Editor: Mai Tuyết Vân
"Chuyện này . . . . . ." Bạch Sơ Cẩn nhắm mắt lại, giống như đã hạ được quyết tâm nói rất lớn: “Đúng vậy, là ta đã chỉ sai đường cho bọn họ.”,
Hả? Liễu Tịch Nhược nghi ngờ nhìn nàng ta. "Ta dẫn bọn họ vào trong nhà xí, hơn nữa. . . . . . Còn là nhà xí của nữ nhân."
Mộ Tự Khiêm và Tề Nam Phong không hẹn mà gặp cùng nhau quay đầu lại, còn Bạch Sơ Cẩn đã từ từ trốn ra sau lưng của Tịch Nhược.
"Phì ——" Liễu Tịch Nhược phì cười, đôi mắt hẹp dài của nàng hơi khẽ nhếch lên, làm cho người khác trở nên bất động không thể rời mắt.
"Nếu đã không có người khác còn mang theo thứ này để làm gì?’’ Bạch Sơ Cẩn liền nhân cơ hội này, mỉm cười xấu xa giật lấy khăn che mặt của nàng, dung nhan tuyệt thế còn vương nụ cười động lòng người lập tức xuất hiện.
Mộ Tự Khiêm khẽ mất hồn.
"Được. . . Được rồi. . . Nên dừng lại thôi, trước tiên chúng ta hãy bàn về chính sự đã.’’Mộ Tự Khiêm lấy lại thần trí chuyển ánh mắt chăm chú ra khuôn mặt của Liễu Tịch Nhược. Bạch Sơ Cẩn vui mừng kêu lên: “Được thôi.” Quả nhiên là như vậy, chỉ cần mỗi lần thế này chỉ cần sư tỷ vừa xuất mã thì đã lập tức giải quyết được Đại sư huynh. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Bạch Sơ Cẩn cười đen tối hai tiếng.
Chẳng qua khuôn mặt của Tề Nam Phong vẫn lạnh băng, khi không cần nói thì hắn tuyệt đối sẽ không mở miệng, bộ dạng như kiểu nếu Đại sư huynh không để ý thì hắn còn để ý làm gì, Tề Nam Phong ngồi xuống theo Mộ Tự Khiêm.
"Hắn ta ở bên đó thế nào rồi? " Liễu Tịch Nhược miễn cưỡng nở nụ cười lấy lòng hỏi.
"Thân thể vẫn như trước, ban ngày xử lý công văn còn buổi tối thì thâu hoan suốt đêm.’’ Bạch Sơ Cẩn giành nói trước, hoàn toàn không chú ý đến mồ hôi lạnh đang chảy đầy mặt của Liễu Tịch Nhược và Mộ Tự Khiêm.
"Chẳng qua dã tâm đã nhỏ đi rất nhiều, nếu là chuyện của hai năm trước thì với lá gan bây giờ của hắn cũng không dám làm.’’ Mộ Tự Khiêm nói.
"Ngập úng ở Giang hắn xử lý như thế nào?"
"Đã lập tức đưa lương thực và ngân lượng đến khu vực gặp nạn, cũng phía theo hai Khâm sai đi trước cứu tế."
"Vậy à . ."
"Ta đã phái người theo âm thầm giám sát."
"Tốt lắm." Liễu Tịch Nhược gật đầu một cái rồi thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn nhắm mắt lại đã nghe thấy Bạch Sơ Cẩn nói to: “Nhắc đến việc Giang Hoài bị ngập lụt, mọi người đều nói là do tỷ quá xấu xí, chọc giận thần linh nên mới bị ông trời giáng phạt thiên tai."
"Còn nói vì muội mà năm nay sẽ trở thành tận thế." Mộ Tự Khiêm cũng nén cười nói thêm một câu.
"Hả?" Liễu Tịch Nhược kinh ngạc, không thể nào, tốc độ truyền bá và trình độ bịa đặt lời đồn đại này của người cổ đại thật sự rất cao mà, có thể nói so với mạng Internet hiện đại còn mạnh mẽ hơn nhiều!
Đúng là phong tục lưu truyền, gừng càng già càng cay.
"Vì muội không đến bữa tiệc đó sao?" Mộ Tự Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó quyết định hỏi sẽ tốt hơn.
"Không phải, là chuẩn bị để đến bữa tiệc kia."
"Đây cũng không phải là tác phong của muội, không phải nói rằng việc đi dạo tán gẫu rất mệt nên chưa bao giờ tham gia bất kỳ một bữa tiệc nào ư. Sao nay muội lại đột nhiên muốn đến tham dự bữa tiệc này?" Mộ Tự Khiêm nhếch khóe miệng hỏi.
"Không còn cách nào khác, ai bảo hiện giờ muội là Tam tiểu thư của Liễu phủ! Nếu đã làm thì phải làm cho giống một chút, huống chi muội còn có mối thù phải báo, năm đó chuyện muội bị đẩy xuống vách núi cũng không thể bỏ qua như thế."
"Đương nhiên, chỉ là. . . . . ." Hắn dừng một chút, nhìn Liễu Tịch Nhược một cái, “Muội biết Tứ hoàng tử sao? Cuối cùng thì hắn muốn làm cái gì, tại sao sáng nay lại đột nhiên đến trước xin thánh chỉ bắt Liễu Chấn Toàn mang theo ba người bọn muội cùng đi?”
"Không xem là quen biết, sáng nay muội chỉ gặp hắn một lần, về phần tại sao hắn lại đột nhiên đi xin thánh chỉ thì muội cũng muốn biết." Liễu Tịch Nhược nghi ngờ nói, rồi lập tức nhớ đến điều gì đó, nàng gọi: “Hoa Khê.”
"Vâng." Hoa Khê đáp một tiếng, "Tứ hoàng tử Mục Kỳ, là nhi tử thứ bốn của Mục Thiên Hoàng, năm nay hai mươi tuổi, nhà ở. . . . . ."
Tất cả mọi người đều đen mặt.
"Hoa Khê!’’ Người nhiều lời như Bạch Sơ Cẩn cũng không thể không nhắc Hoa Khê, “Nói trọng tâm!”
"Vâng, Mẫu phi của Tứ hoàng tử là Mẫu phi thân sinh của Đại hoàng tử, nhưng vì mẫu thân thật sự của hắn đã chết cách đây mười bảy năm, Thường phi. Mà năm đó Thành phi và Thường phi vốn tình như tỷ muội ruột thịt, cho nên Mục Thiên Hoàng mới để Tứ hoàng tử làm con thừa tự dưới danh nghĩa của Thành phi cho đến tận bây giờ. Nghe nói Thành phi đối xử với hắn còn tốt hơn Đại hoàng tử, nhưng hắn lại không tranh giành, suốt ngày trầm mê trong tửu sắc làm việc không đường hoàng, khiến Mục Thiên Hoàng vô cùng thất vọng. Nhưng khi em điều tra cũng đã phát hiện được, ngoại trừ việc mỗi tháng Tứ hoàng tử sẽ đến một quán rượu hay kỹ việc cố định nào đó bên ngoài, thì bên trong phủ lại không có đến một nữ nhân nào. À không, trừ một nữ nhân bên ngoài mà Thường phi ban thưởng cho hắn ra. Hơn nữa hắn cũng rất ít khi trở về phủ đệ của mình, bình thường sẽ ở Chu phủ nhiều hơn."
"Chu phủ?" Liễu Tịch Nhược cau mày lại.
"À, Chu phủ này là tên gọi chỗ ở của vị tiểu thư Chu Nhu Tịnh, mấy năm trước do Tứ hoàng tử tự mình xây nên, chắc hẳn mối quan hệ giữa hai người họ không hề đơn giản."
"Xem ra người này và lời đồn cũng không có nhiều khác biệt lắm, nhưng rốt cuộc dụng ý của hắn là gì, chẳng lẽ chỉ vì hắn đã nhìn trúng vị tiểu thư nào đó của Liễu phủ sao? Có lẽ chúng ta đã quá lo lắng rồi.’’ Mộ Tư Khiêm nói.
Là như thế này phải không? Liễu Tịch Nhược không hiểu, nhưng nàng luôn cảm thấy coi thường những điều này.
"Đúng rồi, Nhược Tịch, mọi chuyện về cơ bản đã xong xuôi, tiếp theo muội muốn làm gì?"
"Nhanh như vậy sao, so với tưởng tượng của muội thì thuận lợi hơn nhiều. Kế tiếp chỉ cần muội xuất trận là được." Liễu Tịch Nhược nói, những tia sáng rực rỡ đong đầy trong đôi mắt của nàng, “Hoa Khê, ngày mai gọi Đại ca Liễu Tịch Hiền đến đây, nói rằng ta có chuyện muốn cầu xin huynh ấy giúp đỡ một tay.”
"Nhiễm Nhi, con nói xem chất lượng cây vải này thế nào? Bữa tiệc ngày hôm đó có thể mặc cái này." Nhị phu nhân mỉm cười tít mắt cầm một mảnh vải màu đỏ có hoa văn lên nhìn Liễu Tịch Nhiễm đang tức giận xông vào cửa, hoàn toàn ném suy nghĩ của mình ra sau đầu.
"Mẫu thân đang nhìn cái gì vậy, mau làm cho nha đầu xấu xí đó rời khỏi đây đi, người còn có thời gian xem những thứ này sao?" Liễu Tịch Nhiễm nóng nảy nói, hoàn toàn quên mất hôm nay nàng ta đã bị Liễu Tịch Nhược vạch mặt.
Nhị phu nhân buông mảnh vải đang cầm trong tay xuống, vẻ mặt đứng đắng nói, “Con cần gì phải tức giận vì nó, nha đầu này nhìn thì đơn giản nhưng thật ra thì không như vậy. Chờ con trở thành Vương phi, lúc đó mới trừng trị nó là được, trước kia coi như chúng ta khinh thường xem mẫu tử chúng giống nhau, cũng chỉ biết mềm yếu lương thiện,không ngờ mới có mấy lần chỉ với vài lời nói đã đẩy địa vị của Nhị phu nhân ta xuống một cấp.”
"Sao lại thế, không phải mẫu thân đã sợ nó rồi chứ?"
"Ta chỉ là cảm thán chẳng những mười năm trước nó không bị ngã chết mà còn trở nên thông mình. Về phần nha đầu đó, ta sợ nó sao? Mẫu thân của nó năm đó độc chiếm sủng ái của Lão gia nhiều năm như vậy, đến cuối cùng cũng chịu chết trong tay của ta, chẳng qua lại làm lợi cho ả hồ ly tinh Tề Ánh Nguyệt đó."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nha đầu đó còn nhớ rất rõ chuyện bị con đẩy xuống vạc đá, bây giờ chắc nha đầu hoang dã đó đang vô cùng ngông cuồng."
"Không cần phải gấp gáp, miệng giếng ở sau viện kia không phải vẫn còn đó sao? Có thể đưa nó đến lấp miệng giếng mà."
"Vâng." Liễu Tịch Nhiễm nở nụ cười ác độc.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng nói của hai kẻ tàn ác ấy truyền ra từ trong phòng, khiến cho bóng đêm vốn đã đen đặc càng trở nên đáng sợ và u ám hơn.
Nhưng nếu so sánh thì Liễu Tịch Họa có vẻ khẩn trương hơn nhiều, khuôn mặt của nàng ta lộ vẻ mừng rỡ, nàng ta ngồi trên gường, cả bóng tối cũng không che giấu được vẻ mặt mong đợi của nàng. Nàng ta mỉm cười, lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ dưới gối ra, phía trên có một đường thêu bằng sợi tơ màu bạc, một chữ “Kỳ” nhỏ. Liễu Tịch Họa tỉ mỉ ngắm nhìn, trong đầu nàng không khỏi nhớ đến người thiếu niên bạch y tuấn lãnh một năm trước, nàng nghĩ thầm, sẽ rất nhanh nàng có thể nhìn thấy người đó,có lẽ, biết đâu nàng sẽ trở thành Vương phi của hắn, là Vương phi của hắn.
Nàng cầm chiếc khăn tay từ từ ôm vào trong lòng, rồi dần dần nằm xuống an tâm mà ngủ.