"Thế nào? Ngươi có đau hay không? Hi Triệt ca hạ thủ thực là nặng mà!"
.
Bên trong sương phòng, Tuấn Tú vô cùng cẩn thận dùng cẩm khăn lau rửa vết thương trên lưng Hữu Thiên, trong mắt lộ ra yêu thương.
.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đối với nam tử tên Hữu Thiên này, trong thâm tâm ta luôn có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ?! Từ lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt kia, ta... trái tim ta đã rung động mà không thể gọi tên! Thực giống như chỉ sau khoảnh khắc, tâm can đã được lấp đầy, thậm chí không còn khoảng trống để dung nạp thêm bất cứ thứ gì!
.
"Không sao đâu! Chỉ là vết thương ngoài da thôi!" – Hữu Thiên biểu tình không để ý trả lời. Thế nhưng thần sắc tái nhợt kia đã tố cáo một cách trắng trợn, rằng lúc này đây, đau đớn trên thân thể mà gã đang phải chịu đựng sâu sắc đến mức nào.
.
"Mặt trắng bệch rồi còn mạnh miệng nói không sao?" – Tuấn Tú nhíu mày "Ngươi rốt cuộc đã làm gì chọc giận Hi Triệt ca vậy? Tuy rằng huynh ấy có nóng tính một chút, thế nhưng Hi Triệt ca sẽ không vô duyên vô cớ đánh người khác! Hơn nữa, người các ngươi nhắc tới... Là ai vậy a?" – Tuấn Tú thử thăm dò.
.
"Đệ ấy..." – Hữu Thiên xoay người lại nhìn Tuấn Tú, vươn tay muốn xoa lên gò má phấn nộn, thế nhưng đến cuối cùng vẫn cam chịu hạ xuống, gã thực sự sợ hành động đó sẽ khiến cậu sợ hãi "Đệ ấy là người ta đã phụ!"
.
"Người ngươi đã phụ?" – Nhãn thần Tuấn Tú hiện lên tia khẩn trương "Vậy... đó là người trong lòng của ngươi sao?"
.
Hữu Thiên đạm đạm nhất tiếu "Ngươi hi vọng là đúng hay không đúng?"
.
"Ta... Chuyện đó đâu có liên quan đến ta a!" – Tuấn Tú bĩu bĩu môi.
.
Trông thấy biểu tình đó, tiếu ý bên môi Hữu Thiên càng trở nên sâu sắc, trong mắt tràn đầy sủng nịch. Chỉ là ngay lập tức, buồn bã lại lan tràn.
.
Nếu như... Nếu như quá khứ cứ như vậy, tất thảy đều được xóa bỏ... Nếu như ta cứ như thế này khiến đệ yêu ta thêm một lần nữa... Đúng hay không, Phác Hữu Thiên có thể vĩnh viễn níu giữ được Kim Tuấn Tú?
.
Tuấn Tú a! Ta biết nếu làm như vậy quả thực quá không công bằng với đệ! Ta đã từng khiến đệ thương tâm, từng khiến đệ tuyệt vọng nhường kia, hiện tại lại muốn lợi dụng việc trí nhớ của đệ bị xóa đi, lần thứ hai có được Kim Tuấn Tú! Nếu như đệ biết, hẳn là cảm thấy chán ghét, ghê tởm lắm! Việc làm đó đê tiện quá mà! Thế nhưng ta biết phải làm sao đây? Ta vô pháp buôn tay đệ, Tuấn Tú à!
.
Bảy năm trước ta từng chất vấn Trịnh Duẫn Hạo, hỏi hắn vì sao không thể buông tay, để Tại Trung được tự do? Câu trả lời, hiện tại ta đã triệt triệt để để minh bạch! Bởi vì quá yêu, quá tham luyến, cho nên thực sự không thể cho phép đối phương ly khai mình dù nửa bước! Phác Hữu Thiên ta của hiện tại đối với đệ, cũng như vậy!
.
"Được rồi! Dược thoa xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!" – Sau khi băng bó chu đáo cho Hữu Thiên, Tuấn Tú liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
.
"Ngươi muốn đi đâu?" – Hữu Thiên kéo tay Tuấn Tú lại, ngẩng đầu nhìn cậu.
.
"Ta đi sang phòng bên cạnh! Nể tình ngày hôm nay ngươi bị thương, ta đây nhường sương phòng lại cho ngươi! Ngươi nghỉ sớm cho khỏe đi!"
.
"Ngươi muốn để ta một mình ở lại đây sao?" – Hữu Thiên giả vờ lộ ra thần tình khẩn trương, nhìn về phía Tuấn Tú.
.
"Làm sao? Lẽ nào ngươi sợ tối a?" – Tuấn Tú thuận miệng hỏi.
.
Hữu Thiên gật gật đầu, nỗ lực che giấu tiếu ý dâng trong mắt. (Sợ khi nào ta???)
.
"Oaa~~~~~ Ta cũng vậy a!" – Tuấn Tú đối với hành động của Hữu Thiên vui mừng cứ như thể tìm được đồng minh, biểu tình cực kỳ hưng phấn "Vậy... Nể tình ngươi bị thương như vậy, ta đây đành miễn cưỡng ở lại đây a!"
.
Hữu Thiên nghe xong phải nỗ lực lắm mới có thể ngăn khóe môi không cong lên, khẽ gật đầu "Tốt quá! Xin đa tạ!"
.
"Không nên khách khí!" – Tuấn Tú cười cười, cẩn thận đỡ Hữu Thiên, đi tới bên giường.
.
"Ngươi nằm phía trong đi, ngươi bị thương nặng như vậy, nhất định phải cẩn thận! Nằm ở ngoài dễ ngã xuống lắm!"
.
Hữu Thiên chầm chậm lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên "Không cần đâu! Ngươi khi ngủ có tật rất xấu, để ngươi nằm bên ngoài, ta thực lo lắng!"
.
Nghe Hữu Thiên nói xong, Tuấn Tú kinh ngạc trừng lớn hai mắt "Hả? Ngươi làm thế nào biết được?"
.
"Ách... Cảm giác a!" – Hữu Thiên ậm ờ cho qua chuyện "Được rồi! Mau lên giường nghỉ ngơi thôi, sắc trời đã muộn rồi!" – Gã vừa nói vừa đẩy Tuấn Tú vào phía trong. (Chính vì thế mà sáng hôm sau mới bị đạp rơi cái BỊCH! Thê thảm a!!!)
.
Tuấn Tú nhất thời không có phản ứng, ngơ ngác để mặc cho Hữu Thiên tự tung tự tác, đẩy chính mình ngả xuống giường, sau đó gã mới ghé người, nằm ngay bên cạnh.
.
"Có cảm giác..." – Tuấn Tú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nằm nghiêng của Hữu Thiên, ánh mắt thập phần chuyên chú "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ! Thế nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên a, chỉ là không biết vì sao..."
.
Chỉ là không biết vì sao, ngươi có thể khiến trái tim ta xao động, khiến ta có cảm giác lạ lùng xưa nay chưa từng có! Khiến ta vô thức muốn gần gũi với ngươi! Thế nhưng lại không dám đến quá gần, bởi vì một nguyên nhân nào đó không thể lý giải, mà mỗi khi tới gần ngươi, thân tâm ta đều đau đớn bất kham!
.
Đau đớn đến không thể hô hấp, từ khi sinh ra tới nay, ta chưa từng cảm thấy đau đớn đến vậy! Chỉ là dù có khổ sở, ta vẫn như cũ muốn thân cận ngươi, thậm chí cong muốn... muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh ngươi!
.
"Có thể đó là duyên phận a!" – Hữu Thiên đáp lại câu hỏi của Tuấn Tú "Ta cũng có cảm giác đây không phải là lần đầu tiên trống thấy ngươi! Thực giống như chúng ta đã nhận thức nhau từ rất lâu rồi, chỉ là bất hạnh lãng quên thôi!" (Này! Nói ít thôi, mũi dài quá Pinocchio bi giờ ≧▽≦)
.
Sau đó, hai người đồng thời lâm vào trầm mặc, chỉ còn bốn mắt tương đối, yên lặng nhìn chăm chú đối phương, lâu thật lâu... Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, Hữu Thiên vươn tay, dịu dàng nắm lấy tay Tuấn Tú đang đặt hờ trên bụng, ôn nhu giao triền mười ngón vào nhau.
.
"Ngủ đi!" – Thanh âm của gã nhẹ nhàng thoảng qua, tựa như xuân phong tháng ba mơn man, ve vuốt.
.
"Ân!" – Tuấn Tú nhu thuận gật đầu, chầm chậm nhắm hai mắt lại.
.
Lần đầu tiên, hai người họ đồng sàng nhưng không dị mộng, trong tâm ý chỉ tràn ngập yêu thương, tuyệt không có lạnh lùng cùng thương tổn!
________________________________