"Các ngươi tránh ra hết cho ta! Ngày hôm nay ta nhất định phải đi!"
.
Ngoài cửa thành, Tuấn Tú nhìn những đệ tử của Yên Vũ các đang dàn hàng ngang đứng chắn trước mặt cậu, biểu tình không giấu được giận dữ.
.
Từ ngày ta nói với Hữu Thiên rằng ta muốn ly khai nơi này, huynh ấy không những trả lời qua quýt có lệ mà còn xuất các, với lý do vô cùng hợp tình hợp lý là phải ra khỏi thành làm việc! Ta vốn định nhân cơ hội huynh ấy vắng mặt để ra đi, chẳng thể ngờ chúng đệ tử trong các cả ngày nhất mực đi theo ta! Họ căn bản không cho ta bước dù chỉ một chân ra khỏi thành!
.
"Tuấn Tú công tử, Các chủ trước khi đi đã phân phó, Các chủ còn chưa quay về, không thể để công tử một mình xuất thành! Thỉnh công tử đừng làm thuộc hạ khó xử!" – Một tên đệ tử giải thích.
.
"Ngươi... Nếu ta nhất định phải ra khỏi thành thì sao?!" – Tuấn Tú vì tức giận mà trừng mắt với người kia.
.
"Vậy xin thứ cho thuộc hạ đã đắc tội!" – Người đệ tử đối diện với ánh mắt có thể giết người của Tuấn Tú, không mảy may do dự đáp lời.
.
"Giỏi! Giỏi lắm! Ta thực sự muốn xem các người làm thể nào để ngăn được Kim Tuấn Tú!" – Vừa dứt lời, Tuấn Tú đã ném tay nải trên vai sang một bên, hung hăng đánh một chưởng về phía người đồ đệ kia.
.
Chỉ là đối phương cũng linh hoạt nghiêng thân né tránh, sau đó quay đầu nói với mấy người kia "Mau hợp lực ngăn công tử lại!"
.
Toàn bộ đám đệ tử nghe xong đồng loạt xông tới tham chiến, Tuấn Tú không khỏi nhíu mày phiền não, vừa chật vật nghiêng người né tránh những đòn tấn công dồn dập, vừa bị ép thối lui, cổng thành càng lúc càng cách xa.
.
"Tuấn Tú công tử, thỉnh công tử quay về các! Nếu công tử còn cố ý ly khai, bọn thuộc hạ chỉ có thể đánh ngất rồi đưa về, thậm chí sau đó còn không thể để công tử ra khỏi các nửa bước!" – Một gã đệ tử vạn phần nghiêm túc nói.
.
"Là Phác Hữu Thiên sai khiến các người làm như vậy, có đúng không?" – Tuấn Tú hai mắt mở lớn như muốn nứt ra.
.
"Các chủ có hảo ý, lo lắng thân thể của công tử vẫn chưa hoàn toàn bình phục, không thích hợp đi xa! Chỉ cần không ra khỏi thành, công tử có thể tùy ý đi đến bất cứ đâu!" – Từ đầu đến cuối, duy nhất một biểu tình, chỉ là cứng nhắc trả lời.
.
Tuấn Tú nghe xong chỉ "Hừ" lạnh một tiếng, đề khí, phóng qua đám người, cậu muốn thi triển khinh công đào tẩu. Thế nhưng còn chưa chạy tới cửa thành, đột nhiên Tuấn Tú cảm thấy khuỷu chân đau nhói, chỉ sau nháy mắt cậu đã đánh mất trọng tâm, ngã sấp trên mặt đất. Vài tên đệ tử cấp tốc chạy đến khống chế Tuấn Tú, kẻ dẫn đầu hơi khom mình, với tay rút một thanh ngân châm khỏi khuỷu chân của cậu! Hóa ra khi nãy, người này đã phóng ngân châm vào chân Tuấn Tú, khiến cậu đào tẩu bất thành.
.
"Tuấn Tú công tử, thuộc hạ cũng không muốn thương tổn đến công tử! Nhưng nếu công tử không chịu hợp tác, vậy thì thuộc hạ chỉ có thể đắc tội!" – Người nọ nói xong liền vòng tay ra sau gáy Tuấn Tú, muốn đánh cậu bất tỉnh.
.
"Dừng tay!"
.
Một tiếng quát chói tai vang lên khiến tên đệ tử kia dừng lại, Tuấn Tú ngẩng đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, trông thấy Hữu Hoán đang rảo bước đi đến, ánh mắt cậu không khỏi hiện ra tia hoan hỉ.
.
"Hữu Hoán!" – Thanh âm của Tuấn Tú mang theo không biết bao nhiêu mà kể... ủy khuất!
.
"Các ngươi còn không mau buông Tuấn Tú ra!" – Hữu Hoán vừa đi đến trước mặt đám người, lập tức lớn mắng mấy tên đệ tử.
.
Hữu Hoán vốn dĩ chỉ muốn chuyên tâm tập trung xử lý sự vụ trong các, đổi lại chỉ thấy Lương Nhi biểu tình hớt hải chạy tới thông báo rằng Tuấn Tú đang thu thập tư trang, muốn ly khai Yên Vũ các! Thử hỏi trong hoàn cảnh đó, liệu có mấy người một chút lo lắng cũng không có, vẫn tiếp tục chuyên chú vào kế hoạch vạch sẵn đây?
.
Mấy ngày trước, khi Hữu Thiên xuất môn, gã không những đã ra lệnh cấm đối với toàn bộ đệ tử "Bất cứ ai cũng không được để Tuấn Tú ly khai thành ra khỏi thành" mà còn phái người ngày đêm giám sát! Hữu Hoán vạn phần lo lắng "Vạn nhất Tuấn Tú cố ý ra khỏi thành, như vậy nhất định sẽ phát sinh xung đột với đám đệ tử!" – Cậu liền vội vàng chạy đi tìm, không nghĩ tới nhưng gì dự liệu quả thực đã xảy ra...
.
Đám đệ tử không dám cãi lại mệnh lệnh của Hữu Hoán, vội vàng thả Tuấn Tú ra. Cậu cấp tốc bước tới đỡ Tuấn Tú đứng lên, sau đó ôm người kia vào lòng.
.
"Tuấn Tú ca, huynh có sao không? Có bị thương ở đâu không?" – Hữu Hoán biểu tình lo âu, rối rít hỏi han.
.
Tuấn Tú lắc đầu, khẽ cau mày "Ta không sao! Chỉ là chân có vấn đề, một chút cảm giác cũng không có!"
.
Hữu Hoán nghe xong ngẩng phắt đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn vài tên đệ tử, biểu tình tràn ngập hàn ý.
.
"Thiếu các chủ, thuộc hạ cũng là nghe theo lệnh hành sự! Tuấn Tú công tử là do trúng phải ma châm, thuộc hạ đã rút nó ra rồi, hai canh giờ sau, Tuấn Tú công tử sẽ khôi phục như thường!" – Tên đệ tử vội vàng giải thích.
.
"Huynh của ta chỉ phân phó các ngươi coi chừng Tuấn Tú, chứ không hề cho các ngươi thương tổn huynh ấy! Ta không muốn chuyện như thế này xảy ra thêm một lần nào nữa!" – Hữu Hoán cảnh cáo đám đệ tử.
.
"Chỉ cần Tuấn Tú công tử không ra khỏi thành, thuộc hạ tự nhiên không dám làm càn! Hơn nữa Các chủ đã dặn dò, chỉ cần không lưu lại vết thương, thuộc hạ có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì để ngăn cản Tuấn Tú công tử, Thiếu các chủ không có quyền can thiệp! Mặt khác, Các chủ phân phó thuộc hạ nói cho Thiếu các chủ một điều, làm việc phải có chừng mực, không được vượt quá giới hạn!" – Tên đệ tử dẫn đầu diện vô biểu tình, coi lời cảnh cáo của Hữu Hoán như gió thoảng ngoài tai.
.
Nghe tên kia nói mà sắc mặt Hữu Hoán càng thêm thâm trầm, biểu tình của Tuấn Tú càng lộ rõ sự tổn thương.
.
Ta chưa từng nghĩ tới Hữu Thiên sẽ đối xử với ta như thế này! Huynh ấy cư nhiên cho phép thuộc hạ thương tổn ta, còn nói là chỉ cần không lưu lại vết thương, họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào với ta sao? Phác Hữu Thiên, đến tột cùng thì huynh nghĩ Kim Tuấn Tú ta là gì?!
.
Ta là tù nhân, là con rối, mặc kệ cho huynh ấy độc chiếm sao?! Không thương ta nhưng một mực giữ ta bên người? Hữu Thiên, đến tột cùng huynh làm thế vì lẽ gì?!
.
Là bởi lời hứa với Tại Trung ca ư? Vì lẽ đó, huynh vĩnh viễn cầm tù ta tại nơi này, không ngừng chịu đựng giày vò mà huynh giành cho ta?
.
Phác Hữu Thiên, sao huynh có thể... tàn nhẫn đến như vậy?!
.
"Lời huynh trưởng, ta tự nhiên nhớ kỹ, nhưng ta cũng có mấy lời muốn tặng cho các ngươi! Tuấn Tú ca là người đã danh chính ngôn thuận thành thân với huynh của ta, không cho phép các ngươi vô lễ! Đừng làm cáo mượn oai hùm, chuyện bé xé ra to!" – Hữu Hoán nói xong, ôm ngang người Tuấn Tú, hướng về Yên Vũ các.
.
Ta minh bạch! Thiên ca muốn cảnh cáo ta! Nhắc nhở ta không nên giúp Tuấn Tú đào tẩu! Tuy rằng không bằng Tuấn Tú, bên người lúc nào cũng có kẻ bám theo sát sao, nhưng mấy ngày qua, xung quanh ta cũng có không ít thuộc hạ ngầm giám sát ta! Bọn họ nghĩ Phác Hữu Hoán ta thực sự là tiểu hài tử ba tuổi sao?
.
Hừ! Ta thực sự không dám nghĩ tới, vị đại ca lúc nào cũng ôn văn như ngọc lại có thể làm ra loại chuyện này!
...
.
Trở lại Yên Vũ các, Hữu Hoán đưa Tuấn Tú về tận sương phòng, cẩn cẩn dực dực đặt cậu lên giường, tỉ mỉ chỉnh sửa góc chăn. Chỉ là từ đầu đến cuối, Tuấn Tú cả người ngây ngẩn, một lời cũng không nói.
.
"Tuấn Tú ca! Huynh đừng khổ sở, Thiên ca làm như vậy có lẽ là do huynh ấy luyến tiếc huynh a!" – Nhìn bộ dạng Tuấn Tú thành như vậy, Hữu Hoán nhịn không được nói lời an ủi.
.
"Luyến tiếc ta ư?" – Tuấn Tú nhướng mày, sau đó cười ha hả, nhưng nghe tiếng cười thế nào cũng cảm thấy thê lương "Hữu Thiên luyến tiếc ta ư? Thực sự là quá buồn cười, ha ha ha ha ha..."
.
"Tuấn Tú ca? Huynh đừng như vậy!" – Hữu Hoán nhíu mày "Thiên ca đối với huynh cũng không phải là không có tình nghĩa! Thời gian huynh bị thương, Thiên ca lúc nào cũng lo lắng cho huynh, thậm chí còn ăn không ngon ngủ không yên! Vậy mà thương thế vừa khởi sắc, huynh đã một mực muốn ly khai, có lẽ Thiên ca cảm thấy huynh ấy đang bị dồn ép, cho nên mới làm như thế! Cũng chỉ có phương thức đó, Thiên ca mới bình tĩnh trở lại!"
.
"Tuấn Tú ca, huynh thử kiên nhẫn thêm vài ngày nữa xem, chờ Thiên ca trở về, chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện với huynh ấy! Hiện tại không chỉ huynh mà cả ta cũng bị đám thuộc hạ giám sát! Ta... ta căn bản không có khả năng giúp huynh ly khai! Trong Yên Vũ các này, thuộc hạ của Thiên ca chỉ khăng khăng nghe lệnh của huynh ấy, huynh càng bướng bỉnh lấy trứng chọi với đá, ta... ta sợ huynh sẽ bị thương tổn!" – Hữu Hoán kiên trì khuyên bảo Tuấn Tú.
.
"Vì lẽ gì lúc nào cũng là ta, ngay cả sinh mạng của riêng ta cũng phải do Hữu Thiên quyết định?! Huynh ấy dựa vào cái gì?! Hữu Thiên dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy?! Kim Tuấn Tú ta cũng không phải người của Yên Vũ các, huynh ấy lấy đâu ra quyền mà đòi khống chế sự tự do của ta?! Ta phải ly khai, ta phải rời khỏi ngục tù này!" – Tuấn Tú vì quá mức giận dữ mà bắt đầu la hét.
.
"Tuấn Tú ca, huynh bình tĩnh một chút, có được không?" – Hữu Hoán giữ lấy hai vai Tuấn Tú "Huynh có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng đâu! Tại Yên Vũ các, quyết định của Thiên ca cũng tương đương với thánh chỉ, không ai có thể thay đổi, ngay cả ta cũng coi như bất lực! Không bằng... ta lén dùng bồ câu đưa tin về Minh trang, để Tại Trung ca..."
,
"Không được nói cái tên ấy trước mặt ta!" – Tuấn Tú lớn tiếng cắt ngang lời Hữu Hoán "Gọi người kia tới làm cái gì? Để nhìn thấy ta thất bại đến mức nào sao?! Ta không muốn thấy người kia, cả đời này ta cũng không muốn gặp lại y! Nếu như không có Kim Tại Trung, Kim Tuấn Tú ta sẽ không rơi vào tình cảnh này! Ta thực hy vọng người kia vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này!"
.
"Tuấn Tú ca!" – Hữu Hoán trừng mắt nhìn Tuấn Tú, nhãn thần mang theo trách cứ "Ta biết trong lòng huynh dồn nén rất nhiều oán hận, nhưng huynh không thể hận cả ca ca của mình như vậy! Từ đầu chí cuối, người dằn vặt huynh, thương tổn huynh đều là đại ca của ta chứ không phải Tại Trung ca! Cho dù huynh muốn oán hận, cũng không nên trút lên người Tại Trung ca, huynh ấy lúc nào cũng nhất mực yêu thương huynh a!"
.
"Hừ!" – Tuấn Tú hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn Hữu Hoán "Ngay cả ngươi cũng nói giúp người kia sao? Ngươi đi ra ngoài, ta không cần ngươi tới giáo huấn! Đi ra ngoài!" – Tuấn Tú quát Hữu Hoán.
.
Hữu Hoán đứng lên, nhìn Tuấn Tú rồi thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài cửa.
.
Ta... có lẽ nên để huynh ấy bình tĩnh lại!
...
.
Sau khi Hữu Hoán ly khai, Tuấn Tú nằm trên giường, vô tanh vô thức rơi lệ.
.
Đúng vậy! Dù hận đến mấy, người ta nên hận chưa bao giờ là Tại Trung ca, nhưng ta có thể hận ai đây?
.
Hữu Thiên sao?
.
Thế nhưng, bất kể Hữu Thiên đối với ta thế nào, ta vẫn vô pháp oán hận uynh ấy! Bởi vì Kim Tuấn Tú đã chìm trong ái tình quá sâu, đã yêu đến không nỡ oán, chẳng dám hận! Cho dù bị thương đến da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ, Kim Tuấn Tú lúc nào cũng một thân một mình liếm vết thương, cho dù đó không phải là bản tính cố hữu của ta!
.
Nhiều lúc ta cũng tự hỏi bản thân "Kim Tuấn Tú, sao ngươi lại hèn mọn đến vậy?" – Chỉ là ngày hôm nay, ta rốt cuộc cũng hiểu được, nguyên lai yêu có thể khiến con người không những trở nên tầm thường mà còn hèn mọn đến mức đánh mất cả bản thân! Nhưng ngay cả khi trái tim cùng tâm hồn đã bị khoét sâu đến trống rỗng, vẫn đau khổ chấp nhất, khư khư ôm lấy tình yêu tuyệt vọng kia, càng lúc càng khiến bản thân tổn thương sâu sắc!
.
Hữu Thiên, huynh một chút cũng không nhận ra ta đã và đang bị thương sao? Ta thực sự đau đớn, mệt mỏi lắm rồi... Van cầu huynh, cho ta rời khỏi đây, ly khai thật xa người tên Phác Hữu Thiên, có được không? Chỉ có làm như vậy, Kim Tuấn Tú mới có thể tiếp tục sống trên thế gian này!
______________________________
Ma châm: ngân châm có tẩm thuốc, khiến cơ bắp cùng dây thần kinh tại chỗ tiếp xúc bị tê liệt.
Thực ra câu gốc tiếng Trung là "拿鸡毛当令箭" dịch thẳng ra là cầm lông gà mà tưởng lệnh tiễn. Có nghĩa tương tự với "cáo mượn oai hùm" nên Ran thay luôn! Lông gà với lông ngỗng, đọc mà bùn cười