Để Ta Làm Thế Thân

chương 119

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuấn Tú cùng Hữu Thiên sau khi rời Minh trang liền phi ngựa xuống núi, khi thấy đã qua giữa trưa, cả hai quyết định ghé qua Vãn Thu rấn nghỉ ngơi trong chốc lát.

.

Cả hai đều không có ý định đi quá gấp gáp, tuy quyết định quay về Yên Vũ các gặp lại Phác Hữu Thiên là quyết định của Tuấn Tú, nhưng bản thân cậu vừa nghĩ tới việc mình sẽ gặp lại người kia trong lòng bất giác có chút rụt rè. Bất quá Tuấn Tú không sợ bất cứ chuyện gì, chỉ sợ phải đối mặt với đáp án chôn sâu trong lòng bấy lâu.

.

Đồng dạng như vậy, Hữu Thiên cũng không muốn chuyến đi lần này kết thúc quá nhanh. Bởi đúng như những gì Duẫn Hạo phân tích, gã không có biện pháp khiến bản thân và Bí Kỳ đồng thời xuất hiện, sở dĩ càng phải mau chóng nghĩ ra sách lược vẹn toàn.

.

Tuy bản thân đã sớm tính toán để Hữu Hoán lúc thích hợp sẽ thay thế vị trí của Bí Kỳ, nhưng muốn vậy trước đó Hữu Thiên phải thông báo cho đệ đệ một tiếng để cậu chuẩn bị sẵn sàng, bằng không vạn nhất lộ ra sơ hở, dấu vết, gã sẽ lâm vào tình cảnh "vạn kiếp bất phục".

.

Hai người đều mang trong lòng tâm sự, vào Vãn Thu trấn cũng chỉ tùy tiện tìm một gian khách điếm để dùng bữa trưa, nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục lên đường.

.

Thời điểm bước ra khỏi đại môn khách điếm, Tuấn Tú trong lúc lơ đãng lại trông thấy bốn nam nhân giang hồ từng gặp hôm cậu cùng Duẫn Hạo ra ngoài uống rượu tâm sự, lông mày không khỏi nhíu lại, nhưng cũng không quá lưu tâm. Hữu Thiên cũng trông theo ánh nhìn của Tuấn Tú, liếc bốn người kia một lượt, cũng không để lại trong lòng.

.

Rời khỏi khách điếm, hai người song song dắt ngựa của mình, lại bắt đầu hành trình.

.

Rất nhanh, Tuấn Tú và Hữu Thiên cũng rời khỏi phạm vi Vãn Thu trấn, ở trên đường cái thúc ngựa phi nhanh.

...

.

Kể từ lúc ra khỏi phạm vi Vãn Thu trấn, trong lòng Hữu Thiên mơ hồ dâng lên cảm giác bất an hết sức khó hiểu, không hiểu xuất phát từ nguyên nhân gì. Một mực chìm trong suy tư, gã bỗng nhiên ngửi được chung quanh mình tựa hồ có một mùi hương nhàn nhạt như có như không.

.

"Đúng rồi, kể từ lúc bọn ta rời khỏi khách điếm, quanh người bắt đầu phảng phất mùi hương này..."

.

Trong đầu vụt lóe lên tia sáng, Hữu Thiên giật dây cương, đột ngột dừng ngựa rồi âm thầm vận công, phát hiện nội lực trong cơ thể đang từ từ biến mất.

.

"Là Phệ Cốt Hương!"

.

Thấy Bí Kỳ đột nhiên dừng ngựa, Tuấn Tú cũng làm theo, biểu tình có chút khó hiểu, "Có chuyện gì...?"

.

Tuấn Tú còn chưa dứt, từ bụi cỏ hai bên đường bất ngờ lao ra bốn thân ảnh rồi nhanh chóng bao vây cậu và Bí Kỳ, chúng chính là bốn nam nhân giang hồ gặp ở trước cửa khách điếm ban nãy.

.

"Ha ha~~~ Vị huynh đệ kia thật sự rất cảnh giác a, nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta! Đáng tiếc lại không phát hiện được chúng ta sớm đã hạ Phệ Cốt Hương khắp mình ngựa rồi, ha ha ha ~~~" – Trong bốn người rốt cuộc cũng có một kẻ lên tiếng.

.

Hữu Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn bốn kẻ kia, cuối cùng cũng nhớ ra thân phận thực của chúng!

.

"Thì ra là Giang Nam Tứ Sát, những kẻ từng hoành hành khắp Giang Nam, gây ra vô số chuyện ác tày trời! Bảy năm trước, ta vô tình bắt gặp đúng lúc chúng đang khi dễ một nữ tử yếu đuối, sở dĩ ta đã ra tay giáo huấn cả bốn, lần lượt bẻ gẫy tay từng tên một! Từ đó trở đi, bốn kẻ này liền tuyệt tích khỏi giang hồ, không nghĩ tới bọn chúng lại... Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!"

.

"Các ngươi là ai?" – Tuấn Tú nhíu mày nhìn bốn người.

.

"Chúng ta là ai?" – Một tên mặc y phục màu nâu đất nhướng nhướng mày, vẻ mặt hung ác, "Hừ! Vậy phải cảm tạ tên trượng phu đáng chết Phác Hữu Thiên của ngươi! Năm đó hắn phế tay cả bốn huynh đệ ta, bọn ta đã đợi bảy năm ròng rã, chính là để tìm hắn báo thù!"

.

Tên kia nói xong liền nhìn về phía Bí Kỳ, "Vị huynh đệ kia, người bọn ta muốn tìm chỉ có một mình Kim Tuấn Tú mà thôi, mọi chuyện vốn không liên quan đến ngươi! Nếu thức thời thì ngươi hãy mau chóng rời khỏi nơi này đi, cọn ta cũng không muốn tổn thương sinh mệnh kẻ khác!"

.

Nghe vậy, Hữu Thiên càng thêm lạnh lùng quan sát cả bốn tên đại hán, trầm mặc không nói năng gì. Bàn tay lặng lẽ với vào trong tay nải, lấy ra lệnh tiễn do Tại Trung đã cho hai người khi rời khỏi Minh trang.

.

"Trong ấn tượng của ta, thân thủ của bọn Giang Nam Tứ Sát này căn bản không tồi! Đương nhiên nếu trong hoàn cảnh bình thường, tuyệt đối không có chuyện ta hay Tuấn Tú để chúng trong mắt! Thế nhưng hiện tại, cả ta và đệ ấy đều trúng phải Phệ Cốt Hương, nội lực đang chậm rãi tiêu tán, e rằng không phải là đối thủ của bốn người bọn chúng!

Hơn nữa, một khi nội lực của ta hoàn toàn biến mất, không chỉ chẳng thể duy trì được Súc Cốt Công mà ngay cả giải trừ cũng không hề dễ dàng, đến lúc đó... Ta chỉ sợ không thể bảo hộ được Tuấn Tú!"

.

Một tiếng nổ chói tai vang lên, Hữu Thiên đã thành công bắn lệnh tiễn lên không trung.

.

Giang Nam Tứ Sát đồng thời cả kinh, lập tức đáy mắt lóe lên quang mang hung ác, chúng liền rút đao chém về phía gã.

.

Hữu Thiên nhún người ngảy khỏi yên ngựa, nhanh như cắt né tránh đòn tấn công của cả bốn tên, đồng thời rút bội kiếm nghênh đón. Lần này, gã đã dùng tay trái để rút kiếm.

.

Suốt hai năm cùng nhau song hành, Hữu Thiên vì không muốn Tuấn Tú có bất cứ hoài nghi gì, sở dĩ đều cầm kiếm bằng tay phải, nhưng giờ phút này gã đã không còn sự lựa chọn nào khác.

.

"Cả ta và Tuấn Tú đều trúng phải Phế Cốt Hương, chẳng bao lâu nữa, nội lực của bọn ta sẽ mất hết! Đến lúc đó, ta chỉ sợ sẽ bị Súc Cốt Công phản phệ, trở thành một phế nhân... Chính vì vậy trước khi thời khắc đó tới, ta phải tận lực ngăn cản Giang Nam Tứ Sát kia, đợi thuộc hạ của Minh trang đến, như vậy Tuấn Tú sẽ được an toàn!"

.

Chứng kiến Bí Kỳ và bốn kẻ kia động thủ, Tuấn Tú cũng rút kiếm chuẩn bị giúp gã, nhưng cậu vừa vận khí, mới phát hiện nội lực trong người đã tiêu tán hơn phân nửa. Chỉ trong nháy mắt, Tuấn Tú triệt để hiểu được vì nguyên nhân gì Bí Kỳ lại phóng lệnh tiễn, "Xem ra... Đây là trận khổ chiến rồi!"

.

Miễn cưỡng tập trung nội lực còn sót lại, Tuấn Tú nâng kiếm chuẩn bị gia nhập chiến cuộc, bất chợt trông thấy kiếm phát đang được Bí Kỳ sử dụng, không khỏi ngây ngẩn cả người.

.

"Nhẹ nhàng, linh hoạt, mau lẹ, chuẩn xác nhưng không kém phần sắc bén lợi hại... Nhanh như gió, nhẹ như mưa, tinh mịn giống hệt mưa bụi của Giang Nam... Trong từng chiêu thức tấn công đều âm thầm mang theo cố thủ, hợp với nhau càng khiến sức mạnh gia tăng gấp bội, đây vốn là... Vốn là kiếm pháp của Yên Vũ các a!!!"

(Nhân tiện Ran muốn giải thích: nghĩa của Yên Vũ chính là mưa bụi! Yên Vũ các là bá chủ Giang Nam, trong khi thời tiết đặc trưng của mảnh đất này là làn mưa bụi mờ ảo! >///

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio