: Đoạt Thiên Hạ Chỉ Mình Ta Là Đủ
Với thân thế của Lục Triết, việc gã sở hữu cửu phẩm đan dược chẳng phải là điều gì quá ghê gớm.
Nếu gã muốn thì mọi thứ đều sẽ nắm được trong tay, bao gồm quyền lực, tài nguyên, đan dược đỉnh cấp, tất cả mọi thứ trong quốc khố của Bạch tộc, Bạch Hoàng đều cho gã tùy ý sử dụng.
Quyền lợi này trong cả Cửu Thiên Cửu Địa chỉ có mình thái tử đương triều là đoạt được, dẫn đến rất nhiều người ganh tỵ.
Nhưng với cá tính của mình, Lục Triết dĩ nhiên không nhận.
Ngay cả y phục mặc trên người gã cũng sẽ chọn loại tầm thường nhất, hoàn toàn không có chút bền bỉ nào trong giao chiến.
Dù vậy bộ áo này đã được gã sử dụng ngót nghét mười năm mà không có bất kỳ vết rách nào, ngoài vết sờn và sút chỉ do thời gian tạo thành.
Viên đan dược mà Tiểu Phúc lấy ra vừa rồi là cha gã Lục Thao yêu cầu thư đồng này phải mang theo trong trường hợp Lục Triết trọng thương nặng, phục dụng vào liền có công năng cải tử hoàn sinh.
Dù với Lục Triết không hề quý trọng lắm nhưng nếu đưa ra tu luyện giới ở bất kỳ nơi đầu cũng sẽ dẫn đến một tràng chém giết máu tanh mưa máu khủng khiếp.
Vì với tu sĩ, ngoài cái chết ra, trên đời làm gì có chuyện nào đáng sợ hơn kia chứ? Bây giờ có thêm một cái mạng hoàn chỉnh để sống tiếp, ai mà không điên cuồng cho được?
Thế mà giờ đây Lục Triết lại đưa viên đan dược này cho một kẻ mới gặp lần đầu tiên, tính cách, thủ đoạn, trí tuệ cũng không quá mức xuất chúng, tất cả chỉ vì ba chữ “Thiên Hạ bang”.
Hay nói đúng hơn là vì ba chữ này làm gợi lên một loại hồi ức xa xăm nào đó cho gã, mà mỗi lần chúng lướt qua một cách mông lung trước mắt đều sẽ khiến máu huyết trong người gã sôi sục hẳn lên.
Bá đạo thiết huyết cũng vì thế mà lan tràn khắp trời đất, lấn áp hoàn toàn bá đạo tịch mịch đã bị dồn nén trong những năm tháng đơn độc quá lâu.
Sau khi phục hồi lại, Việt Bân chậm rãi đứng lên, toàn bộ thương thế trên người đã biến mất.
Hắn nhìn Lục Triết hồi lâu, cuối cùng cất giọng:
- Vì sao lại cứu ta? Một người ngay cả mãnh sư Đạo Đài đỉnh phong gặp còn phải chạy, sao lại hy sinh cửu phẩm đan dược vì cứu một tiểu tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh như ta? Mạng ta không đáng giá đến vậy…
- Vì ngươi là tông chủ Thiên Hạ bang…
Lục Triết cười cười, đoạn nói tiếp:
- Mà ta, với tư cách một môn chúng của Thiên Hạ bang, làm sao có thể để tông chủ của mình chết đi được?
- Chuyện này… Đại nhân à, ngài đừng nói đùa chứ…
Doanh Khang lắp bắp, cảm thấy trời đất như xoay cuồng, chẳng hiểu từ đâu lại rơi xuống một cường giả khủng bố muốn đầu nhập vào thế lực yếu đến mức không thể yếu hơn là bọn gã.
Lục Triết lắc đầu:
- Ta không đùa! Ta cứu các ngươi, trong khi đó lại để cho Trần Diễm đi đều là có nguyên nhân.
Gác lại những nghi hoặc của các ngươi đi, ta rất ghét phải giải thích với người khác.
Các ngươi chỉ cần trả lời một câu hỏi, các ngươi có tự tin trong vòng mười năm xưng bá Di địa hay không?
Sau câu nói của gã, ba người Việt Bân, Doanh Khang, Tào Sâm như chết lặng.
Việt Bân siết chặt nắm đấm, thất bại vừa rồi khiến hắn cảm thấy nghẹn đắng, dù vậy đã rút tỉa ra rất nhiều kinh nghiệm cho gã.
“Thời cơ phải chộp lấy, không thể uổng phí!”
Trực giác cho gã cảm nhận rằng nếu hiện tại không nhanh chóng nói ra quyết định của mình thì đây sẽ là khoảnh khắc khiến gã ân hận nhất cả cuộc đời này.
- Ta tự tin làm được! Có Lục huynh tham gia, mọi việc chắc chắn sẽ thành!
Qua tiếng hô vang “Lục bá vương tới”, Việt Bân liền đoán được chín mười phần nam tử trước mắt họ Lục.
Duy chỉ có tên là không tường tận lắm, vì ngay cả đám người Hắc Thủ kia cũng không dám gọi thẳng tục danh của gã.
Dù ở phe đối địch nhưng vẫn kính sợ dùng danh xưng bá vương để nhắc đến.
Lục Triết mỉm cười:
- Ta sẽ tham gia, nhưng lại muốn đơn độc tác chiến.
Các ngươi sẽ phải tự mình gây dựng thế lực riêng dựa trên căn cơ do ta tạo ra.
Mà ta cũng sẽ không bao bọc các ngươi như hiện tại, nói thẳng ra là dù sống hay chết ta cũng sẽ mặc kệ.
Sở dĩ ta giữ mạng Trần Diễm và đại quân bộ lạc Viêm Hỏa lại là muốn các ngươi sẽ tự mình giết chúng.
Việc này nói ra khá phức tạp, nhưng rồi các ngươi sẽ nhanh chóng hiểu thôi…
Việt Bân hỏi lại:
- Di sản mà huynh nói là gì? Đan dược, công pháp, hay quân đội có sẵn? Chỉ cần có những thứ này, ta nhất định sẽ gây dựng nên một Thiên Hạ bang cực kỳ hùng mạnh, chắc chắn trong vòng ngàn năm có thể trở thành thế lực cự đầu ở Di địa!
- Ta không có những thứ này.
Di sản mà ta nói sẽ cho ngươi khá mơ hồ, hiện tại dù nói các ngươi cũng sẽ không tin, còn cho rằng ta không được bình thường…
Cả ba người Việt Bân, Doanh Khang, Tào Sâm đồng thời ôm quyền, cúi đầu kính cẩn:
- Xin đại nhân nói rõ, dù thế nào chúng ta cũng sẽ tin tưởng và nghe lời ngài…
Chỉ thấy Lục Triết xoay người nhìn về nơi chân trời.
Tầm mắt gã như bao quát cả giang sơn vạn dặm trước mắt.
Theo giọng nói chậm rãi của gã cất lên, cả ba kẻ sau lưng không khỏi khiếp đảm, đồng thời giật mình thảng thốt.
- Di sản của ta dành cho các ngươi chính là Trung Thổ!
Khoảnh khắc hai chữ Trung Thổ vừa dứt, khóe miệng Lục Triết cũng hiện lên nụ cười tự tin khó lòng diễn tả.
Ba kẻ bên cạnh cùng thư đồng nhìn thấy nụ cười này và bóng lưng cao lớn của gã, bỗng nhiên cảm thấy những điều gã nói cũng không hẳn là viễn vông
————————
Năm cấm kỵ thứ nhất, Cách Giới Phàm kiều được nối thông, quần hùng thánh giới đổ bộ xuống Di địa.
Mà cùng lúc này cũng đang phát sinh sự kiện quần hùng Di địa đang bày ra một trận đồ ở Tây Thiên để vây giết Kiếp Chủ.
Còn Kiếp Chủ vẫn khó đoán như cũ, không ngừng bí mật di chuyển khắp ngũ châu, mỗi một lần ra tay đều dấy lên gió tanh mưa máu, diệt tông đồ nhân, chưa tới một tuần mà đã có gần mười bốn thế lực cự đầu bị nghịch linh Đào Ngột đạp bằng, nơi đi qua biến thành núi thây biển máu, oán khí bốc lên ngập trời.
Cũng trong một tuần này, ba chữ “Thiên Hạ bang” bỗng nhiên nổi lên như một hiện tượng lạ ở Trung Thổ.
Mà vị anh kiệt đi kèm với thế lực mới nổi lên này chẳng ai khác ngoài Bất Bại Tiểu Bá vương Lục Triết.
Y một mình đi đến trận doanh của các thế lực đang cát cứ thảo nguyên Trung Thổ mà triển khai giao chiến, đơn độc dùng sức bản thân đả bại họ, cướp lấy đất đai những nơi này biến thành địa bàn cho Thiên Hạ bang.
Phía Nam thảo nguyên Trung Thổ, Lục Triết cưỡi trên hắc mã, sau lưng là thư đồng Tiểu Phúc và Doanh Khang, Tào Sâm theo trợ chiến, đối diện với đại quân đông đến tám ngàn của Hoành Sóc bộ lạc.
Trận đánh này có sự tham gia của cả những tế tủu tu vi Đạo Đài của bọn họ.
Dường như bọn họ cũng hiểu rằng nam tử tóc xoăn trước mặt không phải là hạng tu sĩ tầm thường, chỉ một mình gã cũng đủ sức uy hiếp đến tồn vong bộ lạc của họ, vì vậy mới không quản tới quy tắc do Tổ Miếu ban xuống, hiện thân muốn trấn áp gã.
- Các hạ vì sao lại muốn xâm phạm lãnh thổ Hoành Sóc ta?
Đại tế tửu Hoành Sóc bộ lạc ngưng trọng nhìn Lục Triết phía xa.
Lục Triết đáp:
- Cấm kỵ buông xuống, chiến sự phát sinh ở mọi nơi.
Ai mà chẳng vùng vẫy hòng tự tìm lấy một đường sinh cơ cho riêng mình.
Ở đây cũng vậy, chẳng có vì sao, chỉ có các ngươi có chấp nhận thuần phục hay không mà thôi! Nếu chịu thuần phục thì trở thành một phần tử của Thiên Hạ bang, nghe theo hiệu lệnh của tông chủ Việt Bân.
Nếu không chấp nhận, ta liền đánh tan bộ lạc của các ngươi… Đến khi ấy sống hay chết còn phụ thuộc vào bản lĩnh của các ngươi…
- Người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ giới trẻ bây giờ đều ngông cuồng như ngươi hay sao?
Mấy vị tế tửu chống gậy hừ lạnh, tu vi Đạo Đài bùng phát như đang thị uy.
Mà Lục Triết thì vẫn biểu tình như thường, khí tức thể hiện ra ngoài chỉ vỏn vẹn Tiên Thai đại viên mãn.
Gã vẫn như cũ không dùng tu vi chân chính đối địch.
Với những kẻ thế hệ trước, vốn đã lạc hậu khi đại thế phát sinh, không hề sử dụng được đạo vận thì bọn họ dù cảnh giới có cao hơn cũng yếu ớt vô cùng nếu giao chiến với gã.
Với câu hỏi của mấy vị tế tửu kia, Lục Triết cũng không trả lời qua lại nữa mà thúc ngựa lao thẳng về phía đại quân Hoành Sóc bộ lạc.
- Chuyện này, bá vương, chúng ta giúp gì được cho người?
Doanh Khang lắp bắp từ phía sau hỏi vọng tới.
Lục Triết vẫn không ngoảnh đầu lại, tay cầm cương thúc ngựa phi nhanh hơn, giọng nói trầm trầm vang vọng khắp thảo nguyên bao la:
- Không cần giúp, đoạt thiên hạ chỉ mình ta là đủ! Các ngươi về chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng đi, hoặc nếu có thể thì hay đánh cho ta một đoạn trống trận!
: Thiên Cổ Hùng Ca
- Tuân lệnh bá vương!
Tào Sâm ôm quyền nói lớn, toàn thân run rẩy.
Song y run không phải vì sợ mà là bị nhiệt huyết của Lục Triết làm cho rung động, thoáng chốc đã quên đi sự nhút nhát thường ngày, bắt đầu lấy ra một chiếc trống trận cỡ đại mà y từng thu thập được ở một chiến trường thượng cổ nọ nhưng chưa có dịp nghiên cứu, sau đó dùng cặp song chùy nặng bốn trăm cân của mình liên tục gõ vào mặt trống.
Thùm! Thùm! Thùm!
Tiếng trống ban đầu vang lên chậm rãi sau đó ngày một nhanh dần, từ nó như toả ra ma lực khiến nhịp tim người nghe bị ép phải đập theo tiết tấu của nó. Dù là người bình tĩnh đến cách mấy thì hiện tại sau khi nghe được tiếng trống, máu nóng trong người cũng phải bốc lên, thần trí điên cuồng, mắt long sòng sọc đầy vẻ hung tợn.
- Cái trống này... Ta không khống chế được mình nữa...
Tào Sâm hét lên thật lớn, sóng âm từ chiếc trống lan toả ngày một dữ dội, làm bầu không khí trên thảo nguyên trở nên hùng hồn đến mức không cách nào hình dung.
Cùng lúc thân ảnh cưỡi ngựa của Lục Triết cũng đã tới gần tám ngàn đại quân của Hoành Sóc bộ lạc. Đôi lông mày kiếm của gã nhăn lại, mắt báo trợn ngược, miệng quát lớn “giết”, thần thái điềm đạm tịch mịch thường thấy đã hoàn toàn bị thay thế bằng thiết huyết nghịch loạn. Bên tai gã văng vẳng tiếng gọi mông lung của đoạn hồi ức xa xăm nào đó. Dường như trong đoạn hồi ức này gã cũng đã từng như hiện tại, đơn độc cưỡi khoái mã phi nhanh, tay không tấc sắc địch vạn người, dũng mãnh vô song không ai cản nổi.
- Ai dám cùng Lục Triết ta tranh phong!?
Gã quát như sấm động, hắc mã nhảy lên lao vào giữa đoàn quân đông như kiến cỏ trước mặt.
- Giết!
Phía bên kia, đại quân Hoành Sóc bộ lạc cũng sát khí đằng đằng xông lên phía trước, chẳng hề có chút nào sợ hãi nam tử tóc xoăn râu quai nón trước mặt, dù rằng bọn họ cũng cảm nhận được mấy vị tế tửu của bộ lạc khá kiêng dè gã, trong khi tu vi ai nấy đều là Đạo Đài cảnh. Dưới tình huống lão tổ Ứng Kiếp không ra, Đạo Đài chính là đỉnh phong của tu luyện giới, tới bất kỳ thế lực nào cũng sẽ trở thành tầng lớp trưởng lão, tế tửu, oai nghiêm chỉ đứng dưới tông chủ và mấy vị lão tổ trăm năm bế quan kia.
Thần thông rực rỡ sắc màu ngập tràn trời đất, những tiếng quát tháo, tiếng cười thê lương, tiếng khóc than, tiếng cười cuồng tiếu cùng tiếng xương cốt vỡ vụn đồng thời vang lên trộn lẫn vào nhau tạo thành một tràng cảnh bi tráng mà hào hùng.
Lục Triết quá mức dũng mãnh, càng đánh càng mạnh không ai địch nổi.
Đạo vận hoàn mỹ, võ đạo hoàn mỹ, đấu pháp hoàn mỹ, đạo tâm hoàn mỹ, thân thể cũng gần như tiếp cận hoàn mỹ. Bằng những thứ này dung hợp lại với nhau, dù cho hiện tại gã tự phong bế tu vi, chỉ dùng tu vi Tiên Thai đại viên mãn nhưng vẫn đủ sức tung hoành ngang dọc trong đại quân Hoành Sóc.
Dù rằng đôi lúc khí huyết vẫn bị nhộn nhạo sau những đòn đánh của mấy vị tế tửu nhưng chẳng mấy chốc đã đẩy lui toàn bộ, thậm chí còn khiến ba tế tửu Đạo Đại sơ kỳ trúng phải sát chiêu trọng thương nặng nề, không thể không bỏ chạy trước sự dũng mãnh của gã.
- Chết cho ta!
Lục Triết gần như hóa điên, mái tóc xoăn bay cuồng loạn trong gió, chân đạp lưng hắc mã lao vọt lên giữa không trung đánh về phía đại tế tửu Hoành Sóc bộ lạc bằng một quyền kinh thế hãi tục.
- Tiểu bối vô tri! Mới có chút bản lĩnh đừng nghĩ rằng mình đã vô địch!
Phía dưới, đại tế tửu vẻ mặt âm trầm tiếp một quyền này.
Sau âm thanh va chạm, đại tế tửu phun ra một ngụm máu tươi, mà Lục Triết cũng không khá hơn.
Dù vậy gã lại ngẩng đầu lên trời cười thật to, trong nháy mắt đấu ý, chiến ý, sát ý, hiệp ý, cuồng ý, hào ý đồng thời bùng phát giúp chiến lực của gã gần như tăng lên gấp đôi.
- Lại tiếp một quyền của ta!
Đại tế tửu còn chưa khôi phục lại hơi thở thì đã thấy nam tử tóc xoăn lại tiếp tục lao đến, không khỏi hoảng sợ về sự bền bỉ của gã.
- Ngươi là loại quái thai gì?
- Ta là Lục Triết!
Nam tử tóc xoăn một quyền đánh bay đại tế tửu, sau đó tiếp tục nhảy vào giữa đội hình Hoành Sóc bộ lạc đại khai sát giới.
Ba canh giờ sau, Hoành Sóc bộ lạc bại, đại tế tửu và các tế tửu khác bị Lục Triết ép đến mức không thở nổi, đành phải thở dài nói ra hai chữ: “Đầu hàng!”
Khoảnh khắc hai chữ này vừa kết thúc, cả thảo nguyên như rơi vào tịch lặng, chỉ còn lại tiếng trống trận hào hùng của Tào Sâm vẫn đang vang vọng không ngừng.
Mặt trời dần xế bóng, ánh tà dương buổi hoàng hôn phủ xuống thảo nguyên bao la rộng lớn.
Lục Triết ngồi yên vị trên lưng hắc mã, hai bàn tay gã vẫn còn nhuốm đầy máu tươi của trận chiến ban nãy, nhìn đại quân bộ lạc Hoành Sóc đang quỳ một chân xuống đất, đầu cũng cúi gầm không dám ngẩng lên, trong lòng bỗng xuất hiện một tư vị khác lạ. Đây giống như cảm giác khải hoàng đầy vinh quang xen lẫn chút buồm đượm.
- Giết một người để cứu vạn người, giết vạn người để cứu ức người, lấy mạng các ngươi để giúp Lục Triết ta đi đến đỉnh phong. Yên tâm, tương lai thiên mệnh nhân tộc sẽ do ta gánh vác, tuyệt sẽ không để các ngươi chết uổng phí…
Ánh tà dương phủ xuống bóng lưng cao lớn của gã, hắc mã xoay đầu rời đi, Tào Sâm, Doanh Khang, thư đồng cũng theo sát phía sau, bắt đầu cùng vị tiểu bá vương trước mặt tạo dựng nên một huyền thoại bất hủ trong lịch sử nhân tộc.
Mà Việt Bân lúc này đây chính thức được thể hiện tài năng an bang tế thế kiệt xuất của mình.
Có uy danh của Lục Triết và những địa phương thuần phục gã làm nền tảng. Việt Bân bắt đầu dương lên lá cờ chiêu hiền đãi sĩ, triệu tập tất cả những thanh niên trẻ tuổi thân mang hoài bão trong thiên hạ. Bọn họ cùng nhau quy tụ về thảo nguyên Trung Thổ, gây dựng nên tổng đài Thiên Hạ bang cực kỳ hoàng tráng và đồ sộ. Chẳng mấy chốc mà nhân số từ vỏn vẻn sáu người lúc sơ khai nay đã gia tăng lên sáu vạn.
Đứng trên đài cao, áo bào phất phơ trong gió, Việt Bân nhìn về nơi chân trời xa xăm, dường như ở nơi đó hắn trông thấy được một thân ảnh nam tử tóc xoăn đang dùng sức bản thân nam chinh bắc chiến hòng đem giang sơn Trung Thổ quy về một mối. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn bỗng ôm quyền, thần sắc nghiêm trang cúi đầu hướng về phía đó vái một vái.
- Nhất định sẽ không phụ sự phân phó! Cho ta một ngàn năm, nhất định biến Thiên Hạ bang trở thành đệ nhất thế lực Di địa, hay thậm chí xa hơn là phủ khắp chín tầng trời chín tầng đất, cho tất cả đều như ta hiện tại, ôm quyền cúi đầu với người!
——————————————
- Lục bá vương tới!
Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp trời đất, như mang theo uy lực công kích lòng người, để lại những dấu ấn khó phai trong lòng họ.
Trong suốt thời gian về sau, mỗi lần bốn chữ này vang lên lại khiến người nghe không nhịn được da gà toàn thân nổi lên, hai chân run rẩy chỉ chực chờ bỏ chạy.
Âm thanh này cũng không còn đơn độc như lần đầu tiên đến Di địa mà hiện tại đã kèm thêm tiếng trống trận hào hùng, tất cả như báo hiệu cho sự xuất hiện của một vị đấu giả chẳng những vô địch mà còn vô đối.
Tào Sâm sau thời gian dài đánh trống đã phát triển vượt trội về mặt hình thể, cơ bắp tay chân nổi cuồn cuộn. Cái trống kia hóa ra là chí bảo thuộc về một vị nhạc sư thời thượng cổ. Vị nhạc sư này không tham gia vào chiến trận mà chỉ đứng sau dùng Thiên Cổ trống đánh lên cổ vũ ức vạn binh lính nhân tộc, tuy vậy sức ảnh hưởng của ông ta tới đại cục là không phải bàn cãi.
Nghe thấy tiếng trống trận này, nhiệt huyết, can tâm, hào khí, đấu chí của binh lính và cả những bậc tướng lĩnh đều sẽ gia tăng gấp bội phần. Tiếp thêm sức mạnh về mặt tinh thần cho họ, để họ có đủ dũng cảm vượt qua bản thân, làm những việc điên cuồng không ai dám nghĩ tới.
Tào Sâm hiện tại đang ở bước trên con đường giống vị nhạc sư kia, song tất nhiên đã là hậu bối sinh ra trong thời đại cấm kỵ ắt sẽ có những táo bạo đột phá của riêng mình.
Y nghiên cứu và chế ra một ngàn tiểu Thiên Cổ trống, đồng thời sáng tạo ra một bộ âm luật dành riêng cho việc đánh trống sa trường. Mỗi lần Lục Triết tiến đánh địa phương nào thì y sẽ cùng một ngàn nhạc sư đi theo phía sau, cùng hợp lực tạo nên một bản thiên cổ hùng ca hỗ trợ cho gã.
Còn Doanh Khang, người sống sót cùng với Tào Sâm sau trận chiến ở Ngọa Long lĩnh lại vô cùng nhàn nhã, lười biếng nằm vắt chân bên cạnh chỗ Tào Sâm đánh trống. Nhiệm vụ của gã không thể đơn giản hơn đó là phát ra hiệu lệnh bắt đầu triển khai trống trận.
- Thiên Cổ Hùng Ca, tấu!
- Bá vương bất bại, thiên hạ vô địch, tấu!
- Diệt Thác Nhan, bình Uông Siêu, định thảo nguyên Trung Thổ! Tấu!
Doanh Khang ngậm cọng cỏ trong miệng, nằm ngửa nhìn bầu trời trong xanh, hai tay kê đầu, thậm chí vì đã quá quen thuộc với tiếng vó ngựa để nhận định lúc nào bắt đầu sắp sửa giao chiến nên không cần dõi theo bóng lưng cô độc của Lục Triết. Lười biếng nói:
- Tào Sâm, lên nhạc…
Khoảnh khắc y vừa dứt lời, trời đất như muốn rung chuyển bởi những tiếng trống thùm thùm đầy uy lực. Nhân số nhạc sư do Tào Sâm huấn luyện ra đã lên tới bảy ngàn người. Mỗi người đều mặc y phục đỏ rực như máu, đầu chít khăn đỏ, cùng nhau cầm thiết chùy đánh xuống mặt trống căng cứng phía dưới.
Bảy ngàn người cùng đánh trống, đây là cảnh tượng kinh nhân đến cỡ nào? Thiên Cổ Hùng Ca vang lên, địch nhân chưa kịp vùng vẫy thì tinh thần đã tan nát, không ít kẻ run rẩy tay chân ném binh khí xuống, sau đó quỳ một chân, cúi đầu cất tiếng:
- Chúng ta đầu hàng!