Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

chương 139: không công được ăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xích Linh yên lặng quay mặt sang chỗ khác, càng cảm thấy bảo bối nhà mình quả thực đang câu dẫn mình, hẳn là anh cả nghĩ quá rồi, lúc trước Nặc Nặc đối với những chuyện như vậy còn rất bài xích, làm sao có thể chủ động câu dẫn đây, nhất định là mình cả nghĩ quá rồi. Xích Linh tự nói với mình như vậy.

Trong mũi đều là mùi loại nước hoa kia, Sa Nặc Nhân phun nhiều lắm, mùi hương nồng nặc.

Nếu Sa Nặc Nhân thích, Xích Linh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, đem người ở phía trên ôm lại, liền để cậu nằm nhoài trên người mình ngủ, vỗ nhẹ nhẹ hai lần, "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi gặp người Nhã Đạt Đế quốc, thời điểm đó có khả năng còn cần em đứng ra..."

Sa Nặc Nhân cảm giác rất nóng, cả người bốc hỏa, khó chịu giật giật, từ trên người Xích Linh leo xuống, cho là bởi vì Xích Linh, mình mới nóng như thế, vì vậy cậu lăn tới bên cạnh muốn tiếp tục mát mẻ câu dẫn. Xích Linh có bao nhạy cảm, cũng phát hiện không đúng, cả người khô nóng không chịu nổi, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu nóng lên. Sa Nặc Nhân một người co rúc ở bên cạnh, hô hấp dồn dập.

Xích Linh cả kinh, đem người kéo lại đây, thấy sắc mặt cậu rất đỏ, ngay cả cổ nguyên bản trắng nõn cũng nổi lên màu đỏ, hai mắt ướt át mơ màng, bờ môi nhạt màu cũng biến thành màu đỏ tươi xinh đẹp. Sa Nặc Nhân chỉ liếc anh một cái, liền khó chịu chui vào trong ngực anh, hô hấp trở nên rất gấp.

"Nặc Nặc, em..." Giờ khắc này Xích Linh cũng khó chịu vô cùng, nhịn đến mức sắp hỏng mất.

Lần đầu tiên Sa Nặc Nhân có cái cảm giác này, khó chịu đến muốn khóc lên, rúc trong lòng Xích Linh, bất an cọ loạn, mang theo giọng mũi hoảng loạn nói: "Em khó chịu... Khó chịu..."

Xích Linh cả kinh hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, yên lặng hai giây, đột nhiên đem người ôm lấy, xoay người đè cậu xuống giường, giống như sói đói nhào tới...

Sa Nặc Nhân hai mắt mơ hồ, hô hấp cực nóng, đại não ngất ngây ngất ngây, đã không còn suy nghĩ được điều gì, cậu cảm giác mình như đang đứng trong đống lửa, cả người nóng như bị thiêu đốt. Cậu biết có người đang hôn mình, đó là hương vị quen thuộc, là Xích Linh. Trên người anh có một luồng thanh lãnh mát mẻ, rất thoải mái, Sa Nặc Nhân lưu luyến quấn lấy anh, ôm ấp, hôn môi, triền miên...

Hết thảy đều mơ mơ màng màng như đang nằm mộng, bất quá rất thoải mái, cậu không có chút phản kháng nào, tùy ý Xích Linh thao túng, chỉ là, bỗng nhiên đau đớn làm cho cậu muốn gào lên, lại không phát ra được chút thanh âm nào. Xích Linh một lần lại một lần hôn môi cậu, động viên cậu, mãi đến tận khi Sa Nặc Nhân lấy lại được sức lực, mới oan ức cắn lên vai anh một cái. Lực cắn bao nhiêu, Sa Nặc Nhân cũng không biết, cậu lại như mèo hoang say rượu, thư thái liền nheo mắt lại hưởng thụ, làm cậu đau, cậu liền nhe răng trả thù một chút.

Xích Linh tuy bị cắn, nhưng lại rất vui vẻ, Sa Nặc Nhân lười biếng ngoan ngoãn nằm đó, khiến cho trái tim của anh cũng đều bị tan chảy, càng như vậy, lang huyết sôi trào càng khó có thể kiềm chế, đem Sa Nặc Nhân ăn từ trong ra ngoài một lần, rồi từ ngoài vào trong ăn một lần, lăn qua lộn lại ăn xong mấy lần, cuối cùng ở thời điểm Sa Nặc Nhân cực buồn ngủ cực mệt mỏi anh vẫn không tha cho cậu, lại dứt khoát cho anh thêm một ngụm (cắn). Lúc này mới có hiệu quả, Xích Linh rốt cuộc buông tha cho cậu, hài lòng ôm bảo bối của mình ngủ.

Một giấc này, liền ngủ thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai, Sa Nặc Nhân chậm rãi tỉnh lại, mở mắt liền thấy ánh mặt trời chói chang, muốn đưa tay che đi một chút, lại phát hiện cả người vô lực, đau nhức không chịu nổi, cậu khẽ nói một tiếng, gian nan nghiêng người sang, cuộn tròn ở trên giường, chậm rãi lấy lại ý thức, bỗng nhiên Sa Nặc Nhân mở to hai mắt, ý thức được một chuyện vô cùng nghiêm trọng ----- mình bị ăn, cư nhiên quên khơi dậy tinh thần lực cho Xích Linh rồi!!!

Hôm nay Xích Linh còn chưa có ra khỏi cửa, nguyên bản là ngày hôm nay có ước hẹn gặp người Nhã Đạt Đế quốc, bởi vì lâm thời có chuyện "khẩn cấp", đành phải đem thời gian chuyển sang ngày mai. Anh kỳ thực rất bận, phi thường bận. Công tước Ngải Phu Tư Tát quốc đang chờ anh, người Nhã Đạt Đế quốc đang đợi gặp anh, tướng quân Mạch Quân Đình cùng Công Ngọc gia, còn có một vài thế gia chủ động lấy lòng anh, quý tộc, cũng vẫn còn ở Gambra, chờ gặp anh một lần. Nhưng là, mọi sự đều không có lớn bằng chuyện chăm sóc bảo bối của chính mình, những thứ khác đều xếp ở phía sau.

Phát hiện Sa Nặc Nhân tỉnh rồi, Xích Linh đứng dậy đi đến bên giường, liền thấy Sa Nặc Nhân ảo não ôm đầu, bộ dáng rất là hối hận. Xích Linh dừng lại, tim trong nháy mắt bị nhéo một cái, phản ứng đầu tiên của anh chính là, Nặc Nặc hối hận rồi?

Anh có chút cứng ngắc ngồi ở bên giường, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"

Sa Nặc Nhân phát hiện là Xích Linh, ngẩng đầu ai oán nhìn anh, ủy khuất nói: "Tối hôm qua em quên mất một chuyện rất trọng yếu..."

"..." Xích Linh mờ mịt, cũng không biết cậu đang nói đến chuyện gì.

"A -----!! Không công được ăn rồi!!" Sa Nặc Nhân cực kỳ ảo não, cái gì mà đối với cậu không hứng thú Xích Linh không được những câu nói kia, hết thảy đi chết! Đi chết! Đi chết!

Xích Linh trực tiếp đen mặt, cái gì gọi là "không công được ăn"...

Xích Linh thở dài nói: "Có đói bụng hay không? Tôi nói quản gia đưa đồ ăn tới."

Sa Nặc Nhân còn rất tối tăm, tội nghiệp nói: "Đói bụng."

Xích Linh sờ sờ đầu cậu, ấn lên một cái chuông nhỏ, để người đưa thức ăn tới. Xích Linh đặt lên trên giường một chiếc bàn nhỏ, đỡ Sa Nặc Nhân ngồi dựa vào gối, chờ ăn cơm.

Thời điểm quản gia mang theo người hầu bưng thức ăn lên trên lầu, đụng phải Diễm Vương phi. Ông liền cảm thấy kỳ quái, Sa Nặc Nhân đến bây giờ còn chưa có rời giường, Xích Linh lại đem thời gian ước định cùng người Nhã Đạt Đế quốc gặp mặt chuyển ra sau, bây giờ còn đem thức ăn gọi vào phòng, này khẳng định có vấn đề a!

Xích Linh hầu hạ Sa Nặc Nhân ăn xong cơm, mới bắt đầu hỏi đến chính sự, đem bình nước hoa cùng bình dược tề trống không từ trong ngăn kéo ra, "Nước hoa này là từ đâu mà đến?"

Sa Nặc Nhân cũng đã phát hiện ra nó có vấn đề, nhưng lúc này đã muộn, mình bị người ta ăn no căng diều không nói, còn là bị ăn no rất nhiều lần, mà lần này đều là cậu tự! Tìm!!!

Sa Nặc Nhân ủ rũ ủ rũ nói: "Ở trên mạng quen một người, đề cử em mua."

Xích Linh nhíu mày, "Em muốn mua nước hoa, có rất nhiều nơi chuyên doanh(), làm sao lại chọn thứ người xa lạ đề cử cho em?"

: chuyên kinh doanh lại mặt hàng nào đó

Thanh âm thầm thì nói, quầy chuyên doanh nước hoa được bảo hiểm, nhưng là nó không có tác dụng ve vãn a, hơn nữa cho dù có một chút, hiệu quả cũng không tốt như vậy... Mặc dù có hơi tốt quá rồi.

Xích Linh thấy cậu không nói lời nào, giống như một hài tử làm sai, không thể làm gì khác nói: "Bên trong nước hoa này chứa lượng lớn thành phần thôi (thúc) tình (dục), may là không có thương tổn gì đối với thân thể, nếu như thật sự có cái gì, hối hận cũng đã muộn."

Trước đó anh đã tìm người kiểm tra thành phần nước hoa, rất dễ dàng kiểm tra ra bên trong có thành phần thôi tình, may là cũng không có vật chất gì có hại, thương tổn với thân thể cũng không lớn. Xích Linh chỉ cho là Sa Nặc Nhân ở trên mạng bị người lừa gạt, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, Sa Nặc Nhân mua nước hoa, chính là vì muốn câu dẫn anh.

Xích Linh liền cầm lấy bình dược tề kia, "Vậy cái này là cái gì?"

Đầu tiên Sa Nặc Nhân không phản ứng lại, hai giây sau, đột nhiên xoay người nhìn xuống ngăn kéo, nhớ tới tối hôm qua mình sau khi uống xong, cư nhiên tiện tay đặt ở trong ngăn kéo! Lại nhìn về phía bình dược tề trong tay Xích Linh, thân thủ muốn cướp lại, lại bị Xích Linh tránh khỏi.

Xích Linh truy hỏi, "Là cái gì?"

Sa Nặc Nhân nín nửa ngày, mới nói: "... Dược tề!"

Xích Linh: "..."

Lẽ nào anh không thể nhìn ra được đây là dược tề sao? Không chỉ biết đây là dược tề, còn biết trong tay chính là một bình dược tề!

Sa Nặc Nhân chột dạ, tuyệt đối sẽ không nói cho Xích Linh đó là cái gì, nhưng là hai mắt Xích Linh giống như có thể nhìn thấu cậu, khiến cho cậu càng căng thẳng.

Xích Linh thấy bộ dáng muốn che giấu của cậu, liền biết nhất định có chuyện, "Nếu như em không nói, vậy tôi không thể làm gì khác đành để người kiểm tra thành phần bên trong."

"Đừng đi!" Sa Nặc Nhân nắm lấy tay anh.

"Vậy em nói cho tôi." Xích Linh nói.

Này nên nói thế nào? Sa Nặc Nhân tuyệt đối không nói ra được, nếu như cậu nói đó chính là dược tránh thai, kia anh nhất định sẽ biết được, chuyện nước hoa thúc tình cũng là cậu cố ý, nếu không làm sao trước khi xảy ra chuyện lại uống dược tránh thai? A a a a a!!! Nói như vậy, Sa Nặc Nhân quả thực không còn mặt mũi gặp người! Bỏ thuốc người yêu cầu hoan ái cái gì, quả thực không đành lòng nhìn thẳng!! Tuy rằng mục đích chính của cậu không phải là để cầu hoan, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy a!

Sa Nặc Nhân bị bức ép nước mắt lưng tròng, chính là không nói ra được. Đúng lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa.

Xích Linh nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân nửa ngày, mới đứng dậy đi qua mở cửa, nhân cơ hội Sa Nặc Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, nước hoa cùng bình dược tề kia vẫn ở trong tay Xích Linh.

Người ngoài cửa là Diễm Vương phi, "Ngươi đi theo ta."

Xích Linh liếc nhìn Sa Nặc Nhân, không thể làm gì khác đành đi ra ngoài cùng mỗ phụ, sau khi tiến vào thư phòng, Diễm Vương phi mới hỏi, "Chuyện gì xảy ra? Các ngươi..."

Xích Linh đem vật cầm trong tay thu vào trong không gian giới chỉ, cũng không có ý định che giấu, gật đầu thừa nhận.

Diễm Vương phi một bộ biểu tình quả nhiên, "Các ngươi cả ngày ở chung, muốn hai đứa chịu đựng một năm, cũng không có khả năng lắm."

Xích Linh rất muốn nói, chuyện tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, anh quyết tâm muốn chờ Sa Nặc Nhân thành niên, nhưng là...

"Nếu đã như vậy, ta cũng không nói gì nữa, ngươi định làm như thế nào?" Diễm Vương phi hỏi.

"Cái gì làm sao bây giờ?" Xích Linh không rõ.

Diễm Vương phi bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhi tử một cái, "Sa Nặc Nhân đã tuổi, hẳn là đã cân nhắc tiêm vào mang thai thể, trải qua một năm tu dưỡng, sau khi trưởng thành, cần phải cân nhắc chuyện có hài tử."

Xích Linh đổi sắc mặt, "Mỗ phụ, ngài cũng biết, sau khi tiêm mang thai thể vào, có bao nhiêu thương tổn với thân thể. Huống hồ, Nặc Nặc mặc dù là Arthur, nhưng giá trị tổng hợp pháp lai cơ tỳ chẳng hề thấp, đã gần tới , nếu như tiêm vào mang thai thể, thân thể nhất định sẽ càng ngày càng kém. Huống hồ gần mười mấy năm qua, tỉ lệ tân sinh được sinh ra càng ngày càng thấp, rất nhiều người tiêm vào mang thai thể, chỉ phá hủy thân thể, không phải vẫn không sinh được hài tử như thường sao?"

Diễm Vương phi lẳng lặng nghe, thanh âm của ông nghe rất thanh lãnh, "Vậy là ngươi có ý gì?"

Xích Linh kiên định nói: "Ta sẽ không để cho em ấy tiêm mang thai thể."

Vân Phong nhàn nhạt nói: "Cho nên, ngươi không muốn hài tử?"

Xích Linh dừng lại, thành thật trả lời, "Có, thế nhưng ta sẽ không lấy khỏe mạnh của em ấy ra để đổi, nếu là như vậy, ta cũng không cần hài tử."

Diễm Vương phi nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như ngươi lên làm tân đế quân, không có người nối dõi là không được, thời điểm đó toàn bộ con dân Đế quốc đều sẽ buộc ngươi nạp tân phi, giống như năm đó ép buộc bệ hạ. Lẽ nào ngươi cũng phải tuyên bố chọn lựa người thừa kế bên trong đám cháu chắt? Chọn con Xích Kính?"

Hài tử Xích Diên đã không cần nghĩ tới, bọn họ nhất định sẽ theo họ Ardono, mà không phải là họ Xích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio