"Đệ... Đệ vừa nói gì?" – Tại Trung thất thần đến rơi cả đôi đũa đang cầm trong tay xuống đất, vẻ mặt kinh sợ nhìn Tuấn Tú ngồi đối diện mình.
.
Sáng nay sau khi thức dậy rửa mặt, Tại Trung liền phân phó hạ nhân đi gọi Tuấn Tú đến cùng nhau dùng bữa sáng, y thực không nghĩ tới đệ đệ không những ngỏ lời muốn rời Minh trang mà địa điểm đến còn là Yên Vũ các!
.
Phản ứng của Tại Trung khiến Tuấn Tú có chút kinh ngạc, "Ta nguyên bản tưởng rằng Tại Trung ca sẽ cao hứng kìa! Dù sao cho đến tận bây giờ, huynh ấy vẫn luôn hi vọng ta và Hữu Thiên có thể hữu hảo trở lại, nhưng giờ phút này phản ứng của huynh ấy thật khiến ta khó hiểu!"
.
"Huynh sao vậy?" – Tuấn Tú nhướng nhướng mày, "Chẳng phải huynh vẫn luôn hi vọng ta có thể gặp lại người kia một lần sao?"
.
"Ta..." – Tại Trung há miệng thở dốc, lại không biết bản thân nên nói cái gì.
.
"Không sai! Ta thực sự hi vọng Tuấn Tú có thể gặp lại Hữu Thiên một lần, rồi tháo gỡ khúc mắc giữa hai người, thế nhưng sự thực thì gã đã cải trang thành Bí Kỳ để ở bên Tuấn Tú suốt thời gian qua! Lúc này Tuấn Tú nói đệ ấy muốn đi tìm Hữu Thiên, vậy Bí Kỳ kia biết phải làm thế nào?
Tạm thời chưa tính đến chuyện khi hai người đến được Yên Vũ các, Hữu Thiên không có cách nào phân thân làm hai được, chỉ dựa vào thể trạng hiện tại thì Súc Cốt Công của gã e rằng không duy trì được bao lâu nữa... Lần này bôn ba như vậy, vạn nhất giữa đường xảy ra sơ xuất gì..."
.
Tại Trung không dám tưởng tượng tiếp nữa, trong lòng dâng lên bao nhiêu phân vân cùng bất an.
.
"Súc Cốt Công là công phu mật truyền trong Yên Vũ các, trên thế gian chỉ có Hữu Thiên, Hữu Hoán và ta, ba người hiểu biết! Hữu Thiên nếu có bất cứ sơ xuất gì, chỉ có Hữu Hoán và ta giúp đỡ được! Nhưng hiện tại, Hữu Hoán thì cách xa ngàn dặm, người có thể giúp được chỉ có mình ta!
Nếu Hữu Thiên rời khỏi Minh trang, trên đường không cẩn thận bị Súc Cốt Công phản phệ... Vậy thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình gã, Tuấn Tú cũng sẽ tan vỡ... Ta tuyệt đối không cho phép tình huống kia phát sinh!"
.
"Tuấn Tú, đệ thực sự muốn làm như vậy sao? Đệ dẫn Bí Kỳ cùng quay lại Yên Vũ các, Hữu Thiên sẽ nghĩ như thế nào? Cả Bí Kỳ nữa, gã sẽ có cảm thụ gì? Đệ không thể tùy hững làm bừa như vậy!" – Tại Trung vội ngăn cản.
.
"Chuyện này hai ta đã bàn bạc với nhau rồi, Bí Kỳ không có ý kiến, về phần Phác Hữu Thiên..." – Tuấn Tú dừng một chút, trong đầu hiện ra khuôn mặt nam nhân luôn khắc tận đáy lòng, "Gã nghĩ như thế nào, ta không quan tâm!"
.
"Nếu đã quyết tâm kết thúc hết thảy, một lần nữa bắt đầu, ta sẽ không để bản thân có bất luận lưu luyến gì, nếu không ta thực có lỗi với Bí Kỳ!"
.
"Đệ không quan tâm?" – Tại Trung lông mày xoắn cả vào nhau, không khỏi cười khổ, "Tuấn Tú, đệ có biết hay không, kỳ thật Hữu Thiên..."
.
"Tại Trung!" – Duẫn Hạo từ đầu đến cuối vẫn một mực yên lặng đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Tại Trung, "Tuấn Tú đã không còn là tiểu hài tử năm nào nữa, đệ ấy tự có suy nghĩ của bản thân, ta và đệ đừng nên can thiệp quá nhiều!"
.
"Duẫn Hạo..." – Tại Trung cau mày tỏ ý không tán thành.
.
"Ăn cơm thôi!" – Duẫn Hạo trầm giọng nói, không cho bất cứ ai quyền cự tuyệt.
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, lại nhìn Tuấn Tú, thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
.
Tuấn Tú quan sát thần tình của Tại Trung và Duẫn Hạo, trong lòng dấy lên hoài nghi, nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
.
"Ta không đui mù, hiển nhiên nhận ra Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca đang có chuyện muốn giấu diếm ta, hơn nữa nó còn liên quan đến Phác Hữu Thiên! Tuy nhiên, hai người đã không muốn mở miệng, vậy ta cũng không muốn hỏi làm gì!
Phác Hữu Thiên như thế nào ta đã không còn quan tâm nữa! Bản thân đường đường là Các chủ Yên Vũ các, cho dù thiếu đi ta, người kia bất quá cũng chỉ hư tình giả ý khổ sở một thời gian ngắn, sau đó tùy tiện ra đường cũng có thể tìm được tám thậm chí mười kẻ làm thế thân, giống như Ảnh Tùy năm đó vậy..."
.
Ba người đồng thời trầm mặc dùng bữa, vì trong lòng chất chứa tâm sự nên thức ăn cũng trở nên vô vị!
.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tuấn Tú liền quay về phòng, nói muốn thu thập chút hành trang, vì vậy Duẫn Hạo liền kéo Tại Trung đi đến lương đình ngoài hậu viện.
...
.
"Ta thấy được Tại Trung trong lúc dùng bữa thiếu chút nữa đã nói ra bí mật của Phác Hữu Thiên, sở dĩ không còn cách nào khác phải lớn tiếng cắt ngang! Tuy hai ta đều muốn Bí Kỳ hoàn toàn biến mất thế nhưng cũng không nên sử dụng biện pháp trực tiếp nhường đó a!"
.
"Vừa rồi huynh vì nguyên nhân gì lại cắt ngang lời ta?" – Tại Trung không nhịn được chất vấn Duẫn Hạo.
.
"Đệ có biết vì nguyên nhân gì không?" – Duẫn Hạo chăm chú nhìn Tại trung, "Để Tuấn Tú quay về Yên Vũ các cũng là một cơ hội! Phác Hữu Thiên không có cách nào khiến chính mình cùng Bí Kỳ đồng thời xuất hiện, nên làm như vậy có thể bức gã cho Bí Kỳ kia biến mất, hợp tình hợp lý biến mất, đem chuyện này vĩnh viễn chôn vùi! Như vậy mới có thể giảm thiểu tối đa những tổn thương Tuấn Tú phải gánh chịu!"
.
Tại Trung nghe xong chỉ có thể cười khổ, lắc đầu không đồng tình, "Huynh kỳ thực không thể lý giải được suy nghĩ của Hữu Thiên! Huynh cho rằng gã sẽ làm theo đúng những gì huynh dự tính sao?
Đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, huynh cũng nên phát hiện ra, khi tới một mức độ nào đó, Hữu Thiên vốn dĩ là người vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào! Gã có thể vì Tuấn Tú mà nảy sinh ý niệm lấy mạng ta, vậy thì còn có chuyện điên cuồng nào không thể làm chứ?
Hữu Thiên khẳng định không biết thế nào là nhẹ nhàng buông tay!"
.
"Thế nhưng đệ cứ thế nói ra toàn bộ, đối với Phác Hữu Thiên hay Tuấn Tú đều là thương tổn!" – Duẫn Hạo phản bác lại.
.
"Thế nhưng như thế tốt hơn nhiều so với việc để Hữu Thiên trở thành phế nhân và khiến Tuấn Tú hối hận cả đời!" – Tại Trung vẫn kiên trì với lập trường của mình.
.
"Vậy đệ cho rằng làm cho Phác Hữu Thiên hóa điên so với hiện tại sẽ tốt hơn sao?" – Một câu của Duẫn Hạo khiến Tại Trung nhất thời sửng sốt, ánh mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.
.
"Nếu năm đó đệ không quay lại, ta thật sự sẽ hóa điên, sở dĩ ta có thể hiểu được điều Phác Hữu Thiên muốn là gì! Nếu trở thành phế nhân nhưng có thể khiến Tuấn Tú hồi tâm chuyển ý, gã liền cam tâm tình nguyện! Cũng giống ta năm đó, nếu chết đi có thể khiến đệ quay lại Minh trang liếc mắt nhìn ta một lần, vậy ta cũng cam tâm tình nguyện!"
.
Nghe hắn nói như vậy, Tại Trung trầm mặc nhìn đối phương, trong lòng co rút từng đợt vô cùng đau đớn. Y lập tức xoay người đi, ngửa đầu thở dài một tiếng, "Hai người... Rất ích kỷ!"
.
Duẫn Hạo cười cười lắc đầu, "Chúng ta chính là không thể buông tay!"
.
Tại Trung quay người lại nhìn Duẫn Hạo thật sâu, ánh mắt hàm chứa ưu sầu, "Thế nhưng..."
.
"Đừng nói nữa!" – Duẫn Hạo thấp giọng cắt ngang lời y, ánh mắt nhìn về phía cách chỗ hai người không xa.
.
Tại Trung liền quay đầu lại, thấy Tuấn Tú cùng Hữu Thiên trong lốt Bí Kỳ đang đi về phía họ, trên tay còn cầm theo tay nải.
.
"Tại Trung ca, ta nghe hạ nhân nói huynh cùng Duẫn Hạo ca ở trong này, cho nên mới đến để nói với huynh một tiếng! Ta cùng Bí Kỳ quyết định rời đi ngay bây giờ!" – Tuấn Tú đi đến trước mặt Tại Trung, nói lời từ biệt.
.
Y than nhẹ một tiếng, trong lòng biết bản thân vô pháp lưu giữ hai người kia thêm nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, "Được rồi, ta biết ta có nói bất cứ điều gì đệ cũng không thay đổi chủ ý, vậy hai người khoan đi đã, ta vào trong đi lấy mấy thứ!"
.
Nói xong, Tại Trung vội vàng rời đi. Một lát sau, y quay lại, trong tay cầm theo lệnh tiễn do Minh trang đặc chế rồi đưa ra trước mặt Tuấn Tú và Bí Kỳ.
.
"Thứ này hai người hãy mang theo! Nếu trên đường gặp phải chuyện gì, có thể dùng nó để liên lạc với người của phân đường gần nhất, thấy hiệu lệnh, bọn họ sẽ tới trợ giúp, cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho ta biết. Nhất định phải bảo trọng!" – Nói xong lời cuối cùng, Tại Trung nhìn Bí Kỳ thật sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng.
.
"Yên tâm đi, ca, ta đã không còn là Kim Tuấn Tú làm bất cứ chuyện gì cũng phải có người khác đi kèm chiếu cố nữa rồi! Huynh không cần lo lắng!" – Tuấn Tú nói xong tiếp nhận lệnh tiễn, sau đó quay đầu nói với Hữu Thiên, "Bí Kỳ, chúng ta đi thôi!"
.
Gã chỉ khẽ gật đầu đáp ứng.
.
Tại Trung và Duẫn Hạo tiến Tuấn Tú và Bí Kỳ đến tận đại môn Minh trang. Bốn người đơn giản cáo biệt nhau, sau đó Tuấn Tú cùng Bí Kỳ phóng ngựa rời đi.
.
Nhìn thân ảnh hai người kia xa dần, đôi lông mày thanh tú của Tại Trung bất giấc nhíu chặt, Duẫn Hạo thấy vậy không nói gì chỉ ôm lấy bả vai y, ý bảo đừng quá lo lắng. Tại Trung trầm mặc cúi đầu, khóe môi thoáng cong lên lộ ra chua xót vô hạn, "Chỉ mong hành động phóng túng ngày hôm nay sẽ không khiến gã hối hận!"
____________________________________________________
Lệnh tiễn: Khi xem phim cổ trang đặc biệt có đề cập đến giang hồ công phu, các bạn cũng để ý là mỗi khi thành viên của bang phái nào đó gặp lâm nguy hay muốn phát tín hiệu thông báo, đều phóng lên trời đạn khói hoặc pháo sáng như một cách truyền tin cho đồng bọn. Lệnh tiễn này cũng tương tự như vậy, tiếc là nó lại trùng với tên của một hoạt động thể thao của người Tây Tạng, nên Ran không dám tùy tiện dùng hình minh họa, thông cảm cho Ran nhé >///