: Chỉ Quan Tâm Đến Người Hữu Dụng
Độc Cô Minh cùng năm phân thân cứ hoá giải hết đợt tấn công này lại phải lập tức đối đầu với đợt tấn công khác.
Mặc dù chỉ là một chiếc túi trữ vật tầm thường nhưng độ nguy hiểm do nó tạo thành hoàn toàn vượt xa trận chiến ở Nguyệt Dạ sâm lâm với đám Vương Nhất, Quan Thất mà hắn từng trải qua.
Diệu âm phân thân bị một đạo kiếm khí khủng bố chém nát, hình câu thần diệt.
Nếu đổi lại là kẻ khác không sở hữu phân thân để phân tán những sát chiêu này mà bị chúng dồn một lúc vào người thì e rằng đã chết mấy trăm lần rồi.
Đây cũng là tầng sát chiêu cuối cùng được bố trí trên túi trữ vật kia.
Khoảnh khắc đạo kiếm khí tán đi, mọi thứ từ xác Phệ Kim trùng, xác cổ thú...! Cho đến những độc dược, tàn bảo bị phá hủy dưới đất đều tự nổ tung thành bụi bặm, không để lại cho Độc Cô Minh bất kỳ thu hoạch nào.
Nếu có thứ gì đó sót lại sau cuộc chiến thì chính là đống nguyên thạch đang chất cao như núi trước mặt Độc Cô Minh.
Qua kiểm tra kỹ lưỡng thì chúng vẫn còn khá nguyên vẹn và chất lượng.
Hoa Vô Thác dù sao cũng coi như giữ lời khi để lại đống nguyên thạch này.
Dù vậy trong lòng Độc Cô Minh cũng không cách vui nổi mà tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đối phương nhìn thì như thanh cao thoát tục, thế nhưng lại âm hiểm độc ác tới cực độ.
Hoá ra y vừa xuất hiện nhìn thấy Độc Cô Minh là liền hiểu hắn đã hết nguyên thạch để sinh tồn.
Việc y đứng im lặng suốt ba năm cũng là để thăm dò đồng thời tiêu hao chỗ nguyên thạch cuối cùng của hắn.
Kế đến lúc đề cập trao đổi lợi ích, y nói rằng chỉ cần đổi lại "một ít thông tin" nhằm mục đích khiến Độc Cô Minh mất đi sự cảnh giác.
Còn chưa đợi Độc Cô Minh kịp suy nghĩ và phòng bị thì y đã ném luôn túi trữ vật ra, đưa hắn vào tình huống không thể phân tích thiệt hơn, bắt buộc phải nhận nó.
Cũng may thực lực, kinh nghiệm, khả năng ứng biến của hắn sau những năm tháng mài dũa ở thái cổ đã đạt đến đỉnh cao trong cùng thế hệ nên mới hoá giải được túi trữ vật đáng sợ ban nãy.
Nghĩ lại tất cả những điều tên tiên tộc dáng vẻ tuấn mỹ siêu phàm kia làm, mỗi hành động lời nói tuy rất bình thường nhưng đầy rẫy tính toán âm mưu, Độc Cô Minh không khỏi rét lạnh sống lưng.
Nhân vật tàn nhẫn quyết đoán như vậy, tính luôn Hàn Phi đã chết ra thì đây là hắn gặp được lần thứ hai trong suốt quãng đường tu đạo của mình.
- Bái phục, ngươi rất xuất chúng, không ngờ lại sống sót nổi dưới sát chiêu này của ta...
Hoa Vô Thác điềm đạm nói, cũng chẳng hề thất vọng về chuyện không giết được Độc Cô Minh.
- Ơn cho nguyên thạch ta lĩnh nhận, còn ơn về một trăm linh tám tầng sát chiêu kia, có dịp ta sẽ hoàn trả lại đủ...!Hy vọng lúc chúng ta thoát khỏi kết giới này sẽ không ở gần nhau...
Độc Cô Minh lạnh nhạt nói, tay không ngừng bóp nát đống nguyên thạch để giúp nguyên khí trong kết giới nồng đậm trở lại.
Thương thế của bốn phân thân nhờ đó cũng nhanh chóng phục hồi, duy chỉ có trung dung phân thân vẫn như cũ mất đi một chân.
Có lẽ phải mất khá lâu sau khi khu trừ hết độc tố mới hồi phục lại được.
Còn diệu âm phân thân đã chân chính mất đi sau một kiếm kinh thiên kia, sắp tới hắn phải nhanh chóng tập trung để cảm ngộ ra loại đạo vận thứ mười để bù đắp vào chỗ này.
- Chỉ là phép thử mà thôi, ngươi muốn nói chuyện với ta thì phải chứng minh được mình đủ tư cách!
Dưới sự uy hiếp của Độc Cô Minh, Hoa Vô Thác vẫn tỏ ra dửng dưng, dường như khá tự tin vào thực lực của mình.
- Ta cho ngươi nguyên thạch để bảo mệnh nhưng cũng chém đi một phân thân để làm suy yếu ngươi, lợi và hại khấu trừ lẫn nhau xem như hòa đi.
Để chứng minh sự chân thành của ta, chỉ cần ngươi đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, ta cũng sẽ giải đáp.
Dĩ nhiên, nếu câu hỏi của ta làm ngươi hài lòng, thì ngươi cũng phải trả lời ngược lại.
- Lại định lừa ta sao?
Độc Cô Minh hừ lạnh.
Hoa Vô Thác điềm nhiên đáp:
- Không đánh không quen biết.
Ta xưa nay chỉ làm những điều có lợi cho bản thân.
Chỉ khi ngươi chứng minh được mình có chỗ hữu dụng với ta thì ta mới có hứng thú giao hảo với ngươi.
Nếu ta tự dưng không không đi giúp đỡ hay thân thiện với một người xa lạ thì đó mới là có vấn đề!
- Vậy ngươi thấy ta hữu dụng với ngươi chỗ nào?
Sau khi hắn hỏi lại, Hoa Vô Thác trả lời:
- Nếu chúng ta đích thực là đến từ cùng một thời đại thì chắc chắn từ nay về sau, ngươi sẽ rất cần ta trợ giúp, mà ngược lại ta cũng rất cần sự trợ giúp của ngươi.
Để tránh ngươi vẫn còn lòng nghi hoặc với ta, ta sẽ nói trước vài từ khóa xem ngươi có hứng thú hay không...
Độc Cô Minh im lặng không nói câu nào.
Hắn thực sự muốn xem gã tiên tộc này muốn giở trò gì tiếp theo.
Chỉ nghe Hoa Vô Thác chậm rãi nói ra mấy cụm từ ngắt quãng:
- Độc Cô gia, Trường Sinh thể, cặp phu thê bị truy sát..
Còn gì nữa nhỉ, nếu lấy thời đại của ta làm chuẩn thì thời thái cổ ở nhân giới sẽ có sự tồn tại của Bá Luân đại thần, thượng cổ là Hồng Trần Kiếp Chủ xuất thân từ tiên giới, song rốt cuộc trong trận chiến ở Tuyệt Vọng Ma Uyên lại quay giáo phản bội, giết chết Tiên Chủ tộc ta...!Từ đó tính đến lúc ta xuất sinh có lẽ ngót nghét tầm năm mươi vạn năm...
Lời Hoa Vô Thác vừa nói như sét đánh ngang tai Độc Cô Minh.
Dù vậy việc này cũng đã nằm trong suy đoán của hắn từ trước nên hắn vẫn bảo trì được vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt.
Từ lộ tuyến di chuyển suốt ba năm qua của Tuế Nguyệt kiếm và Cửu Phẩm Liên Hoa, rất rõ ràng đến tám phần là cả hai đang cùng trở về một thời đại giống nhau.
Có điều vẫn còn rất nhiều câu đố như vì sao Hoa Vô Thác lại biết về cha mẹ hắn, nếu chỉ là Độc Cô gia hay Trường Sinh thể thì còn giải thích được vì hai cụm từ này thực chất đã nổi tiếng từ xưa đến nay.
Độc Cô gia các đời luôn luôn xuất hiện những cường giả đẳng cấp hào kiệt góp phần rất lớn vào lịch sử nhân giới.
Điển hình Thiên Ảnh Nhân, bang chủ Bá Đao phái Độc Cô Đao, giáo chủ Quang Minh hội Độc Cô Hỏa., Xuy Vân đạo sĩ...!Bọn họ dùng tu vi cường hãn danh chấn lục giới, được vạn chúng kính ngưỡng, nên nếu có điển tịch ở giới diện khác nhắc về họ cũng là điều dễ hiểu.
- Xem ra những điều ta nói vẫn chưa khiến ngươi đủ tin tưởng.
Có điều nhìn ngươi im lặng như vậy đủ để ta hiểu được ngươi đích thực là con của cặp phu phụ kia.
Ngươi không tò mò về họ ư? Còn vì sao ta biết về họ nữa? Chỉ cần ngươi muốn biết, ta đều có thể giải thích tường tận...
- Nếu là phải đánh đổi thì không cần.
Độc Cô Minh ta xưa nay không phải hạng người đem số mệnh mình đặt vào tay kẻ khác.
Ta sẽ tự mình đi tìm đáp án, không cần ngươi giở trò mèo vờn chuột ở đây!
Hắn lạnh lùng phất ống tay áo.
Hoa Vô Thác khẽ lắc đầu:
- Ngươi thật quá mức cố chấp.
Dù sao đã xác định tương lai sẽ trở thành minh hữu, ta cũng không ngại cho ngươi phần lợi ích trước để ngươi tin tưởng.
Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết toàn bộ những gì xảy ra với cha mẹ ngươi, bao gồm cả tình hình ngũ đạo tự phong của chúng ta nữa.
Giọng y chậm rãi cất lên, trong hư vô hắc ám trở thành âm thanh duy nhất vang vọng bên tai Độc Cô Minh, mường tượng khắc hoạ lại một bức tranh cực kỳ sống động về quãng thời gian mấy chục năm trước, lúc mà hắn còn chứ xuyên không đến thế giới này..
: Nghịch Thương Khung
Hoa Vô Thác kể rất chậm, rất chi tiết.
Có điều câu chuyện này dài đến nỗi y đứng trên Cửu Phẩm Liên Hoa kể một hơi mất tận một tháng.
Hoá ra kể từ sau trận chiến thảm khốc vào thời thượng cổ, Cửu Thiên Thập Địa đã bị Bạch Hoàng thời đó cùng Tổ Miếu phong bế hoàn toàn. Cả vạn tầng cấm chế do máu huyết cường giả Đế Cảnh các đời kết hợp với khí vận toàn bộ nhân tộc tạo thành một kết giới vững chắc nhất từ trước đên nay, nhờ đó giúp nhân tộc bình yên trải qua năm mươi vạn năm.
Nhưng ngũ đạo tự phong đâu dễ dàng buông tha nhân tộc như vậy.
Trong suốt năm mươi vạn năm, bọn họ luôn tìm cách thăm dò những tiết điểm yếu nhất trên kết giới này để công phá, đồng thời còn sử dụng tà thuật liên tục nguyền rủa khí vận nhân tộc, khiến nguyên khí bên trong ngày một cạn kiệt, khả năng đột phá tu vi đến những cảnh giới phía sau Đế cảnh của nhân tộc cũng sẽ khó khăn hơn.
Đến tận hôm nay, qua vô số lần công kích và bào mòn, kết giới của nhân tộc đã mỏng manh hơn bao giờ hết. Thậm chí bọn họ còn phát hiện ra có một lối đi thông thẳng tới Di địa của nhân tộc. Lối đi này nếu là người nhân tộc thì có thể dễ dàng đi vào, còn các chủng tộc khác nếu dám xâm phạm dù chỉ một bước cũng sẽ lập tức hình câu thần diệt.
Đến cả một vị Kiếp Chủ của ma tộc cũng từng chôn thây tại đây sau khi bị một ngón tay khổng lồ điểm xuống.
Vị Kiếp Chủ này tuy đột phá nhờ lần theo con đường được khai thông bởi Hồng Trần Kiếp Chủ để lại nhưng cũng đủ giúp y trở thành chí tôn ma giới. Nếu không phải khoảng thời gian đó ở phía tứ giới kia cũng lần lượt xuất hiện Kiếp cảnh thì y thậm chí đã đủ tư cách tự xưng Thiên Đế.
Vậy mà dưới ngón tay xuất hiện trong thông đạo kia, y cũng chẳng khác gì sâu kiến, bị một kích diệt sát.
Mãi về sau, thông qua khí tức tàn dư chỗ y vẫn lạc còn sót lại. Người ta mới biết chủ nhân ngón tay này chính là Bá Luân đại thần, anh hùng hào kiệt thời thái cổ của nhân tộc. Thật khó tin khi mà rõ ràng Hồng Trần Kiếp Chủ mới là người đánh phá ra Kiếp cảnh, giúp những tu sĩ cùng thời đại nhờ lần mò theo dấu vết y để lại mà đột phá theo. Còn thời thái cổ tuyệt nhiên chưa từng có ai nhận biết về cảnh giới này.
Để giải thích cho việc này, chỉ có một khả năng đúng nhất đó là Bá Luân đã bước theo con đường tu luyện khác. Con đường của y tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chẳng một ai lần mò nổi. Tu vi y rốt cuộc cao bao nhiêu mà sau khi chết đi lại có thể dùng hồn huyết để lại ở Tuyết Thương phái hoá thành một ngón tay giết chết một vị Kiếp Chủ vừa mới đột phá, đây vẫn là điều khiến những cường giả tối thượng của ngũ đạo tự phong không khỏi lạnh sống lưng mỗi lần nghĩ tới.
- Kẻ như vậy lại không tự xưng Thiên Đế, trấn áp thời đại của mình mà quyết định nhảy vào hư vô hắc ám để tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tuyệt tăm tuyệt tích, thật khó hiểu...
Hoa Vô Thác bình đạm nói, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư trầm lặng.
- Hư vô hắc ám là nơi thời không loạn lưu. Đi lại trong đây có thể xuyên không tới những thời đại khác, cũng có thể y muốn né tránh cấm kỵ nên mới làm vậy!
Độc Cô Minh nói, nhưng ngay lập tức thấy Hoa Vô Thác lắc đầu phản bác:
- Không!
Ngừng một lát, lần đầu tiên biểu cảm trên gương mặt y thay đổi trở thành vẻ hứng khởi:
- Thời đại nào cũng có cấm kỵ phát sinh, càng mạnh càng mau chết. Dù trốn đi xuyên không đến đâu cũng như cũ không thoát khỏi cái kết bị thiên đạo hủy diệt. Trừ phi y đi tới nơi mà ta du hành đến cách đây mấy năm. Với tu vi và thiên phú kinh diễm của y, y chắc chắn sẽ trở thành một tồn tại chí cao, thậm chí dẫn dắt nhân tộc thành đại tộc. Có điều y không hề tới đó, mà nhân tộc nơi đó cũng đang thoi thóp trên bờ diệt vong, bị linh tộc xem như gia súc giam cầm để nghiên cứu.
- Đó là nơi nào?
Độc Cô Minh nghi hoặc hỏi.
Hoa Vô Thác cười cười.
- Lịch sử thương khung thật ra đã rất lâu dài, sự hùng vĩ đồ sộ của nó ngươi khó lòng hình dung nổi. Đã từng nghe qua cụm từ "chư thiên vạn giới" trong điển tịch phật môn chưa?
Độc Cô Minh gật đầu.
Phật môn đích xác vô cùng thần bí. Những gì ghi chép lại trong kinh điển nếu là người bình thường nhìn vào thì sẽ cho rằng đó là những lời nói miên man, mờ mịt, không căn cứ.
Chỉ với những người đã xuyên không, tiếp xúc với quá khứ, vị lai, cùng những ngõ ngách mà thế nhân nhìn không thấu giống hắn mới hiểu được lời bên trong là có thật.
- Phật môn đúng là thần bí khó dò. Ta không biết ngươi đã du hành đến nơi nào trong thời không loạn lạc này, nhưng nơi mà ta tới, chính là nơi mà ở đó ngũ đạo tự phong cũng chẳng khác gì sâu kiến. Hệ thống tu vi ở đó cũng rất đa dạng phong phú, cường giả cấp độ Kiếp cảnh nhiều như mây. Dĩ nhiên bọn họ đều là chúa tể của những tiểu thế giới, không phải hạng sâu kiến như chúng ta với tới nổi.
Nơi đó cũng giống như trong điển tịch phật môn miêu tả, rộng lớn vô biên không thể hình dung. Nếu xét về quy mô thì lục giới chúng ta chỉ như sáu tiểu thế giới thông thường.
Cứ một ngàn tiểu thế giới lại do một trung thế giới chưởng quản, mà cứ một ngàn trung thế giới lại do một chân giới chưởng quản.
Chân giới chính là đẳng cấp thế giới cao nhất vì chỉ có nó mới đủ tư cách duy trì và bảo vệ nơi đó, giúp sinh linh bên trong tránh xa ảnh hưởng luân hồi cấm kỵ, bình yên phát triển.
Không gian này gọi là Nghịch Thương Khung!
Bên trong tồn tại tứ đại chân giới chưởng khống vạn giới vạn tộc. Mà ta cơ duyên xảo hợp đến được Nguyên Thủy chân giới, do Nguyên Thủy Tổ Đế trấn giữ. Cũng chính ông ta là người đầu tiên gây dựng nên Nghịch Thiên Khung, dùng sức bản thân đối kháng với cấm kỵ, hoá giải luân hồi, để những chủng tộc và cường giả khác về sau lần mò đi đến và cư ngụ ở đây.
Độc Cô Minh không biết cái gọi Nghịch Thương Khung là thật hay giả, nhưng Nguyên Thủy chân giới thì đã từng nghe đến.
Lãnh Oán từng nói cô ta đến từ nơi này.
Mà "bổn tôn" của hắn, theo lời Lãnh Oán chính là chúa tể nơi đó, dùng vạn đạo dung thân, tu vi khoáng tuyệt cổ kim, chưởng khống chư thiên vạn giới.
"Chẳng lẽ bổn tôn của ta chính là Nguyên Thủy Tổ Đế? Ngay cả Thiên Đế ở nơi này cũng chỉ là chúa tể một trung thế giới vậy thì đủ hiểu Tổ Đế đứng đầu một ngàn trung thế giới, còn khai sinh ra Nghịch Thương Khung chống lại thiên đạo sẽ khủng bố cỡ nào?"
Hoa Vô Thác thấy Độc Cô Minh âm trầm như vậy lại tưởng là hắn đang khó chịu vì mình kể những chuyện không liên quan đến cha mẹ hắn, bèn nói:
- Đừng vội, mọi chuyện đều có liên quan đến nhau. Ngũ đạo tự phong xưa nay luôn muốn đánh chiếm nhân giới, mặc kệ luôn bị tổn thất thảm trọng là vì nguyên nhân riêng. Nghe đồn rằng nếu muốn tiến vào hư vô hắc ám, sau đó xác định đúng phương hướng của Nghịch Thương Khung chỉ có hai con đường duy nhất. Một ở Thiên Đình thần giới, hai là ở nhân giới! Con đường ở thần giới bỏ qua đi, quá mức khó khăn. Thần giới truyền thừa từ kỷ thần thoại đến nay mà vẫn tồn tại sừng sững không phải may mắn. Vậy thì chỉ còn cách đánh chiếm nhân giới nhằm xác định truyền thuyết là đúng hay không! Tu vi càng cao, khao khát tới được Nghịch Thương Khung cũng sẽ càng lớn. Chỉ có tới nơi đó thì những cường giả đẳng cấp hào kiệt mới có thể tránh thoát cấm kỵ, giữ mạng tiếp tục tu hành.
Ngày nay cũng vậy, ngũ đạo tự phong vẫn chưa từ bỏ hy vọng, luôn tìm cách xâm lược nhân giới. Có điều Tuyết Thương phái vẫn giữ hồn huyết của Bá Luân, một mực giữ vững thông đạo kia, điều đó làm cho ngũ giới gần như bất lực không thể xâm nhập.
Cho đến một hôm, có một cặp phu phụ từ trong thông đạo này chạy ra. Bọn họ đều bị giữ lại đưa về trận doanh của tiên tộc, chẳng biết họ đã nói gì mà đích thân Tiên Hoàng đã tới gặp họ.
Về sau, Tiên Hoàng đột nhiên hạ lệnh thả toàn bộ ức vạn tù binh nhân tộc đang nuôi nhốt trong một tiểu thế giới ra, Thậm chí còn kinh ngạc hơn nữa là Tiên Hoàng chủ động huy động nhân lực xây dựng nên ba tầng trời ngay sát cạnh tiên giới cho bọn họ trú ngụ. Với điều kiện họ phải dung hợp với huyết mạch tiên tộc trở thành bán tiên bán nhân, đồng thời tôn cặp phu phụ kia lên làm chủ.
Nhờ có sự giúp đỡ của Tiên Hoàng, tân nhân giới chính thức được thành lập. Sau mấy chục năm đã phát triển cực thịnh. Mà cặp phu phụ kia cũng đã thay tên đổi họ. Bọn họ được chúng sinh Lạc giới tức tân nhân tộc xưng tụng là Lạc Thần cùng Lạc Hậu. Qua tìm hiểu của mọi người, câu chuyện của về hai người bọn họ cũng được lan truyền rộng khắp.
Hoá ra bọn họ đến từ Độc Cô gia, một gia tộc rất danh tiếng ở cổ nhân giới. Chỉ cần nhắc tới ba chữ Độc Cô gia thôi thì ai cũng nghĩ ngay tới danh hiệu thiên cổ đệ nhất kiếm của thủy tổ Độc Cô - vị kiếm khách áo trắng, đầu đội mũ rộng vành che phủ nửa khuôn mặt từng làm mưa làm gió thời thái cổ, gây nên bao nỗi khiếp sợ với chúng cường giả lục giới bằng kiếm pháp siêu thần nhập hoá của mình.