Edit: August
Cánh tay thon dài ôm lấy bả vai Vãn Thanh, thay nàng sửa sang lại áo bào trên người, "Trời lạnh, sao cả y phục cũng không chịu mặc tốt."
Vãn Thanh nhìn da thịt trắng nõn trước ngực hắn, người không mặc tốt quần áo phải là hắn mới phải, nhưng hắn lại không để ý, thân thể tựa vào bên người Vãn Thanh.
Tử Cơ đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tư Mã Lưu Vân dám không nhìn mình, vốn đã tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống, sắc mặt bạo phát, đôi tay nơi thắt lưng nắm chặt thành quyền.
"Ơ, nếu không phải chú ý còn tưởng rằng do bóng sương tạo thành, cô nương thật tốt bụng, mới sáng sớm như vậy đã tới đưa điểm tâm cho ta cũng Vãn Thanh, thật đa tạ, ah, vậy hộp đồ ăn đâu?"
Sắc mặt của Tư Mã Lưu Vân rất đáng đánh đòn, Vãn Thanh cũng cảm thấy hắn làm vậy có phần quá mức, hắn lại cố tình còn không phát hiện ra, cặp mắt hoa đào tà mị quét qua hai tay trống không của chủ tớ Tử Cơ.
"Ta nhớ ra rồi! Hôm qua chính là ngươi! Là ngươi có đúng hay không, ngươi đã hạ thuốc gì lên mặt ta?!!!"
Tử Cơ kích động muốn tiến lên kéo lấy cánh tay Tư Mã Lưu Vân đánh cho xả hận, nha hoàn sau lưng nhào lên ngăn trở, Bảo Cầm đứng một bên sợ hãi lại muốn cản mấy người này ra, tình huống hỗn loạn, Vãn Thanh lại nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân nháy mắt với mình.
Trong lòng hiểu ra, lập tức nhào tới túm lấy tóc Tử Cơ kéo mạnh, Tư Mã Lưu Vân cũng giống như người đàn bà chanh chua đứng giữa hai nữ nhân, hai nha đầu muốn hòa giải còn chưa tiến vào đã bị Tư Mã Lưu Vân đẩy ra, Tử Cơ hét đến thê lương, móng tay Vãn Thanh đã lưu lại mấy vết cào trên mặt nàng ta, mặc dù nàng ta muốn hoàn thủ, nhưng hai tay lại bị Tư Mã Lưu Vân giữ chặt không thể động đậy.
Y phục trang nhã cũng đã nhiều thêm mấy vết thương, trong lòng Vãn Thanh rất thoải mái, cảnh tượng như vậy diễn ra thật lâu, Tư Mã Lưu Vân đứng một bên chặt chẽ phối hợp với nàng, không cẩn thận kéo khăn che mặt của Tử Cơ xuống.
Thấy rõ diện mạo nàng ta, Vãn Thanh hoảng sợ, da thịt vốn trắng nõn như ngọc giờ lại bị đỏ một mảng lớn, hiện thật nhiều nốt đen, không giống tàn nhang nhưng lại lớn hơn tàng nhang rất nhiều, trên mặt vẫn còn in rõ dấu móng tay vừa nãy bị cào lên, cặp mắt yêu mị cũng sụp xuống, mặc dù đã trang điểm rất đậm nhưng vẫn không dấu được tình trạng thê thảm kia, dung nhan vốn tuyệt thế hôm nay lại suýt hù dọa người khác đến muốn ngất.
Tử Cơ ngẩng đầu tức giận trợn mắt nhìn hai người trước mặt, thấy khăn che mặt bị kéo xuống, cũng nữa không để ý gì nữa, giơ tay lên đánh hai chưởng về phía Vãn Thanh cùng Tư Mã Lưu Vân, ‘oanh’, hai người cùng bị đánh bay tới bãi đất trống năm thước.
Tử Cơ nổi điên, cũng không quản hình tượng nhu nhược thường ngày, khuôn mặt vốn bị hủy dung càng thêm dữ tợn không tin nổi, vung tay lên, mấy phi tiêu màu đỏ liền bay vút đến hai người, Vãn Thanh lăn người tránh khỏi, Tư Mã Lưu Vân mang chiết phiến ra cản lại, không cái nào trúng mục tiêu, sắc mặt Tử Cơ càng thêm khó coi, bất cứ giá nào chạy như điên tới trước mặt hai người.
Tư Mã Lưu Vân cau mày, đứng dậy chắn trước mặt Vãn Thanh, vung phiến hết sức tự nhiên, ngăn trở công kích của Tử Cơ vốn đang nổi điên, chỉ thấy một chưởng của nàng ta đổi hướng, phá tan tảng đá lớn trong viện, Vãn Thanh nghĩ nàng thật sự chọc giận nàng ta, nếu lúc này bị Phong Huyền Dịch thấy, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tư Mã Lưu Vân thành thạo đấu với Tử Cơ, lại vì Tử Cơ đôi khi công kích về phía Vãn Thanh khiến hắn phân tâm, tức giận, chiết phiến vung lên, một cỗ mãnh lực phóng về phía Tử Cơ, Tử Cơ không thể né tránh, bị đánh trúng ngã nhào trên mặt đất, xốc xếch không chịu nổi, vẻ mặt cực kỳ nhếch nhác, Vãn Thanh đứng dậy đi đến bên cạnh Tư Mã Lưu Vân, thời điểm mấu chốt, đúng là có thể dựa vào hắn.
Bò dậy, Tử Cơ ngẩng đầu, vẫn không chết tâm còn muốn xông tới, Tư Mã Lưu Vân đẩy Vãn Thanh ra, chiết phiến ngăn trở từng đợt phản kích của nàng ta, thanh âm u lãnh.
"Thì ra nữ nhân vương gia cất giấu ba năm lại có bộ dáng này, nếu bị hắn thấy được, thật không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào."
Tử Cơ vừa nghe thấy lời này, động tác liền chậm lại, trong đầu suy nghĩ một chút, biết rõ mình không thể tiếp tục dây dưa cùng hắn như vậy nữa, sứ mạng còn trong người, giờ phút này nếu bị tra xét thân phận, ba năm ẩn núp liền uổng phí.
Thu hồi chưởng lực vốn muốn đánh ra, cũng biết Tư Mã Lưu Vân còn ở chỗ này thì nàng còn không chiếm được tiện nghi, Tử Cơ dậm, ánh mắt tàn nhẫn, sắc mặt vặn vẹo dọa người càng khủng bố, nhặt lên khăn lụa trên đất, xoay người rời đi.
Tiểu nha hoàn theo tới hoảng sợ đi theo phía sau nàng ta, bóng lưng kinh hoảng sợ hãi.
"Không sao chứ?" Ân cần đưa mắt nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh lại liếc mắt nhìn vết thương trên tay hắn.
"Ta nên hỏi ngươi mới đúng."
Tử Cơ ra tay luôn ác độc, Vãn Thanh cũng sợ nàng ta sử dụng độc thuật, nhớ tới ngân châm Dung Chỉ đưa cho liền đem ra thử, may mắn không chuyển hồng.
Tư Mã Lưu Vân thấy Vãn Thanh khẩn trương, nhếch miệng cười một tiếng.
"Chút độc tầm thường không làm gì được, Thanh nhi quan tâm ta như thế, khiến ta rất vui vẻ, cùng đi dùng đồ ăn sáng chứ?"
"Trước tiên băng bó vết thương lại đã." Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, phiền não với sự không đứng đắn của hắn, nhưng cũng cảm kích thời điểm mấu chốt hắn bảo hộ nàng như vậy.
Giúp hắn băng bó vết thương, liền cùng hắn tới phòng ăn, vốn tưởng rằng lúc này đã không còn sớm, trong phủ không có ai dùng cơm, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc ngồi ở đó.
"Đại ca?"
Vãn Thanh kỳ quái, mới sáng sớm Mộc Vân Hạc đã tới rồi, Phong Huyền Dịch liếc mắt nhìn Vãn Thanh, thấy động tác thân mật giữa nàng với Tư Mã Lưu Vân, vốn sắc mặt đã khó coi trong nháy mắt trầm xuống.
Mộc Vân Hạc vờ ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Vãn Thanh cách xa Tư Mã Lưu Vân một chút, Vãn Thanh biết ý hắn, lại không làm theo, ngồi xuống bên cạnh Mộc Vân Hạc, Tư Mã Lưu Vân ngồi bên cạnh Vãn Thanh, Phong Huyền Dịch ngồi đối diện mấy người, thế cục rõ ràng, ngăn cách Phong Huyền Dịch thành người ngoài.
"Vương phi, ngươi nên biết rõ vị trí của ngươi."
Thanh âm cắn răng nghiến lợi phát ra từ miệng Phong Huyền Dịch, Vãn Thanh biết hắn đang cảnh cáo nàng, lại không phản ứng.
"Đại ca, sao huynh lại tới đây?"
"Mấy ngày trước huynh bị hoàng thượng phái đến Giang Nam thu thuế, sau khi về nhà nghe phụ thân nói muội trở lại phủ, nghĩ đến đã lâu chưa gặp muội, đúng lúc hôm nay vào cung hồi báo hoàng thượng, liền thuận đường tới đây thăm muội một chút. Thanh nhi, một thời gian không thấy, sao muội lại gầy đi nhiều như vậy."
Ánh mắt Mộc Vân Hạc hết sức dịu dàng, cố ý nghĩ tách Vãn Thanh ra khỏi Tư Mã Lưu Vân, Tư Mã Lưu Vân nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của hai nam nhân trước mặt, cũng không vội vàng hay tức giận.
"Nhờ phúc vương gia, muội sống thập phần sung sướng!"
Vãn Thanh nói có hàm ý, ánh mắt Phong Huyền Dịch khó chịu nhìn nàng, giống như nàng thiếu nợ hắn vậy. "Riêng Tử Cơ cô nương trong phủ, quả thật là đủ cách chăm sóc muội."
Nghe Vãn Thanh nói như vậy, hắn mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt có phần không tự nhiên.
"Nhưng thật may có Mã công tử, mấy ngày nay Thanh nhi thập phần vui vẻ."