Đế Cuồng

không chịu nổi một kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Tin Tưởng Ta Ta Sẽ Không Làm Các Ngươi Thất Vọng!

- Ta còn sống…

Độc Cô Minh khẽ thì thào.

- Tam niên, là tam niên trôi qua trong chớp mắt hay vạn cổ trôi qua trong chớp mắt…?

Trên thực tế hắn đã sớm lấy lại được ý thức khi phục dụng viên Bổ Khuyết đan thứ ba.

Thính giác, khứu giác, cũng dần trở lại từ lúc đó nhưng toàn thân thì vẫn bất động chẳng thể mảy may nhúc nhích.

Hắn cứ rơi vào trạng thái người thực vật như thế suốt ba năm ròng rã, dù vậy tất cả cuộc nói chuyện giữa Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu hắn đều nghe được.

Hắn thậm chí còn cảm nhận được tình yêu mà Dược Thiên Sầu dành cho Lãnh Oán, cả hận ý gã ta dành cho mình hắn cũng nhận biết rõ ràng, riêng Đạp Nguyệt Ô Truy thì là hoài niệm và chờ đợi.

Đối với những vấn đề này hắn giống như một kẻ qua đường xa lạ nhìn chuyện hỷ nộ ái ố thế gian bằng ánh mắt bàng quan, nghe đủ rồi, nhìn đủ rồi chỉ có thể lặng lẽ mỉm cười rồi quay đầu bỏ đi.

Ba năm chìm trong tịch mịch, đôi mắt bị hắc ám che phủ, toàn thân bất động, hắn trong lúc rảnh rỗi từng suy nghĩ về quãng đường mình đã trải qua kể từ khi đến thế giới này.

Và tất nhiên, không thể thiếu hoài niệm về địa cầu quê hương của hắn.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, móc nối vô số sự việc tưởng chừng không liên quan lại với nhau, cả những ảo ảnh thoáng qua thường gặp phải khi sinh tử lâm đầu.

Sau đó hắn chợt phát hiện ra chúng giống như những mảnh ghép của một bức tranh rộng lớn nào đó, hắn bất quá cũng chỉ là một nét bút trong bức tranh đồ sộ này, nếu có khác biệt thì chỉ là đậm hơn nét bút họa cuộc đời những kẻ khác một chút mà thôi.

Ai là họa sĩ?

Ai là người cầm bút?

Ai là nét vẽ trên tranh?

Có ẩn tình gì phía sau?

Độc Cô Minh nghĩ tới Cố Lý, sau đó cảm thấy thật tức cười.

Bản thân mình vậy mà lại ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra thân phận thật sự của y.

Y ngoài chủ công Hắc Thủ, kẻ đến từ thế giới bên ngoài Di địa ra thì còn có thể là ai?

Đó là kẻ trong lời nói của Tây Tử Phượng đã dùng trí tuệ bản thân bày binh bố trận, tạo ra Tru Hùng trận giết chết bảy trăm chí tôn thiên kiêu mạnh nhất gây kinh động thiên hạ.

Y đảo lộn hoàng tộc, khiến máu chảy thành sông, đế tinh hoán vị.

Lại khiến chúng thần tử chia làm hai phe chém giết long trời lở đất để mở đường máu cho y thoát thân.

Trước khi đi y còn gan to lớn mật hơn, dám bày kế chiếm lấy Bạch Hoàng Đế Vương ấn đồng thời hủy đi Cách Thế Phàm kiều, con đường duy nhất để từ Cửu Thiên Cửu Địa còn lại đi đến Di địa, nhờ đó chặn đứng truy binh hai mươi năm.

Sau khi Độc Cô Minh suy nghĩ thông suốt liền hiểu hoàng tộc ở đây ám chỉ huyết mạch Bạch Hoàng, Cố Lý rõ ràng chỉ là cái tên giả của y.

Tuy vậy vẫn còn rất nhiều nghi vấn xoay quanh Cố Lý.

Ví như tại sao y lại dốc lòng truyền thụ thuật quyền mưu cho hắn, dạy hắn lừa lọc tính kế kẻ khác, còn giúp hắn thu phục một thuộc hạ sở hữu Vô Cấu đạo thể là Địch Vân… Những điều này nghe thật phi lý vì kẻ tên Độc Cô Phàm đang trú ở Thiên Huyễn thành chỉ là một phân thân của Độc Cô Minh.

Lúc nó xuất thế chẳng ai chứng kiến, mà chặng đường hắn đi qua cũng chưa từng xuất hiện kẻ nào theo đuôi, làm sao Cố Lý lại chấp nhận dốc sức bồi dưỡng cho một phàm nhân kia chứ?

Độc Cô Minh cũng từng nghĩ đến vì khối phàm thể kia được tạo thành từ sự phân rã của Bạch Hoàng Đế Vương ấn cùng Thái Hoàng kiếm nên mới khiến Cố Lý cảm ứng được.

Lý do này nghe có chút khiên cưỡng nhưng không phải quá vô lý.

Gác lại chuyện này, việc đột ngột băng qua thời không quay ngược về thời thái cổ cũng khiến hắn bàng hoàng suốt mấy tháng trời.

Có một điều khiến hắn cảm thấy khó tin hơn cả đó là dường như Lãnh Oán cũng giống như hắn, từ một thời đại khác tới đây.

Mặc dù nàng ta chưa từng nói điều này với Dược Thiên Sầu nhưng thông qua cách gặng hỏi, Độc Cô Minh hiểu nàng ta cũng giống như hắn, rất muốn biết tường tận về thời đại này, bao gồm cả những phong tục nhỏ nhặt.

Chính nhờ những cuộc nói chuyện giữa hai người mà Độc Cô Minh hiểu được bản thân đang xuyên không về thời điểm nào của thái cổ.

Đây chính là lúc trước khi cấm kỵ xảy ra tầm mấy vạn năm, những hào kiệt như Lý Ẩn, Bá Luân, Khán Bất Xuyên chỉ vừa mới xông pha tu luyện giới, tu vi tầm Tiên Thai trở xuống, không cách biệt hắn là bao.

Phong Vị lão thiên sư, kẻ tầm đạo trứ danh lúc này vẫn đang còn tại thế, thậm chí đang ở đỉnh cao nhất về cả tu vi lẫn danh vọng.

Đối với việc Phong Vị đột phá Đế cảnh trở thành tồn tại hùng mạnh nhất thiên địa, Thiên đình thần giới cũng có động tĩnh.

Bọn họ ban ra một đạo chiếu chỉ sắc phong cho ông ta trở thành “thiên sư” của cả lục giới, bất kỳ kẻ nào khi gặp đều phải cuối đầu hành lễ, ngay cả Thiên đế chí cao cũng không ngoại lệ.

Điều này nhìn thì như là vinh quang vô tận cho Phong Vị, song tiềm ẩn sau đó là một ý đồ khá thâm sâu của giới cao tầng Thần giới.

Đạo chiếu chỉ này hoàn toàn xóa bỏ thân phận nhân tộc của ông ta, biến ông ta trở thành “của chung”, đồng thời gây chia rẽ rất lớn trong nội bộ nhân giới.

Không ít người cảm thấy mất an toàn khi vị cường giả vốn trước đây luôn che chở, bảo vệ họ giờ đây lại bị ngũ giới khác gọi bằng cái tên thật mật “lão thiên sư”.

Thậm chí Tiên giới còn quá đáng hơn, bọn họ tạc ra một chiếc ghế ngồi bên cạnh ngai của Tiên Hoàng, nói rằng chiếc ghế này là dành cho Phong Vị, mệnh lệnh ông ta tương đương với Tiên Hoàng, trên dưới tiên tộc đều phải nhất mực nghe theo.

Danh vọng lên cao đi kèm với sóng gió rất lớn, trước bao nhiêu mũi dùi nhắm vào, Phong Vị lão thiên sư rốt cuộc phải tạm lui lại phía sau bức màn chính trị, ẩn cư sơn lâm.

Dù vậy cứ cách một đoạn thời gian ông ta lại tỏa ra uy áp để cho Cửu Thiên Thập Địa biết rằng “kẻ tầm đạo” vẫn còn tồn tại, vẫn là nhân tộc chân chính, mọi người có thể an tâm.

Năm mươi năm trở lại đây lục giới yên bình tới cực điểm, giao thương, buôn bán, trao đổi đều diễn ra tấp nập.

Tu luyện giới càng phát triển rực rỡ, chí tôn thiên kiêu các chủng tộc nhiều đến nỗi tiện tay gom lại cũng được mười mấy ngàn người.

Chỉ tính riêng đẳng cấp đạo tử mấy trăm vị cũng đủ thể hiện sự phồn hoa của thời đại này.

Tuy nhiên không ít kẻ cho rằng đây chỉ là màn sương tạm bợ che đây cho cuồng phong bão táp sắp ập tới.

“Thịnh cực tất suy, vật cùng tắc biến, vật cực tất phản”, đạo lý này chưa bao giờ là sai.

Thời tiền thái cổ lúc thế hệ hoàng kim xuất hiện cũng vậy, khoảnh khắc cấm kỵ buông xuống liền hủy diệt gần như bảy thành sinh linh.

Thiên đạo vô tình như hóa thành thợ săn tàn nhẫn xuống tay, tu vi cảnh giới càng cao lại càng là con mồi ngon, chết càng nhanh hơn.

Độc Cô Minh đột ngột xuyên không trở về thời điểm này, là phúc hay họa hắn không biết.

Nhưng có một điều hắn rất chắc chắn, hắn dám khẳng định rằng thân phận của hắn có vấn đề.

Vào lúc Nhân kiếp ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm phát sinh, hình chiếu của thủy tổ Độc Cô chính là một bạch y kiếm khách đầu đội nón tre, khuôn mặt bị chiếc nón bao phủ hoàn toàn không thể thấy rõ dung mạo.

Điểm này khá trùng hợp khi mà đạo thể Độc Cô Minh cũng tu về kiếm đạo, thậm chí thời gian gần đây hắn sử dụng kiếm rất nhiều vượt qua cả đao và tám loại đạo vận còn lại.

Còn cả cấm kỵ pháp bảo Tuế Nguyệt kiếm nữa, giờ đây nó đã nhập vào Thiên Nhai kiếm, hóa thành hoa văn hình một nhành liễu màu xanh chạy dọc theo thân kiếm.

Chỉ riêng Độc Cô Minh mới cảm nhận được nó đang liên tục tỏa ra sức mạnh để bảo vệ hắn khỏi một lực bài xích vô hình đến từ thiên địa.

Nguyên nhân xuất hiện lực bài xích có lẽ là do hắn không thuộc về thời đại này, ông trời muốn nhanh chóng trục xuất hắn trở về chốn cũ.

Ba năm trôi qua, sức mạnh bảo vệ của Tuế Nguyệt kiếm ngày một yếu đi còn lực bài xích càng lúc lại càng mãnh liệt.

Chiếu theo tốc độ này, Độc Cô Minh phỏng đoán tầm mười năm nữa lực bảo vệ sẽ chính thức biến mất, nhiều khả năng mình cũng sẽ quay về tương lai.

Nếu được cho cơ hội trở về quá khứ trong mười năm, ngươi sẽ làm gì?

Độc Cô Minh từng suy nghĩ tới nát óc, cuối cùng sự điên cuồng trong nội tâm dần biến thành bình tĩnh.

Đến tận bây giờ khoảnh khắc hắn chân chính mở mắt ra, từ hắn toát lên vẻ thâm trầm bí hiểm khó nói rõ thành lời.

Một loại khí chất thành thục giống như cây non sau khi trải qua sóng gió bắt đầu trở nên cứng cáp, từng rễ cây đâm sâu xuống lòng đất, kiên cố bất tồi phát sinh trên người hắn.

- Thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn… Cố Lý, ta hiểu rồi, kẻ đánh cờ, bàn cờ hay quân cờ, tất cả đều là do cách nhìn của bản thân… Bàn cờ này, ta muốn đánh…

Khóe miệng Độc Cô Minh khẽ cong lên, kế đến hắn chợt cất tiếng khiến Dược Thiên Sầu giật mình thảng thốt.

- Kiếm không phải dùng như vậy, nhìn ngươi cầm kiếm chẳng khác nào một tên thất phu đang cầm rìu chuẩn bị bổ củi.

Đám người kia xông vào ngươi khẳng định sẽ không cầm cự nổi dù chỉ một giây…

- Ngươi, ngươi tỉnh lại mau đến vậy?

Dược Thiên Sầu lắp bắp, nam tử đang ngồi trên giường băng kia tạo cho gã cảm giác thâm trầm không cách nào miêu tả.

- Dù sao ta cũng là tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh, còn ngươi chỉ mới chạm đến Khổ Hải đại viên mãn.

Ta mà không cầm cự nổi thì ngươi lại làm được sao?

Gã không chịu lép vế, vội phản bác, kế đến gã nhìn sang Lãnh Oán đang hôn mê dưới đất, nói tiếp:

- Ngươi mau đưa nàng ấy rời đi.

Nàng ấy là vì ngươi nên mới thành ra nông nỗi này.

Ta sẽ ở lại đoạn hậu, nếu chần chừ sẽ không kịp nữa…

Độc Cô Minh lắc đầu:

- Ngươi cứ việc lo trị thương cho Lãnh cô nương trước đi, mọi chuyện cứ để ta…

- Tên điên, bên ngoài có tới hơn năm mươi chí tôn thiên kiêu chiến lực tầm cỡ Bách Nhân Địch, còn có bốn vị đạo tử Thiên Nhân Địch… Ngươi nghĩ mình là Lý Ẩn hay Vạn Vô Địch chắc?

Dược Thiên Sầu nổi giận, nhưng lại chợt thấy Độc Cô Minh mỉm cười nhìn mình:

- Yên tâm, tin tưởng ta, ta sẽ không làm các ngươi thất vọng…

Nhìn điệu cười của hắn, không hiểu sao áp lực trong lòng gã cũng vơi đi một chút, bàn tay đang cầm Thiên Nhai kiếm thả lỏng ra, cuối cùng hất về phía hắn.

Độc Cô Minh đưa tay lên đón lấy Thiên Nhai kiếm, tiếng kiếm minh như long ngâm chợt vang vọng khắp hang động như mừng rỡ vì được gặp lại chủ nhân sau khoảng thời gian dài xa cách.

- Giữ lại chân trời giữ lại người, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi.

Tuế nguyệt tang thương, là xem ai đang bị ta giữ lại…

Song chỉ tay trái của hắn lướt qua hoa văn nhành liễu trên sống kiếm, miệng bất giác lẩm bẩm.

Thiên Nhai, Tuế Nguyệt, vừa trùng hợp có nghĩa là “chân trời” và “năm tháng”.

Nay chúng kết hợp với nhau chẳng phải vừa khớp với câu nói kia hay sao?

: Không Chịu Nổi Một Kích

Độc Cô Minh nhìn thanh kiếm xanh biếc trong tay thật lâu, rốt cuộc cười tự giễu:

- Là kẻ nào đó sắp đặt mọi thứ cho ta hay là chính ta tự sắp đặt cho bản thân mình?

Ầm, ầm ầm! Trong lúc hắn còn đang trầm tư thì từ cửa hang động bỗng vang lên những tiếng nổ long trời lở đất. Sắc mặt Dược Thiên Sầu tái đi hẳn:

- Không xong, tầng cấm chế cuối cùng bị phá rồi, chúng ta phải làm gì đây?

Độc Cô Minh vẫn chẳng tỏ vẻ gì là gấp gáp, chỉ điềm tĩnh đáp:

- Yên tâm, ngươi làm việc của ngươi, tính mệnh Lãnh cô nương đang ngàn cân treo sợi tóc, chẳng lẽ ngươi cứ định kéo dài thời gian ra mãi hay sao?

- Ta…

Dược Thiên Sầu định phản bác nhưng lại thôi. Theo gã thấy trước sau gì cũng chết, giờ cứ thử tin tưởng gã thanh niên trước mặt này thêm một lần vậy. Kế tiếp không chần chừ nữa, gã vội tiến đến sơ cứu cho Lãnh Oán, sau đó lấy ra tiểu đỉnh màu bạc, bắt đầu phối ra đan phương cầm cự tính mệnh cho nàng.

Những âm thanh đinh tai nhức óc bên ngoài mỗi lúc một lớn hơn, đám chí tôn thiên kiêu kia đang dụng lực phá nốt những cấm chế chẳng chịt cuối cùng, bộ dạng ai nấy hung thần ác sát đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải khó khăn trong việc công phá một động phủ như vậy. Đáng giận hơn đây chỉ là động phủ của một tên Hỗn Nguyên cảnh sơ kỳ tầm thường ngay cả đẳng cấp tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng chưa chạm đến.

- Đan sư a, mỗi tên đều giàu nứt đố đổ vách, gia tài bạc vạn. Nếu năm đó ta đi theo con đường này thì hôm nay đã không phải làm nô tài cho Hoắc Tôn kia!

Một tu sĩ nhân tộc hậm hực nói, đại đao vung xuống chém nát cấm chế trước mặt.

Đám tiên tộc sắc mặt cũng rất khó coi. Để bày binh bố trận được đống cấm chế này chắc chắn phải tiêu tốn trăm ngàn thượng phẩm nguyên thạch. Thậm chí khoảnh khắc phá nát tầng cấm chế cuối cùng, chứng kiến nguyên khí từ bên trong tỏa ra ngào ngạt không kém gì những bảo địa tu luyện cấp cao ở tiên giới, sự ganh ghét trong nội tâm bọn chúng cũng bắt đầu gia tăng. Không ít tên thầm thề rằng sau khi bắt được tên đan sư phải tận lực hành hạ khiến hắn sống không chết mới thỏa được cơn giận.

- Quá may mắn, hắn đúng là khí vận chi tử. Chẳng hiểu vận khí cứt chó gì mà lại tìm được động phủ tốt đến như thế ở nơi âm cốc hoang vu thế này.

Một ma tộc giận dữ nghiến răng nghiến lợi đi thẳng một mạch vào trong thông đạo dẫn tới động phủ chân chính. Giờ đây chẳng còn gì cản được bước chân họ.

Theo suy nghĩ của họ, Dược Thiên Sầu chỉ như cá nằm trên thớt không có chút xíu kháng cự nào, giờ đây có lẽ đang chui rúc vào một góc nào đó mà run cầm cập vì sợ hãi rồi.

- Dược Thiên Sầu, nạp mạng đi, giao hết tài bảo ra thì chúng ta sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng…

- Tên khốn khí vận chi tử nhà ngươi mau ra đây! Biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện thế này mà ngươi ngay cả cấp độ tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không với tới nổi, đúng là tên bại gia tử, siêu cấp phế vật. Nếu ta thế vào chỗ của ngươi giờ này chắc chắn phải nằm trong tốp hai mươi của Phong Vân bảng rồi…

- Thật bất công!

Năm mươi chí tôn thiên kiêu không ai bảo ai đồng thời chen chúc đi vào thông đạo nhỏ xíu hòng dành lấy tiên cơ.

Lúc đến được động phủ, vì lối vào quá mức chật chội nên chỉ có bốn chí tôn thiên kiêu đại diện cho bốn thế lực đi vào bên trong, những kẻ còn lại đứng gác bên ngoài chờ có hiệu lệnh là sẽ lập tức xông thẳng vào triển khai cướp đoạt.

Khoảnh khắc bọn họ bước vào gian phòng chính, một cảnh tượng như chốn bồng lai tiên cảnh chợt hiện ra. Nguyên tuyền vắt ngang, nguyên dịch cô đọng lại hóa thành thạch nhũ đọng lại trên vách đá, thảo dược quý hiếm mọc tràn lan, thậm chí còn có không ít giống cây rất lạ lẫm được cấy ghép từ nhiều chủng loại khác nhau, chỉ cần có một ít kiến thức về y đạo sẽ biết ngay về giá trị liên thành của chúng.

Bọn họ há hốc mồm vì sửng sốt vì đống thiên tài địa bảo này quý giá vượt xa tưởng tượng, hoàn toàn ngó lơ Dược Thiên Sầu đang ngồi trong góc cùng chữa trị cho Lãnh Oán. Lúc này đây cả người gã đang run lên cầm cập vì sợ hãi, tuy nhiên động tác luyện đan không hề dừng lại mà còn nhanh hơn gấp bội phần.

Cùng ở với Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán còn có một con ngựa đen đang đứng chắn ngang ngay giữa động phủ, vó chân trước của nó không ngừng giậm xuống đất kêu lộp cộp, mũi hít từng hơi mạnh, biểu tình hung tợn hết sức giống như muốn liều chết.

Ngoài ra còn có một gã thanh niên đang xếp bằng ngồi trên giường băng, mái tóc bạc trắng của hắn xõa dài quá nửa lưng, trên tay cầm một thanh kiếm màu xanh biếc tuyệt đẹp, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Những kẻ đi vào hít vào ngụm khí lạnh khi nhận ra thanh kiếm kia là một loại Đế bảo, đế ý tỏa ra cực kỳ nồng đậm. Ở thời điểm hiện tại Đế cảnh vẫn là một cảnh giới rất xa xăm, ngoại trừ Phong Vị lão thiên sư và vài lão quái vật đã sống quá lâu ở lục giới thì chưa từng có kẻ nào thuộc thế hệ này chạm đến. Pháp bảo đẳng cấp Đế cũng vì thế cực kỳ hiếm gặp, đến cả tên thôi cũng xuất hiện chưa quá mười đầu ngón tay. Vậy mà nay đám bọn họ lại thấy được một kiện chân chính, thử hỏi làm sao mà không hoảng loạn cho được.

Event

Một chí tôn thiên kiêu nhân tộc nheo mắt, kìm chế sự hưng phấn trong lòng:

- Khổ Hải đại viên mãn? Từ bao giờ Đế bảo tới phiên một tên tu sĩ thấp kém như ngươi cầm trong tay, mau đưa đây cho ta!

Thấy gã thanh niên im lặng, y tiếp tục quát:

- Ngươi câm rồi sao? Hạng tu sĩ như ngươi yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, dù được sử dụng Đế bảo cũng không gây ra nổi sóng gió gì đâu. Mau quỳ xuống bái ta làm sư phụ ta sẽ tha cho ngươi một mạng...

Vì bên cạnh có người của ba thế lực khác nên y không tiện thẳng tay cướp đoạt, chỉ hù doạ gây áp lực để gã thanh niên tự nguyện dâng lên cho mình. Như vậy sẽ có cớ để đạo tử sau lưng đường đường chính chính nắm giữ Đế bảo mà không vấp phải dị nghị từ kẻ khác.

- Đừng nghe gã nói linh tinh, giao kiện Đế bảo đó cho ta, thiếu chủ của ta là Phương Hạo đạo tử của Nhị Thập tam thiên tiên giới, người có tu vi cường hãn nhất ở đây. Chỉ cần ngươi quy thuận thì thiếu chủ sẽ bảo vệ ngươi an toàn, dù là Cẩm Đình, Hoắc Tôn hay Biện Thành cũng sẽ không dám động vào một cọng tóc của ngươi đâu!

Một tiên tộc có dáng người gầy gộc lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn tu sĩ nhân tộc.

- Phương Hạo? Hắn thì là cái thá gì, đến nước này rồi ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết Mông Điềm đạo tử ma giới ta đang trên đường đến đây. Một khi ngài ấy xuất hiện thì cả Phương Hạo cũng phải ôm quyền thi lễ. Kiện Đế bảo này thuộc về ngài ấy, thuộc về ma tộc ta!

Đến nước này tên tu sĩ nhân tộc cũng chẳng còn giấu diếm gì nữa, liền cười phá lên:

- Bại tướng dưới tay Lý Ẩn mà cũng dám khua môi múa mép! Các ngươi đã xé rách da mặt thì ta đây cũng nói thẳng, tin tức Vạn bá vương vừa mới trở về Đông Hải là sai! Thực ra ngài ấy đã về tới Đông Hải được một năm, rất có thể đã sớm tới Nam Hoang trước cả Mông Điềm. Biết điều thì đừng chạm vào kiện Đế bảo này, đám dược liệu kia nhân tộc ta không tranh, các ngươi có thể tùy ý chiếm dụng.

Ba tên kia nghe xong liền thoáng trầm mặc. Dù vậy sức hút của Đế bảo quá lớn, không ai bảo ai đồng thời truyền âm cho đám thiên kiêu đang chờ ngoài bữa, chuẩn bị cho một tràng ác chiến tranh giành bảo vật.

Bốn chí tôn thiên kiêu vừa vào đã cãi nhau về chuyện phân chia bảo vật, không hề để ý tới biểu cảm trên mặt gã thanh niên tóc bạc và Dược Thiên Sầu phía xa.

Bất chợt y thấy gã thanh niên tóc bạc kia ngẩng đầu lên nhìn mình mỉm cười, nụ cười này tưởng chừng vô hại nhưng có gì đó rất không đúng.

- Ban nãy ngươi nói ta không chịu nổi một kích sao?

———————————————————

Vào lúc này đây cả đám đang hồi hộp nín thở chờ bốn người kia ra ám hiệu thì bỗng nhiên từ bên trong vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chẳng hiểu từ đâu xuất hiện một cơn cuồng phong cực mạnh xông thẳng ra tấn công cả bọn. Tiếng long ngâm rít gào khắp nơi, xen lẫn vào đó là âm thanh kiếm minh kêu lên leng ceng khiến tất cả hoa mắt chóng mặt.

- Cái gì xảy ra vậy?

Một tiên tộc hét thảm, trong cơn quay cuồng, gã chợt thấy thân ảnh một nam tử áo trắng tay cầm kiếm đang lặng lẽ bước ra.

- Tu vi Khổ Hải đại viên mãn?

Gã trợn tròn mắt, biểu tình không cách nào tin nổi những thứ đang diễn ra là do nam tử áo trắng này tạo thành. Nhưng quả thật dao động linh lực đến từ thân thể nam tử này, cảnh giới tu vi của hắn cũng chậm rãi dâng lên từng chút một, tuy chậm nhưng lại vững chắc vô bì.

- Thân thể viên mãn, đạo tâm viên mãn giúp ta vượt qua ba tiểu cảnh, tức một đại cảnh giới chiến đấu. Chỉ là không rõ chiến lực của ta đang nằm ở ngưỡng nào, là đầu Thiên Nhân Địch hay cuối Thiên Nhân Địch của Khổ Hải cảnh? Qua trận chiến này phải kiểm nghiệm thử mới được...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio