Đệ Nhất Thi Thê

chương 120: sau này cậu sẽ rất “hạnh” phúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tính phúc và hạnh phúc là hai từ đồng âm (xingfu)

Chiến Bắc Thiên đen mặt nhìn Mộ Nhất Phàm đang nằm dài trên người mình, thấp giọng nhắc nhở: “Cậu có thể xuống khỏi người tôi và giặt quần được không.”

Cái cậu này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, đầu tiên chỉ cọ cọ bên người hắn thôi, thế nhưng sau đó liền leo lên người hắn mà thoải mái bắn ra.

Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt Chiến Bắc Thiên, qua thật lâu thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, giấc mộng ban nãy lấp đầy tâm trí.

Anh thế mà lại mơ làm chuyện ân ái với một người đàn ông, hơn nữa, trong mơ còn thoải mái tới bắn ra.

Cái này thì thôi đi!!!

Nhưng sau khi tỉnh lại, anh lại nhìn thấy Chiến Bắc Thiên, ngay lập tức, hình ảnh người trong mộng trùng khớp với nét mặt Chiến Bắc Thiên, rõ ràng là cùng một người rồi còn gì.

Mẹ kiếp!!!!

Còn gì đáng sợ hơn chuyện này nữa?!!!

Chiến Bắc Thiên thấy anh ngơ ngác nhìn mình, cau mày lại, lại vỗ vỗ người anh: “Vẫn chưa chịu dậy à.”

“À à.” Mộ Nhất Phàm nhổm người dậy, cảm thấy quần mình ươn ướt, chạy vội vào phòng vệ sinh.

Ngay sau đó, trong phòng phát ra tiếng la lớn.

Chiến Bắc Thiên đang muốn chợp mắt nghe thấy tiếng, cả kinh trong lòng, choàng người dậy, dùng tốc độ tên lửa chạy tới phòng vệ sinh: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Mộ Nhất Phàm kích động giơ quần lót có dính tinh dịch lên cho Chiến Bắc Thiên xem: “Chiến Bắc Thiên, anh xem, anh xem, tôi bắn này, tôi bắn này, tôi bắn tinh luôn này!!!”

“……………..” Chiến Bắc Thiên nhìn dịch thể màu trắng đục trên quần lót, khóe mắt giần giật một cái, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại muốn giận dữ mắng cái tên đột nhiên la om sòm lên này một trận.

Thế nhưng, trông thấy bộ dạng vui vẻ của Mộ Nhất Phàm, hắn lại chẳng tức nổi, đột nhiên hắn cảm thấy trời sinh Mộ Nhất Phàm ra là để hành mình.

Chiến Bắc Thiên bất đắc dĩ cười cười, tựa bên cửa nhìn anh đang phơi mông trần, vẻ mặt lại hết sức hưng phấn.

Ban nãy la to như vậy, hắn còn tưởng Mộ Nhất Phàm lại xảy ra chuyện lớn gì, không ngờ chỉ vì bắn tinh mà có thể thấy vui đến như vậy.

Hắn cảm thấy nếu sau này ở bên Mộ Nhất Phàm, chuyện đầu tiên cần làm, là phải tôi luyện trái tim mình nhiều hơn, tránh một ngày nào đó tim không chịu nổi kích thích quá độ mà tiêu đời.

Mộ Nhất Phàm có thể không vui được sao?

Từ lúc biến thành tang thi, cậu em của anh không ngóc đầu lần nào.

Giờ thế mà có thể bắn tinh, như vậy, đồng nghĩa với anh cách “tính phúc” không còn xa.

“Anh biết không, từ lúc tôi biến thành tang thi, đã hai tháng rồi chưa chào cờ buổi sáng, với đàn ông mà nói, đây là chuyện đau đớn biết bao nhiêu, cảm giác như mình bị bất lực ấy, nhưng giờ có thể bắn tinh rồi, đồng nghĩa với tôi có thể tiếp tục hưởng thụ tính phúc đàn ông, ha ha!”

Chiến Bắc Thiên nhìn anh vui vẻ quơ quần lót qua qua lại lại, đáy mắt tràn đầy ý cười, nói một cách sâu xa: “Ừ, sau này cậu sẽ rất “hạnh” phúc, tôi đảm bảo đó.”

Nói xong lời này, hắn xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.

Mộ Nhất Phàm đang mải vui vẻ, cũng không hề nhận ra trong lời nói của hắn còn ẩn chứa một tầng ý khác, anh cầm quần lót, kề cà không muốn giặt tinh dịch trên đó đi, đây là minh chứng xác thực anh có thể lại giương oai “vùng” dậy, cũng có nghĩa khoảng cách của anh với con người lại được kéo gần thêm một chút nữa.

Đợi anh giặt quần lót xong đi ra, Chiến Bắc Thiên đang nằm trên giường ngủ.

Mộ Nhất Phàm thấy bọng mắt Chiến Bắc Thiên xanh đen, đáy mắt lóe lên tia phức tạp.

Tối hôm qua, tuy rằng anh nằm trong bồn tắm ngủ, thế nhưng, Chiến Bắc Thiên cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc anh thế nào, anh biết rõ trong lòng, chỉ là anh vẫn rất nghi hoặc tình cảm của Chiến Bắc Thiên đối với mình là thế nào.

Nam chính đã buông hận thù trước đó, còn cố ý đối tốt với anh, là để đến khi được anh tin tưởng rồi, tàn nhẫn làm tổn thương anh sao.

Đương nhiên, dựa vào những gì anh biết về Chiến Bắc Thiên, còn lâu Chiến Bắc Thiên mới làm như vậy, chỉ là Chiến Bắc Thiên thật sự khinh địch mà buông hết thù hận trước đó xuống sao?

Thật sự không báo thù nữa sao?

Phải biết trong kiếp trước, nguyên chủ Mộ Nhất Phàm đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn với Chiến Bắc Thiên, chẳng lẽ có thể dễ dàng xí xóa mọi hận thù được sao?

“Muốn ngủ thêm nữa à?” Chiến Bắc Thien đang nhắm mắt nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, nhìn người đứng cuối giường hỏi.

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Tôi đã ngủ đủ rồi.”

Chiến Bắc Thiên vỗ vỗ bên chỗ mình: “Nằm với tôi một lúc đi.”

Mộ Nhất Phàm không động đậy, thấy cơ ngực rắn rỏi lộ ra trong áo ngủ, khiến anh kìm lòng chẳng đậu mà nghĩ tới mộng xuân kia.

Chỉ vừa nghĩ tới Chiến Bắc Thiên cũng có cơ thể cường tráng như người trong giấc mộng, hai gò má anh không khỏi nóng lên, rảo bước tới bên kia giường, thay quần áo mình nói: “Thôi, anh ngủ đi, tôi đói rồi, muốn xuống dưới tìm cái gì ăn.”

Đây không phải anh viện cớ nói với Chiến Bắc Thiên, mà anh thật sự cảm thấy đói bụng rồi.

Cảm giác đói này không phải là cảm giác đói khi thấy thịt người sống, mà là cảm giác đói giống như con người, muốn tìm cơm nước để ăn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh biến thành tang thi, muốn ăn thức ăn của loài người.

Chiến Bắc Thiên cũng không ép buộc anh, hắn nói: “Đừng ra khỏi tiểu khu.”

“Ừ.” Mộ Nhất Phàm thay quần áo xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sau đó anh tới phòng Trịnh Quốc Tông tìm Trịnh Quốc Tông và bé con, thế nhưng lại không thấy người đâu, ngay lập tức nhớ ra ngày nào Trịnh Quốc Tông cũng phải tới khu đông dựng tường rào, lúc này mới ra khỏi phòng của Trịnh Quốc Tông, xuống tầng một tìm đồ ăn.

Giờ đã qua bữa sáng, nhưng vẫn chưa tới giờ cơm trưa, cho nên, trong căn tin dưới tầng một chỉ có mấy đội viên hậu cần đang chuẩn bị đồ ăn trưa.

“Xin hỏi, còn thứ gì ăn không?” Mộ Nhất Phàm cất tiếng hỏi.

Mấy người kia nghe thấy tiếng, đều ngẩng đầu lên, lịch sự trả lời: “Thật xin lỗi, giờ đã qua bữa sáng rồi, không còn đồ gì ăn, hay là anh chờ thêm mấy giờ nữa, sau đó quay về ăn trưa đi.”

Mộ Nhất Phàm thở dài, không còn cách nào đành phải xoay người, đột nhiên, đụng phải người đi tới.

Anh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không chú ý có người ở phía sau.”

Mộ Nhất Phàm nói xin lỗi xong, mới nhận ra người bị mình đụng phải là Trương Lạc, liền cười nói: “Tiểu Trương, là em à.”

Trương Lạc chăm chú nhìn anh, không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm thấy trong đôi mắt Trương Lạc tràn đầy lửa giận và oán hận, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Có phải anh dẫm bị thương em không? Có cần bôi chút thuốc không?”

Trương Lạc thấy vẻ mặt quan tâm của anh, hít sâu một hơi, cười gượng nói: “Anh không đụng đau em, phải rồi, anh Mộ, em nghe người ta nói, anh từng là người cùng đội với đội của Chiến thiếu tướng phải không?”

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện giữa nguyên chủ và Hướng Quốc, xấu hổ mà cười: “Ừ, nhưng là chuyện trước kia thôi, anh ra khỏi đội lâu rồi.”

Đáy mắt Trương Lạc trở nên rét lạnh: “Anh Mộ biết chuyện anh Trương Việt của em không?”

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra một chút, gật đầu: “Biết một chút, cũng không nhiều.”

Anh thật sự chỉ biết một chút, bởi nguyên chủ vốn không tiếp xúc nhiều với Trương Việt.

“Anh Mộ có biết anh trai em chết như nào không? Trước đây em từng hỏi mấy người của Chiến thiếu tướng, nhưng bọn họ đều nói anh dũng hy sinh, còn cụ thể hy sinh thế nào, không ai nói cho em biết, em rất muốn biết sự tích anh hùng của anh trai, không biết anh Mộ có thể nói cho em biết không?”

Nghe Trương Lạc hỏi về nguyên nhân cái chết của Trương Việt, Mộ Nhất Phàm cho rằng Trương Lạc đã biết Trương Việt chết như thế nào, không khỏi căng thẳng nhìn Trương Lạc.

Trương Lạc lại nhìn anh đầy tò mò, dường như thật sự rất muốn biết anh trai mình đã anh dũng hy sinh thế nào.

“Cái này, thật sự xin lỗi em, trong quân đội có quy định, có một số chuyện không thể tiết lộ cho người khác biết, dù là nhiệm vụ đã hoàn thành, quân đội cũng không cho bọn anh tiết lộ một chữ.”

Mộ Nhất Phàm cũng đâu thể nói cái chết của Trương Việt có liên quan tới nguyên chủ thân thể này?

Trương Lạc nói: “Nhưng anh đã không còn ở trong đội nữa mà, nói ra một chút cũng đâu có sao?”

“Dù có không còn ở trong đội, cũng không được tiết lộ bất cứ tin tức gì trong quân đội.”

Trương Lạc có chút mất mát: “Nếu không thể nói, vậy em đi tập huấn đây.”

Mộ Nhất Phàm: “Tập huấn? Tập huấn gì vậy?”

“Tập huấn dị năng giả, không nói chuyện với anh nữa, em mà đến muộn sẽ bị phạt.”

Trương Lạc phất phất tay, chạy ra khỏi tòa nhà.

Mộ Nhất Phàm cũng đi ra tòa nhà theo, muốn xem tập huấn dị năng giả mà Trương Lạc nói.

“Anh gì ơi, đợi đã.”

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu, chỉ thấy một chàng trai ăn mặc hết sức mode, cầm một giỏ hoa quả đi về phía mình.

“Anh này, tôi muốn hỏi một chút, anh có biết Mộ Nhất Phàm không?”

Mộ Nhất Phàm thấy người này tới tìm mình, ngẩn người ra, xác định mình không biết đối phương xong, mới lên tiếng: “Tôi chính là Mộ Nhất Phàm, anh là…”

“Anh là Mộ Nhất Phàm thật sao?” Chàng trai kia quan sát Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt: “Thế anh có biết Trang Tử Duyệt không?”

“Tử Duyệt? Đương nhiên biết, có chuyện gì vậy?”

Chàng trai kia nghe Mộ Nhất Phàm dùng giọng điệu quen thuộc gọi tên Trang Tử Duyệt, liền mỉm cười: “Tôi được lão đại Trang Tử Duyệt phái tới tặng hoa quả cho anh.”

Cậu ta liền đưa giỏ hoa quả vào trong tay Mộ Nhất Phàm: “Lão đại bọn tôi nói, chuyện hôm qua thật ngại quá, mong anh có thể thứ lỗi, đợi mấy ngày nữa rảnh, lão đại sẽ tới tìm anh nói chuyện.”

Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Tử Duyệt nói với cậu như vậy thật á?”

Nói cách khác, Trang Tử Duyệt không để ý tới chuyện anh là tang thi sao?

Chàng trai kia gật đầu: “Đương nhiên ạ, anh Mộ, tôi còn có việc, không nói nhiều với anh được.”

“Ừ.”

Mấy ngày sau đó, chàng trai kia đều đến sau giờ cơm trưa, tặng hoa quả tươi cho Mộ Nhất Phàm, mãi tới khi Trang Tử Duyệt tự mình tìm tới mới thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio