Điều đau đớn nhất của một con người là chính mắt nhìn người mà mình yêu thương chết đi mà không thể làm được gì cả
Quang chính là muốn Vũ trải qua những thứ cảm xúc chết tiệt đó.
Cảm giác chỉ còn lại một mình mình ở thế gian với tội lỗi chất đống.
Nhìn tấm ảnh cô gái xinh đẹp trong tay Quang bất giác thương tiếc. Đừng có trách anh vô tình mà hãy tự trách mình yêu thương nhầm người.
Quang đã vạch rõ kế hoạch hoàn hảo tặng món quà đặc biệt cho em gái bé bỏng của mình
Tôi nằm nghiêng đưa tay miết đôi mày đậm của Vũ... dạo này cái con người kia lười biếng không thể tưởng tượng được. Ăn uống xong cái là nằm ườn ra ngủ lướng không thì cùng ba Thượng chơi cờ vây
Không lại chém gió với Thomas kể xấu tôi chứ
-Ngủ đi yêu, còn sớm mà
Mắt nhắm tịt,đầu rúc vào cổ tôi làm nũng. yêu không chịu được ý
-Sáng bảnh mắt rồi ông ạ.
-Thôi một chút nữa thôi mà
Mè nheo một lúc thì cũng bị tôi dựng dậy mà thôi. Nhìn cái mặt ông ấy buồn cười lắm
-Em tới chỗ chị Cẩm Tú một chút nhé
-Anh đưa em đi
-Thôi nào Yêu em có phải con nít lên nữa đâu
Tôi ôm lấy Vũ, dạo gần đây cái con người này có chút nhạy cảm. Hơi đi xa một chút là anh đòi đi cùng
Mấy lần tôi định hỏi anh là có chuyện gì nhưng lại thôi.
-Ngoan nào. Đi một mình không tốt, rât nguy hiểm em lại giống Cẩm Tú như vậy. Thương trường khốc liệt người ta rất rất dễ làm hại nhau
Vậy đấy Vũ luôn có những lý do mà tôi không thể từ chối được
Lưu luyến mãi mới để tôi tới chỗ Cẩm Tú
Đời con người tìm được người trân trọng mình thật đáng quý biết bao
Dù tính toán như thế nào cử bao nhiêu người đi bảo vệ thì kẽ hở vẫn còn
Đời này điều gì đến sẽ đến
Sau cú chụp thuốc mê
Tôi miên man một hồi rồi mới tỉnh hẳn
Người đàn ông quay lưng lại với tôi đang phì phèo điếu thuốc, khói mờ ảo ảo như chính anh ta
Tôi thấy hình của cô gái lồng trong khung kính cẩn thận
-Tỉnh rồi à? Chào cô tôi là Quang. Bạn cũ của Hàn Vũ
Tôi không đáp. Điều gì đó khiến tôi thương hại con người trước mặt mình hơn là sợ hãi vì bản thân đang bị trói chặt trên cây cột lơ lửng
Quang kể cho tôi nghe chuyện tình bi đát của anh ta, kẻ về đứa em gái đáng thương và câu chuyện đời buồn rượi của anh ta
Tôi để mặc gió thổi lạnh qua đôi vai run
Đầu mung lung suy nghĩ
Phải rồi...
Chẳng ai yêu mãi được một người, quan trọng là ai sẽ vì mình mà ở lại mà thôi. Đến một độ tuổi nào đó nhất định trong cuộc đời, chúng ta sẽ tự hiểu được rằng tình yêu vĩnh cửu là thứ không hề tồn tại trên đời này.
Dù có sâu đậm bao nhiêu, có khó khăn thế nào thì tình yêu rồi cũng phải phai nhạt theo thời gian. Vì bản thân tình yêu vốn dĩ bắt nguồn từ cảm xúc, mà cảm xúc ở thời đại nào cũng chỉ mang tính thời điểm cho nên lẽ dĩ nhiên mà tình yêu cũng chỉ có thế tồn tại ở một khoảng thời gian nhất định như vậy. Đến hòn đá còn có thể mòn, huống gì là lòng người dành cho nhau.
Việc ai đó bỗng nhiên không còn yêu mình nhiều nữa, thực ra không hề đáng trách như chúng ta vẫn tưởng. Vấn đề là ở chỗ, khi người ta rất khó khăn mới có thể sở hữu được một món đồ đẹp, thì dù sau này họ có rất nhiều món đồ mới mẻ và hiện đại hơn, họ vẫn sẽ giữ lại món đồ cũ đó bên mình như một kỷ niệm quý giá trong cuộc đời. Tình yêu cũng thế, vấn đề không phải yêu nhiều hay ít, lâu hay dài mà quan trọng là đối phương có thật sự xem trọng những khoảnh khắc và tình cảm lúc bên mình hay không. Giống như người ta vẫn hay nói rằng hết tình thì còn nghĩa.
Một mối quan hệ yêu đương chấm dứt, nhưng ở đó vẫn còn đọng lại biết bao nhiêu tình cảm và sự hy sinh mà đối phương dành cho mình thì hẳn nhiên người biết xem trọng tình nghĩa sẽ chẳng thể nào mà dễ dàng ra đi được.
Cho nên, tuy là chuyện ai đó bỗng nhiên không yêu mình nhiều nữa không đáng trách. Nhưng chuyện họ nhẫn tâm rời bỏ mình thì lại đáng trách vô cùng. Đó là khi họ chẳng màng đến những thứ mình đã dành cho họ, chẳng màng đến những ngày mình bên họ vượt qua mọi gian khó. Tất cả với họ đều chỉ nhẹ như gió, còn đối với mình mà nói thì lại đặt nặng quá ở trong lòng.
Nhưng trên đời này vốn tồn tại những chuyện không thể thoả hiệp như vậy, chúng ta chẳng có cách nào khác ngoài việc thở dài cho qua. Những người đã xa, ta chẳng thế cứ mãi trách cứ họ bởi dù sao thì những người sắp và đang đến nhất định họ sẽ cùng bù đắp lại những khoảng trống đó trong lòng ta. Kiên tâm và bình dị, yêu thương và ở lại bên ta cho đến cuối cùng. Cho dù có thể họ chẳng yêu ta nhất, cũng có thể không phải người ta thương nhất trên đời này....
Cuộc đời anh ta thật đáng buồn khi chỉ sống cho những thứ không thuộc về bản thân. Ngốc nghếch cho rằng mình luôn đúng
Tôi thật quý trọng những thứ có bên mình... quý trọng Vũ...dù hôm nay có ra sao đi chăng nữa
-Cô thấy thế nào?
Quang đột ngột hỏi
Tôi cười đáp anh ta
-Vậy anh nghĩ tôi sẽ không dám khi em gái anh dám hy sinh à? Tôi dám làm đấy anh zai ạ!