Editor: Lãnh Nguyệt Dạ
Bên trong phố xá phồn hoa của Thượng Kinh, mọi người tới lui qua lại không ngớt, giữa một vài người quen, vừa vặn dùng mấy canh giờ thời gian liền khiến một tin tức nhỏ truyền đến mức trước không có ai làm được sau này cũng chẳng tìm thấy ai. Tốc độ này! Lực ngưng tụ này! Thật có thể nói là trời đất kinh hãi quỷ thần khiếp sợ mà. Đáng thương cho Tam tiểu thư Liễu phủ kia lại trở thành đề tài bàn tán hàng đầu Thượng Kinh một lần nữa.
Người đầu tiên nói: "Nghe nói chưa? Tam tiểu thư Liễu phủ vừa tìm được mấy ngày trước đây vẫn đeo khăn che mặt, trên thực tế là vì từng ngã xuống vách núi sâu bị thương, cho nên dung mạo đã bị hủy, hơn nữa, nàng còn đặc biệt lười, tính tình cũng không tốt."
Người thứ hai nói: "Nghe nói chưa, bộ dạng của Tam tiểu thư Liễu phủ vừa tìm được kia đã xấu xí kì dị, lại còn đặc biệt lười, mỗi ngày chỉ biết ngủ, còn lại cái gì cũng không biết, nếu không có nha hoàn hầu hạ, đã sớm chết đói, hơn nữa, tính tình của nàng còn đặc biệt không tốt, nếu ai chọc vào nàng, bảo đảm sẽ mất mạng ."
Người thứ nói, "Ngươi nhìn thấy Liễu phủ Tam tiểu thư chưa? Ta nói cho ngươi biết, nếu như nàng xuất hiện ngươi trăm ngàn lần cũng đừng nhìn nàng, nghe nói khoảng thời gian trước Vương Nhị mặt rỗ xấu xí vô cùng ở phố Đông kia chết! Vương Nhị mặt rỗ chính là bởi vì ngày đó trong lúc uống say rượu vô ý liếc mắt nhìn Tam tiểu thư một cái, ngay lập tức đã bị sợ tới mức miệng sùi bọt mép, không trị được mà chết. Còn nữa, ngươi có biết khi Vương Nhị mặt rỗ nhìn thấy nàng là cái dạng gì chưa? Cả người nàng nằm ở trên giường, mà những hạ nhân thì đang nâng giường của nàng ra ngoài, hơn nữa, nàng lại còn không muốn người khác nói nàng xấu, lười, chỉ cần người khác nói nàng xấu, lười một cái, nàng sẽ giết ngươi, hơn nữa, thủ đoạn cũng cực kỳ ngoan độc đó."
Người thứ tư nói; "Ta nói này, ngươi có biết một đoạn thời gian trước kia vì sao địa khu Giang Hoài lại gặp nạn lũ lụt không? Chính là bởi vì Liễu phủ Tam tiểu thư kia đi miếu cầu xin một quẻ, bởi vì nàng quá xấu, đụng chạm đến thần linh, khinh nhờn thần linh, cho nên trời giáng thiên tai trừng phạt loài người. Hơn nữa đó, ta còn nghe nói nàng đặc biệt lười, ngày xin xăm đó là người khác khiêng qua, hơn nữa nàng lại có thể ngay cả quỳ xuống cũng đều chẳng muốn quỳ, quẻ kia cũng đều lười lấy, cuối cùng vẫn là nha hoàn nhặt giúp, hơn nữa, tính tình của nàng đặc biệt hư hỏng, không có việc gì lại lập tức mắng chửi người, lần đó, rõ ràng mắng một nha hoàn đến chết, ài! Thương cảm cho nha hoàn kia."
Người thứ năm nói: "Nghe nói năm nay là tận thế. Bởi vì Tam tiểu thư Liễu phủ quá xấu, tính tình lại hư hỏng khủng khiếp, lười đến mức trời đất không chấp nhận được nàng, mà địa ngục lại không muốn nhận nàng, cho nên thiên thần tức giận, muốn lấy vạn vật trong trời đất cùng chung tru diệt để có thể trừ hậu hoạn."
. . .
Mấy người một mực hăng hái nói xong truyền kỳ về Tam tiểu thư Liễu phủ, nhưng không có phát hiện có ba người cũng truyền kỳ tương tự lướt qua từ bên cạnh bọn họ.
Hai nam tử một nữ tử đi tới từ giữa chợ, dọc theo đường đi nghe được lời đồn này, vạch đen trên mặt càng ngày càng nhiều. Diễn đàn lê quý đôn.
Bọn họ chính là ba người còn lại trong tứ đại cấm vệ thần bí nhất.
Nam nhân tuấn tú mặc đồ đen vẻ mặt lãnh khốc rét lạnh bên phải kia chính là Bạch Hổ ảnh vệ, người chưởng quản Bạch Hổ môn, Nhị Sư Huynh Tề Nam Phong của Liễu Tịch Nhược.
Mà nam nhân anh tuấn có vẻ mặt nho nhã chín chắn ổn trọng phóng khoáng mặc trường bào màu lam ở giữa kia, chính là Huyền Vũ ảnh vệ chưởng quản Huyền Vũ môn, Đại sư huynh Mộ Tự Khiêm của Liễu Tịch Nhược.
Còn nữ tử xinh đẹp duy nhất cả người mặc hồng y, búi một búi tóc Vân Thiên đơn giản không câu nệ tiểu tiết, hào phóng không kềm chế được nhưng lại khiến người nghe danh sợ mất vía bên phải kia chính là Chu Tước ảnh vệ chưởng quản Chu Tước môn, tiểu sư muội Bạch Sơ Cẩn của Liễu Tịch Nhược. Hơn nữa nàng còn chính là Độc Tiên - Hồng độc tước khắp bốn phương không ai không biết.
Ba người không biến sắc đi ra từ trong chợ, đầu tiên bọn họ vốn không ai chú ý tới, chỉ thấy mấy người chuyên tâm hăng nói về tin tức lớn. Lúc đầu mấy người bọn họ cũng chỉ là tò mò không chút để ý nghe, càng về sau bọn họ lại không nhịn được bắt đầu đổ mồ hôi, cuối cùng, nữ tử hồng y kia rốt cuộc không nhịn được, "Phụt" một tiếng, bật cười.
"Ha ha ha."
"Tiểu Cẩn, ngươi đừng cười." Mộ Tự Khiêm nhẹ nhàng vỗ vỗ nữ tử hồng y đang cười đến mức cong lưng, nói.
Mặc dù hắn nói Bạch Sơ Cẩn như vậy, nhưng mà độ cong trên khóe miệng hắn lại không cách nào khép được. Ngay cả người có khuôn mặt luôn luôn không chút thay đổi Tề Nam Phong cũng không nhịn được giựt giựt khóe miệng.
"Ha ha ha, sư tỷ nàng . . . Hồng tai . . . Tận Thế .... ha ha ha ha, mấy người bọn họ cũng quá biết bịa chuyện đi." Bạch Sơ Cẩn ôm bụng cười nói.
"Nhưng chỉ sợ không phải chỉ là bịa chuyện đơn giản như vậy, nếu như ta không có đoán sai, thì đây chính là vì Nhược Nhi muốn đối phó với Mục Thiên hoàng mà cố ý tung ra." Mộ Tự Khiêm nói, "Nha đầu này, vĩnh viễn cũng đều cổ linh tinh quái như vậy, làm cho người ta không thể hiểu nổi." Ánh mắt hắn hơi hơi chớp lóe, giống như thấy được một đoạn thời gian yên bình an ổn ở trên núi kia, có chút cưng chiều nói.
"Nhất định chính là vậy, sư tỷ chính là sư tỷ, cứ tuỳ tiện tự mình rải lời đồn như vậy, cũng không sợ tương lai không gả ra được." Bạch Sơ cẩn thuận miệng nói lại khiến tâm tư Mộ Tự Khiêm không nhịn được lại rớt xuống.
Xuất giá sao?
"Hay là chúng ta đi xem nàng trước đi." Mộ Tự Khiêm thu hồi suy nghĩ của mình lại nói. Ngoài bức tường phía sau của Liễu phủ, ba người Mộ Tự Khiêm nhìn nhìn vách tường trọc này, quay đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó Mộ Tự Khiêm lại quay đầu hỏi Bạch Sơ Cẩn, "Muội chắc chắn Nhược Nhi ở ngay phía sau bức tường này?"
"Ặc... . . . Ha ha" Bạch Sơ Cẩn cười cười, "Cứ thử xem đi, đại khái là đúng đó."
Nói xong, bóng dáng ba người nhanh nhẹn lại lướt nhẹ leo lên mái tường."Tiểu thư, mấy người Mộ công tử đến." Rất xa đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Hoa Khê truyền vào bên trong cánh cửa, nhưng nàng còn chưa kịp tới đẩy cửa ra, bóng dáng một hồng sắc đã bay rất nhanh từ ngoài cửa sổ phía tiến vào, một phát đã ôm Liễu Tịch Nhược đang nhắm mắt "Nghỉ ngơi" ở trên ghế đệm vào trong lòng.
"Sư tỷ, muội đến rồi, muội lại tới nữa, muội nhớ tỷ muốn chết."
"Bạch, Sơ, Cẩn, " Liễu Tịch Nhược nhắm mắt, giọng điệu mặc dù miễn cưỡng nhưng lại nhiều hơn một loại lực lượng làm cho người ta sợ hãi, "Ta nữa nói cho muội một lần cuối, không được đi cửa sổ nữa, hơn nữa không được vừa tiến đến đã ôm ta, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ta."
"Hừ, người ta mới sẽ không nghe lời tỷ đâu!" Bạch Sơ Cẩn bỉu môi bất đắc dĩ nói, nhưng hai tay đang ôm Liễu Tịch Nhược lại ngoan ngoãn buông ra .
Lúc này, Hoa Khê mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phía sau, Mộ Tự Khiêm với Tề Nam Phong từ từ thong thả tiến vào. Diễn đàn lê quý đôn.
Liễu Tịch Nhược lại nhắm mắt một lần nữa. Nhưng mà . . .
Không bình thường, tuyệt đối không bình thường, làm sao có thể an tĩnh như vậy, làm sao Bạch Sơ Cẩn có thể đột nhiên an tĩnh như vậy?
"Sư tỷ . . ." Một hồi lâu, Bạch Sơ Cẩn vốn luôn luôn nói nhiều mới yếu ớt kêu một tiếng.
Liễu Tịch Nhược có chút kinh ngạc mở to mắt, lại thấy vẻ mặt Mộ Tự Khiêm xanh mét nhìn chằm chằm nàng ấy, hiếm có đúng là hiếm có, Đại sư huynh vốn rất ít khi tức giận, xem ra lần này Bạch Sơ Cẩn trúng thưởng rồi.
Mà Tề Nam Phong cũng cau mày, gương mặt vốn đã rét lạnh lại càng thêm rét lạnh rồi. Ặc... .... Hai người đều phát hỏa, lần này Bạch Sơ Cẩn thảm rồi.
Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhược đồng tình liếc mắt nhìn Bạch Sơ Cẩn đang một mực khúm núm không dám lên tiếng một cái, Bạch Sơ Cẩn lập tức bày ra gương mặt thống khổ tội nghiệp làm nhìn ngược lại, "Sư tỷ . . ."
"Đại sư huynh, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì rồi hả ?" Liễu Tịch Nhược hỏi. Không có cách nào, dù sao cũng không thể để cho tiểu sư muội duy nhất "Chịu khổ dưới độc thủ" của hai vị sư huynh được!
Nghe được Liễu Tịch Nhược nói, vẻ mặt Mộ Tự Khiêm mới thả lỏng được một chút, nhưng thần sắc vẫn xanh mét như cũ, "Muội tự hỏi muội ấy đi."