Kể đến đây Hoa Vô Thác chợt ngừng khi thấy vẻ mặt tĩnh lặng của Độc Cô Minh.
- Ta dù kiêu ngạo tự phụ nhưng cũng không khỏi nảy sinh sự thán phục với dòng họ Độc Cô của ngươi.
Đây đích xác là dòng họ trứ danh nhất lịch sử lục giới.
Gia tộc bình thường trong suốt mấy trăm vạn năm xuất hiện một vị cường giả đẳng cấp hào kiệt thôi đã đủ tự hào rồi, ở đây Độc Cô gia nhân tộc lại có thể đời nào cũng sinh ra hào kiệt, chẳng những vậy ai nấy cũng đều trung can nghĩa đảm, tôn thờ Bạch Hoàng chẳng chút dị tâm.
Nói không quá là nhân tộc sở dĩ có thể tồn tại mãi đến ngày nay, công lao của Độc Cô gia các ngươi góp vào cũng phải đến năm phần.
Độc Cô Minh khẽ cười lắc đầu.
Hắn thực sự không nghĩ đến chuyện Hoa Vô Thác nói mà là đang nghĩ đến kiếm phân thân - cũng tức thủy tổ Độc Cô kia.
Kiếm phân thân này tuy nói là từ hắn mà ra, từng là một phần của hắn, nhưng sau khi nảy sinh linh trí riêng đã có thể xem như một sinh mệnh độc lập.
Nhân sinh của nó thực sự vô cùng đặc sắc, là ước mơ của hằng sa số người.
Dù vậy chỉ Độc Cô Minh mới biết là nó vẫn bị hắn âm thầm tính kế, đưa vào những đoạn ký ức do hắn tự tạo ra nhằm mục đích thay đổi lịch sử để hòng tìm kiếm hy vọng cứu Lưu Tích Quân, đồng thời mưu đồ đại nghiệp ở tương lai cho mình.
Tạm thời khi chưa quay về tương lai được, hắn vẫn không thể chứng thực kế hoạch có thành công hay không, tuy nhiên kiếm phân thân đã hoàn thành sứ mạng của nó như đúng những gì lịch sử ghi chép.
Nhất kiếm vấn đỉnh, kiếm đạo độc tôn, xây dựng nên một dòng họ Độc Cô vạn thế trường tồn, được chúng sinh lục giới ngưỡng vọng, đồng thời cũng thay hắn kề vai sát cánh với những bằng hữu Tu Chân Liên Minh bảo vệ nhân giới.
Với những gì nó làm ra, đã hy sinh, nó xứng đáng có được một cuộc sống cho riêng mình chứ không phải tu đến tận cùng rồi bị ép tự vẫn để lại đạo quả và đạo hoa nhằm giúp bổn tôn thi triển “vạn đạo dung thân” như trong kế hoạch.
Mà có lẽ nó cũng sẽ chọn lựa không làm vậy, chỉ là việc các đời sau của Độc Cô gia luôn xuất hiện rải rác dấu vết Trường Sinh thể, việc này nằm ngoài sự hiểu biết của Độc Cô Minh về Đại Phân Thân thuật, cũng chẳng rõ kiếm phân thân kia đã làm nên đại sự gì mà can thiệp được tới luân hồi nữa.
"Ta luôn muốn đi ngược lại số mệnh, thoát khỏi những gì đã được định sẵn.
Nhưng hiện tại chính ta lại trở thành số mệnh của những người khác, và bọn cũng đang trên con đường đi ngược lại ta...!Như vậy là đúng sao?"
Hắn trầm tư thật lâu, tai vẫn lắng nghe câu chuyện mà Hoa Vô Thác kể.
- Cha của ngươi đã trở thành Lạc Thần đối trọng với Bạch Hoàng.
Ngươi với tư cách là con trai độc nhất của ông ấy, tương lai nhất định trở thành chủ nhân tân nhân tộc, chẳng những vậy tân nhân tộc này không giống với cổ nhân tộc bị cả lục giới muốn tru diệt, mà được tiên tộc bảo hộ.
Hiện nơi đó đang rực rỡ thăng hoa vô cùng, nhân tài xuất hiện lớp lớp...
Người tiên giới bao gồm Hoa Vô Thác và cả đạo thể lúc này hoàn toàn không biết ngoài Độc Cô Minh ra, cặp phu phụ kia vẫn còn một đứa con trai khác đang ở Độc Cô thánh hoàng triều Di địa.
Mà người ca ca này của Độc Cô Minh sở hữu thiên tư không kém gì hắn.
Thể chất Trường Sinh thể, cũng dùng chín loại đạo vận dung thân, tương lai nếu gã chân chính xuất đạo ắt sẽ tạo nên không ít phong ba ở tu luyện giới.
Độc Cô Minh cười lạnh:
- Tiên Hoàng chẳng qua chỉ muốn dùng nhân tộc tiến đánh nhân tộc, cái gì mà bảo hộ kia chứ? Nói cho đúng, y chỉ muốn có một tay sai chỉ đâu đánh đó, trên ý nghĩa chân chính vẫn là nô dịch chúng ta!
- Không hẳn! Về mặt bề ngoài thể hiện, ông ta luôn cho người khác thấy sự hùng tài đại lược của mình.
Không giống với tổ tiên chỉ chăm chăm nô dịch nhân tộc, Tiên Hoàng luôn muốn biến họ trở thành minh hữu.
Khi đối diện với Lạc Thần vẫn khom lưng ôm quyền, thể hiện sự kính trọng đích thực như người ngồi ngang hàng chứ không hề bất kính.
Mọi người đều thấy rõ ý đồ của ông ta là gom lục giới thu về một mối, để mọi người chung sống hoà bình, hướng đến một tộc quần giúp đỡ tương hỗ lẫn nhau chứ không phải cứ chém chém giết giết!
Hoa Vô Thác nói xong Độc Cô Minh liền nhíu mày nghi hoặc.
Trong thế giới ích kỷ cá lớn nuốt cá bè này, chẳng lẽ thật sự tồn tại hạng người đủ can đảm để từ bỏ lợi ích cá nhân vì lợi ích chung sao?
- Dĩ nhiên Tiên Hoàng vẫn yêu cầu Lạc Thần hỗ trợ tiến đánh cổ nhân giới.
Nhưng ông ta chỉ cần vị trí tiết điểm thông đến Nghịch Thương Khung, còn lại số phận cổ nhân tộc sẽ hoàn toàn do Lạc Thần định đoạt.
Ông ta thậm chí hứa giúp Lạc Thần thống nhất chủng loài của mình, chính thức thay thế Bạch Hoàng, trở thành cửu ngũ chí tôn nhân tộc...!Không ít người còn cười đùa với nhau rằng, Tiên Hoàng đối đãi với Lạc Thần còn tốt hơn cả thân nhân của mình...
Nói đến đây, Hoa Vô Thác hơi nghiêng đầu nhìn Độc Cô Minh.
Ánh mắt của y như cũ vẫn luôn hàm chứa sự hờ hững khó tả, nhưng giờ đây kèm theo chút dò xét, dường như muốn xem thử Độc Cô Minh đánh giá thế nào về những gì mình vừa kể.
- Mọi chuyện cần ta đã xong.
Ngươi có cần hỏi thêm gì nữa không?
Độc Cô Minh nói:
- Ngươi nói từ nay về sau, ngươi cần ta trợ giúp, mà ta cũng sẽ cần ngươi trợ giúp, rốt cuộc là về vấn đến gì? Ta nghe từ đầu đến giờ thì chỉ phát hiện dường như những gì ta có luôn áp đảo ngươi, còn ngươi không đủ vốn liếng để đàm phán với ta!
Hoa Vô Thác nghe xong không hề tức giận, giống như đã dự đoán được từ trước.
Nhẹ nhàng mỉm cười:
- Ngoài ta ra, chẳng ai cứu nổi cha mẹ ngươi.
Ngươi nghĩ loại vốn liếng này đã đủ hay chưa?
- Ngươi có ý gì?
Độc Cô Minh lạnh lùng hỏi lại.
Hoa Vô Thác đáp:
- Ngươi có biết vì sao Tiên Hoàng lại đối đãi rất tốt với tân nhân tộc, dốc đủ mọi tâm tư cho các ngươi, hỗ trợ đủ đường không? Ngoài mặt là vì cái hùng tâm vạn trượng kia, còn cả Nghịch Thương Khung dùng để né tránh cấm kỵ nữa.
Song thực chất, trên thế gian này, ngoài ta ra chẳng ai biết mưu đồ của ông ta không đơn giản như vậy.
Nếu nói ai là đệ nhất gian hùng ở lục giới, ta nghĩ Tiên Hoàng là kẻ xứng với danh hiệu này nhất!
Ánh mắt Hoa Vô Thác nhìn về nơi xa xăm, mường tượng đang suy nghĩ đến một câu chuyện cổ nào đó:
- Nhân tộc tồn tại rất nhiều bí ẩn.
Đó là chủng tộc duy nhất có thể dung hợp nhiều loại huyết mạch với nhau.
Như hiện tại ở lạc giới đa phần đều là bán tiên bán nhân, sở hữu ưu điểm của cả hai giống loại, thậm chí so với tiên tộc chân chính e rằng còn vượt trội hơn một chút! Mà Lạc Thần, được Tiên Hoàng dùng máu hoàng thất tiên tộc đưa cho để dung hợp, thêm vào khí vận tân nhân tộc gia trì, rốt cuộc tu vi và thể chất đã tăng tiến với tốc độ khủng bố, trong ba mươi năm ngắn ngủi mà đã đột phá cảnh Chủ cảnh.
Giả dụ cho cha ngươi một vạn năm, có lẽ Kiếp cảnh cũng không quá xa vời.
- Ý ngươi là Tiên Hoàng nhắm đến cha ta?
Độc Cô Minh sau khi nghe xong trong nháy mắt đã liên kết những câu chuyện rời rạc tưởng chừng không liên quan mà Hoa Vô Thác vừa kể với nhau.
Tiên Hoàng đối đãi với Lạc Thần tốt chẳng khác nào chính bản thân mình!
Mọi thứ ông ta chuẩn bị, từ tân nhân tộc, đến dung hợp tiên huyết tối cao hoàng thất tiên tộc cho Lạc Thần, e rằng là để dành cho chính bản thân ông ta.
Ông ta muốn đoạt xá Lạc Thần!
Hoa Vô Thác trầm giọng:
- Ta đã kể với ngươi, linh tộc ở Nghịch Thương Khung đối đãi rất tàn nhẫn với nhân tộc ở đó.
Chèn ép đủ bề, xem như gia súc nuôi nhốt, chính là vì sợ rằng bọn họ có một ngày sẽ vượt xa chủng tộc của mình.
Thậm chí có lời đồn rằng, Ngọc Hoàng Tổ Đế người đứng đầu Bá Hạ chân giới đã nghiên cứu thành công về thân thể nhân tộc, sau đó đoạt xá một nhân tộc cực kỳ hùng mạnh rồi mới đủ sức đột phá tu vi trở thành Tổ Đế, cùng Nguyên Thủy Tổ Đế và hai vị khác phân chia Nghịch Thương Khung! Cha ngươi, nhìn thì đang từng bước trở thành tối cao ở lục giới, nhưng thực chất là Tiên Hoàng đang nhào nặn bồi đắp cho thân phận mới trong tương lai ông ta, sớm muộn cũng có ngày đột nhiên biến mất khỏi thế gian không một ai hay biết.
Ngoài ta ra, chẳng một ai giúp ngươi nổi!
- Ngươi chỉ là Tiên Thai tu sĩ bình thường, làm sao giúp được ta?
Độc Cô Minh cười nhạt.
Hắn vẫn không thể tin những gì Hoa Vô Thác nói.
Những gì hắn cảm nhận về nam tử tiên tộc này là sự thâm trầm, âm hiểm đến tận cùng.
Chỉ cần mình rơi vào mê trận của y, ắt sẽ bị y điều khiển sử dụng.
- Bởi vì...
Đúng lúc Hoa Vô Thác đang mấp máy môi định nói gì đó thì đột nhiên hai pháp bảo dưới chân y và Độc Cô Minh rung lên dữ dội.
Hư vô hắc ám trước mặt bị xé toạc ra, kết giới phía trên hai kiện pháp bảo vỡ tan tành.
Một lực hút khổng lồ từ vết rách kéo hai thân ảnh nam tử bạch y vào trong, để lại Cửu Phẩm Liên Hoa và Tuế Nguyệt kiếm đơn độc huyền phù giữa không trung.
Sau đó mấy sát na sau lỗ hổng đã liền trở lại.
Hai kiện pháp bảo vì mất đi mục tiêu bảo vệ cũng trở nên trầm lặng hẳn, ít lâu sau đã xoay đầu lao vút đi.
Hướng đi của chúng lần này không ngờ vẫn giống hệt nhau, là đến một địa phương dường như nằm ở nơi tận cùng của hư vô hắc ám.
Nơi đó hiện tại đang tràn ngập khí tức bất ổn, vô số những khe nứt chạy dọc chạy xuôi, một loại sức mạnh thần bí từ hắc ám hư vô không ngừng công kích vào trong, dường như đang muốn phá tan nơi này.
.