng chiếm được thể xác của Cao Ngân Nguyệt nhưng mãi chẳng thể hạ gục được trái tim cô ấy, thậm chí anh ta còn phát hiện ra cô ấy đang dần khỏe lại, muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Điều này khiến Nhiếp Chi Văn rất tức giận, anh ta đã ghìm chặt cổ của Cao Ngân Nguyệt mãi đến khi cô ấy hoảng sợ cầu xin tha thứ mới thôi.
Buổi tối ngày mùng sáu, Cao Ngân Nguyệt đến, hạ thấp mình lấy lòng anh ta, cô ấy còn nói rằng sẽ chia tay bạn trai để ở bên anh ta, chỉ cầu xin Nhiếp Chi Văn đừng tung video ra, nếu không tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại.
Nhiếp Chi Văn đồng ý, rõ ràng anh ta đã đồng ý rồi! Nhưng cô ấy lại muốn điều khác, còn dám ghi âm lúc anh ta vô tình nói ra mật khẩu của video, hòng cướp video đi.
Đây là phản bội! Là sự phản bội không thể tha thứ nổi! Anh ta nổi giận, lại ghìm chặt cổ Cao Ngân Nguyệt, nhưng lần này cô ấy chưa kịp cầu xin tha thứ thì đã chết thật rồi.
Thi thể của Cao Ngân Nguyệt lạnh dần đi, lý trí của anh ta cũng quay về.
Nhiếp Chi Văn nhanh chóng nghĩ cách giải quyết chuyện này, cũng không khó lắm, anh ta đã có một đối tượng thích hợp để đổ tội rồi.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra như anh ta dự đoán, nửa tháng trôi qua, cảnh sát đi khắp nơi để đuổi bắt một người vô tội, anh ta còn không ngờ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy.
Quá đơn giản, sao trên đời này lại có nhiều kẻ ngu xuẩn thế nhỉ?
Nào ngờ, quanh đi quẩn lại, Bạch Đào vẫn đến gặp anh ta.
Nhiếp Chi Văn cũng không biết chỗ nào có sơ hở nên đành phải vá tạm lại.
Dù sao anh ta cũng ghét Khương Tuyết, cứ thế bảo cô ấy giả vờ làm nhân chứng cho mình, cái giá mà anh ta phải trả cũng chỉ là một khoản tiền không lớn lắm mà thôi.
Nhiếp Chi Văn còn nhớ rõ, trước khi nhảy lầu cô ấy đã nói: “Chi Văn, em thật sự rất yêu anh, anh hãy nể tình việc trước giờ em vẫn luôn vì anh mà chăm sóc tốt cho bố mẹ em nhé.”
Anh ta cười nói: “Em khiến anh thỏa mãn thì tất nhiên anh cũng sẽ thỏa mãn em rồi.”
Khương Tuyết nhảy xuống, chứng cứ ngoại phạm của anh ta sẽ chẳng bao giờ bị lật tẩy nữa, hơn nữa, tất cả những người trong nước biết chuyện về anh ta đều chết hết rồi.
Anh ta lại có mục tiêu mới.
Đối với Chung Thái Lam, Nhiếp Chi Văn cũng không thể nói rõ mình thích hay không thích cô.
Nói đúng hơn thì cô là một sự lựa chọn trong khả năng của anh ta, cô xinh hơn Khương Tuyết, dễ khống chế hơn Cao Ngân Nguyệt, mà lại còn ở ngay Tùng Dung, người nhà cô cũng trong tầm mắt anh ta, càng yên tâm hơn.
Nếu như thuận lợi thì cưới cô về cũng chẳng sao, vừa khéo lại có một tấm bia đỡ đạn hoàn hảo.
Nhiếp Chi Văn đã nghĩ ra chuyện này sau khi thấy tên Triệu Trác Việt, gã họ Triệu kia che giấu tốt đấy, anh ta cũng rất sẵn lòng tỏ vẻ khiêm tốn mà học hỏi kinh nghiệm từ người này.
Nhiếp Chi Văn nghĩ đến đó, không khỏi nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài có tiếng của Chung Thái Lam: “Tôi có thể vào thăm anh ấy không? Chỉ nói vài câu thôi được không?”
“Xin lỗi, đây là quy định rồi, cô đi về đi.”
“Vậy bao giờ anh ấy được ra ngoài?”
“Khi nào điều tra xong thì sẽ được thả.”
Nghe vậy, Nhiếp Chi Văn không nhịn được mà mỉm cười, quả nhiên anh ta không nhìn nhầm.
Bất kể Chung Thái Lam đã thật sự động lòng với anh ta hay đang nhớ ơn cứu mạng trước kia thì việc tiếp cận cô cũng là điều đúng đắn.
Mà những chuyện hôm nay anh ta gặp phải vừa đủ để có thể giành được chút thiện cảm từ cô.
Nhiếp Chi Văn không biết rằng Chung Thái Lam cũng chỉ cố ý đứng ngoài cửa nói những câu đó cho anh ta nghe thôi.
Theo lý thuyết, Chu Mạnh Ngôn lấy được hòm rồi thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng chấm dứt, cô không cần phải diễn tiếp nữa, nhưng không hiểu sao mấy tiếng trôi qua cô vẫn cảm thấy rất bất an, giống như sắp có chuyện gì đó sẽ xảy ra vậy, không hề yên tâm chút nào.
Trong vụ án này, cô tin vào trực giác của mình nên thà tốn thêm chút sức để diễn một màn kịch hoàn hảo còn hơn.
Chung Thái Lam là người nghĩ nhiều và lo xa như vậy đấy, không thể sửa nổi tính đó được.
Điện thoại trong túi áo cô rung lên, có một tin nhắn đến.
Chung Thái Lam vào nhà vệ sinh mới mở điện thoại ra, tin nhắn của Chu Mạnh Ngôn rất ngắn gọn: “Trong hòm không có video.”
Rõ ràng đây là một tin xấu, nhưng cô lại thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác như chiếc giày thứ hai vừa rơi xuống đất vậy, cô nghĩ một lúc rất lâu mới trả lời anh: “Nó đang rất gần anh.”
Chu Mạnh Ngôn ngồi trong sân nhà Uông Lệnh Phi, ngẩn ra, nhìn về phía bầu trời đầy sao bên trên, một lúc lâu sau anh mới hỏi với vẻ chua xót: “Liệu có phải là chúng ta đã nhầm rồi không? Tất cả đều sai sao?”
Anh không muốn thừa nhận rằng mình đã nghĩ sai, nhưng sự thật là vậy, bên trong hòm khóa kia không có video mà bản thân cho rằng sẽ có.
Chu Mạnh Ngôn đã mắc sai lầm, vốn dĩ anh còn thề thốt và bảo đảm như thật, bây giờ nhìn lại chẳng khác nào trò hề.
Hay là ngay từ đầu anh đã sai? Chẳng có chứng cứ gì nào nghi ngờ Nhiếp Chi Văn cả, trực giác của anh có đáng tin không? Mà điều buồn cười là trước kia anh nói mình không muốn làm nhân vật trong truyện, nhưng đồng thời lại tự coi mình là nam chính, anh thật sự cho rằng mình sẽ ngầu lòi giống nhân vật chính trong phim, chắc chắn sẽ bắt được hung thủ.
Ai cho anh khuôn mặt đó vậy? Ai cho anh sự tự tin ấy? Thật quá ngu xuẩn.
Đúng lúc Chu Mạnh Ngôn còn đang không biết phải giải quyết mọi chuyện thế nào thì Chung Thái Lam gọi tới, anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
Cô hỏi: “Bạch Đào có ở cạnh anh không?”
“Không, cô ấy đang ở nhà Nhiếp Chi Văn.” Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu lên, đặt điện thoại bên tai, nhỏ giọng nói: “Thái Lam… tôi đoán sai rồi, tôi đã thấy một chiếc hộp nhạc, chính là hộp nhạc mà Ngân Nguyêt tìm kiếm, nó là một cái hòm có mật khẩu, tôi cứ đinh ninh video sẽ ở trong đó.”
Chung Thái Lam nói: “Điều này không trách anh được.”
“Sao lại không trách tôi chứ, tất cả là do tôi quá tự tin.” Chu Mạnh Ngôn thấp giọng đáp.
Chung Thái Lam cất lời: “Trước khi anh nhắn tin cho tôi, tôi vẫn luôn cảm thấy lo lắng, bây giờ thì yên tâm hơn hẳn.
Tin tôi đi, anh chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi không còn chút lòng tin nào nữa rồi.”
“Tôi có.” Cô nói, “Anh nghe lời tôi, bây giờ đến nhà Nhiếp Chi Văn để gặp Bạch Đào đi, hai người cùng tìm chắc chắn sẽ tìm thấy.”
Chu Mạnh Ngôn cười khổ: “Tại sao? Vì cô ấy là nữ chính còn tôi là nam chính à?”
“… Hóa ra là anh đã biết.” Chung Thái Lam cảm thấy miệng mình đắng chát, “Vậy cũng tốt, tôi nói thẳng nhé, dù bây giờ anh có thế nào thì cái chết của Cao Ngân Nguyệt cũng là mở đầu, tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng của cách mở đầu ấy, truyện đến đoạn cao trào rồi, nếu nam nữ chính không về bên nhau thì độc giả sẽ không hài lòng.”
Có vẻ Chu Mạnh Ngôn đã bị thuyết phục bởi những gì cô nói: “Ý cô là…”
“Lúc nào cũng vậy, khổ trước sướng sau, phong hồi lộ chuyển, nghe lời tôi đi, bay giờ anh đến chỗ Bạch Đào, chắc chắn sẽ tìm được.” Chung Thái Lam khẽ nói: “Lần cuối cùng đấy, anh nghe lời tôi thêm một lần nữa đi, được không?”
Chu Mạnh Ngôn nuốt nước bọt: “Được.”
“Ngoan, tôi chờ tin tốt của anh.”