Trên đường đi không ai nói với ai câu gì, sau khi trở về phòng, Hữu Thiên đỡ Tuấn Tú ngồi lên giường nghỉ ngơi.
.
Ai ngờ vừa mới ngồi xuống, Tuấn Tú đã mở lời "Hữu Thiên! Hiện tại thân thể ta đã bình phục rồi, sở dĩ ta nghĩ..."
.
"Mỗi lần ta đến thăm đệ, ngoài chuyện đó ra đệ không còn gì để nói với ta sao?" – Hữu Thiên cắt ngang lời Tuấn Tú, biểu tình thâm trầm "Đệ lại muốn nói đến chuyện quay về Minh trang sao?"
.
"Hữu Thiên, suốt mấy năm nay ta đã cưỡng cầu huynh quá nhiều! Huynh mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi! Chúng ta hà tất phải tiếp tục như vậy?" – Tuấn Tú nhàn nhạt giải thích.
.
"Nhưng ta đến tận bây giờ chưa bao giờ nghĩ đó là cưỡng cầu!" – Hữu Thiên lớn tiếng đáp lời "Có thể do bấy lâu nay ta đối xử quá lạnh nhạt với đệ, nhưng như thế hoàn toàn không có nghĩa là ta không thích đệ! Từ giờ trở đi, Phác Hữu Thiên ta có thể thử tiếp nhận đệ, chúng ta cũng có thể làm một đôi phu thê chân chân chính chính, như thế vẫn không được sao?"
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, Tuấn Tú chỉ có thể cười khổ, bất giác lắc đầu "Ta không cần huynh miễn cưỡng tiếp nhận ta! Kim Tuấn Tú ta chưa bao giờ mong muốn điều đó!"
.
"Vậy đệ muốn cái gì? Yêu sao? Ta có thể thử yêu đệ mà! Tuấn Tú, hãy ở lại đây!" – Thanh âm của Hữu Thiên mang theo cầu khẩn.
.
"Thử yêu ta?" – Tuấn Tú nhíu mày "Thử yêu liệu có được bao nhiêu sâu nặng đây? Nếu có một ngày, Tại Trung ca và Duẫn Hạo ca bất hòa, huynh ấy hối hận, lại quay về đây tìm huynh! Thử hỏi khi đó, Phác Hữu Thiên sẽ để Kim Tuấn Tú ở đâu?"
.
Câu hỏi của Tuấn Tú khiến Hữu Thiên sửng sốt "Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Nếu thực sự có một ngày, Tại Trung quay lại bên cạnh ta, liệu ta còn có thể quan tâm đến Tuấn Tú không? Chính là ta không biết! Ta thực sự không biết! Ta làm thế nào để giải đáp được sự tình không có khả năng phát sinh đây?!"
.
Trông thấy Hữu Thiên cả nửa buổi cũng không thể trả lời, Tuấn Tú trong lòng đã có đáp án"Nực cười thật đấy! Vậy mà trong phút chốc, ta cư nhiên chờ mong Hữu Thiên trả lời rằng huynh ấy y nguyên sẽ không ly khai ta! Chuyện đó làm sao có thể a?"
.
"Huynh không thể trả lời được, đúng không? Đến lúc đó, có khi nào huynh sẽ quăng ta ra sau đầu? Tình yêu mà bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất đó... Kim Tuấn Tú ta không cần!" – Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên, trong mắt lóe lệ quang "Ta không muốn tiếp tục cuộc sống lúc nào cũng phải suy tính thiệt hơn, lo được lo mất! Như thế quá thống khổ, cũng quá mệt mỏi!"
.
"Nếu như...nếu như! Trên đời này căn bản không có nếu như! Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo đã ở cùng một chỗ từ lâu, vì nguyên nhân gì mà đệ không bỏ được thói quen đem bản thân so sánh với y?!" – Hữu Thiên có chút cáu kỉnh nói như vậy.
.
"Bởi vì trong ngực Phác Hữu Thiên, người tối quan tâm vĩnh viễn là Kim Tại Trung! Người tiểu quan kia bất quá chỉ có một đôi mắt giống với huynh ấy đã được huynh tặng cho cây trâm quý trọng nhất, vậy còn ta?" – Tuấn Tú dường như không khống chế được cảm xúc thêm nữa, bắt đầu lớn tiếng rống lên "Ta chịu đủ rồi! Ta thực sự chịu đựng đủ rồi!Huynh sẽ không biết được ta hận Kim Tại Trung nhiều đến thế nào đâu! Tận đáy lòng, ta đã nguyền rủa Kim Tại Trung không biết bao nhiêu lần! Nếu ngay bây giờ, Kim Tại Trung đứng trước mặt ta, ta chỉ hận không thể một kiếm đâm chết y!"
.
BỐP!
.
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Hữu Thiên hung hăng tát Tuấn Tú, khiến cậu không những ngã sấp xuống giường, mà còn đập đầu vào cột trụ cạnh đó, từ trán nhất thời chảy ra tiên huyết.
.
Nhìn Tuấn Tú chảy máu, Hữu Thiên lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, khẩn trương bước nhanh về phía trước muốn xem vết thương "Tuấn Tú! Đệ sao rồi? Xin lỗi, ta..."
.
"Đừng chạm vào ta!" – Tuấn Tú dốc hết sức gạt tay Hữu Thiên ra, một tay áp lên gò má sưng đỏ bỏng rát, trong mắt tràn đầy oán hận "Huynh chưa từng động dù chỉ một ngón tay đến Tại Trung ca! Cho dù huynh ấy có vô duyên vô cớ cáu gắt như thế nào, huynh cũng chưa từng tức giận! Vậy mà ta bất quá chỉ nói huynh ấy một câu, huynh đã đánh ta!"
.
"Ta... Ta..."
.
"Đừng nói thêm gì nữa! Phác Hữu Thiên, ta van cầu huynh, thả ta đi!" – Tuấn Tú nói, lệ ngân từng hạt tuôn rơi.
.
Thả ta đi!
.
Để ta rời khỏi đây!
.
Quãng thời gian qua, ngày qua ngày Kim Tuấn Tú đã hèm mọn chờ đợi Phác Hữu Thiên có thể bố thí cho ta dù chỉ một chút ái tình! Còn lưu lại Yên Vũ các này thêm giây phút nào, Kim Tuấn Tú vô pháp tìm lại bản thân!
.
Ta cũng vô pháp ngăn chặn oán hận cùng đố kị tràn ngập cõi lòng, vô pháp ngăn cản bản thân không được căm hận Tại Trung ca! Ta thực căm ghét kẻ tên Kim Tuấn Tú đó, nhưng... thế nhưng ta không thể khống chế bản thân!
.
Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú, không biết phải trả lời thế nào. Lệ ngân của Tuấn Tú từng giọt lại từng giọt chẳng khác gì mũi đao đâm vào tim khiến gã đau đớn không thể chịu đựng nổi "Ta thiết tưởng bản thân đã nếm đủ nỗi đau, nhưng... thế nhưng vì sao nhìn Tuấn Tú như vậy, ta... ta vẫn cảm thấy quá mức thống khổ?"
.
"Tuấn Tú! Đệ đừng ép ta!" – Hữu Thiên nặng nề nói.
.
"Ép huynh?" – Tuấn Tú cười nhạt "Là ta đang ép huynh, cũng khiến huynh dằn vặt ta sao?! Phác Hữu Thiên chính là người như vậy, làm ta bị thương rồi sau đó sẽ đối xử tốt với ta! Dùng ôn nhu trói buộc ta thật chặt, sau đó sẽ dùng lạnh lùng một lần lại một lần đem ta ra lăng trì! Luôn luôn cho ta hy vọng, lại chính tay phá hủy nó! Ta thực sự chịu đựng quá đủ rồi! Ôn nhu mà huynh dành cho ta, từ trước đến giờ không bao giờ xuất phát vì yêu, mà chỉ là từ bi, là thương hại! Phác Hữu Thiên, ngươi có biết huynh làm như vậy, càng khiến người ta tổn thương gấp bội!" – Tuấn Tú vừa nói vừa không ngừng rơi lệ.
.
Nghe Tuấn Tú nói, Hữu Thiên không nói thêm một câu, xoay người rảo bước như muốn bỏ chạy, ly khai sương phòng.
.
Tuấn Tú đau lòng nằm trên giường, thống khổ nhắm hai mắt lại, cực lực muốn đem lệ ngân nhốt lại. Thế nhưng có nhắm chặt thế nào, tóc mai vẫn ướt đẫm.
.
Ta yêu Hữu Thiên! Cho dù ta thực sự muốn rời khỏi đây, thế nhưng tình cảm ấy sẽ không bao giờ thay đổi! Ta sẽ hao hảo gìn giữ nó tận đáy lòng! Mới vừa này, ta còn một mực chờ mong... chờ mong Hữu Thiên có thể ôm ta vào lòng, thì thầm vào tai ta rằng "Tuấn Tú! Từ nay về sau ta sẽ hảo hảo yêu thương đệ! Phác Hữu Thiên từng yêu Kim Tại Trung như thế nào, cũng sẽ yêu Kim Tuấn Tú như vậy!" – Thế nhưng đó chỉ là ảo tưởng của riêng ta, thực tế... chuyện gì cũng không có! Chỉ có một cảnh lạc hoang nhi đào...
.
Con người luôn cố chấp như thế ư? Không tận mắt chứng kiến kết quả cuối cùng, có chết cũng không tuyệt không tử tâm! Nói như vậy, hiện tại, chẳng phải Kim Tuấn Tú ta đã thực sự tử tâm rồi sao?
.
Ra khỏi của phòng Tuấn Tú, Hữu Thiên vô thần bước đi trong các, không biết bản thân muốn đi đâu!
.
Ta thực sự không biết Tuấn Tú lại chịu nhiều thống khổ như vậy?
.
Thực lòng mà nói, Hữu Thiên hiểu rõ chính sự vô tình của gã đã khiến Tuấn Tú đau khổ, nhưng một khi phải lựa chọn, gã đã chọn cách bỏ mặc! Hữu Thiên luôn mặc niệm, việc gã chấp thuận, để Tuấn Tú sớm chiều ở bên cạnh như thế này, cậu vốn dĩ phải cảm thấy thỏa mãn mới đúng! Cậu không nên đòi hỏi quá đáng, muốn ở gã quá nhiều!
.
Nhưng sự thực bên trong lại không có người nào biết được, kể cả bản thân Phác Hữu Thiên cũng không biết! Làm như vậy bởi Hữu Thiên đã quá ích kỷ! Bởi con người rạng rỡ tựa vầng thái dương kia khiến gã cảm thấy bản thân bị dằn vặt khi đắm chìm trong ảm đạm vô quang!
.
Ta cho Tuấn Tú quá ít, nhưng lại đối xử quá nghiêm khắc với đệ ấy! Kỳ thực, ta đã biết từ lâu, trước khi Tại Trung rời khỏi Yên Vũ các, Tuấn Tú đã muốn ly khai! Chính là ta, mỗi lần cảm giác được ý đồ của Tuấn Tú, đều tận lực đối tốt, cũng như tìm mọi cách xóa sạch suy nghĩ đó khỏi đầu đệ ấy!
.
Ta cũng không biết bản thân vì sao lại lảm như vậy? Ta chỉ là không muốn Tuấn Tú ly khai! Phác Hữu Thiên, chính ngươi đã thuyết phục bản thân rằng làm như vậy chỉ hoàn toàn vì ngươi thích một người đệ đệ là Kim Tuấn Tú! Nhưng thực sự những việc ngươi đã và đang làm đều vì nguyên nhân đó sao?
.
Ta không biết! Ta thực sự không biết!
.
Chỉ là... mặc kệ vì nguyên nhân gì, ta tuyệt đối không cho phép Tuấn Tú ly khai Yên Vũ các! Từ ngày Kim Tuấn Tú thành thân với Phác Hữu Thiên, Tuấn Tú đã là người của ta! Đệ ấy vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta!
.
Hữu Thiên đột ngột ngừng bước, gã vì chính suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu làm cho khiếp sợ. Hồi ức như thủy triều tràn tới, gã bỗng nhiên nhớ lại những chuyện phát sinh giữa Tại Trung và Duẫn Hạo năm xưa, trong lòng không khỏi cảm thấy co rút mạnh mẽ.
.
Năm đó, Trịnh Duẫn Hạo vì dục vọng chiếm giữ quá đáng sợ mà đã không ngừng hủy hoại Tại Trung! Hiện tại, Phác Hữu Thiên ta lẽ nào muốn làm chuyện mà Trịnh Duẫn Hạo đã làm năm xưa sao? Không! Không thể nào! Trịnh Duẫn Hạo là Trịnh Duẫn Hạo, ta là ta!
.
Ta chỉ không muốn Tuấn Tú ly khai Yên Vũ các mà thôi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến đệ ấy bị thương tổn! Ta chỉ muốn giữ Tuấn Tú lại, chỉ vì nguyên nhân đó mà thôi!
.
Chỉ có điều... nếu Tuấn Tú cố ý muốn rời khỏi ta thì sao? Lẽ nào ta muốn cưỡng ép đệ ấy lưu lại? Ta mà làm như vậy, có khác gì Trịnh Duẫn Hạo? Đến tột cùng ta phải làm sao?
.
Phải làm sao bây giờ?
.
Hữu Thiên càng suy nghĩ càng thấy rối loạn, đầu đau như muốn nổ tung! Vừa tưởng tượng ra chuyện Tuấn Tú ly khai, trong ngực gã vừa khó chịu vừa đau đớn, chỉ là bản thân gã lại không biết đến tột cùng nguyên nhân là vì sao?!
.
Ta phải ly khai các, nhất định phải ly khai! Ta phải bình tĩnh, ta cần thời gian để có thể suy nghĩ thấu đáo mọi việc! Ta phải tìm được nguyên nhân rốt cuộc giữa ta và Tuấn Tú đã xảy ra chuyện gì?
__________________________
Lạc hoang nhi đào: miêu tả một người đang chạy... trối chết =.=|||
Ta đa... Sau ngược luyến bao giờ cũng là... tàn tâm