"Những đêm không ngủ được, nằm nghĩ về những chuyện đã qua, những người đã gặp, tôi chợt nhận ra rằng: Có rất nhiều người đã từng thân thiết, từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng, thậm chí coi nhau như người thương thực sự.
Nhưng chỉ bẵng đi một thời gian, họ bỗng trở nên xa lạ mà chẳng cần bất kỳ một lí do nào cả. Tôi gọi đó là "người đi ngang đời nhau".
Đến bất chợt, dừng lại đôi phút, rồi ra đi cũng như cách mà họ đã đến, không để lại một lời nói hay một vết tích.
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có đôi lần gặp những người như vậy, nhưng có lẽ, ta sẽ chẳng thể trách móc họ được.
Bởi chính ta cũng đang là người đi ngang cuộc đời của một ai đó ngoài kia..."
Tôi đã nghĩ như vậy khi những hình ảnh mập mờ bủa vây tâm trí của bản thân
Trong giấc mơ của mình tôi luôn nhìn thấy một người đàn ông vừa khóc vừa gọi tên mình rất thảm thiết
Người đó là ai?
Tôi thật sự rất muốn biết
Linh cảm mách bảo tôi rằng đó không phải Khiêm - người đàn ông luôn ở cạnh tôi những ngày qua
Tôi không có chút ấn tượng nào với Khiêm cả, một chút cảm giác cũng không có
Anh trong đầu tôi như tờ giấy trắng
Tôi chỉ biết mình là Mi, vợ sắp cưới của anh. Và tôi mất trí nhớ do va đập mạnh khi sảy chân ngã xuống vịnh biển khi chúng tôi đang đi nghỉ mát tại pháp
Tất nhiên thì mọi thứ tôi biết toàn bộ đều do Khiêm kể
-Em nghĩ gì vậy? Có mệt không?
Khiêm nắm tay tôi hỏi, tôi cau mày rụt tay lại rồi đáp tôi không sao cả
Đôi lúc tôi cũng không hiểu sao mình lại như vậy
Cơ thể tôi theo một phản xạ nhất định nào đó mà cương quyết sinh ra cảm giác bài trừ Khiêm
Tôi chỉ biết như vậy là không đúng
Khiêm nhìn cử chỉ của cô gái mà cười trừ... cô gái này đã yêu người kia bao nhiêu để đến khi không còn nhớ gì nữa vẫn sinh ra cảm giác bài trừ người đàn ông khác
Khuya, trong phòng của mình Khiêm nhìn ngắm chiếc hộp nhỏ
Chiếc hộp trong túi áo của anh. Nó chứa sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn cưới vô cùng xinh đẹp và tinh xảo
Khiêm miết nhẹ dòng chữ uốn lượn khắc tỉ mỉ trên chiếc nhẫn của cô gái ấy - cô gái anh yêu thích từ lần đầu tiên
Chiếc nhẫn trên tay lấp lánh khắc dòng chứ Yêu Em Ái Linh
Anh thật muốn trôn vùi cái tên này
Ngày anh cứu cô thoát khỏi cái chết cũng là ngày cái tên Ái Linh của cô biến mất khỏi thế giới này
★★★
Cuối tuần tôi được dịp ra ngoài thăm thú, vẻ đẹp không bó buộc thật bất ngờ. Tôi yêu cái tự do này hơn bức tưlàng trong phòng kia
Tôi yêu thích không khi này.... thật thoải mái
-Minh Mi, lại đây
Khiêm gọi tôi. Giọng anh ấm như nắng chiều trên biển
Tôi mỉm cười
Với kí ức của quá khứ tôi muốn tìm và người đàn ông xuất hiện mỗi đêm trong giấc mơ của tôi thì Khiêm vẫn chưa thể lấp đầy chỗ trống đó
Tôi cảm động bởi tấm lòng của anh ta
Tôi thấy mình mắc nợ anh ta hơn là cảm thấy hạnh phúc
Trái tim tôi luôn hướng về một người khác
Dù tôi không biết là ai....
Dù tôi không nhớ rõ điều gì....
Dù người đó có thể đã quên đi tôi nhưng tôi thì vẫn không thể quên đi tất cả...
Sự ám ảnh về người đó vốn không xóa nhòa được
Vả mọi sự là do ý muốn của đấng trên cao đã an bài sẵn
Tôi muốn tìm ra sự thật
Tôi là ai?
Tôi thực sự là ai?