Lúc Trang Tử Duyệt tới tìm, Mộ Nhất Phàm vừa ăn cơm no, lính canh gác tới báo, nói có một tiên sinh họ Trang tới tìm anh.
Mộ Nhất Phàm vừa nghe thấy vậy, liền hưng phấn chạy ra khỏi căn tin.
Anh vừa đi một cái, nhiệt độ trong phòng ăn từ oi ả trở nên lạnh lẽo, mọi người đều không nhịn được mà run lên một cái.
Mao Vũ thấy sắc mặt Chiến Bắc Thiên lạnh lùng, ngay cả đôi đũa trong tay cũng kết một tầng băng mỏng.
Thế là cậu vội nói: “Lão đại, anh tới thành K đã nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn chưa dẫn bé con ra ngoài đi dạo lần nào, không bằng nhân lúc ăn cơm no, dẫn bé con ra vườn hoa đi dạo một chút, vận động cho tiêu cơm.”
Hướng Quốc đưa mắt nhìn ánh dương rực rỡ bên ngoài: “Giờ này mà dắt trẻ con ra ngoài đi dạo sẽ bị cảm nắng đấy.”
Mao Vũ tức giận lườm cậu ta một cái.
Cái tên ngốc này.
Chẳng lẽ cậu ta không biết giờ lão đại rất muốn ra ngoài giám sát Mộ Nhất Phàm và Trang Tử Duyệt sao?
Lục Lâm nhìn ra dụng ý của Mao Vũ: “Đúng đó, lão đại, anh dẫn bé con ra ngoài đi dạo chút đi, nhân dịp này bồi dưỡng tình cảm hai cha con một chút.”
Cậu nghĩ nếu lão đại không đi, cả căn tin sẽ sặc mùi giấm chua mất!
Chiến Bắc Thiên im lặng đặt đũa xuống, bế Mộ Kình Thiên vừa mới ăn được mấy miếng cơm rời khỏi căn tin.
Mộ Kình Thiên: “…………”
Con còn chưa ăn no mà!!!
Dung Tuyết ngồi cách họ vài bàn ăn thấy Chiến Bắc Thiên bế bé con đi, nhỏ giọng hỏi bà Dung ở bên cạnh: “Mẹ này, không phải mẹ nói Chiến thiếu tướng có một đứa con mới chào đời hay sao? Sao từ lúc đứa con ra đời, chúng ta chưa từng nhìn thấy qua, chỉ thấy mỗi cái thằng bé giống Chiến thiếu tướng này, lại là đứa trẻ ba tuổi mang họ Mộ Nhất Phàm.”
Bà Dung cũng lấy làm kì lạ: “Mẹ nghĩ chắc đứa bé kia chết yểu rồi, đi cùng mẹ của nó.”
Bà nghĩ chỉ có thể giải thích như vậy, mới có thể trả lời vì sao không thấy em bé kia, cũng không thấy mẹ em bé.
Dung Tuyết không hỏi gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn.
Bà Dung lại không ăn được, quay đầu nhìn Dung Nhan ngồi phía bên kia: “Nhan Nhan, con…”
Dường như Dung Nhan biết mẹ mình muốn nói gì, liền gắp rau vào trong bát mẹ, nói: “Mẹ, mẹ mau ăn đi.”
Bà Dung nhận ra con gái không muốn nhắc tới chuyện của Chiến Bắc Thiên, hơn nữa, ở đây cũng không tiện nói chuyện, nên cũng không nói gì nữa.
Ở bên ngoài tòa nhà, Mô Nhất Phàm trông thấy Trang Tử Duyệt, liền chạy như bay tới: “Tử Duyệt, sao cậu lại tới đây? Đã ăn trưa chưa?”
Trang Tử Duyệt đưa giỏ hoa quả trong tay cho Mộ Nhất Phàm, mỉm cười: “Rồi, mình ăn no rồi mới tới.”
Mộ Nhất Phàm không nhận lấy giỏ hoa quả: “Tử Duyệt, lần sau cậu đừng mang hoa quả tới nữa.”
Giờ hoa quả rất quý, có thể ăn hoa quả tươi như vậy, không biết là chuyện xa xỉ tới cỡ nào.
Trang Tử Duyệt dúi giỏ hoa quả vào trong tay anh: “Lần này cậu cứ cầm đi, sau này mình sẽ không sai người mang hoa quả tới nữa.”
“Được rồi.” Mộ Nhất Phàm mỉm cười nhận lấy giỏ hoa quả.
Anh thấy Trang Tử Duyệt không để ý tới chuyện mình là tang thi, vui cực kỳ.
“Nhất Phàm này..” Đột nhiên Trang Tử Duyệt cau mày, do do dự dự, thấp giọng nói: “Cái người đàn ông đang ôm trẻ con kia là ai vậy?”
Người đàn ông kia vừa đi ra, liền lạnh lùng nhìn bọn họ đăm đăm, đặc biệt là ánh mắt dừng trên người cậu ta vô cùng lạnh lẽo, có cảm giác như ánh mắt kia có thể khiến cậu chết cóng.
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại, thấy Chiến Bắc Thiên ôm con nhỏ ra khỏi tòa nhà, sau đó, thả bé con xuống dưới đất, nắm tay bé con từ từ đi bộ dưới tầng, thế nhưng, ánh mắt lạnh như băng vẫn không ngừng rọi về phía bọn họ ở bên này.
Anh sốt vó trong lòng, rất lo Chiến Bắc Thiên không kiềm chế nổi, sẽ tiến lên tiêu diệt Trang Tử Duyệt, vội quay đầu nhỏ giọng nói: “Anh ấy là đội trưởng đội bọn mình.”
Trang Tử Duyệt tò mò hỏi: “Mình thấy trong đội cậu có rất nhiều người mặc quân trang, chẳng lẽ người trong đội cậu đều là lính?”
“Ừ, đại đa số là lính, hơn nữa, đều là lính đặc chủng, những người khác cũng chủ yếu là người nhà của binh lính, chỉ có một số ít là người bên ngoài được cứu về.”
Mộ Nhất Phàm đặc biệt nhấn mạnh chữ “lính đặc chủng”, là muốn nhắc Trang Tử Duyệt, hoặc là người của Trang Tử Duyệt không nên tùy ý trêu chọc đám người này.
Trang Tử Duyệt nghe thấy là lính đặc chủng thì nheo mắt lại: “Đội trưởng bọn cậu lúc nào cũng lạnh như băng vậy à? Mình thấy ánh mắt anh ta nhìn mình có vẻ không có thiện chí.”
Đương nhiên không có thiện chí rồi.
Kiếp trước cậu là anh em kẻ thù của hắn, sao có thể có thiện chí với cậu được, giờ chưa xông thẳng tới giết người đã là tốt lắm rồi.
Mộ Nhất Phàm thầm nghĩ trong lòng, sau đó, mượn đại một cái cớ: “Anh ấy là dị năng giả hệ băng, cho nên, nhìn ai cũng lạnh như băng thế đấy.”
“…………”
Trang Tử Duyệt cảm thấy chuyện không đơn giản như lời Mộ Nhất Phàm nói.
Bởi cậu ta cảm thấy trong ánh mắt lạnh như băng của Chiến Bắc Thiên, dường như còn mang theo thù hằn, thậm chí cậu ta còn cảm thấy đối phương nhìn mình như nhìn tình địch, khiến cậu ta cảm thấy kì quái không nói nên lời.
Hơn nữa, hắn dẫn bé con kia đi dạo một vòng quanh đấy, cứ như đang muốn giám sát bọn họ vậy.
Thế nhưng, người đàn ông kia quả không hổ là dị năng giả hệ băng, cách hai mươi, ba mươi mét mà vẫn có thể khiến trong mùa hè oi bức cảm nhận được cái rét lạnh của mùa đông.
Trang Tử Duyệt không nhịn được mà run lên một cái, thật sự không chịu nổi ánh nhìn chăm chú của đối phương, liền nói với Mộ Nhất Phàm: “Có hứng thú ra khỏi tiểu khu đi dạo một chút không.”
Đương nhiên Mộ Nhất Phàm rất có hứng thú, không nói tới mấy ngày nay anh ở trong tiểu khu đến là ngột ngạt, mà bây giờ, anh rất lo Trang Tử Duyệt và Chiến Bắc Thiên sẽ đánh nhau, cho nên bây giờ anh chỉ muốn tách hai người ra càng xa càng tốt.
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm nhận lời xong, lại do dự một chút: “Mình phải báo với đội trưởng một tiếng đã, cậu ở đây chờ mình một chút nhé.”
Anh chạy về phía Chiến Bắc Thiên, đưa giỏ hoa quả Trang Tử Duyệt mang tới cho, đoạn nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo với Trang Tử Duyệt một chút, sẽ về trước giờ cơm tối.”
Chiến Bắc Thiên nhìn anh đăm đăm, không lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm nhận ra được hắn không vui, dè dè dặt dặt hỏi: “Không được à.”
Chiến Bắc Thiên trông thấy bộ dạng buồn bã của anh, trong lòng cũng thấy khó chịu theo, đành nhận lấy giỏ hoa quả, nói: “Đi đi.”
Mộ Nhất Phàm liền nở nụ cười so với ánh dương rực rỡ còn xán lạn hơn: “Tôi đi đây.”
Anh sợ Chiến Bắc Thiên đổi ý, vội chạy về bên người Trang Tử Duyệt, kéo tay đối phương, vội nói: “Chúng ta đi mau.”
Mộ Kình Thiên nhìn mãi nhìn mãi, tới khi không còn thấy bóng Mộ Nhất Phàm nữa mới lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn Chiến Bắc Thiên nói: “Con có thể về ăn cơm chưa?”
Em còn chưa ăn cơm no đã phải đi mười vòng quanh vườn hoa này, thật đáng thương.
Chiến Bắc Thiên lạnh mặt ôm bé con quay về căn tin trong tòa nhà.
Chiều hôm đó, cả tòa nhà đều chìm trong nhiệt độ thấp le te, thậm chí có người còn run lên.
“Kì thật đấy, rõ ràng hôm nay độ mà, sao trong tòa nhà lại lạnh như vậy, cứ như bật điều hòa tổng ấy.” Hướng Quốc nghi ngờ nhìn ra bên ngoài trời.
Mao Vũ lườm cậu ta một cái, cũng không phản ứng gì, cầm chăn lên đắp lên người, nhân lúc “điều hòa tổng” đang mở mà đánh một giấc ngủ trưa, tránh cho tối nay nóng không ngủ được.
“Mịa nó, mặt tường kết băng luôn này.”
Hướng Quốc trợn to mắt nhìn tường nhà, tới giờ mà cậu còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đúng là ngốc tệ ngốc hại.
“Tòa nhà lạnh như vậy, không phải là do lão đại làm ra chứ?”
“Ngoài lão đại ra, ở đây còn ai dị năng hệ băng nữa.” Lục Lâm tức giận nói, sau đó lấy trong tủ ra một cái áo khoác khoác lên người, quay về ghế đọc sách tiếp.
Có vài người trong tòa nhà không chịu nổi cái lạnh, vội chạy ra ngoài phơi nắng sưởi ấm.
Nhiệt độ khiến người ta rét run như vậy duy trì tới tận khi Mộ Nhất Phàm quay về.
Tôn Tử Hào vừa trông thấy Mộ Nhất Phàm, liền kích động gọi với lên tầng trên: “Anh em ơi trời sắp ấm rồi!”
“Điều khiển điều hòa từ xa” này mà không về, đội viên trong phòng bếp sẽ rét lạnh mà bãi công không nấu cơm mất!
Mộ Nhất Phàm bị câu này của cậu ta làm cho toát mồ hôi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cầm tinh thạch mua ở khu giao dịch ra, chạy vội tới chỗ Chiến Bắc Thiên dâng đồ quý.
“Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên, anh xem tôi mua cái gì cho anh này.”
Trong khoảnh khắc Chiến Bắc Thiên nhìn thấy Mộ Nhất Phàm mua tinh thạch để mình tăng cấp dị năng, trái tim như được xoa dịu, không khí lạnh trong tòa nhà lập tức được thu lại, nhiệt độ quay trở về trạng thái vốn có.
Đám Lục Lâm ở dưới tầng liền thở phào một hơi.
Mộ Nhất Phàm cười khì khì: “Tôi mua lại hết tinh thạch có trong khu giao dịch đó.”
Chiến Bắc Thiên lấy làm nghi hoặc: “Không phải cậu đi tay không sao? Cậu lấy cái gì để đổi?”
Mộ Nhất Phàm thành thật nói: “Trước khi tạm biệt Trang Tử Duyệt, tôi vay cậu ấy một bao gạo, nói để mai cho người mang bao gạo trả lại cậu ấy, sau đó một mình tới khu giao dịch mua hết toàn bộ tinh thạch cho anh thăng cấp dị năng, sao, có vui không?”
“Vui chứ.” Chiến Bắc Thiên trông thấy nụ cười của anh, trái tim như được sưởi ấm, thậm chí còn nóng hừng hực cả lên.
Thế nhưng, khổ thân mấy người ở tầng dưới, cuối cùng, có người không chịu nổi mà gào lên: “Mịa nó, thế quái nào lại nóng lên rồi!!”