Một thanh âm nặng nề vang lên, cắt ngang lời Hi Triệt nói, nguyên lai Hàn Canh đang bước vào.
.
Hàn Canh nguyên bản cùng Hi Triệt trở về Minh trang, chỉ là từ nãy đến giờ chỉ một mực đứng ngoài tiền viện, không hề bước vào "Mặc dù những việc Hữu Thiên đã gây ra quả thực quá phận, thế nhưng ta có cảm giác, chuyện tình cảm phải do người trong cuộc quyết định, ngoại nhân không nên nhúng tay vào!
.
Giống như tình cảnh năm xưa của Duẫn Hạo và Tại Trung, tuy rằng tàn nhẫn như vậy, nhiều thương tổn như vậy, thế nhưng tận đáy lòng tất thảy đều xuất phát từ tình yêu! Có thể Duẫn Hạo trong quá khứ đã phạm phải rất nhiều sai lầm, thế nhưng chỉ cần trong lòng Tại Trung còn có hắn, vậy thì nghiêm phạt Duẫn Hạo chính là dằn vặt Tại Trung! Hiện tại, tình cảnh của Hữu Thiên và Tuấn Tú cũng như vậy!"
.
"Quên đi ư?!" – Hi Triệt đề cao thanh âm "Thế nhưng..."
.
"Đến tột cùng phải làm như thế nào phải do Tuấn Tú quyết định, Hữu Thiên dù sao cũng là người đệ ấy yêu nhất! Mặc kệ là trước kia..." – Hàn Canh ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú đang kiên định che chắn cho Hữu Thiên "Hay là hiện tại!"
.
Hi Triệt nghe xong có chút không cam lòng, rất muốn phản bác, chỉ là Hàn Canh nắm lấy tay Hi Triệt, nhẹ nhàng lắc đầu. Trông thấy vậy, Hi Triệt cả giận "Hừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
.
"Tuấn Tú! Đệ có thể đưa Hữu Thiên ra ngoài được rồi!" – Hàn Canh nói thêm.
.
Tuấn Tú nghe xong gật đầu, sợ hãi liếc qua Hi Triệt, sau đó đi tới bên cạnh Hữu Thiên, khom người ngồi muốn đỡ gã "Đứng dậy nào! Ta dìu ngươi đến phòng ta thoa dược!"
.
Chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tuấn Tú, Hữu Thiên chỉ cảm thấy lồng ngực thắt lại từng cơn, không thể hô hấp. Tựa như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, thế nhưng không sao thốt thành lời. Gã thực sự rất muốn hỏi rằng "Vì sao đệ còn có thể đối xử tốt với ta như vậy?!" – Chỉ là Hữu Thiên vô pháp nói ra, có lẽ gã sợ, sợ bản thân nhìn thấy biểu tình ngỡ ngàng không hiểu gì của Tuấn Tú, sợ phải đối mặt với sự thật rằng: Tuấn Tú đã lãng quên một người là Phác Hữu Thiên!
.
"Tuấn Tú! Đệ không cần quan tâm đến kẻ đó!" – Hi Triệt lần thứ hai lên tiếng "Ta tha cho gã một mạng đã là nể mặt Tại..." – Hi Triệt nhìn thoáng qua Tại Trung, lại quan sát Tuấn Tú "Nói chung, kẻ như vậy không đáng để đệ quan tâm!"
.
"Thế nhưng người này bị thương rất nặng a! Đệ tuyệt không thể để người này cứ thế mà ly khai được!" – Ngữ khí của Tuấn Tú lộ ra kiên định "Ngươi gọi là Hữu Thiên, đúng không? Đi theo ta, không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!" – Tuấn Tú cười cười với Hữu Thiên, sau đó đỡ gã đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài nội đường.
.
"Phác Hữu Thiên!" – Hi Triệt giận dữ quát Hữu Thiên "Ngươi thực sự muốn cứ như vậy đem quá khứ xóa bỏ hết sao?! Ngươi còn chưa nhận ra bản thân có bao nhiêu tội với đệ ấy?! Ngươi cho là đệ ấy đã quên, thì hết thảy thương tổn cũng vì thế mà không còn tồn tại, có đúng hay không?!"
.
Hữu Thiên cùng Tuấn Tú ngừng cước bộ, cậu khó hiểu nhìn Hi Triệt, không rõ huynh trưởng đang nói cái gì, còn gã chỉ nặng nề thở dài một hơi, xoay người nhìn Hi Triệt.
.
"Hi Triệt ca, ta biết bản thân có tội, ta cũng không muốn biện bạch bất cứ chuyện gì! Huynh oán ta, hận ta, ta đều có thể chịu đựng, thế nhưng ta thực sự không thể buông tay khỏi đệ ấy! Ta biết làm như vậy đối với Tuấn Tú tuyệt không công bằng, thế nhưng những chuyện đệ ấy không còn nhớ, dù là yêu hay là hận, tất thảy đều ghi tạc trong thâm tâm ta! Đời này kiếp này, ta một ngày cũng không lãng quên! Nếu thực sự có một ngày Tuấn Tú nhớ lại tất cả, đệ ấy muốn xử trí ta thế nào, ta cũng có thể gánh chịu! Chỉ là muốn ta buông tay khỏi Tuấn Tú, chuyện đó TUYỆT KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG!"
.
Tuy rằng Tuấn Tú đã quên tất cả, thế nhưng trong quá khứ cậu từng si luyến Hữu Thiên đến trầm luân, bởi vậy Hữu Thiên tự tin bản thân có thể khiến Tuấn Tú yêu gã thêm một lần nữa! (Thạch ca định hát bài "Yêu lại từ đầu" của Khắc Việt đó mà =)))))))))))))))))))))))
.
Ta biết ta làm như vậy có bao nhiêu đê tiện! Phác Hữu Thiên căn bản là không có tư cách đến gần Tuấn Tú dù chỉ nửa bước! Ngươi hẳn là nên cam chịu, để Tuấn Tú lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới...
.
Không thể!
.
Phác Hữu Thiên ta khong phải người vĩ đại đến như vậy! Chỉ cần mường tượng ra cảnh Tuấn Tú sẽ cùng một tên nam nhân hoặc một ả nữ nhân vào khác ở chung một chỗ, trái tim ta đã đau như vị đao cắt thành vạn mảnh! Ta không dám tưởng tượng, cũng không thể chịu đựng được chuyện Tuấn Tú sẽ yêu một ai khác không phải Phác Hữu Thiên!
.
Là ích kỷ cũng được, là đê tiện bỉ ổi cũng được, bắt ta cứ thế này ly khai Tuấn Tú ư, không có khả năng!
.
"Được, được lắm!" – Hi Triệt cười lạnh "Tuấn Tú! Đệ có đúng hay không nhất định muốn bảo vệ tên kia, cho dù như thế sẽ tổn hại đến ta?!"
.
Tuấn Tú có chút sửng sốt, trên mặt tràn đầy khó xử "Ca, ta... Hắn... Ta..."
.
"Được rồi! Đệ không cần nói gì nữa!" – Hi Triệt nhìn ra Tuấn Tú đang bối rối "Ca điều không phải muốn làm khó đệ! Ca là vì yêu thương đệ a!"
.
Tuấn Tú nghe xong biểu tình cảnh thêm mờ mịt, không giải thích được, nhíu nhíu mày.
.
"Phiêu lượng ca ca, Tuấn Tú muốn làm gì cứ để cậu ấy làm, sẽ không có chuyện gì đâu!"
.
Đúng lúc này, Đông Hải cùng Hách Tại từ bên ngoài đi vào, vừa vào cừa cười khanh khách.
.
Hi Triệt nhìn hai người họ không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Tại Trung "Bọn họ là ai?"
.
"Bọn họ là bằng hữu của đệ! Các người hảo hảo làm quen nha, ta đi trước!" – Tuấn Tú giành trả lời, sau xoay người đỡ Hữu Thiên vội vã đi về sương phòng.
.
"Tuấn Tú, đệ..."
.
"Ca ca, không sao đâu! Chúng ta là hảo bằng hữu của Tuấn Tú, sẽ không để cậu ấy giẫm lên vết xe đổ dễ dàng như vậy đâu a! Huynh hiện tại có ngăn cản cậu ta cũng vô dụng thôi!" – Đông Hải chặn Hi Triệt lại.
.
"Các ngươi là ai?" – Hi Triệt nhìn hai nam tử tóc vàng... hoe, đầy đề phòng.
.
"Chúng ta?" – Đông Hải cười cười "Chúng ta chính là người tốt a! Yên tâm đi, Tuấn Tú sẽ không yêu gã lần nữa đâu!"
.
"Ngươi dựa vào cái gì có thể khẳng định như vậy?" – Tại Trung bây giờ mới lên tiếng "Lẽ nào ngoại trừ phong bế ký ức, các ngươi còn thi triển cái gì khác lên Tuấn Tú sao?!"
.
Khóe miệng Đông Hải hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên tia quang mang kỳ dị "Không sai!"
.
Bên ngoài cửa sổ, thái nhật đã về tây, một đạm hồng sắc quang mang ôn nhu vô tận, dần dần theo tịch dương tiêu thất không còn bóng dáng, không còn mảy may vết tích... (Sắp hết the first day a!)
___________________________________