: Hư Vô Hắc Ám
Thiên địa minh minh, thiên đạo mang mang, từ xưa đến nay, dù là bậc hào kiệt tu vi đạt tới điên phong cũng không cách nào thấu tỏ hết những bí mật của trời đất.
Chúng sinh từ đâu mà có?
Thiên đạo liệu có tồn tại? Mà giả dụ có tồn tại thì do "kẻ nào" đứng phía sau.
Kẻ đó có vô tình đối xử công minh với toàn bộ chúng sinh không hay là ngập tràn tính toán?
Vì sao cấm kỵ lại buông xuống theo chu kỳ? Điểm kỳ quặc là nó dường như chỉ muốn truy sát những sinh linh quá mức hùng mạnh, không chết không thôi, còn những sinh linh nhỏ yếu thì lại bỏ qua, để chúng có cơ hội phát triển nảy nở tiếp.
Không ít người vì thử tìm hiểu về hai chữ cấm kỵ mà mất mạng hoặc tuyệt tích thế gian, điển hình là Bá Luân đại thần, kẻ vô địch thái cổ, đủ sức tự xưng Thiên Đế nhưng trước sau vì trung thành với Bạch Hoàng nên vẫn cam chịu thân phận thần tử.
Hay Mãn Lâu Thiên Đế nổi danh với Phi Tiên Cửu Tự quyết, dùng tín niệm điên đảo thời tiền thái cổ, câu nói trứ danh "chỉ cần ta tin tưởng tất cả đều sẽ tồn tại".
Y giúp tiên tộc trở thành chí tôn lục giới, thậm chí suýt nữa hủy diệt thần tộc đã xuất hiện từ kỷ thần thoại.
Dù vậy, cấm kỵ buông xuống, y vẫn không cách nào cải biên số phận, phải biến mất vào trong cấm kỵ, đến xương cốt và đạo thống của mình cũng tan biến, đến nỗi tiên tộc sau này đã từng có lúc quên đi đoạn hồi ức về y.
Trong hư vô mênh mông tưởng chừng vô tận, hắc ám phủ kín khắp bốn phương tám hướng.
Dẫu đôi lúc có vài tia ánh sáng le lói xuất hiện nhưng cũng rất nhanh bị hắc ám cắn nuốt, hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Chính vì hư vô là nơi không tồn tại bất kỳ loại khí cơ nào nên sinh mệnh sống cũng không thể tồn tại ở đây nếu không có những thủ đoạn đặc dị.
Không biết là bao lâu, từ chính giữa hắc ám loé lên một đạo bạch quang xé tan màn đêm lao vút đi.
Nhìn kỹ lại mới thấy đạo bạch quang kia là một thanh kiếm màu bạc dài tầm ba trượng, chuôi kiếm màu đen, nơi tiếp giáp giữa sống kiếm và chuôi kiếm là một đạo hoa văn nhành liễu xanh nhạt đang không ngừng uốn lượn lên phía trên, đường nét mềm mại mà tinh tế, dù vậy sự mềm mại này không làm cho vẻ sắc bén của thanh kiếm biến mất mà gia tăng gấp bội phần, mỗi lần lướt qua đều khiến hư vô xuất hiện những vết rách kéo dài phải mất rất lâu sau khi thanh kiếm rời đi mới hồi phục lại.
Lúc này đây có một gã thanh niên áo trắng tóc bạc đang ngồi xếp bằng trên sống kiếm, hai mắt nhắm nghiền, dùng bóng lưng cô độc của mình che lại đoạn hoa văn nhành liễu kéo dài bên dưới.
Hắn chính là đạo thể Độc Cô Minh đang trên đường trở về hiện tại.
Không còn giống như ở lần đầu tiên, thân thể bị tổn hại nghiêm trọng vì cạn kiệt linh khí.
Ở lần này hắn đã chuẩn bị một núi nguyên thạch bên trong túi trữ vật, cộng thêm vô số kỳ trân dị thảo, còn cả không ít điển tịch sách vở thu thập được ở thái cổ để nghiên cứu trong khoảng thời gian chán chường bên trong hư vô.
Lúc trước, dù hôn mê nhưng hắn vẫn cảm nhận được lướt đi trong hư vô để tìm đến tiết điểm thuộc về thái cổ mất rất nhiều thời gian, dường như tận mấy năm trời mới tới được.
Đó là còn chưa kể tới những lúc hắn mất đi ý thức, bị những ảo cảnh về cha mẹ, Cố Lý, hay nam tử thần bí quay lưng về phía mình, nử tử váy trắng thần sắc băng lãnh đứng trên chiếc thuyền độc mộc chiếm đóng tâm trí...!Dù hắn không biết rõ chính xác là bao lâu, nhưng ắt hẳn rất dài, đủ làm cho một tu sĩ như hắn cảm nhận được sự tịch mịch.
- Có thêm thời gian tu hành, không bị bất kỳ ai quấy nhiễu, đây xem như một cơ duyên dành cho ta...!Tuy nhiên không rõ rốt cuộc ta sẽ trở về giai đoạn nào của tương lai.
Lỡ như mấy trăm năm tính từ lúc Lý Ẩn chém ra một kiếm thì...
Độc Cô Minh chỉ dám nghĩ tới đây.
Hắn không dám nghĩ tiếp vì sợ sẽ phải đối mặt với một kết quả tàn khốc, phá tan sự cố gắng biết bao năm lưu lạc thái cổ của hắn.
- Trước mặt hoàn thiện thập đại phân thân, đến lúc trở về tương lai, một khi dung hợp mười phân thân này, ta sẽ là vô địch trong cùng thế hệ! Có điều muốn làm được vậy, yêu cầu đạo thể phải đạt tới đẳng cấp cực cao về mặt luyện thể, bằng không sẽ nổ tung như bong bóng.
Bốn phân thân kiếm, đao, khinh hành, hoả đã giúp hắn chỉ thua thiệt dưới Bá Luân thời thanh niên một chiêu, nếu ngưng tụ được mười cái, chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng.
Mặc dù so sánh như vậy hơi khập khiễng vì sau trận chiến đó Bá Luân cũng có những tạo hoá của riêng mình.
Y học được Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức do Vạn Vô Địch để lại, tu vi cũng thăng tiến đến tầm cao mới.
Tuy nhiên xét vào thời điểm tương lai, loại tu vi như Độc Cô Minh hiện tại đã quá mức vượt trội, lực đạo hoàn mỹ, đạo vận hoàn mỹ, võ đạo nhờ vào việc cảm ngộ mười ba hình thái kiếm đạo của Tuế Nguyệt kiếm dưới chân cũng sắp sửa tiếp cận hoàn mỹ, khả năng đấu pháp cũng đã được cải thiện nhờ diễn luyện công pháp mô phỏng địch nhân Mộng Thành Chân.
Duy chỉ có thể chất dù vốn dĩ sở hữu Trường Sinh thể nhưng vẫn không đủ để chịu tải sức mạnh quá lớn.
Hắn bắt buộc phải đạt đến cảnh giới thể tu hoàn mỹ thì mới tận dụng được tối đa ưu thế của việc sở hữu nhiều phân thân xếp chồng lên nhau.
Tuế Nguyệt kiếm lướt đi trong hư vô mênh mông.
Trong đêm tối tịch mịch, đạo thể Độc Cô Minh vẫn chỉ đơn độc một mình không ngừng tu luyện.
Vô số những nguyên thạch thượng phẩm bị bóp nát để hỗ trợ hắn trong quá trình ngưng tụ phân thân.
Rất nhanh, trong chớp mắt mười năm nữa lại trôi qua.
Với người tu hành, mười năm là quãng thời gian rất ngắn ngủi, những nhân vật đẳng cấp tu vi từ Đạo Đài trở lên một lần bế quan trải qua trăm năm cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Mà hắn, sau mười năm tu vi từ Tiên Thai trung kỳ nay đã chính thức chạm mốc hậu kỳ đỉnh phong, chẳng những vậy còn nhờ việc ngưng tụ ra mười phân thân hoàn chỉnh để đưa bản thân đi đến hoàn mỹ ở cảnh giới Tiên Thai, chỉ còn cách Đạo Đài một lằn ranh nhỏ.
Phong phân thân.
Chiến phân thân.
Cuồng phân thân.
Chân phân thân.
Giả phân thân.
Diệu âm phân thân.
Tự nhiên phân thân.
Kim cổ phân thân.
Hạo nhiên phân thân.
Trung dung phân thân.
Đây là mười phân thân hiện tại của hắn, vẫn còn trong sự điều khiển khống chế, không hề có linh trí riêng như kiếm, đao, hỏa và khinh hành.
Trong đó bốn phân thân bổ sung thay thế cho bốn phân thân đã để lại thái cổ là bốn loại phân thân hắn cực kỳ tâm đắc.
Sức mạnh của bọn chúng không quá nghiêng về những loại đạo hữu hình, có thể thấy rõ, chạm, sờ, nghe, cảm nhận trước mặt mà thuộc về loại đạo vô hình, cực kỳ mơ hồ mông lung, phải dụng tâm để cảm nhận.
Qua nghiền ngẫm và phân tích, hắn ghép chúng vào chung nhóm với chiến, cuồng, chân, giả để tạo thành một tổ hợp “vô hình đạo” riêng biệt.
Hoàn toàn khác xa về bản chất nếu đem so sánh với phong và diệu âm, thuộc nhóm “hữu hình đạo”.
Lại thêm mười năm dài đằng đẵng trôi qua.
Mười cỗ phân thân cùng ngồi xếp bằng với bổn tôn, không ngừng dùng lực lượng của riêng mình để hỗ trợ bổn tôn tôi thể.
Cảnh giới về mặt luyện thể của Độc Cô Minh tiến triển cực chậm, hắn mất tới tận hai mươi năm mà hôm nay mới chân chính đột phá tới thể tu nhị cấp sơ kỳ hoàn mỹ.
Tạm thời đủ sức sử dụng được sức mạnh xếp chồng của năm cỗ phân thân.
- Rốt cuộc ta có thể về hay không?
Độc Cô Minh càng lúc càng bày ra vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
Dù rằng hắn mang theo không ít tài nguyên nhưng lúc này đã sắp sửa cạn kiệt.
Mười phân thân, một bổn tôn, dù cả bọn cùng chung một thể, có thể hợp nhất song lại tiêu tốn lượng nguyên khí phải gấp trăm lần một mình đạo thể lúc trước.
Với mức độ tiêu hao như vậy, nuôi dưỡng mười phân thân này chẳng khác nào đang nuôi dưỡng cả một tông môn mấy vạn người cùng lúc.
Chỉ có không ngừng bổ sung thêm tài nguyên thì mới trụ nổi, chứ như hiện tại, có lẽ chỉ một năm nữa thôi là mọi thứ sẽ chân chính cạn kiệt.
Nguy cơ giống như lần đầu tiên đến hư vô hắc ám sẽ lại diễn ra.
Đúng vào lúc hắn đang cực kỳ lo lắng thì từ một vết rách hư vô phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một luồng uy áp khủng bố không thể hình dung bùng nổ ra ngoài.
Luồng uy áp mạnh đến mức khiến Tuế Nguyệt kiếm lần đầu tiên sau bao năm phản ứng dữ dội, không ngừng phát ra những tiếng kiếm minh vang vọng như đang cảnh báo dè chừng.
: Cửu Phẩm Liên Hoa
Độc Cô Minh cảnh giác thu hồi lại mười phân thân đang ngồi xếp bằng xung quanh cơ thể. Sau khi cẩn thận phong ấn chúng lại để tránh tình trạng bị nguyên lực của chúng vì quá hùng hậu mà phá nát thân thể, hắn mới chậm rãi thu công, rũ vạt áo mà đứng lên.
Đây là lần đầu tiên hắn đứng lên sau hai mươi năm bế quan tu hành, xương cốt phát ra từng tiếng rôm rốp giòn tan, nhưng không hề có hại mà thực chất là đang giúp hắn lấy lại sự đàn hồi và dẻo dai như lúc trước.
Độc Cô Minh nhìn về nơi tiết điểm đang phát sinh dị tượng cách đó không xa, chỉ thấy tiết điểm nơi đó giống như bị một loại lực lượng khủng bố điên cuồng công kích, sắp sửa vỡ vụn tới nơi.
- Chuyện gì đây? Chẳng lẽ cũng có người du hành thời gian được giống như ta?
Hắn càng nghĩ càng âm trầm. Lý do này không phải không thể xảy ra. Lãnh Oán là một minh chứng sống động nhất cho việc du hành thời gian không phải cơ duyên dành riêng cho hắn. Dù không biết đối phương đang sắp sửa xuất hiện có tu vi gì, là dùng sức mạnh bản thân đánh phá tiết điểm hay dùng chí bảo hỗ trợ như hắn, nhưng việc đứng gần một kẻ như thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải hắn không thể khống chế Tuế Nguyệt kiếm thì đã sớm tạm thời tránh xa chỗ này rồi.
- Dù sao vẫn có kết giới của Tuế Nguyệt kiếm bảo vệ, trừ phi tu vi có thể nghịch thiên tới mức phá vỡ nó, bằng không ta vẫn an toàn... Dù vậy vẫn nên cẩn thận một chút...
Nghĩ như vậy, hắn cũng trấn định bớt phần nào. Tuy nhiên sự cảnh giác cao độ không hề mất đi mà càng lúc càng gia tăng.
Tiết điểm sau khi bị lực lượng thần bí kia điên cuồng công kích trong tầm mười khắc thì bỗng nổ tung tạo thành một lỗ thủng sâu hoắm bề ngang tầm mấy trượng, hắc ám bốn phía xung quanh cái lỗ này liên tục bị hút vào bên trong, từ đó truyền ra những âm thanh hết sức lạ lùng như tiếng khâu áo của nữ nhân. Đồng thời theo tiếng khâu áo vang lên ngày càng gấp rút, miệng lỗ thủng cũng ngày một nhỏ dần, có xu hướng thu hẹp lại, dường như đây là cơ chế tự sửa chữa của hư vô hắc ám nơi này khi bị tổn hại.
Chỉ thấy khoảnh khắc lỗ thủng kia bị thu hẹp lại chỉ còn nửa trượng, một đạo bạch quang từ trong đó bỗng lao vút ra mang theo tiên khí mãnh liệt không cách nào hình dung.
Tròng mắt Độc Cô Minh bỗng co rụt lại khi nhận ra thứ tồn tại trong đạo bạch quang kia.
Đó là một nam tử cũng mặc bạch y như hắn nhưng áo quần rất chỉnh chu ngay ngắn đang cưỡi trên một đoá hoa sen chín cánh.
Mái tóc đen nhánh của y được búi lên cao nằm gọn gàng trong một chiếc mũ quan màu bạc, hông đeo thắt lưng nạm ngọc màu tím. Hai tay y chắp sau lưng, gương mặt không chút biểu cảm nhìn về phía trước.
Điểm nổi bật nhất ở nam tử này chính là dung mạo quá mức tuyệt mỹ của y, chẳng khác nào trích tiên hạ phàm. Thậm chí nếu so sánh với những tiên tộc xuất chúng nhất mà Độc Cô Minh từng gặp thì nam tử này cũng quá mức vượt trội. Đẹp đến mức những mỹ nhân như Lưu Tích Quân, hay Mã Tư Thuần, Sơ Tuyết cũng phải ảm đạm thất sắc.
Dù vậy, vẻ đẹp của y không theo xu hướng mềm mại mà vẫn rất nam tính, chỉ là không quá rắn rỏi.
Thần thái của y hờ hững ung dung, ánh mắt cũng bình tĩnh, trong veo như mặt hồ mùa thu, đối diện với hư vô hắc ám nhưng vẫn không hề thảng thốt hay hoảng sợ. Dường như trên đời này chẳng thứ gì có thể làm y rung động. Ngay cả lúc phát hiện ra Độc Cô Minh đang đứng trên Tuế Nguyệt kiếm nhìn về phía mình bằng sự ngưng trọng xen lẫn lạnh lùng, thì nam tử này vẫn điềm nhiên coi hắn như không tồn tại.
Hoa sen chín cánh dưới chân y hiển nhiên cũng là loại cấm kỵ pháp bảo tương tự Tuế Nguyệt kiếm của Độc Cô Minh. Nó làm hắn liên tưởng tới một câu trong điển tịch phật môn.
"Cửu phẩm liên hoa vi phụ mẫu, hoa khai kiến phật ngộ vô sanh!"
Hoa sen chín cánh là biểu tượng cho sự vô căn vô trần, vô cấu vô nhiễm. Tương truyền rằng bậc thánh nhân trong trời đất đều sẽ được sinh ra từ trong một đoá hoa sen, hoa sen càng nhiều cánh thì phẩm hạnh và công đức của vị thánh nhân này sẽ càng cao, cơ hội đi đến tận cùng của giải thoát sẽ càng dễ dàng hơn. Giả dụ là cửu phẩm liên hoa, khoảnh khắc người đó vừa xuất hiện trên thế gian sẽ được diệu âm thánh pháp bao bọc xung quanh thân thể để tẩy lễ, đồng thời giúp người đó sở hữu khí vận cực lớn của thiên địa đại đạo. Trong suốt cuộc đời tu hành tuyệt đối sẽ không gặp chút trắc trở nào.
Loại liên hoa này một khi để người tiên tộc nhìn thấy chắc chắn chỉ có hai con đường. Một là chết không toàn thây, bị cướp đi liên hoa bổn mệnh để độc chiếm. Còn hai là quỳ xuống bái lạy thần phục, tôn y lên làm chủ.
Phùng Hằng đệ nhất nhân tiên tộc thời thái cổ cũng là như vậy mà xuất sinh. Nhưng y chỉ có tiên vị thất phẩm, không hề như nam tử trước mặt, cửu phẩm chí tôn.
Địch Vân người đang ở chung với phàm thể Độc Cô Minh ở Việt quốc cũng mang trong mình Vô Cấu đạo thể. Trừ phụ mẫu đã chết năm xưa của gã ra, chẳng ai biết gã lúc xuất sinh có bao nhiêu cánh hoa sen bao bọc. Nhưng có lẽ là chỉ tầm ba trở xuống, bằng không dị tượng đã sớm đánh động chúng tu sĩ nhân tộc. Mọi người cũng không dễ dàng bỏ qua loại thể chất nghịch thiên này như vậy.
- Liên Hoa này hẳn là do gã dùng cơ duyên đạt được. Bởi vì nhìn gã, ước chừng tu vi cũng chỉ ở tầng thấp như ta. Mặc dù gã trông như trấn định đến cực điểm nhưng rõ ràng cũng không điều khiển được liên hoa, để mặc nó di chuyển theo hướng đã định sẵn...
Đoá hoa sen chín cánh kia không ngờ lại đi cùng với hướng Tuế Nguyệt kiếm dưới chân Độc Cô Minh đang đi.
Thậm chí, Độc Cô Minh còn có linh cảm rằng nam tử kia cũng đang trở về cùng tiết điểm thời gian giống hắn. Nhưng là ở đâu, nơi nào trong lục giới? Là tiên giới sao?
Hai người đứng trên pháp bảo, một hoa sen một trường kiếm, thần sắc một tĩnh lặng một trầm mặc. Không ai nói ra câu nào, cứ như vậy nhìn về hắc ám vô biên phía trước.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...
Một tháng...
Độc Cô Minh và nam tử kia vẫn im lặng đứng chắp tay nhìn về phía trước. Trong suốt một tháng này ngoại trừ điều tức bảo trì hơi thở ra thì cả người họ đều không động đậy. Dường như là đang so xem ai sẽ là người đầu tiên không chịu nổi.
Nhưng Độc Cô Minh có thể chịu cô độc bế quan tiềm tu nơi hắc ám hư vô này suốt hai mươi năm, làm sao mà lại không chịu nổi quãng thời gian ngắn ngủi này kia chứ?
Mà nam tử kia cũng rất hờ hững, đến cả ánh nhìn cũng chưa từng thay đổi. Nếu không phải từng thấy y thoáng cử động lúc vừa thoát ra khỏi lỗ đen kia thì Độc Cô Minh chắc chắn sẽ nhầm tưởng y là một cái xác chết, đã mất đi hoàn toàn tự chủ.
Thêm ba năm nữa trôi qua, cả hai vẫn bảo trì dáng vẻ cũ. Sự kiên định và đạo tâm của hai người thật sự đã đạt đến mức hiếm thấy trong những tu sĩ cùng thế hệ.
Cho đến một ngày, Độc Cô Minh đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự tĩnh lặng này.
- Nhân tộc Độc Cô Minh...
Nam tử kia nghe xong cũng cong khoé miệng, dù là nụ cười nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy nụ cười này rất vô cảm, chẳng khác xã giao là mấy.
- Tiên tộc Hoa Vô Thác...
Im lặng một chút, Hoa Vô Thác nói tiếp:
- Ta vốn còn đang định mở miệng chào hỏi, dù sao quãng thời gian ba năm vừa rồi quá mức nhàm chán. Không ngờ tới ngươi lại lên tiếng trước...
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Thật sự vô nghĩa. Chúng ta vì sao không nói chuyện thử một lần, biết đâu sẽ đạt được những thông tin mình cần?
Điểm này đúng là cả hai đều đang rất mong muốn nhưng vì cẩn thận dè chừng nên không vội vã nói ra ý định của mình. Giả dụ tỏ ra gấp gáp, chắc chắn sẽ bị đối phương chiếm cơ trên, đưa ra không ít yêu cầu bất lợi.
Độc Cô Minh cho dù đang trong tình hình cạn kiệt tài nguyên nhưng vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh để che mắt Hoa Vô Thác. Trong khoảng không hắc ám này, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhất là đối với dạng thiên kiêu kiệt xuất như bọn họ. Đã có thể tồn tại trong hắc ám, trở thành người du hành thời gian làm sao có thể là hạng tầm thường cho được.
- Ngươi cần nguyên thạch sao?
Hoa Vô Thác hỏi rất thẳng thắn vào đúng tim đen của Độc Cô Minh. Quả thật đây là nhu cầu cấp bách nhất của hắn hiện tại. Hắn tuyệt đối không thể duy trì tiếp quá sáu tháng ở trong kết giới.
Đối phương đã biết, bây giờ dù tỏ vẻ hay giả vờ thế nào cũng không gạt được, vì vậy Độc Cô Minh đành gật đầu.
Hoa Vô Thác nói:
- Ta có rất nhiều nguyên thạch, đủ để cho ngươi dùng trong mười năm. Quan trọng ngươi có thứ gì đủ đáng giá đổi với ta hay không?
Độc Cô Minh nhướng máy hỏi:
- Ngươi cần thứ gì?
- Một ít thông tin thôi. Chỉ cần ngươi trả lời đúng cho ta biết là được...
Dứt lời, Hoa Vô Thác từ bên trong kết giới cũng mình ném ra một túi trữ vật lớn.