Vãn Thanh nở nụ cười, biểu tình Phong Huyền Dịch chưa từng thấy qua, khiến Phong Huyền Dịch không khỏi cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng lại không thể nói ra lời.
"Thanh nhi vui vẻ là được rồi."
Tư Mã Lưu Vân chống cằm ngồi bên cạnh Vãn Thanh, cặp mắt hoa đào yêu mị thỉnh thoảng đảo qua Phong Huyền Dịch trước mặt, thú vị nhìn biểu tình mấy người trước mắt, hai chân bắt chéo.
Mộc Vân Hạc cũng là người thông minh, ý tứ trong lời nói của Vãn Thanh cũng minh bạch mấy phần.
"Thời gian không còn sớm, ta phải cùng vương gia vào cung rồi, khi trở lại sẽ tới thăm muội, Thanh nhi mau dùng cơm đi."
Đứng dậy ngăn cản ánh mắt muốn ăn thịt người của Phong Huyền Dịch, Mộc Vân Hạc ôn nhu lên tiếng: "Vương gia, chúng ta đi thôi."
Phong Huyền Dịch đứng dậy trừng mắt nhìn hai người, khó chịu quay đầu lại. "Người đáng ca tụng nhất chính là người có thể nhận ra bản thân mình là ai!"
Giống như nói với Vãn Thanh, cũng tựa hồ đang nói với Tư Mã Lưu Vân, Phong Huyền Dịch phất tay áo, vừa muốn ra cửa, trước mặt lại xuất hiện một bóng dáng tử y.
Tử Cơ một thân trường sam tử y, nổi bật dáng người thướt tha, đường cong mềm mại, nhưng nhìn từ phần cổ lên trên, nhận ra khăn lụa lại dày thêm một tầng, nhìn kỹ hồi lâu cũng nhìn không thấu bộ dáng phía sau khăn lụa là như thế nào.
Vừa thấy Phong Huyền Dịch ở đây, Tử Cơ có phần hoảng sợ lùi lại mấy bước, khi thấy hai người bên trong thì vội nặn ra mấy giọt nước mắt.
"Vương gia, ngài phải xuất môn sao?"
"Mặt của ngươi bị sao thế?"
Phong Huyền Dịch đưa tay muốn kéo khăn che mặt Tử Cơ, lại bị nàng ta hốt hoảng tránh thoát, ánh mắt hoảng sợ quét qua Vãn Thanh đứng cách hắn mấy bước.
"Nếu vương, vương phi ở đây, vậy lát nữa thiếp lại tới."
Bộ dáng đáng thương kia vừa nhìn là biết bị Vãn Thanh khi dễ không dám cùng nhau dùng cơm, Mộc Vân Hạc nhìn Vãn Thanh một chút, lại nhìn nữ nhân trước mặt, giọng nói lạnh nhạt.
"Vậy thì trở về phòng đi, vương gia còn có việc phải làm, vô tâm để ý đến ngươi, nhưng dù gì Thanh nhi cũng là vương phi, lá gan ngươi cũng thật lớn, thấy Thanh nhi sao có thể như thế, ít nhất cũng phải tiến lên hành lễ với Thanh nhi."
Lời nói Mộc Vân Hạc giống như tiếng sét, Tử Cơ ngẩn người đứng tại chỗ, sắc mặt Phong Huyền Dịch khó coi, trước mặt Mộc Vân Hạc, hắn không tiện che chở Tử Cơ, nhưng nhìn bộ dáng kia của Tử Cơ thì không đành lòng, chỉ đứng một bên không nói lời nào, im lặng nhìn hành động của từng người.
"Tử Cơ cô nương không muốn hành lễ cũng không sao." Vãn Thanh mỉm cười nhìn mọi người, giọng nói lạnh nhạt, "Dù sao không tôn trọng vương phi chính là không tôn trọng vương gia, không tôn trọng vương gia chính là không tôn trọng hoàng thượng, không tôn trọng hoàng thượng chính là không để bách tính dân chúng vào trong mắt, không để bách tính vào trong mắt, Tử Cơ cô nương, ngươi có biết ngươi phạm tội gì?"
Tử Cơ ngây ngẩn, vội quay người lại, mặc dù không muốn nhưng vẫn khom lưng hành lễ.
Thấy Phong Huyền Dịch chuẩn bị rời đi, lại nặn ra vài giọt lệ tựa vào trong ngực hắn.
"Vương gia, thiếp không phải không tôn trọng ngài, cũng không hề không tôn trọng hoàng thượng, càng không hề khinh thường dân chúng bách tính, ngài không nên để tâm chuyện này!"
Phong Huyền Dịch gật đầu, an ủi nàng ta mấy câu, trợn mắt cảnh cáo Tư Mã Lưu Vân không được tới gần Vãn Thanh, xoay người cùng Mộc Vân Hạc xuất phủ.
Tử Cơ vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tư Mã Lưu Vân cùng Vãn Thanh ngồi bên trong, Tư Mã Lưu Vân vẫy vẫy tay với nàng ta, khuôn mặt nở nụ cười.
"Tử Cơ cô nương, đi vào ăn cơm nào."
Hắn nhiệt tình vẫy tay như thế lại khiến da đầu Tử Cơ càng thêm tê dại, hai chân mềm nhũn, một bước cũng không đi được liền ngã xuống đất.
"Phu nhân!"
Từ xa chạy tới một tiểu nha hoàn vẻ mặt hốt hoảng, khom người hành lễ với Vãn Thanh liền tiến tới bên tai Tử Cơ nói nhỏ mấy câu, Tử Cơ tựa hồ nghe được chuyện gì cao hứng, sắc mặt lập tức rực rỡ hẳn lên.
Cũng không còn chú ý khăn lụa sắp rơi xuống, nhanh chóng chạy ra, Vãn Thanh đưa mắt nhìn Tư Mã Lưu Vân, hắn ăn vào miếng cháo tổ yến xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng lần này hắn đi rất lâu cũng không thấy trở lại, trong lòng Vãn Thanh hơi lo lắng, mắt thấy sắc trời dần tối, trong lòng thấp thỏm, suy nghĩ một chút vẫn đứng dậy chạy tới biệt viện của Tử Cơ.
Một bóng dáng hốt hoảng chạy từ ngoài phủ hướng biệt viện vương phi chạy đi, vừa vặn lướt qua Vãn Thanh, cả hai đều không chú ý đến nhau.
Biệt viện Tử Cơ vẫn yên tĩnh như bình thường, trong lòng Vãn Thanh rối rắm, trong tay áo còn dấu một chuỷ thủ, nhưng Tư Mã Lưu Vân không có ở đây, trong lòng không bình tĩnh, bên trong viện có mấy hạ nhân đi tới đi lui, thấy Vãn Thanh tiến vào, sắc mặt cung kính mời Vãn Thanh đi vào, chạy đi thông báo.
Cũng không lâu lắm, Tử Cơ liền đi ra, một thân trường sam màu tím diễm lệ vô cùng, lúc thấy Vãn Thanh, trên mặt hiện vẻ hốt hoảng, nhưng ngay sau đó vội nở nụ cười.
"Vương phi tìm ta có chuyện gì?"
"Lúc sáng Tư Mã Công Tử có chơi trò chơi với ta, ta tìm hắn cả một ngày cũng không nhìn thấy, muốn đến xem hắn có phải trốn trong này hay không, ngươi có nhìn thấy hắn?"
Tử Cơ lắc đầu, khuôn mặt bị khăn lụa ngăn trở, cười gượng nói.
"Sao ta có tâm tình tốt như vương phi giấu Tư Mã công tử đi được, vương phi quá lo lắng rồi."
Thấy nàng ta như vậy, Vãn Thanh cũng không tiện nhiều lời, muốn rời đi nghĩ biện pháp khác, lại phát hiện vốn mấy hạ nhân đang đi lại phía xa đều tụ lại đây, sắc mặt lạnh lùng nhìn chăm chằm nàng, kinh hoảng quay đầu lại, lại phát hiện vẻ mặt Tử Cơ đã sớm chuyển thành dữ tợn.
"Vương phi, đã đến đây rồi sao có thể dễ dàng rời đi như thế!"
Vãn Thanh giật mình muốn kêu cứu, lại bị nam nhân phía sau bắt lấy, bụm miệng lại, ý thức mơ hồ, lần cuối cùng trước khi ngã xuống đất chỉ kịp nghe thấy âm thanh Tử Cơ từng bước một đi về phía mình.