Một mình ngồi trong lương đình tại hậu viện, lông mày gắt gao nhíu lại, trong mắt Tuấn Tú tràn đầy ưu sầu.
,
Thương thế trên người cậu đã không còn đáng ngại nữa, chung quy chỉ vì mất máu quá nhiều cho nên thân thể mới suy yếu mà thôi. Tịnh dưỡng một vài ngày đã có thể xuống giường đi lại, bất quá hiện tại đại phu vẫn căn dặn Tuấn TÚ không được làm chuyện gì quá mức mệt nhọc.
.
Cũng trong thời gian qua, Tuấn Tú đã nhiều lần đề cập với Hữu Thiên chuyện cậu muốn quay về Minh trang, thế nhưng gã luôn trả lời qua quýt cho xong chuyện.
.
Ta không hiểu! Hữu Thiên chỉ một mực nói rằng thân thể của ta còn quá suy yếu, không thích hợp để xuất môn, sau đó lại bỏ qua như chưa từng có chuyện gì! Ta thực sự không hiểu Hữu Thiên đến tột cùng đang suy nghĩ chuyện gì?
.
Chẳng phải ngày trước, huynh ấy luôn đối xử lạnh lùng, không để ý tới ta, còn muốn đuổi ta đi? Sao hiện tại lại muốn tỉ mỉ chiếu cố ta, ngăn cản không cho ta ly khai? Nếu tất thảy là vì huynh ấy khiến ta bị thương, vì cảm giác hổ thẹn cho nên mới... Nếu là như vậy, Kim Tuấn Tú ta căn bản không cần!
.
"Tuấn Tú ca! Trời lạnh như vậy, huynh không ở trong phòng nghỉ ngơi lại ra ngoài này, vạn nhất bị cảm lạnh biết phải làm sao a?"
.
Đang miên man suy nghĩ, chợt có thanh âm vang lên, ngẩng đầu thì thấy Hữu Hoán đang đi vào lương đình, khóe môi Tuấn Tú lộ ra tiếu ý nhàn nhạt.
.
"Suốt ngày ở trong phòng, ta thực sự rất buồn chán, sở dĩ muốn ra đây ngồi một lát!"
.
"Vậy huynh cũng phải mặc nhiều y phục một chút! Tiết trời sắp vào đông rồi, gió cũng chuyển lạnh, thân thể huynh còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhất định phải cẩn thận a!" – Hữu Hoán vừa nói vừa cởi ngoại y rồi khoác lên người Tuấn Tú "Thiên ca vì muốn hảo hảo chiếu cố huynh, cho nên đã giao toàn bộ công sự trong các cho ta, hại ta không có thời gian rảnh rỗi để đến thăm huynh! Thấy huynh thế này, chứng tỏ thân thể đã khá hơn nhiều?"
.
"Tốt hơn nhiều!" – Tuấn Tú cười cười.
.
"Tuấn Tú ca? Suốt mấy ngày qua, lúc nào ta cũng thấy huynh mặt ủ mày chau, huynh... có phải là vẫn còn giận Thiên ca không? Huynh ấy thực sự không có ý khiến huynh bị thương đâu! Lúc bình thường Thiên ca tuy đối xử có phần lãnh đạm với huynh, thế nhưng kỳ thực..."
.
"Đệ không cần nói thêm nữa!" – Tuấn Tú cắt ngang lời Hữu Hoán "Ta không có hề giận Hữu Thiên, ta chỉ muốn suy nghĩ cẩn thận một việc!" – Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán "Trước đây, đã có làn đệ nói rằng, muốn ta suy nghĩ cẩn thận một chút. Xem xem sự hy sinh của ta rốt cuộc có đáng giá hay không, tỉ mỉ suy nghĩ xem tiếp tục cố chấp như vậy đến tột cùng có hiệu quả hay không? Hiện tại ta đã suy nghĩ thấu suốt, bởi vậy, ta quyết định ly khai!"
.
Nghe Tuấn Tú nói xong, Hữu Hoán không khỏi chấn động, gắt gao nhíu mày.
.
"Nhưng khi đó chính huynh đã nói, ái là không hỏi có đáng giá hay không mà!"
.
"Không sai, ta đã nói như vậy! Thế nhưng nếu không có được kết quả mong muốn, đến cuối cùng chỉ có bản thân là mệt mỏi!" – Tuấn Tú hạ mi mắt, nhãn thần hiện lên buồn bã.
.
"Huynh muốn đi đâu?" – Hữu Hoán bình tĩnh quan sát Tuấn Tú.
.
"Đương nhiên là quay về Minh trang, ta còn có thể đi đến nơi nào khác đây?" – Tuấn Tú cười cười, nhìn Hữu Hoán.
.
"Huynh không cần giấu giếm ta! Quay về Minh trang là lý do dành cho Thiên ca! Kim Tuấn Tú có kiêu ngạo của Kim Tuấn Tú, huynh tuyệt đối không thể như thế này mà quay lại Minh trang được! Hơn nữa ta cũng biết, huynh vẫn chưa thể từ bỏ Thiên ca! Cứ như vậy mà quay về Minh trang, khi đối mặt với Tại Trung ca, trong lòng huynh sợ rằng chỉ còn lại căm ghen, sở dĩ huynh.... tuyệt không trở về nơi đó!" – Hữu Hoán biểu tình vô cùng nghiêm túc.
.
Hữu Hoán nói xong khiến Tuấn Tú giật mình, hai mắt mở to, sau đó tuy cười cười nhưng thực tĩnh mịch.
,
"Ta thật không nghĩ tới, đệ cư nhiên hiểu rõ Kim Tuấn Tú đến như vậy!?"
.
"Điều huynh không biết còn rất nhiều!" – Hữu Hoán cũng cười mà biểu tình y hệt.
.
"Mặc kệ có thế nào, ý ta đã quyết, ta mong đệ đừng nói cho Hữu Thiên biết! Bằng không, người kia sợ rằng càng không cho ta ly khai!" – Tuấn Tú khẽ cười khổ.
.
"Ta... minh bạch! Bất quá, nếu huynh nhất định phải đi, ta muốn được đi cùng huynh!" – Hữu Hoán nói mà nhãn thần thực sâu.
.
Tuấn Tú không khỏi ngẩn người, sau đó lắc đầu "Không cần! Đệ đi theo ta làm gì?"
.
"Tuấn Tú ca, ta..." – Hữu Hoán nhìn Tuấn Tú, biểu tình muốn nói lại thôi "Ta..."
.
"Được rồi, đệ không cần nói thêm gì nữa!" – Tuấn Tú đột nhiên đứng lên, cắt ngang lời liễu Hữu Hoán "Có những chuyện nói ra không những không tốt mà còn khiến bản thân phải hối hận! Bởi vì sau đó tất thảy đều thay đổi!" – Tuấn Tú nói xong liền chuẩn bị ly khai.
.
Ta... Kỳ thực ta không phải không cảm nhận được Hữu Hoán đối với ta tốt biết chừng nào! Trước đây, ta cứ nghĩ đó hoàn toàn là chiếu cố mà một người đệ đệ dành cho ca ca, thế nhưng thời gian qua đi, ta rốt cuộc cũng minh bạch!
.
Chỉ là ta biết, vì Hữu Thiên, Hữu Hoán vĩnh viễn cũng không nói ra... Nhưng ta thực không nghĩ tới, ngày hôm nay đệ ấy lại... Dù thế nào đi chăng nữa, Kim Tuấn Tú ta không muốn, thực không muốn ngay cả làm hảo huynh đệ với Hữu Hoán cũng không thể! Sở dĩ, ta không thể để đệ ấy nói ra...
.
"Tuấn Tú ca, chờ một chút!" – Hữu Hoán vươn tay kéo Tuấn Tú lại "Ta biết! Vì Thiên ca, ta chuyện gì cũng không thể! Mấy năm qua ta đã luôn chịu đựng, nhưng nếu huynh ấy không thể khiến huynh hạnh phúc, vậy vì sao ta..."
.
"Câm miệng!" – Tuấn Tú quát lên, không cho Hữu Hoán nói thêm điều gì nữa "Ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta! Cho dù ngươi so với ta hiểu chuyện hơn, cũng chững chạc trưởng thành hơn ta! Nhưng ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta! Đó là sự thật mà không nên nỗ lực thay đổi, ta không muốn phải đối xử tàn nhẫn với bất cứ ai! Một mình Kim Tuấn Tú phải chịu đựng chuyện đó là quá đủ rồi, đệ... đệ hiểu chưa?"
.
Hữu Hoán trầm mặc không nói, chỉ bình tĩnh nhìn Tuấn Tú. Một lúc lâu sau, đột nhiên cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười thật rạng rỡ rồi ôm chầm lấy Tuấn Tú.
.
"Được rồi! Tuấn Tú ca không nên nghiêm túc như vậy, một chút cũng không giống huynh! Ta chuyện gì cũng không muốn nói a... Ta chỉ hy vọng huynh được hài lòng! Nếu như huynh thực sự mệt mỏi, có một số việc ta có thể giúp huynh, thế nhưng huynh nhất định phải hảo hảo chiếu cố chính bản thân mình a!"
.
Nghe Hữu Hoán nói xong, Tuấn Tú trong lòng không khỏi dâng lên đau xót, cũng choàng tay ôm lấy Hữu Hoán "Cảm tạ đệ!"
.
Lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền tới một thanh âm vô cùng trầm thấp, ẩn chứa trong đó là vô vàn lửa giận ẩn nhẫn và hàn ý bất tận.
.
"Các ngươi đang làm gì?"
.
Hai người nghe được thanh âm, cuống quít buông đối phương ra, nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Hữu Thiên biểu tình như phủ một tầng sương lạnh đứng cách đó không xa.
.
"Ca!" – Hữu Hoán lộ ra tiếu ý đi ra nghênh đón "Ta vài ngày không được gặp Tuấn Tú ca cho nên có chút phấn khích mà thôi! Làm sao, huynh ghen tị?"
.
Hữu Thiên đạm đạm nhất tiếu, tuy mây đen trên khuôn mặt toàn bộ đã tiêu biến, thế nhưng âm hàn trong mắt làm thế nào cũng không thể xua tan.
.
"Nói gì đi chăng nữa, Tuấn Tú trên danh nghĩa vẫn là tẩu tử của ngươi! Hai người các ngươi ôm ấp nhau như vậy còn ra thể thống gì?"
.
"Như thế đâu có sao!? Trước đây khi ở chung một chỗ, mỗi lúc đùa vui cũng đâu kiêng kỵ đến những chuyện kia a!" – Hữu Hoán nhún vai cười.
.
Tiếu ý bên môi Hữu Thiên như đông cứng, hơi nheo mắt lại nhìn Hữu Hoán chằm chằm.
.
Tâm tư Hữu Hoán dành cho Tuấn Tú, ta chính là nhất thanh nhị sở! Trước đây chỉ là ta không thèm để ý! Thứ nhất bởi vì Tuấn Tú đối với ta luôn khăng khăng một mực, tuyệt đối không có khả năng đệ ấy thay lòng đổi dạ! Thứ hai là bởi Hữu Hoán e ngại quan hệ giữa ta và Tuấn Tú, cũng không dám biểu lộ cõi lòng!
.
Thế nhưng hiện tại, vì chuyện của Ảnh Tùy, Tuấn Tú đã năm lần bảy lượt muốn rời khỏi ta! Nếu lúc này Hữu Hoán biểu lộ, ta... ta thực sự rất lo lắng trài tim của Tuấn Tú sẽ không dành riêng cho Phác Hữu Thiên nữa! Ta... ta biết phải làm sao!?
.
"Trước đây là trước đây, hiện tại ngươi đã trưởng thành, nhưng việc nên chú ý nhất định phải chú ý!" – Hữu Thiên vừa nói vừa đi đến bên Tuấn Tú, vừa cởi ngoại y ra, rồi kéo ngoại sam mà khi nãy Hữu Hoán khoác lên người cậu xuống, thay bằng của mình, gã mới nói "Trời lạnh rồi, ngươi cũng nên mặc nhiều y phục a, đừng để bản thân chịu lạnh!" – Hữu Thiên nói xong liền trả ngoại y cho Hữu Hoán.
.
"Ca thực sự là quan tâm ta a~~" – Hữu Hoán tiếp nhận ngoại sam, tựa tiếu phi tiếu.
.
"Đó là chuyện đương nhiên, ngươi dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của ta!" – Hữu Thiên nói xong liền đi đến gần Hữu Hoán, ghé sát vào tai cậu, lần thứ hai mở miệng, trầm trầm nói "Ta cái gì cũng có thể cho ngươi, ngay cả toàn bộ Yên Vũ các này! Nhưng người kia, không được!"
.
Hữu Hoán nghe xong tiếu ý trên mặt càng sâu, trong mắt lộ ra tia tinh quang, cũng thấp giọng trầm trầm đáp lại "Ca, ta cái gì cũng không muốn tranh giành với huynh, bởi vì huynh là ca ca duy nhất của ta! Nhưng người kia, không được! Bởi vì huynh không hiểu thế nào là quý trọng!"
.
Hữu Thiên nghe xong trong lòng chấn động, không khỏi nhíu mày "Hữu Hoán! Ta không muốn tìm cảm của huynh đệ chúng ta bị thương tổn! Đệ... đừng ép ta!"
.
"Ca! Người bức ta hạ quyết tâm chính là huynh! Tuấn Tú xứng đáng được hưởng hạnh phúc chứ không phải là thương tổn! Ta vốn tưởng rằng kinh qua chuyện lần này huynh sẽ hiểu mà suy nghĩ cẩn thận, nhưng khi trông thấy bộ dạng của Tuấn Tú... ta đã nhận ra, huynh căn bản là không hề thanh tỉnh!"
.
"Ngươi..."
.
"Hai người đến tột cùng đang nói chuyện gì vậy? Có bí mật nào sao?" – Mắt thấy hai huynh đệ thấp giọng tỉ tê nhưng biểu tình càng lúc càng kỳ quái, Tuấn Tú nhịn không được mở miệng cắt ngang.
.
"Không có gì!" – Hữu Thiên quay đầu lại, cười cười nhìn Tuấn Tú "Chỉ là một ít sự vụ trong các mà thôi! Hữu Hoán, kiện hàng khi nãy đệ phê duyệt có chút vấn đề, đệ mau đi kiểm tra xem thực hư thế nào đi! Ta đưa Tuấn Tú về phòng nghỉ ngơi!"
.
"Hảo! Tuấn Tú ca, có chuyện gì cần nói với ta, mặc kệ là chuyện gì, ta đều có thể giúp huynh a!"
.
Hữu Hoán mặc lại ngoại sam, mỉm cười ôn nhu với Tuấn Tú, sau đó xoay người rời đi.
.
Nghe Hữu Hoán nói xong, trong lòng Hữu Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu cùng bực bội, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng tận lực không muốn biểu lộ "Ta thực sự không nghĩ tới đệ đệ ruột thịt từ nhỏ đã cùng gắn bó, cư nhiên có một ngày muốn cùng ta tương tranh!"
.
"Trong các có chuyện gì khẩn cấp sao? Vừa rồi hai người các huynh biểu tình thực thần thần bí bí!" – Tuấn Tú hỏi Hữu Thiên, bởi trước khi hai huynh đệ kia thì thầm to nhỏ, cậu có cảm giác rất tốt.
.
"Không có gì! Chỉ là một số công sự trên giang hồ mà thôi, hơn nữa đệ cũng đâu thích những chuyện đánh đánh giết giết, sở dĩ ta không muốn để đệ nghe! Nổi gió rồi, chúng ta trở về phòng thôi!"
.
Tuấn Tú hơi gật đầu, hai người cùng nhau đi về sương phòng của cậu.
_________________________
Chẹp! Buồn cười a! Cứ tưởng tượng hai anh em Gấu Koala tranh nhau một quả đáo =.=|||
Chỉ tiếc chúng không thể ăn, nhưng vẫn tranh để... hít hà cho sướng