() Lộ chuyển: nguyên văn cả câu là phong hồi lộ chuyển, câu thành ngữ này của Trung Quốc ẩn dụ về những bước ngoặt mới sau thất bại.
Khi Chu Mạnh Ngôn đến nhà Nhiếp Chi Văn thì những người khác đã rời đi, chỉ còn lại mỗi Bạch Đào đứng trong phòng sách suy ngẫm về cuộc đời, cô không đợi anh lên tiếng mà nói trước: “Tôi nghĩ thứ đó vẫn còn ở đây.”
“Tại sao?” Giọng điệu của Chu Mạnh Ngôn khá phức tạp, chẳng lẽ quán tính của nội dung cốt truyện lại lớn đến thế ư?
“Tôi nghĩ anh đoán đúng, dù thế nào thì anh ta cũng phải kiểm tra xem thứ đó có còn hay không.” Bạch Đào phân tích: “Tôi hỏi rồi, anh ta và cô bạn gái kia mới quen nhau, chắc anh ta cũng không tin cô ấy lắm, nhưng sau khi đến bệnh viện thì hai người họ vẫn luôn đi với nhau, anh ta không có cơ hội để cầm theo người, vậy nên chắc chắn nó vẫn còn trong nhà.”
Chu Mạnh Ngôn thở dài, lẩm bẩm: “Tôi cũng nghĩ như vậy từ trước rồi, anh ta thấy Ngân Nguyệt cầm Son Môi Tỏ Tình đến, hẳn cũng đoán được chỗ giấu đồ bị lộ.
Nhiếp Chi Văn chú ý tới thứ đó như vậy, chắc chắn đã giấu nó ở chỗ khác… tôi nên sớm nghĩ đến điều này.”
Chỉ tiếc rằng khi Chu Mạnh Ngôn phát hiện ra chiếc hòm có mật mã thì tất cả các manh mối đều có vẻ đúng nên anh lại không nghĩ đến chuyện kia nữa.
Bạch Đào nhìn anh, “Nghe có vẻ như anh đang rất chán nản.
Làm gì có ai hoàn hảo đâu, anh làm như mình là Gia Cát Lượng, tính đâu trúng đấy không bằng.”
Chu Mạnh Ngôn cười khổ: “Tôi sẽ coi đây là lời an ủi của cô.”
“Tôi không an ủi anh.” Bạch Đào nghiêm túc: “Tôi nói thế là để anh mau động não, nếu không ở trong hòm khóa thì thứ đó sẽ ở đâu?”
Lúc này Chu Mạnh Ngôn cũng chẳng nghĩ được gì: “Cô nghĩ sao?”
Bạch Đào nói: “Mỗi người có một định nghĩa riêng về sự an toàn, có người cảm thấy két sắt an toàn, có người lại cảm thấy ngân hàng an toàn, nhưng theo tôi thấy, có vẻ Nhiếp Chi Văn không tin người khác lắm nên vùng an toàn của anh ta nhất định sẽ ngay bên mình.”
Chu Mạnh Ngôn tập trung suy nghĩ, bắt nhịp với cô: “Nếu càng giấu ở những chỗ kín thì khả năng bị phát hiện sẽ càng cao, thường thì mọi người không bao giờ chú ý đến những thứ ngay trước mặt mình.”
Thật ra hộp nhạc đã được bày ngay trước mặt tất cả mọi người, nhưng liệu có mấy người nghe tiếng nhạc và thấy bức tượng các cô gái đang khiêu vũ xong thì lại nghĩ thứ đó không chỉ là một hộp nhạc đơn thuần chứ?
Chu Mạnh Ngôn cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó: “Lúc tỉnh lại, điều đầu tiên anh ta làm chắc chắn sẽ là kiểm tra xem video còn đó hay không chứ không phải là giấu thuốc, nếu anh ta đến giá sách để giấu hộp thuốc vào hòm khóa thì khoảng thời gian kiểm tra video nhất định sẽ sớm hơn.”
Mới đầu Bạch Đào còn thấy hơi lạ nhưng cô cũng nhanh chóng hiểu ra, chắc là Chu Mạnh Ngôn chỉ giả vờ bỏ đi, nhưng thật ra vẫn luôn trốn trong phòng nên mới có thể thấy được hành động của Nhiếp Chi Văn.
“Vậy chắc chắn thứ đó vẫn còn trong phòng sách, ngay trước mặt chúng ta.”
Sau một trận đánh nhau kịch liệt, phòng sách trông đáng thương như một bãi chiến trường vậy, Bạch Đào xắn tay áo: “Dù sao cũng có mấy thứ này thôi, mặc dù nó có nhỏ như con chip thì tôi cũng không tin là không tìm ra nổi, trước kia tôi là người đã vượt qua tất cả các cửa ải trốn khỏi phòng kín đấy.”
Chu Mạnh Ngôn bật cười trước sự lạc quan của Bạch Đào, anh tránh sang một bên, để yên cho cô kiểm tra các ngóc ngách bên cạnh.
Bạch Đào rất cẩn thận, cô mở từng trang sách ra, cẩn thận sờ mó mọi góc khuất ở giá sách rồi nói với anh: “Để tôi nói cho anh nghe nhé, trước kia tôi toàn giấu tiền mừng tuổi kiểu này đấy, dán sát vào phía dưới giá sách, bình thường thì chẳng ai thấy đâu, nhưng có mấy lần tôi vẫn bị ông ngoại phát hiện, ông nói chỗ đó quá ít bụi, vừa nhìn đã biết là tôi từng sờ vào…”
Nhưng có vẻ như tư duy của Nhiếp Chi Văn và Bạch Đào không giống nhau lắm, phần dưới các ngăn trên giá sách của anh ta rất sạch sẽ, chẳng có gì cả.
Bạch Đào vô cùng thất vọng.
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười, lơ đãng nhìn về phía mấy vũ công anh đã đặt sang một bên lúc nãy, khi đó anh chỉ cầm hộp nhạc đi, còn mấy bức tượng bên trên thì tiện tay đặt ở chỗ khác.
Vốn dĩ Chu Mạnh Ngôn không để ý lắm, có điều anh lại đột nhiên nhíu mày… Hình như trước kia Cao Ngân Nguyệt đã từng nói rằng đây là ba nữ thần.
Anh đi đến, cầm ba bức tượng nhỏ bằng ba đầu ngón tay kia lên và cẩn thận quan sát: Trên tay một cô gái có con chim kền kền đang đậu, bên cạnh cô gái thứ hai thì có một con khổng tước, cô gái còn lại đang giẫm lên vỏ sò.
Bạch Đào để ý đến động tác của anh: “Đây chẳng phải là Athena, Hera và Aphrodite sao… Ồ, quả táo vàng.”
Cô vừa dứt lời, Chu Mạnh Ngôn chợt nhớ đến một thần thoại Hy Lạp rất nổi tiếng: Ba nữ thần đã từng tranh nhau một quả táo vàng, nhưng mà… quả táo vàng đâu rồi?
Chu Mạnh Ngôn còn cẩn thận lấy ảnh chụp trước kia dùng để điều tra ra đối chiếu, đúng vậy, trên hộp nhạc không có quả táo vàng.
Hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn xuống mô hình vườn địa đàng bên cạnh, đây là một tác phẩm bằng nhựa được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ.
Bạch Đào đưa tay sờ thử thì phát hiện ra cây táo được cố định vào phần bệ, còn Adam, Eva và con rắn có thể di chuyển được, Bạch Đào thử chạm vào mấy quả táo bên dưới, quả thứ nhất cố định, quả thứ hai cũng vậy, quả thứ ba… Cô thử cầm quả táo nhỏ bằng móng tay lên rồi miết thử, lớp sơn màu đỏ bị lau đi, để lộ màu vàng rực rỡ bên trong.
“Wow, giấu cẩn thận như vậy, anh đoán xem trong này sẽ là gì?” Bạch Đào mừng như điên, nhanh chóng lau phần thuốc màu bên ngoài đi, chẳng mấy chốc mà phát hiện ra một lỗ nhỏ đã bị che đi.
Cô cạy phần nắp đậy ấy ra, lấy được con chip bên trong…
Bạch Đào rùng mình: “Mẹ nó, nếu thằng cha này không phải hung thủ thì chắc chắn là gián điệp được cài vào nước mình!”
Sau một lần thất vọng, bây giờ Chu Mạnh Ngôn đã tỉnh táo hơn rất nhiều: “Kiểm tra thử xem.”
“Tôi có đầu đọc thẻ.” Bạch Đào đút chip vào đầu đọc thẻ của mình, ở đây không có máy tính nên cô cứ thế kết nối với điện thoại.
Trong thẻ có các video được sắp xếp theo trình tự thời gian.
Bạch Đào muốn mở ra xem thì lại bị Chu Mạnh Ngôn túm lấy tay: “Cảnh sát Bạch… tôi có thể xem thử không? Cô sao chép thêm một bản đi, tôi muốn xem một mình trước.”
Vốn dĩ Bạch Đào còn định từ chối, nhưng nghe thấy câu sau của anh thì cô lại không đành lòng, nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Cái này không thể đưa cho anh được, anh lấy điện thoại ra đi, tôi gửi qua bluetooth cho anh.”
“Cảm ơn.” Anh thấp giọng nói.
Tốc độ gửi dữ liệu chậm như một con ốc sên đang bò vậy, nhưng Chu Mạnh Ngôn lại cảm thấy chẳng mấy chốc đã xong rồi, Bạch Đào đưa điệu thoại cho anh: “Anh cầm đi… Hãy nén bi thương.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng nhận điện thoại, đeo tai nghe lên rồi đứng tránh sang một bên, nhưng mãi vẫn không thể ấn được nút xem.
Chỉ còn % nữa là đến với sự thật nhưng anh lại không dám xem.
Chu Mạnh Ngôn cũng không rõ mình đang sợ điều gì, sợ rằng công sức của mình đổ sông đổ bể, chỉ đang mừng hụt mà thôi.
Hay là anh sợ trong này có cảnh cô ấy chết, anh sợ mình sẽ tận mắt thấy cô ấy chết thế nào ư? Cũng có thể là cả hai.
Anh bối rối như vậy khoảng vài phút rồi mới tỉnh táo lại.
Không, dù trong này có gì đi chăng nữa thì anh cũng phải xem một lượt, nếu có thể tìm được hung thủ, hoàn thành tâm nguyện của cô ấy thì tốt.
Còn nếu không phải, Chu Mạnh Ngôn cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa, bây giờ không phải là lúc để xúc động.
Chu Mạnh Ngôn hít một hơi thật sâu rồi mở video.
Mở đầu là cảnh Nhiếp Chi Văn ôm Cao Ngân Nguyệt đi vào phòng ngủ, có vẻ như khi đó Cao Ngân Nguyệt không còn tỉnh táo nữa, còn đang nhỏ giọng rên rỉ gì đó, Nhiếp Chi Văn đặt cô ấy lên giường thì giọng cô ấy mới trở nên rõ ràng hơn.
Cao Ngân Nguyệt đang gọi tên Chu Mạnh Ngôn, vừa giãy giụa vì khó chịu vừa gọi tên anh.
Cảnh này quá quen thuộc, Chu Mạnh Ngôn lập tức ngẩn ra.
Ngay sau đó, Nhiếp Chi Văn lại quỳ một chân xuống giường, cởi đồ của Cao Ngân Nguyệt ra, hôn lên môi và mặt của cô ấy.
Có vẻ Cao Ngân Nguyệt đã tỉnh táo hơn một chút, cô ấy hoang mang mở mắt ra: “Mạnh Ngôn…”
Nhưng người trước mặt cô ấy lại không phải Chu Mạnh Ngôn, Cao Ngân Nguyệt vừa định hét lên thì đã bị Nhiếp Chi Văn che miệng lại, cô ấy bắt đầu giãy giụa, những lúc tránh được anh ta, cô ấy nói: “Thả tôi ra” và “Tôi không muốn”.
Nhưng tất nhiên Nhiếp Chi Văn không chịu thả ra rồi, anh ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhanh chóng lấy một lọ phun sương xịt vào mũi cô ấy, chẳng bao lâu sau Cao Ngân Nguyệt đã ngất đi.
Chuyện sau đó cũng không cần phải miêu tả làm gì, Chu Mạnh Ngôn không thể xem nổi nữa, vội tua qua đoạn đó.
Cuối video, Cao Ngân Nguyệt tỉnh lại, tức giận chất vấn: “Nhiếp Chi Văn! Sao anh có thể làm loại chuyện không bằng cầm thú như vậy chứ?”
“Cô van xin tôi còn gì?” Nhiếp Chi Văn nhếch mép: “Cô Cao, chính cô đã tự nói rằng cảm thấy gần đây mình không còn cảm giác gì trong chuyện chăn gối, rồi hỏi tôi phải làm thế nào để chung sống với bạn trai mà?”
Cao Ngân Nguyệt tức muốn nổ phổi: “Sau đó anh cho tôi uống loại thuốc kia ư?”
“Tôi làm vậy là tốt cho cô thôi, thuốc chữa bệnh trầm cảm sẽ khiến người ta giảm bớt ham muốn tình dục, dù có chữa trị về mặt tâm lý cũng chẳng ăn thua, nhưng nếu tôi cho cô uống thuốc thì mọi chuyện sẽ khác, sao hả? Hiệu quả tốt đấy chứ.” Anh ta cười dịu dàng.
Cao Ngân Nguyệt tức run người, cô ấy cầm điện thoại lên: “Anh không sợ tôi báo cảnh sát à?”
“Cô báo đi.” Nhiếp Chi Văn nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi sẽ cho bạn trai cô xem cảnh vừa nãy.”
Cao Ngân Nguyệt đứng hình, nhìn anh ta với vẻ không thể tin nổi: “Anh, anh quay video ư?”
“Nếu cô chịu nghe lời thì tôi đảm bảo sẽ chẳng có ai xem được nó.” Anh ta cười nói: “Còn nếu cô không nghe lời thì tôi cũng không ngại tung lên mạng cho mọi người cùng xem đâu.”
Câu nói này khiến Cao Ngân Nguyệt lạnh người, một khi loại video nhạy cảm này bị lộ ra ngoài thì sao còn giữ nổi sự nghiệp, tương lai và người yêu mình chứ?
Cô ấy lập tức bật khóc.
Hết video.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn vẫn chưa thể hoàn hồn.
Vậy đây chắc là bản gốc của đoạn ghi âm kia rồi, nhưng anh không thể ngờ được mọi chuyện lại thế này.
Sao cô ấy lại ngốc vậy chứ?
Nếu Cao Ngân Nguyệt nói cho anh biết từ đầu, hai người cùng nhau nghĩ cách thì kiểu gì chẳng giải quyết được.
Sao lại ngốc thế chứ? Sống mũi và mắt anh cay xè, anh nghĩ thầm: Vì cái này mà phải đánh đổi cả tính mạng mình, không đáng chút nào, Ngân Nguyệt à, không đáng.
Những chuyện cũ cứ thế hiện ra trước mặt anh như thước phim quay chậm, bây giờ là rạng sáng ngày mùng tháng , tròn một tháng kể từ ngày xảy ra vụ án.
Trong ba mươi ngày ngắn ngủi này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, Cao Ngân Nguyệt đột nhiên qua đời, Chu Mạnh Ngôn còn đang đau lòng thì lại trở thành nghi phạm, sau khi bị đuổi bắt thì gặp Chung Thái Lam, phát hiện ra một loạt chuyện ngoài sức tưởng tượng… Có quá nhiều chuyện xảy ra, anh mải điều tra về hung thủ nên có nhiều điều chưa kịp nghĩ, nhiều kiểu tình cảm chưa phản ứng kịp.
Anh luôn cảm thấy rất thiếu chân thực, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh về người khác vậy.
Mãi đến bây giờ, khi một lần nữa thấy Cao Ngân Nguyệt, thấy cô đã giãy giụa như thế nào, đi từng bước đến cái chết ra sao thì anh mới giật mình nhận ra: À, hóa ra Ngân Nguyệt chết rồi.
Từ nay về sau cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Chu Mạnh Ngôn nữa, sẽ không cười, không tức giận… cô ấy đã biến thành một thi thể lạnh ngắt, nếu anh muốn thấy Cao Ngân Nguyệt thì chỉ có thể nhìn vào vài ba hình ảnh này để nhớ lại bóng hồng ngày xưa mà thôi.
Cuối cùng anh cũng ý thức được rằng cô ấy đã chết, đồng thời chấp nhận điều đó.
Chu Mạnh Ngôn che mặt, lòng bàn tay ướt sũng, hóa ra anh đã khóc từ bao giờ.